Passage to Freedom
Thuyền Đời - Đêm vẫn đen Audio
Đất nước tôi!
C̣n nhớ mùa xuân
Tết
Thuyền Đời - Cuộc đời Audio
Thuyền Đời -
Con thuyền Audio
Thuyền Đời - Xuân quê hương Audio
Ḍng sông quê hương - Ḍng Cửu Long
Ngày oan trái! -
Audio
Đất nước tôi -
Audio
Khi người tù trở về
Tiếng trống Mê Linh -
Audio
Chuyện cuối năm -
Audio
Màu áo cũ -
Audio
Mang theo quê hương
-
Audio
Trong
âm thầm c̣n nhớ ai! -
Audio
Sài G̣n là đây sao em!
- Audio
Chuyện trăm năm -
Trên quê hương
-
Audio
Chuyện
trăm năm - Một ngày -
Audio
Trăm đắng ngh́n cay -
Audio
Chiếc áo Bà Ba -
Audio
Giữa đồng xưa -
Audio
Áo trắng -
Audio
Gửi nơi cuối trời -
Audio
C̣n nhớ mùa xuân -
Audio
Từ một chuyến đ̣ -
Audio
Dêm thánh vô cùng
-
Audio
Khi mùa đông về -
Audio
Noel năm nào -
Audio
Khúc quân hành -
Audio
Cho ngàn sau -
Audio
Ngh́n trùng xa cách
-
Audio
Rồi
lá thay màu -
Audio
Con chim
biển 3 - T́m về tổ ấm -
Audio
Con
chim biển 2 - Trên biển khơi -
Audio
Con chim biển 1 - Tung cánh chim
-
Audio
Đốt sách ! -
Audio
Đi học
Sài G̣n
-
Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về -
Audio
Làng tôi -
Audio
Sao em không đến
-
Audio
Anh đi! -
Audio
Vỉa hè đồng khởi
-
Audio
Ngày đại tang
Chuyện mất chuyện c̣n
Con chim Hoàng Yến
-
Audio
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương
tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
-
Audio
Remember!
Cánh chim non -
Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường
tôi về
Hăy c̣n đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Vương Trùng Dương
Nhà văn Bùi Đức Tính đă ấn hành hồi kư Thuyền Đời vào Hè năm 2022,
tác phẩm dày 340 trang. Trong tác phẩm nầy có các bài giới thiệu của
Đỗ Văn Phúc, Tràm Cà Mau và tôi. Thay Lời Kết với bài viết của Đàm
Trung Phán.
Trước khi ấn hành, nhà văn Bùi Đức Tính gởi bản thảo cho tôi, nhờ
viết lời giới thiệu tác phẩm đầu tay của anh. Qua từng chương sách,
nếu là truyện dài có lẽ được hư cấu phần nào đó trong hoàn cảnh
nghiệt ngă nhưng với hồi kư, tác giả đă đi vào cơi chết được may mắn
sống sót để trang trải trong tác phẩm.
Đúng sáu thập niên về trước, nhà văn Solzhenitsyn đă ấn hành tác
phẩm đầu tiên dưới dạng hồi kư “One Day in The Life of Ivan
Denitsovich” (Một Ngày Trong Đời Ivan Denitsovitch) năm 1962, dưới
thời Nikita Khrushev. Chỉ một ngày của Ivan Denisovich trong chốn
lao tù của Liên Xô, lúc đó c̣n khép kín trong bức màn sắt… cho đến
khi toàn bộ tác phẩm của ông được giải Nobel Văn Chương năm 1970,
những tác phẩm của ông được phổ biến rộng răi trên thế giới. H́nh
ảnh người tù trong một ngày đă làm cho mọi người trên thế giới bàng
hoàng, xúc động.
Hồi kư Thuyền Đời (Con Thuyền - Cuộc Đời) trải qua bao ngày quá thảm
khốc, kinh hoàng trên chiếc ghe mong manh nơi đại dương mà từng phút
chống chọi với nghịch cảnh, hải tặc… cho đến khi chiếc ghe ch́m, nhờ
tấm ván kéo dài sự sống trên biển khơi.
Nay đăng Lời Giới Thiệu đă ấn hành trong tác phẩm Thuyền Đời.
*
Từ Little Saigon, tôi nhận được email bản thảo hồi kư Thuyền Đời của
tác giả Bùi Đức Tính ở Canada. Tác phẩm Thuyền Đời dày hơn ba trăm
trang gồm 23 chương: Ḍng Quê Hương, Xuân Quê Hương, Con Thuyền,
Cuộc Đời, Đêm Đen, Chuyến Đi Cuối Năm, Rồi Tết Lại Đến, C̣n Thương
Quê Hương Tôi, Nhớ Cả Trời Việt Nam, Một Lần Đi, Từ Ḍng Sông Này,
Ngh́n Trùng Cách Biệt, Vượt Thoát, Biển Đông, Chiều Đen, Biển, Lửa,
Đêm Trắng, Lênh Đênh, Biển Xanh, Ngày Mới, Bến Bờ, Lần Cuối, Để Nhớ
Để Quên.
(Trong bản thảo chưa có Lời Giới Thiệu của bạn văn nên số trang sẽ
thay đổi).
Trong những thập niên qua, vào thời điểm vào dịp Hè, tôi thường chọn
những bài viết vượt biên (đường bộ) và vượt biển để phổ biến trên
trang báo. Năm nay, nhận được tác phẩm của anh.
Là người lính, nhà văn Bùi Đức Tính không viết về chốn lao tù khi
Cộng Sản cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam mà viết lại sau khi ra khỏi
lao tù, t́m đường vượt biển để thoát khỏi Quần Đảo Ngục Tù (tựa đề
tác phẩm The Gulag Archipelago của nhà văn Solzhenitsyn) mong t́m tự
do.
Qua cái PC, tôi mất hai đêm để đọc xong tác phẩm nầy v́ những h́nh
ảnh quá thương tâm mà người trong cuộc ghi lại từng khoảnh khắc xúc
động ḷng người. Ngày xưa cụ Nguyễn Gia Thiều viết: “Bức tranh vân
cẩu vẽ người tang thương” th́ Thuyền Đời chính là bức tranh đó của
những người chấp nhận khổ nạn, đi t́m tự do, bất chấp hiểm nguy.
Theo lời tác giả: “V́ an toàn và tế nhị riêng tư với những người đă
tử nạn, đă mất tích hay c̣n phải ở lại quê nhà hoặc gia đ́nh và thân
quyến c̣n kẹt lại ở Việt Nam; câu chuyện, địa danh, tên nhân vật,
một số chi tiết… đă phải thay đổi hay không nhắc đến”. Tuy nhiên,
theo tôi, với bản thân của tác giả đă viết thật, nói thật, viết bằng
trái tim chân chính, viết để tưởng nhớ những người thân trong gia
đ́nh đă bỏ mạng nơi đại dương… và viết cho thế hệ con cháu hiểu được
giai đoạn oan khiên, bất hạnh của lịch sử.
Trong 23 chương của Thuyền Đời, theo ḍng thời gian, nhà văn Bùi Đức
Tính viết rất chi tiết, tác giả có trí nhớ rất tốt để hồi tưởng lại
quá khứ của bốn thập niên về trươc. Nhân đây xin trích những ḍng
văn của anh:
“Rời khỏi trại tù, về với gia đ́nh đă mấy tháng nay, tôi vẫn c̣n lắm
thứ ngỡ ngàng, lắm điều xa lạ. Phố xá, láng giềng, bây giờ không c̣n
giống với những h́nh ảnh thân yêu trong kư ức; trước khi miền Nam bị
mất vào ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Sau khi Cộng Sản chiếm miền Nam, chữ “đi” thường được dùng để báo
tin cho nhau: ai đó đă vượt biên, vượt biển đi t́m tự do! Cũng có
thể là đi mà không bao giờ tới, đi xa rời cơi trần thế!”…
Vẫn biết rằng, ra đi là chấp nhận thương đau, chấp nhận tù đày và
cái chết; thuyền nhân của chiếc ghe 3392 này chỉ c̣n con đường duy
nhất, phải vượt thoát!... Ra đi với chấp nhận tất cả những mất mát,
hy sinh tính mạng!
Đêm nay, không may bị chúng nó bắn trúng, phần ḿnh phải chết v́
vượt biển t́m Tự Do, tôi rất măn nguyện, không hề hối tiếc. Tôi chỉ
lo lắng, v́ trách nhiệm và tiếc thương cho hơn bảy chục sinh mạng
trên ghe. Kế hoạch tính toán trốn đi tùy thuộc nhiều vào may mắn và
điều may rủi vẫn khó mà lường được hết, Vũ và tôi chỉ c̣n biết cầu
nguyện an b́nh cho chuyến ra khơi đêm nay…”.
Ra đi giữa đại dương mênh mông, chiếc ghe 3392 mang theo 73 thuyền
nhân, 73 sinh mạng liều ḿnh mong t́m bến bờ tự do.
Tác giả ghi lại bao nỗi gian truân, khổ ải khi ở trong đất liền nơi
quê nhà để trốn tránh bởi sự kiềm kẹp, theo dơi và truy sát của công
an lúc nào cũng ŕnh rập… khi chuẩn bị lên thuyền ra khơi.
Với 12 chương mô tả từ Ḍng Quê Hương đến Ngh́n Trùng Xa Cách với
ḍng cuối: “Quay nh́n lại với ḍng nước đục màu phù sa phía sau tôi
thất xót đau trong ḷng, những đứa con đang xa rời quê mẹ Việt Nam
cùng những người thân thuông yêu dấu.
Một làn đi có phải chăng sẽ là ngh́n trùng xa cách”.
Thế nhưng khi thoát khỏi đất liền, chương 13 Vượt Thoát th́ nơi đại
dương mênh mông, tai ách lại ập đến: Băo
“Chiếc ghe quay sang trái rồi quặt qua phải, bườn bườn theo sóng một
cách thật thảm hại. Càng lúc, tôi thấy chiếc ghe và ḿnh khi sóng
nhồi hất tung lên trời hay bị giựt hút xuống ḷng biển; trời và biển
đều biến thành địa ngục, đều kinh hoàng như nhau!
Tận thế chắc cũng như thế này là cùng!...
May mắn, cơn băo không quá lớn và cũng không kéo dài hơn. Mừng cho
chiếc ghe c̣n nguyên vẹn và mọi người b́nh an”…
Đúng là “họa vô đơn chí”! Hết tai ách nầy lại gặp phải thảm cảnh
khác bởi bọn cướp biển Thái Lan man rợ:
“Chúng dùng tàu mà húc cho ghe tan tành trước, rồi mới đánh cướp và
hăm hiếp sau!...
Cây đà mũi vuông cạnh cao ngất, chẻ sóng phóng ào ào tới. Cái chết
ngay trước mắt. Khoảng cách quá gần, chớp mắt là nó chẻ chiếc ghe
làm hai. Tránh không kịp cái húc này th́ chiếc 3392 biến thành những
mảnh ván vụn. Máy ghe đă hết tốc lực, không thể nào chạy nhanh hơn
để tránh bị húc trúng! Trong gang tấc, chiếc 3392 né thoát cái húc…”
Trước khi đi, anh và bạn bè tự chế những chai bom xăng để pḥng ngừa
khi đối đầu với bọn cướp biển. Và, điều tiên liệu đó đă xảy ra khi
gặp bọn hải tặc Thái Lan. “Những chai bom may mắn chạm vào tàu hải
tặc th́ nổ bể ngay tức khắc, làm xăng trong chai văng tung tóe và
bắt lửa của miếng vải mồi mà phựt cháy. Hải tặc Thái không ngờ bị
chống trả bằng bom xăng…Tiếc là chai bom xăng không đủ lớn mạnh để
gây thiệt hại đáng kể hơn. Chưa hề có kinh nghiệm, trận đầu như thế
thật tuyệt vời!”
Thế nhưng hải tặc vẫn ăn thua đủ “Cứ thế, khoảng hai mươi phút th́
có một trận xáp chiến. Chiếc ghe khi bị húc th́ quay ṿng ra sau để
tránh, đồng thời anh em quăng bom xăng sang để phá rối và tŕ hoản
bọn cướp. Suốt hai giờ bị tấn công, chiếc 3392 vẫn may mắn tránh
thoát và tiếp tục chạy tới… Hơn hai tiếng đồng hồ, cái máy chạy hết
tốc độ nhưng ánh đèn đỏ vẫn c̣n chớp xa ngoài xa!”…
“Một chiếc đă làm chúng tôi khốn đốn, bây giờ hai chiếc th́ làm sao
tránh thoát… Có lẽ, cũng v́ thế, tàu Thái gọi thêm đồng bọn đến và
nhất quyết hạ chiếc 3392 trước khi đến gần bờ… Gần nửa ngày theo
đuổi và tấn công, bọn hải tặc Thái vẫn chưa hạ được chiếc ghe nhỏ
mong manh. Thuyền nhân 3392 không những đă bất khuất chiến đấu bảo
vệ chiếc ghe, c̣n gây cho bọn hải tặc Thái kinh hoảng và nhiều lần
bị tổn thương. Nhưng sức người và chiếc ghe đă vượt quá khả năng…
Khi bọn hải tặc gọi thêm chiếc thứ hai, chúng đă quyết tâm tấn công
và hạ chiếc ghe; chắc là không bỏ cuộc. Cứu chửa đồng bọn và pḥng
lái bị bom xăng xong, chúng sẽ đuổi theo…”
“Như loài thú đói đă thấy được con mồi, hai tàu Thái đồng quay mũi
chẻ sóng mà phóng mũi đâm vào chiếc ghe. Chiếc ghe 3392 giờ hết
phương hướng để thoát…
Bỗng dưng tôi bị va đập mạnh… Vậy là tôi đă rớt xuống địa ngục!...
Bây giờ, chiếc ghe đă biến mất. Người trên ghe cũng biến mất!…
Nương tấm ván tôi hối hả bơi. Cứ bơi, chẳng biết ḿnh bơi đi đâu. Cứ
bơi và cứ nhóng người lên t́m kiếm và chẳng thấy ai hết…
Cánh tay mệt đuối, không c̣n bơi để cỡi lên trên hay tránh sóng
nhanh lẹ được nữa, nên cứ bị sóng dập vô mặt, và nước biển trào vô
miệng, vô mũi hoài. Tôi bắt đầu bối rối và lo sợ lắm; sóng lớn thế
này không thể nằm ngửa trên sóng, mà “thả tàu” để nghỉ bơi mà dưỡng
sức, như trong mặt nước yên sóng trong sông. Thế th́ sức đâu mà bơi
hoài trong sóng biển cho được!...
Thoáng thấy như mũi ghe nhấp nhô lên phía bên phải, tôi mừng lắm,
nhưng không dám tin vào mắt ḿnh. Chờ đợt sóng đưa tôi lên cao hơn,
tôi nhận rơ ra là mũi chiếc ghe của ḿnh… Tôi mừng quá bơi nhanh
lại, tựa vào ghe mà nghỉ mệt. Và rồi, tôi nhận thấy mũi ghe đă bị
neo xuống đáy biển. Th́ ra, lúc ghe bị húc găy làm hai, nửa thân sau
rất nặng v́ chứa động cơ đă ch́m xuống biển, ḷng ghe trống rỗng,
cho nên cái neo cất trong hầm mũi văng qua khoang gỗ chận mà rơi
xuống biển và móc giữ mũi ghe tại đó… Vịn vào phần mũi c̣n sót lại
của chiếc ghe, ḷng đau xót lắm!”…
Lúc đó bọn hải tặc cũng không chịu bỏ đi mà chạy quanh rọi đèn trong
đêm tối để truy sát! “Muốn sống, tôi phải gắp rút rời chỗ này; tránh
xa tàu và ánh đèn của bọn hải tặc. Nhưng không ván, không phao th́
chắc chắn bị chết đuối. Chợt nhớ tới cái nắp hầm mũi, ngó lên thấy
nó vẫn c̣n đậy trên miệng hầm. Tôi mừng quá! Nhưng không vói tay
tới. Chờ có đợt sóng đưa ḿnh lên cao hơn, tôi ráng phóng người leo
lên mũi ghe. Trật vuột một lúc, rồi may mắn sao tôi bám được vành
nắp.
Ôm tấm ván, tựa sát vào mũi ghe tôi lần người qua chỗ khuất. Hai tàu
Thái c̣n chạy tới, chạy lui và quay đèn rọi kiếm trên mặt biển.
Không nấn ná lâu thêm được, và cũng không c̣n hy vọng nào gặp ai
quanh ḿnh, tôi ngó mũi ghe luyến tiếc, rồi bơi đi. Vừa ló người ra
khỏi thân gỗ của mũi ghe, bốn phía trống không, sóng ập vào đẩy tấm
ván và tôi đi thật nhanh… Ôm ván, tôi bơi theo sóng… Đêm tối và giữa
biển khơi, có biết đâu là bến, là bờ để bơi vào và với sức người làm
sao mà bơi ngược sóng; rất may là sóng đă cuốn tôi xa khỏi bọn hải
tặc”.
“Qua một đêm dài bơi trên biển, tưởng đă chết, bây giờ gặp tàu làm
sao mà không vui và không lo tàu không thấy ḿnh…”. Tai nạn đă qua,
may mắn khi có hai tàu đánh cá Mă Lai “Chiếc tàu đánh cá Mă Lai loại
nhỏ, chiều dài chừng phân nửa chiếc 3392… Tôi vịn tay là chỗ thấp
nhất của sàn tàu, nó chỉ cách mặt biển hơn gang tay một chút… Tôi đă
ráng hết sức vẫn không nhóng người lên được bao xa. Thấy vậy, hai
người đánh cá khom xuống kéo tôi leo lên sàn tàu.
Vĩnh biệt 3392!”…
“Tôi thương nhớ chiếc 3392 của chúng tôi. Chiếc ghe mũi bầu bĩnh chở
hàng trong sông, cố giúp đưa chúng tôi vượt biển rộng đi t́m Tự Do.
Thương tiếc chiếc ghe đă phải nặng nề hứng chịu sóng gió ngoài biển
khơi và tan nát thân xác v́ tham vọng của bọn hải tặc bất nhân”.
Trong chuyến vượt biên thật khủng khiếp. Những người cùng số phận có
anh Bùi Đức Tính, một người bạn đă cùng bơi 10 km trong 13 tiếng.
Nhiều người thân tên chiếc ghe 3392 đă ra người thiên cổ!
Chương 21 với Bến Bờ với những ḍng cuối: “Hôm nay, ghi lại những
ḍng chữ nầy, quanh tôi hăy c̣n âm vang tiếng khóc trong lời cầu
nguyện, c̣n đây trong tôi, nhưng đôi mắt thẫn thờ nḥe nhẹt nước
mắt, những khuôn mặt nhợt nhạt bê bết dầu máy, thảng thốt kinh
hoàng…
Tự do hỡi tự do”
Thật qua bất hạnh cho những người đi t́m tự do, cái giá phải trả
không những cam chịu bao nhiêu thảm cảnh mà với sinh mạng!
Vào thời điểm nầy, đọc hồi kư Thuyền Đời của nhà văn Bùi Đức Tính
với cả cuộc hành tŕnh đầy gian nguy liên tục ập đến gợi lại h́nh
ảnh xa xưa mà ḷng quặn thắt!
Trong quyển Les Pensées của nhà bác học, triết gia Blaise Pascal
(1623-1662) có câu “Cái Tôi đáng ghét” (Le Moi est haissable) mà sau
nầy nhiều người thường gán cho những người huênh hoang với cái tôi
qua những bài viết, nhất là hồi kư… chỉ đề cao cá nhân của bản thân
mà thực chất chẳng có ǵ để viết.
Đọc hồi kư Thuyền Đời của nhà văn Bùi Đức Tính qua 23 chương thể
hiện “Cái tôi đáng thương”, cái tôi trong Phương Xa của nhà thơ Vũ
Hoàng Chương:
“Lũ chúng ta, lạc loài, dăm bảy đứa,
Bị quê hương ruồng bỏ, giống ṇi khinh,
Bể vô tận, sá ǵ phương hướng nữa,
Thuyền ơi thuyền! theo gió hăy lênh đênh”.
Cảm ơn anh Bùi Đức Tính, khi chúng ta cùng là người lính đă trải qua
trong ngục tù Cộng Sản “Bị quê hương ruồng bỏ, giống ṇi khinh”, nay
được may mắn sống trên mảnh đất tự do, anh đă hoàn thành tác phẩm và
tôi được hân hạnh chia sẻ cùng anh qua Lời Giới Thiệu.
Little Saigon, 30/4/2022
Vương Trùng Dương
Liên lạc với tác giả qua email: bdt235@gmail.com
2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013
2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Ḍng sông, ḍng đời
Một
thành phố mất tên
30 Tháng Tư, lời xin lỗi muộn màng
Tuẫn tiết
Những kẻ xa
quê
Hồi đó tụi mày ở
đâu?
Quên sao được ngày 30 tháng 4 – 1975
Giờ phút cuối cùng của đồi Tăng Nhơn Phú
Ca hát với ma
Gă bất cần
Những
thống khổ bi hùng
Những h́nh ảnh không in ra được
Thầy đồ
Truyện về lính - Tự truyện của một phi công
40 năm t́m
bạn
Một mối đau chung, nhiều lối nh́n khác biệt!
Trường Sa tháng 4 năm 1975
Ngày Quân Đoàn I “tan hàng”
Thảm họa di tản từ Miền Trung Tháng Ba 1975
Người
lính năm xưa
Tướng VNCH tù trên 17 năm
Hai lá thư
Tiểu sử Lữ Đoàn 1 Nhẩy Dù
Huynh đệ
chi binh
An Dương
H́nh ảnh một buổi chiều
Mẹ! Hiền phụ của ông Bảo!
Nhà
già... chào mi!
Tôi
là người nước nào?
Giờ phút …hấp hối cuả 1 thành phố
Chuyện xưa đến nay vẫn đúng
Cuộc đời và sự nghiệp ca sĩ Quỳnh Giao
Trên đồi gió
Con nhà nghèo trở thành hàn lâm kỹ thuật Mỹ
Vị Tổng Thống giữ chức vụ lâu nhất Nước Mỹ
Đồi xưa, núi
cũ
Đoạn đường kỷ niệm thời thơ ấu
Người điệp viên giỏi nhất của VNCH & CIA
Cái nh́n mới về VNCH
Cơn ác mộng
Chặng
đường quê hương
Máu đào nước
lă
Những
quả ổi cuối mùa
Đời đi dạy tại Canada
Tiếng
Việt Sài G̣n cũ
Tác giả
'Dư âm' qua đời ở tuổi 95
Giận cá chém thớt hay
giận thớt chém cá ?
Chế Lan Viên
Gato!
Thắp nhang sao mà vẫn căm thù người chết
Để tang cho
sách
Đồi Charlie: Người đi, linh hồn ở lại
Mẹ Việt Nam
Trước thềm xuân hoà b́nh
Cái áo của thầy tôi
Hiệp định Paris 1973 - 2023 - 50 Năm nỗi đau...
Trầm Tử Thiện -
Người chép sử lư vong...
Mâu thuẫn quân
sự và chính trị Mỹ về cuộc chiến VN
Tử sĩ Hoàng Sa
Hương vị
ngày xuân
Nhớ lại cái tết năm xưa
Bài viết dành cho kẻ mở miệng là tiếng “Ba
que”
Mùa xuân
hạnh ngộ
Sài G̣n của
tôi
Viết về một người bạn vừa nằm xuống
Vĩnh
biệt nhạc sĩ Ngọc Chánh
Xuân
về, nhớ Quê Hương
Đời đi dạy
Hãy để Cha sống những ngày cuối cùng ...
Trạng Quỳnh và loại dân khí thấp kém
Khi vợ vắng
nhà
Kết quả bầu cử tiểu bang Victoria, Úc
Thạch Lam
Người chị cao cả Phạm Thị Thàng
Tâm sự
của một Việt kiều
Gánh
hoàng hoa
Chiếc huy hiệu hoa sen trên đại lộ kinh hoàng
Hồi
ức
về
người Cha
bị
tù
Tiếng Anh
dễ
ồm!
Nằm chơi
Chứng nhân một sự kiện lịch sử
Ngộ đạo đất
trời
Xứ khỉ khọn
Sài G̣n thoáng nhớ
Ông
già đạp xích lô
Chuộc lương
tâm
Đất nước lạ lùng
Những giọt mưa trên vùng đất khô cằn
Chân dung văn nghệ sĩ Việt...
Sài G̣n
của tôi sẽ trở lại…
Ông già
bán trứng
Melbourne: Kỷ niệm Chiến Thắng Long Tân
Câu
chuyện ngày xưa
Chiếc
Rolex ân nghĩa
Giở trang nhật kư, nhớ về bạn xưa
Nén hương
ḷng
Đám Cưới …chi lạ
Bông lúa
cúi đầu
Kỷ niệm 60 năm Quân Đội Úc tham chiến VN
Ngày vui khó quên
Cộng sản là thế đấy!
Nhiễm Virus
Corona 2019
GS Nguyễn Ngọc Huy & Lm Cao Văn Luận tiết lộ...
Xao
ḷng bởi một từ "Em"
Hiệp định Genève (20-7-1954)
Mơ ước
b́nh thường
Phi công Việt là anh hùng nước Pháp
Viết cho người sắp ra đi...
Đôi lời về Cung Tiến Nhạc Sĩ hay Kinh Tế Gia
?
Môt chuyến đi Hawaii
Vinh danh người vợ tù chính trị VNCH tại
Little Saigon
Cái miệng
Phá thai là giết
người
Cha tôi, người lính Việt Nam Cộng Ḥa
Những người năm cũ
Ngày tự phụ
Màu mắt
hoàng hôn
Paris
có ǵ lạ không em?
Không quên người chiến sĩ QLVNCH
Tản mạn Huế
Nước mắt chiều xuân
Nước mắt giữa
Trùng Dương
Cuộc đời & sự nghiệp của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông
Người tù kiệt xuất
Câu chuyện về một lá thư
Ra biển gọi
thầm
Nỗi
buồn ngày 30 tháng tư
Tháng Tư....
Bài ca
của người du tử
Lời sau cùng nói với tuổi trẻ
Quên sao được ngày 30 tháng 4 – 1975
Hai người lính Dù
Văn Học miền Nam tự do 1954-1975
Xe tăng Nga làm được ǵ ?
Giă từ vũ khí
Giờ phút cuối cùng
Văn Quang, người vừa khuất nẻo Sài G̣n...
Những
tấm chân t́nh
An Lộc & Ukraine chiến trường lịch sử
Hải quân Ukraine chiến đấu
Trông gịng sông Vị
Ngày xa Đà Nẵng
Chuyện của một cựu binh Mỹ gốc Việt
Kư
hiệu học và "lơ là lơ láo"
V́ sao chiếc áo cần có 5 cúc ?
Duyên phận và mệnh số
Thu, hát cho
người và giai thoại
Thương về Ukraine
Liên hội BĐQ Texas mừng xuân Nhâm Dần 2022
Đời lính
Vinh quang trên chiến hào
Sự thành công của người Việt tị nạn
Một chuyến công tác Cam Ranh
Lá đại kỳ An
Lộc
Chém chết một người là kẻ sát nhân
Chuyện xưa của tôi và bạn bè kbc 4100
Sứ mệnh văn
hóa
Thư số 124a gởi NLQĐNDVN
"Người vợ" là một vĩ nhân
Tết với TPB VNCH và mong ước tuổi xế chiều
Khó quên cái Tết năm nào
Xuân Sang- Xuân Sến
Năm Cọp nói chuyện… Bia
Đêm xuân trên vùng biển chết
Thương chùm Hoa Khế
Tôi đậu bằng … lái xe !
Về ca
khúc "gái xuân"
Thức tỉnh
Tử sĩ Hoàng Sa
Hồi kư trận hải chiến Hoàng Xa
Khi bài thơ Hoàng Sa vượt vĩ tuyến 17 vô Nam
26
truyện thật ngắn
Tuổi già
viễn xứ
Nguồn gốc của cách nói “nam tả nữ hữu”
Chiến
dịch B́nh Tây
Trận hải chiến giữa HQ VNCH và HQ Trung Cộng
Truy lùng cục miền Nam trên lănh thổ
Kampuchia
10 địa danh nổi tiếng trong âm nhạc miền Nam
Trả lời vài câu hỏi về cuộc bại trận của
QLVNCH
Cậu bé chăn trâu trở thành đại điền chủ giàu
nhất
Lạc giữa
mùa xuân
Một Thoáng “AT ... TEN”