Bây giờ đã hơn tám giờ tối. Ánh sáng ban ngày chỉ còn nhợt nhạt một ráng rất nhỏ ở hướng tây. Tàu Thái Lan vẫn còn bám theo phía sau, nhưng đã qua hơn chu kỳ 20 phút nãy giờ mà chưa thấy nó tấn công. Chắc chắn bọn hải tặc không bỏ cuộc. Nhưng không biết chúng sẽ làm gì kế tiếp. Đấy là điều không thể vui mừng. Ngược lại, càng lo sợ hơn; nhất là khi trời về đêm, trong màn đêm đen tối không biết những gì sẽ xảy đến với chiếc ghe và người trên tàu mình. Chúng tôi nhìn nhau và nhìn về phía tàu Thái Lan mà lo lắng…

- Tụi nó làm gì mà chớp đèn lia lịa kia kìa…

Liễn kêu lên, báo tin. Anh em chúng tôi quay nhìn thì thấy tàu cướp có ánh đèn pha liên tục, khi chớp ngắn, lúc chớp dài.

Tín hiệu?

Chắc chắn đó là tín hiệu bằng đèn với đồng bọn!

Nhưng không biết để làm gì, có liên quan đến đánh cướp chúng tôi hay không?

Đối đầu một tàu cướp như thế này đã khốn đốn cho chúng tôi lắm rồi. Cả buổi chiều, chiếc ghe quay vòng vòng nên chạy tới không được bao xa...

Khoảng nửa giờ, sau tín hiệu đèn dứt, thêm chiếc tàu đánh cá thứ hai lù lù xuất hiện phía bên trái ghe chúng tôi. Chắc nó cũng đồng trọng tải, hình dạng to dềnh dàng như nhau, nhưng không sơn nhiều màu sặc sỡ như hầu hết các tàu Thái Lan, chỉ một màu xám tro, nhìn giống tàu chiến của hải quân. Trong ánh chiều tàn, chỉ còn lem nhem ánh sáng trên biển cả, chiếc tàu màu xám trông có vẻ lầm lì, kỳ dị.

Thật là trớ trêu!

Mỏi mòn trông mong cho có chiếc tàu nào đó xuất hiện làm cho hải tặc Thái sợ mà bỏ đi. Thì lại xuất hiện thêm một chiếc tàu của đồng bọn. Một chiếc đã làm chúng tôi khốn đốn, bây giờ hai chiếc thì làm sao tránh thoát. Chẳng biết chúng nó có ý định gì mà hải tặc chạy kè theo hai bên chiếc ghe mình.

Linh cảm chẳng lành, nhưng đành cam chịu trong dòng định mệnh.

Hai tàu Thái cặp chiếc ghe nhỏ, không buông tha. Chiếc ghe nhỏ theo ngọn đèn đỏ bươn bả chạy tới. Căn cứ vào ánh sáng đỏ chớp tắt đều đặn, mà chúng tôi tin rằng đèn từ đất liền, thì ghe mình đã vào trong lãnh hải của Mã Lai. Có lẽ, cũng vì thế tàu Thái gọi thêm đồng bọn đến và nhất quyết hạ chiếc 3392 trước khi đến gần bờ hơn hoặc được tiếp cứu bởi tàu thuyền Mã Lai.

Máy chạy hết tốc độ rú lên nghe rất đau lòng.

Lo cho cái Fiat già nua này lắm; nhưng không thể chậm lại được. Mỗi phút giây còn chạy tới lúc này quý lắm; giá trị của thời gian đếm liền với sinh mạng của thuyền nhân trên ghe của mình!

Phựt!...

Đèn pha từ phải rọi sang, sáng chói chang!

Khởi đầu cho đợt tấn công kế tiếp. Chiếc tàu bên phải sàng vào gần hơn, rồi bất chợt nó hụ máy quay ngang. Mũi tàu cất cao lên, chẻ sóng phóng vụt vụt tới đâm vào hông phải ghe. Liếc nhanh sang trái, thấy chiếc tàu màu xám vẫn chạy tới và giữ khoảng cách ngoài xa, chưa tham chiến.

Tôi đánh liều, quay trái, hạ tốc độ và gọi Vũ:

- Số “de”!

Nhịp nhàng Vũ gài số. Tôi cho mũi quay trái, kéo ga cho máy chạy lùi nhanh ra sau, làm chiếc ghe gần như dừng lại và quẹo trái. Tôi tức tốc hạ thấp tốc độ lần nữa. Vũ hiểu ý, không chờ gọi, đổi nhanh trở lại số tới. Số gài xong, máy vừa chồm tới, tôi đẩy nhanh cần ga cho ghe né quặt nhanh ngang trái để tránh.

Sóng từ tàu Thái tạt tung tóe lên trên thành be ghe!

Chiếc ghe vừa thoát kịp cái mũi tàu khổng lồ chấn tới.

Ghe và tàu nhập lại thật gần, tưởng như sắp đụng nhau.

Bom xăng từ ghe nối nhau tấp tới bay sang tàu hải tặc Thái. Những vòng lửa tung lên trông thật đẹp…

- Chết mẹ mày chưa!

- Cháy cho tàn đời luôn!

- Đồ hải tặc khốn kiếp!

Tiếng người rối rít kêu lên hả dạ. Tiếng reo hò bật lên vang dậy từ đội nghênh chiến trên khoang ghe. Vũ báo tin:

- Quá đã! Chai xăng lọt vô phòng lái!

Đến lúc vòng ghe lại xong, tôi ngó thấy lửa và khói loang trên tàu Thái; bọn cướp còn đang nhốn nháo chữa lửa và cứu thằng lái tàu.

Đã thật!

Thêm một chiến tích!

Ghe tiếp tục chạy lẹ vào ánh chớp đỏ. Không thấy cả hai chiếc đuổi theo. Nhưng ai cũng biết, chúng chưa bỏ cuộc; nỗi sợ hãi càng tăng gấp bội phần!

Ánh đèn đỏ bây giờ có vẻ sáng rõ lắm, không biết vì trời trong hay mình đã đến gần nó hơn?

Tôi lo lắm, nhưng không biết làm sao cho ghe thoát khỏi bọn cướp. Lo cho cái máy già nua, đã phải tiếp tục chạy nhanh tối đa, cho vào gần lãnh hải Mã Lai hơn; mong là vì thế hải tặc sợ mà bỏ cuộc!

- Chết rồi! Nước sôi!

Vũ hốt hoảng kêu lên.

Chưa kịp hỏi han chi thêm thì Vũ đã tuột nhanh xuống hầm máy. Tôi ngó ra sau thăm chừng đám tàu cướp. Một góc biển phía sau còn ánh đèn pha sáng. Tụi nó vẫn còn đó. Nhưng nước đã bị sôi, máy quá nóng; bắt buộc phải giảm tốc độ để giúp máy nguội nhanh hơn. Tôi hạ tốc độ động cơ, nóng lòng chờ tin của Vũ. Thật ác nghiệt; giữa lúc khốn cùng như thế này mà máy bị nóng… Đau lòng, nhưng không ngạc nhiên lắm. Đây là điều ai cũng đã rất lo ngại và vẫn không thể tránh khỏi!

Nước biển giúp làm nguội nước trong máy được bơm lên từ biển và chứa trong cái thùng biến chế từ bình xăng phụ của xe Jeep. Suốt bốn giờ, máy phải chạy hết tốc độ; nước máy lưu thông qua dung tích giới hạn của thùng nước biển giải nhiệt, không thể kịp thời làm nguội động cơ. Chính nước biển trong thùng cũng bị nóng và sôi lên…

Bên dưới, bỗng có nhiều tiếng kêu la cuống quýt lên. Tôi ngó xuống, thấy hơi nước mù mịt, bốc xuyên qua nắp thông trên mui. Phòng máy đầy kín người, xúm xít nhau.

Không thấy bóng dáng Vũ, tôi lo quá:

- Vũ đâu rồi?

- Anh Vũ bị phỏng nặng lắm!

Có tiếng ai đó hối hả trả lời. Và rồi Vũ lên tiếng:

- Làm ơn tránh qua một chút… cho tui nói chuyện với thằng Tính.

Khi mọi người tản bớt ra, tôi thấy bạn mình nằm gần bên động cơ, nhìn lên tôi qua khung cửa trổ lên mui. Nét mặt có vẻ gắng gượng chịu đau đớn, Vũ ráng nói lớn tiếng cho tôi nghe:

- Cái nắp bị tuôn răng!... Tao bị phỏng rồi, hết phụ mày chạy máy được!

Nhìn nụ cười gượng gạo của người bạn thân và da thịt từ ngực xuống hết phần bụng đỏ bóng vì phỏng ... Tôi cũng thấy đau rát, chỉ còn biết an ủi Vũ:

- Mày cứ nằm nghỉ... Nước máy bây giờ ra sao?

- Tao mới châm nước xong... chắc bị nứt máy quá!

Đau và nóng rát lắm, Vũ vẫn lo châm đầy thùng nước giải nhiệt cho động cơ của ghe.

Khi nãy, thấy thùng nước sôi bốc khói; Vũ biết nguy hiểm, nhưng phải giải quyết ngay. Quấn giẻ vòng quanh nắp, Vũ định hé nắp chút ít cho thoát hơi bớt; rồi mới mở nắp châm nước biển còn lạnh vào cho mau nguội, để đừng bị “đứng” máy. Thế nhưng, cái nắp vốn là nắp bình xăng phụ của xe Jeep; không chịu được áp suất cao lại. Lại thêm đã cũ kỹ, loại răng to và đã bị mòn răng, lỏng lẻo… Khi Vũ vừa vặn xả lỏng đi, các vòng răng bên trong không còn bám chặt được; nắp bị sức ép quá mạnh của nước sôi tống văng đi. Nước sôi và hơi nóng đã gây cho Vũ bị phỏng nặng…

Nằm thấy có ánh đèn pha loáng thoáng từ phía sau, Vũ lo âu hỏi tôi,

- Tụi nó còn theo mình chứ gì?

- Ừ!... nhưng mày cứ nằm nghỉ đi!

Bây giờ chiếc ghe chưa thể chạy nhanh như trước được, phải ráng dưỡng thêm chốc lát cho động cơ giảm nhiệt độ. Và một sự thật rất cay xót đó là, khi tàu cướp Thái Lan muốn đuổi theo, thì chiếc ghe nhỏ này dù có chạy hết tốc độ cũng không thoát chúng nó được!

Đã gần mười giờ đêm rồi…

Gần nửa ngày theo đuổi và tấn công, bọn hải tặc Thái vẫn chưa hạ được chiếc ghe nhỏ mong manh này. Thuyền nhân chiếc 3392 không những đã bất khuất chiến đấu bảo vệ chiếc ghe, còn gây cho bọn hải tặc Thái kinh hoảng và nhiều lần bị tổn thương. Nhưng sức người và chiếc ghe đã vượt quá khả năng. Tình trạng chúng tôi ngày càng bi đát!

Chạy chậm như thế này thì chẳng di chuyển được bao xa. Khó mà đến gần bờ trước khi tàu cướp đuổi tới. Lại thêm, khi nước mà sôi thì máy chắc đã bị nứt; không biết nó còn chạy thêm được bao nhiêu phút. Đã thế, Vũ bị phỏng nặng, không ai biết và giúp tôi sang số. Chiếc ghe chỉ chạy nhanh hay chậm, với một số tới của hiện giờ mà thôi.

Bom xăng chỉ còn sót lại vài chai, để phản công cầm chừng…

Khi tàu cướp gọi thêm chiếc thứ hai, chúng tôi đã thấy rõ là bọn hải tặc Thái Lan quyết tâm tấn công và hạ chiếc ghe. Chúng nó đã điên cuồng, say mồi; không dễ gì mà chịu bỏ cuộc. Cứu chữa đồng bọn và phòng lái bị bom xăng xong, chúng sẽ đuổi theo.

Trận tấn công sắp đến, chắc sẽ là trận quyết tử sau cùng của chiếc ghe và thuyền nhân!

Biển về đêm, ánh đèn đỏ chắc là trên đất liền, bây giờ càng sáng tỏ hơn, thấy rõ lắm; chắc chừng tám hải lý…

Chỉ còn khoảng mười lăm cây số, ghe sẽ đến bến bờ. Nơi đó chắc là đất liền; đất nước Mã Lai!

Đây, Mã Lai!

Bến bờ tự do hằng mơ ước của hằng triệu người Việt Nam và cũng là ước mơ của bảy mươi ba người chúng tôi. Miền đất hứa là đây, ngay trước mắt đấy, nhưng từ phút giây này đã biến thành ảo vọng. Chúng tôi nhìn ánh đèn với muôn vàn xót đau nuối tiếc. Đêm nay, bao nhiêu thuyền nhân sẽ phải uất hận chôn vùi thân xác và ước mơ tự do trong biển lạnh?!

Trời cao sao quá khắt khe!

Định mệnh sao quá oan nghiệt!...

. . .

Hôm nay, một ngày thật dài!

Nhưng niềm vui thấy được bến bờ tự do thì sao lại quá ngắn ngủi!

Tiếng máy dầu cặn chậm buồn, mệt mỏi trong tuyệt vọng như lòng người trên ghe. Tội nghiệp cái động cơ già nua đã cố giúp năng lực cho chúng tôi vượt thoát tìm tự do; đã phải chạy hết tốc độ từ lúc mới chiều xuống, giờ đã là đêm khuya!

Trời như đứng gió, không gian chừng như thu hẹp lại, hơi thở nghẹn trong lòng ngực. Hình như ai cũng linh cảm được, một cuộc chiến đấu sống còn sau cùng sẽ rất khốc liệt. Mọi người yên lặng; có lẽ, không ai muốn khuyên nói với nhau những gì mà mọi người đều biết… Tôi nhìn Vũ nằm nhắm mắt, mặt đanh lại ráng chịu đau, nghe xót rát trong lòng và đầu óc rối rắm. Trong ghe đã không có ai biết điều khiển hộp số động cơ của ghe. Đổi số vụng về làm tắt máy, có khi còn nguy hơn là để yên cho nó chạy tới như hiện tại. Cần ba anh em thay nhau điều khiển ghe, anh Ba đã phải ở lại, bây giờ Vũ bị thương, nằm đó.
Đội chiến đấu ngoài mũi ghe đứng dựa lưng vào thành ghe nghỉ ngơi và chờ đợi. Đa số tuy âu lo và mệt mỏi nhưng vẫn giữ được tinh thần cương quyết, bất khuất. Liễn, Duy, Dân và anh em trong nhóm bom xăng chia nhau thăm hỏi bà con tìm trong hành lý, lục lọi khắp hóc kẹt trong khoang, xem may ra có còn tìm thêm được chai thủy tinh để làm làm bom xăng…

Biển yên bình.

Nhìn đồng hồ, vài phút ngắn nữa là qua mười giờ đêm rồi. Trận chiến từ sáu giờ chiều, bốn giờ qua, tưởng như cả một ngày dài, thật dài!

- Làm bậy ít hơi cho ấm đi anh Tính.

Duy chồm lên mui, vói tay đưa cho tôi điếu thuốc đốt sẵn. Tôi thăm hỏi Duy:

- Tài ở dưới với anh Vũ hả? Anh Vũ ra sao?

- Dạ, em thấy phỏng nặng vậy chắc là nóng và đau lắm... Nhưng em chẳng nghe ảnh kêu than gì cả.

Mấy anh em đứng trên mui ngó quanh tìm dấu hiệu của hai tàu Thái Lan. Tôi nhìn thăm chừng ra phía sau, đại dương mênh mông, không đèn tàu, chỉ thấy đêm đen.

Cái vắng lặng ngột ngạt rờn rợn!

Hồi chiều, bực bội thằng Thái Lan lái tàu, tôi cởi áo mình mà quăng đi; bây giờ trời về đêm, gió biển làm cái cơ thể thiếu ăn uống và mỏi mệt, tôi cảm thấy ớn lạnh.

Tôi khẽ rùng mình, vì làn gió lạnh hay vì sự chết đang rình rập đâu đó quanh đây, đang đón chờ chúng tôi?!

Không thấy tàu Thái, nhưng không ai mừng vì không tin bọn hải tặc bỏ cuộc. Tôi nói:

- Tụi nó không bỏ ghe mình đâu!

- Em cũng nghi vậy!

Tôi bàn tính với Duy:

- Anh nghi, nó tắt đèn và bám theo mình để bất ngờ tấn công. Mất ánh đèn nãy giờ có hơn mười phút rồi. Chừng năm đến mười phút nữa là tụi nó tới mình. Anh em ráng bảo nhau giữ vững tinh thần, lắng nghe động tĩnh. Bao nhiêu bom xăng mình gom lại chơi hết! Tụi mình chơi xả láng trận này!

Tôi nuối tiếc nhìn ánh đèn đỏ sáng lấp lánh cùng hàng triệu vì sao trên bầu trời. Có phải chăng triệu anh linh của đồng bào tử nạn khi vượt trốn loài cộng sản dã man, đang nhìn xuống âu lo và đang thấp cho chúng tôi những ngọn nến nguyện cầu?!

. . .

Phựt!

Bất chợt các ngọn đèn pha từ tàu bên phải phựt sáng.

Phựt!

Dàn đèn pha của tàu bên trái cũng rọi xuống ghe chúng tôi chói chang.

Đêm đen phựt sáng. Sáng trắng!

Dù biết bọn hải tặc không buông tha ghe mình, ánh đèn pha của chúng lúc này thật là kinh hoàng!

Biết rằng mình có cho động cơ chạy nhanh tối đa cũng bằng thừa, làm sao vượt qua nổi sức máy của tàu cướp; nhưng bản năng vùng dậy, sự sống còn cho hơn bảy mươi sinh mạng, tôi đẩy tăng tốc độ máy mà phóng ghe thẳng tới. Sóng ùng ục đạp cuộn ra sau. Tiếng máy lại rú lên; nghe đau đớn như những nhịp co thắt trong tim.

Thân ghe như con cá vướng câu, bươn bả bơi thoát thân; cứ bơi trong vô vọng.

Các ngọn đèn pha từ tàu cướp châu vào nơi tôi đứng lái, ánh sáng chói và nóng như mang theo cả lửa thù. Tôi ráng tránh ánh sáng để khỏi bị lóa mắt.

Có tiếng động cơ hụ lớn.

Mũi chiếc tàu Thái Lan từ bên phải cất dựng lên, phóng rào rào hướng vào giữa ghe.

Nhìn sang bên trái, để quay ghe né tránh, tôi thấy rợn cả người. Đám hải tặc trên tàu màu xám theo dõi và rút kinh nghiệm trận xáp chiến vừa qua, cũng đang phóng tới chận gần phần đuôi. Như loài thú đói đã thấy được con mồi; hai tàu cướp Thái Lan đồng quay mũi, chẻ sóng mà phóng mũi đâm vào chiếc ghe.

Chiếc 3392 giờ hết phương cách để thoát.

Cho dù Vũ đã không bị phỏng, còn đứng máy để giúp tôi cho máy chạy ngược lại, chiếc ghe cũng không thể thoát nạn…

Hai cái húc từ hai phía, vừa chận đầu và chận cả đuôi.

Tiếng động cơ gầm rú kinh khiếp từ hai bên!

Không còn phương cách nào khác để cứu chiếc ghe, tôi gấp rút quỳ đẩy cần lái, quay ghe quặt nhanh sang trái; cho ghe mình thuận theo chiều bị húc, hầu giảm bớt lực va chạm. Đồng thời tôi kéo hạ cần ga thật nhanh, cho tắt máy, cho động cơ ngưng quay cánh quạt dưới lườn ghe; đừng chặt vào những người không may bị văng rớt xuống gần chân vịt ...

Đèn pha sáng trắng!

Đùng!

Nghe như bom nổ sát bên.

Thân người bị tống văng khỏi mui ghe. Một lực nào đó thật khủng khiếp tung tôi lên cao.

Đêm trắng xóa!...

(Kế tiếp: Chương 18)

Bùi Đức Tính


 

 

 

 


Bùi Đức Tính

Tập Truyện Thuyền Đời

Chương 1 - Dòng sông quê hương - Audio
Chương 2 - Xuân quê hương - Audio
Chương 3 - Con thuyền - Audio
Chương 4 - Cuộc đời - Audio
Chương 5 - Đêm vẫn đen - Audio
Chương 6 - Chuyến đi cuối nămAudio
Chương 7 - Rồi Tết lại đến - Audio
Chương 8 - Còn thương quê hương tôi - Audio
Chương 9 - Nhớ cả trời Việt Nam - Audio
Chương 10 - Một lần đi - Audio
Chương 11 - Từ dòng sông này - Audio
Chương 12 - Nghìn trùng cách biệt - Audio
Chương 13 - Vượt thoát - Audio
Chương 14 - Biển đông - Audio
Chương 15 - Chiều đen - Audio
Chương 16 - Biển lửa - Audio
Chương 17 - Đêm trắng - Audio
Chương 18 - Lênh đênh - Audio
Chương 19 - Biển xanh - Audio
 


Passage to Freedom  
Đất nước tôi!
Còn nhớ mùa xuân  
Tết  
Hồi Ký Thuyền Đời của nhà văn Bùi Đức Tính  
Dòng sông quê hương - Dòng Cửu Long   
Ngày oan trái! - Audio
Đất nước tôi - Audio
Tiếng trống Mê Linh - Audio
Chuyện cuối năm - Audio
Màu áo cũ - Audio
Mang theo quê hương  Audio
Trong âm thầm còn nhớ ai! - Audio  
Sài Gòn là đây sao em! - Audio
Chuyện trăm năm - Trên quê hương - Audio
Chuyện trăm năm - Một ngày - Audio  
Trăm đắng nghìn cay - Audio
Chiếc áo Bà Ba - Audio
Giữa đồng xưa - Audio
Áo trắng - Audio
Gửi nơi cuối trời - Audio
Còn nhớ mùa xuân - Audio
Từ một chuyến đò - Audio
Dêm thánh vô cùng - Audio
Khi mùa đông về  - Audio
Noel năm nào - Audio
Khúc quân hành - Audio
Cho ngàn sau - Audio
Nghìn trùng xa cách  -  Audio
Rồi lá thay màu - Audio
Con chim biển 3 - Tìm về tổ ấm - Audio
Con chim biển 2 - Trên biển khơi - Audio  
Con chim biển 1 - Tung cánh chim - Audio
Đốt sách ! - Audio
Đi học  
Sài Gòn Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về - Audio  
Làng tôi - Audio 
Sao em không đến - Audio  
Anh đi!  - Audio  
Vỉa hè đồng khởi Audio
Ngày đại tang  
Chuyện mất chuyện còn  
Con chim Hoàng Yến Audio 
Nhớ cả trời Việt Nam
Còn thương quê hương tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
Còn nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú - Audio
Remember!
Cánh chim non - Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa   
Trăm đắng nghìn cay  
Con đường tôi về
Hãy còn đó niềm tin
Chiều ra biển  
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn  
Ngày anh đi  
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride  
We remember
Mùa hè đỏ lửa  
Có chuyến bay  
Lời ca
Để nhớ để quên
Cờ mình!
Khắc chữ Tự Do
Tết