Những bài viết của Bất Khuất

Màu áo cũ - Video
Mang theo quê hương  - Video
Trong âm thầm c̣n nhớ ai! - Audio  
Sài G̣n là đây sao em! - Audio
Chuyện trăm năm - Trên quê hương - Audio
Chuyện trăm năm - Một ngày - Audio  
Trăm đắng ngh́n cay - Audio
Chiếc áo Bà Ba - Audio
Giữa đồng xưa - Audio
Áo trắng - Audio
Gửi nơi cuối trời - Audio
C̣n nhớ mùa xuân - Audio
Từ một chuyến đ̣ - Audio
Dêm thánh vô cùng - Audio
Khi mùa đông về  - Audio
Noel năm nào - Audio
Khúc quân hành - Audio
Cho ngàn sau - Audio
Ngh́n trùng xa cách  -  Audio
Rồi lá thay màu - Audio
Con chim biển 3 - T́m về tổ ấm - Audio
Con chim biển 2 - Trên biển khơi - Audio  
Con chim biển 1 - Tung cánh chim - Audio
Đốt sách ! - Audio
Đi học  
Sài G̣n - Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về - Audio  
Làng tôi - Audio 
Sao em không đến - Audio  
Anh đi!  - Audio  
Vỉa hè đồng khởi - Audio
Ngày đại tang  
Chuyện mất chuyện c̣n  
Con chim Hoàng Yến - Audio 
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú - Audio
Remember!
Cánh chim non - Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa   
Trăm đắng ngh́n cay  
Con đường tôi về
Hăy c̣n đó niềm tin
Chiều ra biển  
Những đứa con đẽ muộn  
Một thời kỷ niệm  
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn  
Ngày anh đi  
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride  
We remember
Vui - Buồn … Ngày hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72  
Mùa hè đỏ lửa  
Dư âm ngày hội ngộ 44 năm tại California  
Có chuyến bay  
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ  
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết


 

 


 

 

 

 

 

 

 

Một Thoáng “AT ... TEN”

Viết về những cảm xúc thật về h́nh ảnh gia đ́nh các bạn Châu 31, Năm 32, Biên 31, Thắng 34 qua chuyến rong chơi từ Seattle tới Atlanta và Tenneessee…….

Tiếng Châu 31 gọi cho tôi.

- Hoàng Cao! Mày đang làm ǵ đó, sang tụi tao chơi đi?

Tôi trả lời cho nó.

- Nhưng tao…..hơi hẽo rồi, chưa lại sức, từ từ rồi tao tính……

Thầm mong rằng nó đừng gọi nữa. Thật t́nh ḿnh cũng chưa được hồi phục từ vật chất đến tinh thần sau cuộc hội ngộ thần thánh 48 năm ở Las Vegas.

Châu nói:

- Thằng Biên đă mua vé cho mày rồi. Mày chỉ việc bay thôi, lệnh nghe mày !!!

Thế là tôi đành phải “khăn gói quả mướp” trực chỉ đến Atlanta phó hội.

Từ Seattle đến LasVegas khoảng 2 tiếng đồng hồ. Chờ đợi khoảng 3 tiếng mới có chuyến bay đến Atlanta; tính gọi cho bạn Viễn 34 để kiếm ly cà phê và tô phở lót ḷng, nhưng chợt nhớ là giờ này bạn ḿnh c̣n đang đi làm nên đành xơ đỡ Mc Donal vậy!!!!

Đến 8 giờ sáng, tôi đă đến Atlanta.

Đây là một phi trường quốc tế, rộng lớn và đẹp đẽ.

Atlanta đă từng là nơi mở Thế Vận Hội cho thế giới, đường xá và cảnh quan vô cùng hùng vĩ và tráng lệ.

Đón tôi; c̣n có Hảo - bạn thân của Hăi cận 35 - Tôi, Châu và Hảo đi ăn sáng, uống cà phê….

Sau đó th́ vào chợ mua thêm ít gia vị chai Chivas18, thùng bia Corona để chuẩn bị cho món lẫu dê, mừng ngày họp mặt …

Mới 5 giờ chiều mà màn đêm đă buông xuống. Sau mấy tiếng đồng hồ ninh nhừ thịt xương của “Sư Phụ”, buổi tiệc được khai mạc với chủ nhà Châu 31, Tùng 35, tôi 33 và Hảo…

Chén chú, chén anh th́ nhau mời gọi…

Nhâm nhi ly rượu ngon; sâu đọng t́nh căm với ḍng nhạc của Ngô Thụy Miên; chúng tôi như quên đi những nỗi nhọc nhằn của thời trai trẻ.

Thằng Hảo; ngày xưa là xạ thủ đại liên M.60 nên nó tưng bừng nhă đạn, tiếng “ Đ…..M” vang lên sau những câu nói của nó; khiến tiệc trường càng thêm huyên náo…

Thỉnh thoảng cũng vài tiếng M.60 kèm theo cho vui câu chuyện….

Phải nói tay Hảo này làm món “Lẫu Dê” thật tuyệt vời và đầy cảm…

Thấp thoáng một bóng hồng xuất hiện.

M .60 cộng với M.16 ngưng tác xạ !!! Tiệc trường bổng phút im lặng khó hiểu !!!

Đột ngột Châu lên tiếng.

- Em mới về hả; có mệt lắm không, để anh đấm bóp cho em nhé?.

Tám cặp mắt hom hem, e dè nh́n lên.

Tôi và Hảo cùng cất giọng:

- Chào chị, Chào chị...

Nhoẻn nụ cười mỉm chi như “Phật bà Quan Âm”, người phụ nữ ấy đến sau lưng Châu; xoa nhẹ vào hai bờ vai anh; nhỏ nhẹ chị nói:

- Cũng thường thôi anh!

Đôi tay ấy vẫn cứ nhẹ nhàng xoa nắn trên đôi vai u thịt bắp của chồng ḿnh.

Tiếng chị dịu dàng…

- Cám ơn các anh!

Anh trao cho chị đôi mắt “Cảm ơn” sâu sắc…Chị trao cho anh ánh mắt và cả nụ cười cảm thông.

Đây là lần thứ 3 tôi gặp chị Chiếc (vợ Châu).

Sẵn trong người có chút men; tôi mạnh dạn xin phép thằng bạn cùng chung tiểu đoàn và đại đội tác chiến khi xưa c̣n đóng quân ở Lâm Đồng (Châu 31) để được hỏi vài câu.

Châu OK liền…

- Thưa chị! được biết trước khi gặp Châu, chị từng là Hiệu Phó của một trường tại B́nh Dương. Lúc đó, chị đang có danh vị; tại sao chị lại chịu lấy một thằng “Tù” không có một tương lai ǵ phía trước và nhất là chị là một phụ nữ đẹp, sang trọng và đang có địa vị???

Vẫn nụ cười quí phái, hiền hoà, bao dung. Chị khẽ nói:

- Em yêu và thương ảnh là v́ tư cách đạo đức của ảnh. Thứ nhất; ảnh là một Sĩ Quan trong hàng ngũ quân Lực Việt Nam Cộng Hoà. Với tư cách của một sĩ quan quân lực, dù có bại trận nhưng em biết đă đem cả cuộc đời này hiến dân cho ảnh là xứng đáng…

Rớt nước mắt khi nghe câu nói này các bạn ạ !!! Tiếp đó; tôi hỏi chị:

- Trong những tháng ngày cơ cực khi c̣n ở Việt Nam, có đôi lúc nào chị cảm thấy bị “Lầm” không.???

- Không và không bao giờ tôi nghĩ ḿnh bị “Lầm” cả; chỉ sợ ảnh buồn và mặc cảm với thế hệ hiện tại thôi. Chị trả lời.

Nói xong; chị khéo léo mời bọn tôi tiếp tục cuộc vui. C̣n chị lui cui vô góc bếp dọn dẹp lại bếp núc nhà cửa. Chỉ c̣n hai vợ chồng già ở nhà; c̣n con cái đă bay đi khắp chốn.

Hiện nay; gia cảnh của Châu cũng đă tạm ổn. 27 năm làm job ở trường học; sang năm 2022 Châu sẽ về hưu.

Chị Chiếc vợ Châu vẫn cứ cần mẫn; miệt mài dũa nail để phụ giúp kinh tế gia đ́nh.

Châu cho biết vợ ḿnh là trụ cột của gia đ́nh. Nhờ công lao của chị mà gia đ́nh mới được vững bền đến ngày nay!!!

Thật không tưởng với người phụ nữ mỏng manh h́nh dáng nhưng mănh liệt tuyệt vời với gia đ́nh và xă hội…

Rồi tiệc cũng tàn, chúng tôi tạm dừng gần 2 sáng. Men rượu cũng đă ngấm vào cơ thể bốn thằng tụi tôi cũng đă ngă nghiêng cùng với đất trời!!!

- Mày đi ngủ đi Châu. Tôi giục nó.

Nh́n lên cầu thang; tôi vẫn thấy vợ nó đang thấp thoáng đợi chờ …

Nhưng thằng quỷ này có chút hơi men cùng với bạn bè là nó “Coi trời bằng vung” hùng hổ nó đ̣i uống thêm nữa.

Tất cả đều nói “No”

Mỗi người một tay, dọn dẹp clean up băi chiến trường ăn nhậu cho sạch sẽ. Rồi ai nấy ẩn ḿnh trong các gian pḥng trống vắng của nhà Châu.

Từng bước chân nặng nề của Châu bước lên cầu thang; sẵn ngóng đợi chồng ngoài pḥng ngủ chị d́u anh vào pḥng …và đóng cửa.

Đêm đó; cả nhà bị rung động như gặp cơn địa chấn; có thể lên đến cấp 4 ,5…

Đó là âm vang của bữa tiệc “Lẫu Dê” chăng???

Qua hôm sau, e lệ thoáng chút thẹn thùng chị kể lại:

“Sau khi vô pḥng; đợi chờ trông ngoài không thấy; tôi lo lắng đi t́m anh v́ sợ có ǵ không ổn … Tôi đẩy cửa restroom; bước vào, mừng muốn rơi lệ. Thấy anh ngồi trong đó, tôi hỏi anh:

(Lúc này, ông bạn già của ḿnh đang ngồi trong restroom, đèn tắt tối thui, 2 mắt nhắm nghiền, hơi thở toàn mùi rượu bia…đang “xỉu”).

- Anh đang làm ǵ đó ???

Anh trả lời:

- Anh đang ngồi nghe nhạc Ngô Thụy Miên!!!

Sau đó tôi d́u anh vào pḥng ngủ.”

Êm ái và dịu dàng; chị d́u anh lên giường…ngủ …Và rồi; việc ǵ đến ….đă đến…

Những ngày kế tiếp, bốn người chúng tôi vẫn quây quần với nhau bằng những bữa cơm rượu thịt, cá ê hề cũng không thiếu những tràng cười thoải mái của cánh mày râu…

Từng bao thuốc lá vơi đầy; kèm theo h́nh ảnh ấm cúng nơi nhà bạn Châu, hơi lạnh của mùa thu có lẽ đă dừng lại…

Ngày mới lại đến.

Châu gọi cho Năm 32.

- Tụi tao đang ngồi ở quán cà phê đợi mày đó!

Năm trả lời Châu:

- OK; 10 phút nữa là tao có mặt.

Năm Lê xuất hiện …

Nó kéo tôi ra phía sau xe của nó, kéo cánh của lên; một chai Chivas 18 cộng với 2 thùng bia orona …thật hăi hùng …

Nó biết tôi thích rượu; c̣n thằng Châu th́ thích bia. Nó chiù hết. Riêng nó; uống chẳng bao nhiêu…

Quân số bây giờ là 4 tay BK cộng với bạn Hảo. Khỏi nói; đêm đó chúng tôi vui say, đong đầy chuyện quân ngũ và t́nh đời !!!

Khói thuốc vẫn bay, đại Liên M.60 vẫn nổ; M.16 cũng không kém cạnh !!!

Thỉnh thoảng liếc nh́n, tôi thấy chị Châu vẫn nở nụ cười tế nhị cùng chồng với đầy nét măn nguyện và hạnh phúc.

Đêm sau; hoạt cảnh ăn nhậu vẫn tiếp diễn để ngày mai tiễn bạn Hảo đi Seattle…

Từng cơn gió thu mang hơi lạnh thổi vào khiến ai nấy cũng run rẫy…

Chắc có lẽ tụi ḿnh ….. đă già …

Tôi chợt nghĩ đến Trị 35, Có Dù 33, Thanh TQ 31, Việt 33, Quan Âm35, Viễn34, Thắng34, Thiệu Hawai mà tôi đă từng tiếp xúc…

Bao cảm xúc vô thường lúc ẩn lúc hiện trong tâm trí tôi và rồi theo làn gió thu bay tạm lùi vào quá khứ…

Cà phê ăn sáng xong tôi theo Năm Lê tiến về Chattanooga tiểu bang Tennessee để viếng thăm gia đ́nh bạn già này.

- Tụi mày chờ tao một chút nghe; mua thêm ít đồ cho bà xă. Năm Lê nói:

Chẳng cần “Yes” hay ”No”; hắn chạy như bay vào khu chợ châu Á….

Đă bấy lâu nay, bác tới nhà
Trẻ thời đi vắng; chợ thời xa …

Bây giờ chỉ c̣n hai vợ chồng già Năm Lê tối - lửa tắt đèn ….có nhau …Năm Lê lại cho biết.

Ao sâu nước cả, khung chài cá
Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà
Cải chữa ra cây, cà chữa nụ
Bầu vừa rụng rốn, mứơp đương hoa…


Hơn nửa tiếng sau, Năm Lê khệ nệ,, tay xách nách mang , nào là :phá lấu, gà quay, vịt quay, bánh ḿ, nho, chuối, táo…

Cá tính Năm Lê là vậy. Rất hào hiệp, chân t́nh. Không bao giờ làm buồn ḷng bạn bè.

Hắn ta đă đi ngược hoàn toàn về cách đối xử với người bạn già của cụ Nguyễn Khuyến !!!

Free way 85 S vẫn đang kẹt xe và lộng thêm gió lạnh… Chuyển sang Free Way 285 W, Năm Lê tiến về Free Way 75 N.

Nắng vàng vẫn phai nhẹ ngoài xe… Lá khô xào xạc rơi…bay…

Gần về đến nhà, Năm Lê mời thêm 3 bạn già đến cùng chung vui .

Đă tới địa phận Chattanooga.

“Đầu tṛ tiếp khách, đầu không có”.

Hắn ngừng xe tại một tiệm rượu lớn. Xách ra một chai Chivas12 loại 1.75 lít to đùng.  Tuy không có trầu, nhưng Năm đă có rượu ngon đăi bạn già…

Đến nhà hắn. Một ngôi nhà Rambler sạch sẽ, rộng răi.

- Chào anh! Chị Năm lên tiếng.

- Chào chị! Tôi đáp trả lời chị.

Việc đầu tiên là tôi giữ mấy bộ đồ chưa kịp giặt nhờ chị giúp giùm. Kế đến là phải tắm một phát cho khỏe lại để chuẩn bị chiến đấu.

Pḥng ăn rộn ràng tiếng nói của nam lẫn nữ; giọng xế chiều.

Hai bàn dài kê sát nhau, trải khăn bàn sạch sẽ. La liệt những món ăn để phục vụ bạn bè, thân hữu. Bốn ngọn Neon tỏa sáng, rực rỡ khắp gian pḥng. Đại pḥng yến tiệc này do chính tay Năm Lê thiết kế và xây dựng; tiếp đăi khoảng 30 người.

Năm Lê c̣n chu đáo đến độ thực hiện một chỗ tiêu tiểu gần đó cho thực khách khi có nhu cầu !!!

- Đây là Trung Uư Nhảy Dù Tiểu đoàn 9 tên Khâm và vợ. Năm giới thiệu.

- Xin chào anh chị. Tôi đáp lễ.

Năm giới thiệu tiếp.

- Đây là Hải Quân Trung Uư Thạch và vợ…

- C̣n đây là Thiếu Tá Thiết Giáp Nam và vợ…

- Xin chào quư vị niên trưởng. Tôi đáp lời.

- Người từ Seattle mới đến là “Hoàng Cao”; bạn cùng khoá 8BC/72 với tôi. Năm Lê nói.

Một giọng rồi một đống giọng vang lên:

- Người có một khúc mà gọi là “Cao” nỗi ǵ ???

Cả chục cặp mắt nh́n chằm chặp vào tôi; vừa kinh ngạc và vừa như dọ xét !!!

B́nh tĩnh, tôi trả lời họ:

- Kính thưa quư vị niên trưởng và quư phu nhân, sở dĩ chúng bạn gọi em là “Hoàng Cao”; là v́ em được xếp vào hạng ưu: cao mỡ, cao máu và cao đường. Danh xưng này cũng chính do một thằng bạn quá cố đă đặt cho em. Mong quư vị niên trưởng và các phu nhân hiểu cho !!!

- Thế à !!!

Những giọng cười hồn nhiên, thỏai mái vang lên; như xua đi một màu đen cô đơn và lạnh lẽo tại xứ sở Chattanooga này.

Đêm đó, thật là vui và thắm thiết t́nh “Huynh Đệ Chi Binh”.

“Bạn đến chơi đây, đầy đủ nhé”.

Ngày qua ngày; Cà phê sáng và điểm tâm thay phiên nhau phục vụ. Nay th́ anh Khâm, mai đến nhà anh Thạch, mốt lại đến nhà anh Năm. Hiện tượng này đă xăy ra từ vài năm trước đến nay vẫn c̣n duy tŕ.

Hănh diện lắm các bạn ơi; khi ta là BK 8B+C cả 3 vị niên trưởng mà tôi tiếp xúc; đều có cái nh́n “đầy thiện cảm” đối với khoá ta !!!

Một khóa biết đoàn kết, biết tương thân tương trợ lẫn nhau v v…. Và c̣n rất nhiều vấn đề nữa….

Bây giờ, nói về cuộc t́nh trăm năm của hắn:

Tốt nghiệp khoá 8BC/72; Năm Lê chọn về tiểu khu Kiến Tường vùng 4 chiến thuật.

Theo thời gian chiến tranh; qua những trận đánh ác liệt và đẫm máu, Năm Lê leo dần từ Chuẩn uư sữa lên Thiếu uư đại đội trưởng, một đại đội Địa phương quân của tiểu khu Kiến Tường.

Một ngày nọ; chàng thiếu uư đẹp trai đi thu gom đám lính của ḿnh nơi thị trấn sặc mùi súng đạn…

Vào những quán cà phê t́m kiếm, chàng bước vào một quán bi da trong thị trấn Mộc Hoá cũ. Lính chẳng thấy đâu; chàng chỉ gặp đôi mắt e lệ nh́n chàng của cô gái thợ may - con chủ quán.

Đôi mắt ấy; đă làm cháng choáng váng…

Lính tráng không dù… nhưng chàng vẫn đi kiếm… Nàng; Cô thợ may có nét đẹp “Hương đồng cỏ nội”.

Có nhiều sĩ quan cấp bậc hơn chàng Năm, nhưng sao vẫn măi là h́nh ảnh Thiếu uư Năm…

Cha mẹ nàng gốc Bắc kỳ 45. Được sự điều động của Bộ Giáo Dục, nên nhận Mộc Hoá làm quê hương _ nàng sinh ra từ đó với cái tên Minh Nguyễn.

Học tới đệ nhị; nghỉ học để phụ giúp gia đ́nh với nghề thợ may.

Chị xiêu ḷng với phong cách lăng tử của thiếu uư Năm. Anh ngă gục trước nhan sắc và công dung ngôn hạnh của chị…

Đám cưới diễn ra; đó là điều tất yếu.

Ngày đám cưới; thiếu úy Năm c̣n đang dẫn lính đi hành quân. Cô dâu và quan khách đợi chờ…. Chú rể. Vài kẻ xấu mồm c̣n kháo nhau: “Đây là đám cưới hay đám tang?”.

Sắp tàn tiệc cưới mà chưa thấy chú rể đâu!!! Cô dâu mới…. nghẹn ngào… tức tưởi…

Thời gian chầm chậm trôi qua …

Tiếng rít của bánh xe đ̣ dùm lại, bụi cát bay mù.

Một bóng người nhảy xuống, súng đạn, ba lô nón sắt c̣n đang mang, vụt chạy vào nhà …

- Chú rể đă đến.

Chị gục đầu nức nở bên vai anh.

Anh âu yếm hôn lên mái tóc người vợ trẻ. Là người vợ lính trận, chị hiểu thế nào là hạnh phúc lứa đôi !!!

Đêm đêm nh́n ánh hỏa châu rơi về hướng đóng đồn của chồng ḿnh. Chị run lên bần bật; cầu mong sao cho chồng ḿnh cùng đơn vị được an toàn.

Tháng 4 đen đă xếp lại trang sử phập phồng lo lắng chuyện sinh tử của hôn phu.

Chị đă thành thiếu phụ một con, vợ của một sĩ quan “Nguỵ”. Phải đi tù v́ chống phá Cách Mạng…

Minh Nguyễn vẫn miệt mài lo lắng sinh kế vừa cho gia đ́nh ḿnh; vừa lo cho con, cho chồng nơi rừng rậm hoang sơ…. Tháng tháng vẫn gánh gạo nuôi chồng gần 6 năm trời đằng đặng.

“Gái một con trông ṃn con mắt”. Chị luồng lách tránh né biết bao cảm bẩy chực chờ….

Cúi đầu; nhịn nhục với bao điều tiếng của những kẻ thị phi, sĩ quan chế độ cũ.

Ôi! những điều trông thấy mà đau đớn ḷng. Tôi hỏi chị:

- Trong lúc khổ đau vậy? Chị là người có nhan sắc sao không đi bước nữa để sung sướng cho gia đ́nh và cuộc đời? Nhất là chồng chị, Anh Năm sợ không có ngày về v́ học tập không tốt!.

Ung dung và khoang thai, đôi má xanh xám chợt ửng hồng khi chị nh́n sang anh, chị đáp:

- Tôi yêu ảnh tha thiết. Ngày xưa, tôi yêu ảnh v́ tác phong đạo đức của một sĩ quan quân lực Việt Nam Cộng Hoà. Khi người con gái đă yêu th́ chấp nhận mọi thiệt tḥi, đôi khi hy sinh cả tính mạng. Không ǵ xóa bỏ được h́nh ảnh của anh ấy trong tôi. Một sĩ quan quân lực Việt Nam Cộng Ḥa…

Anh nh́n chị bằng đôi mắt cảm ơn tha thiết.

Bỗng dưng h́nh ảnh mẹ tôi thấp thoáng đâu đó trong trí óc.

Thời buổi ấy, mẹ tôi ngoài khoảng 45, bên vai đă có 12 người con. Tôi thứ 3. Từ một bà chủ, mẹ tôi phải gánh gạo khoai đi nuôi hai thằng con lớn ở tù không ngày về. Mẹ lam lũ chạy chợ mỗi ngày, cha th́ kiếm được việc làm bữa đói, bữa no ….

Sự thiếu thốn cùng cực đă đưa cha tôi đi vào cơi vĩnh hằng lúc mới 58 tuổi. Sang đến 59 tuổi, Mẹ cũng đi theo cha !!!

Rồi một hoàn cảnh khác, đó là của thằng bạn tên Quan Âm 35, mà tôi được nghe chính miệng nó kể cũng bài hồi kư của má nó.

Vợ Năm Lê “Tiết hạnh khả Phong” c̣n vợ đầu tiên của Quan Âm hoàn toàn trái ngược.

Thôi th́ ai có phước, nấy hưởng….

Những ngày ở nhà Năm Lê, tôi t́m lại được hương vị nấu ăn của mẹ tôi. Hương vị ấy đă nuôi lớn khôn tôi qua từng ngày tháng.

Gia vị ngày xưa không dùng hoá chất nhiều, nên vẫn c̣n hương vị trinh nguyên.

Qua làn khói thuốc mong manh, tôi cảm nhận được một cách sống tràn trề sinh lực của vợ chồng bạn Năm.

Ở Năm; mọi sự ngăn nắp, các công tŕnh xây dựng từ nhà cửa đến vườn tược đă nói lên tất cả những tài năng hiếm có của một học sinh tốt nghiệp từ trường Nông Lâm Súc B́nh Dương ra.

Nơi chị; sự chung thủy, tính cần mẫn đức độ của người phụ nữ Việt Nam qua cơn bĩ cực 30/4/75. Một chỗ dựa ấm áp từ vật chất đến tâm hồn, cho những H.O già…ly hương.

“Qua cơn bĩ cực đến hồi thới lai”.

Vợ chồng già Năm Lê đang hưởng tràn đầy những hạnh phúc cuối đời của họ.

Ngày ngày, đưa đón cháu ngoại của 4 cô con gái đến trường. Những đôi mắt trẻ thơ đó đă nuôi dưỡng tuổi thọ của họ. Bốn cô con gái của Năm Lê rất hiếu thảo với cha mẹ, cộng thêm 3 chàng rể biết cư xử theo phong tục Việt Nam, khiến gia đ́nh càng thêm vững mạnh.

C̣n chị, cơm nước cho chồng và cháu xong là thư giăn. Một từng phụ thêm với các con gái làm nail cho vui vào những ngày cuối tuần. Xong việc là đọc sách, xem YouTube hay nghe nhạc dưỡng già.

Năm tâm sự với tôi: “Thương bă nhất là chẳng màng xe xua ăn diện, phấn son loè loẹt. Bả b́nh dị, đơn giản và đầy chất phác”.

Gần một tuần lễ trong nhà Năm Lê, tôi có cảm tưởng như một “Thiên đường nơi hạ giới!”.

Biết nói sao về người bạn tuyệt vời này. Bất ngờ và ngạc nhiên nhất khi bạn ấy đă tặng cho tôi như món quà “không tưởng”.

Từ chối nhiều lần, nhưng không được. Cuối cùng tôi nhận và nhắc nó một câu “Ăn khế- trả vàng”.

Và rồi theo lịch hẹn, vợ chồng Năm cùng tôi đi đến Memphis, cũng ở tiểu bang Tennessee để thăm gia đ́nh Biên 31 cùng Thắng 34.

Sáng hôm lên đường; tôi và Năm sang nhà anh chị Khâm để uống cà phê và ăn sáng.

Có cả anh chị Nam, Anh Chung (an ninh quân đội) cùng Anh Thạch tiễn chúng tôi đi.

Một Chattanooga xứ lạnh….t́nh….nồng…

Trực chỉ 75N, rẽ sang 40w, hơn 2 tiếng đồng hồ chúng tôi đă đến Nashville - thủ phủ của bang Tennessi - để đón bạn Hai Râu khóa 9C/72. Hai Râu- Biên- Năm Lê- Hạnh Nauy là bạn học chung với nhau ở Nông Lâm Súc B́nh Dương .

Sáu năm tù trở về, cuộc đời của Hai cũng bần hàn cơ cực, giống hệt như cảnh đờicủa anh em ta khi c̣n sống tại Việt Nam. Trần văn Hai , thiếu úy QLVNCH, làm đủ mọi nghề để sinh tồn ! .C̣ng lưng, mỏi gối với chiếc xe thồ đặc chủng, chở những lu chậu để đi bán tận SáG̣n, LongAn, Vũng Tàu ... Mà nơi Hai ở là đất Lái Thiêu. Có lúc lại thồ "Than '', có khi lại là ''Guốc''.

Tôi cũng có thằng bạn làm nghề này. Hắn tên CÓ, một thiếu úy Nhảy Dù đă một thời oanh liệt. Sức vóc cũng to khỏe như Hai Râu.

Hai đă về hưu, thích làm thơ và víết truyện, thường là những chuyện về đời quân ngũ mà anh đă từng trăi qua.

Hai Râu mời chúng tôi ăn trưa, uống càphê và hút vài điếu thuốc, trước khi lên đường đến nhà Biên 31.

Hơn 3 tiếng đồng hồ, xe chúng tôi đă đến cổng nhà Biên. Một ngôi nhà đẹp, khang trang và rộng lớn.

Nắng đă phai màu; trời se se lạnh, không gian thật yên tĩnh, nh́n quanh không thấy một bóng người.

Một người phụ nữ trẻ đẹp, bước ra đon đă mời chúng tôi vào nhà - đó là '' đào '' vợ của Biên.

Vào trong nhà, một dăy bàn dài đă được kê sẵn để sẵn sàng chuẩn bị đón khách phương xa. Ba nồi lẫu dê cùng rau củ và những dĩa ḿ ăn kèm, tràn ngập trên bàn. Tất cả đă sẵn sàng chỉ c̣n chờ khai hỏa. Phối trí chổ ngủ cho mọi người xong, Biên hướng dẫn vị trí của 3 pḥng vệ sinh cho các bạn sinh hoạt. Mọi người, chẳng ai bảo ai, lần lượt t́m ḍng nước ấm, hồi sinh lại sức lực sau mấy tiếng đồng hồ vật vă trên con đường gió bụi.

''Vợ tao nó biết , chỉ có thằng Hai với mày c̣n hút thuốc nên nó nghĩ và tạo ra một khung cảnh riêng cho 2 thằng bây, theo tao ra xem thử ''. Biên nói và dẫn 2 thằng ra khu '' Smoking'' .

Thoáng chút xúc động lẫn nghẹn ngào. Hai thằng tôi ngẩn ngơ, trộm nh́n lẫn nhau một cách thẹn thùng! Từ hồi đến đất Mỹ, mỗi lần muốn hút một điếu thuốc, quả là một cực h́nh ghê gớm. Như một tội phạm trong ánh mắt mọi người. Mặc cảm lắm người ơi !. Vậy mà có người đàn bà trẻ đẹp, hiểu được ư của hai thằng già này. Thật là hạnh phúc biết bao !!!.

Một cái bàn tṛn, 2 cái ghế dựa, cái khay gặt tàn, 2 bên có 2 vách tường che gió. Phía trước mặt là hàng rào làm bằng gỗ. Qua lớp hàng rào đó là khu rừng ''wet land'', với đầy rẫy những tàn cây cổ thụ. Từng đợt gió thu thổi đến, lạnh lùng đưa tiễn những chiếc lá vàng rơi, rớt đầy trên mảnh sân vườn. Như đời chúng ta , cũng đang ...lắc lư ...với cơn gió COVID quái ác.

Vài phút sau, chúng tôi vào nhập tiệc.

Nào là vợ chồng Năm Lê, vợ chồng Thắng 34, vợ chồng Cẩn 2/73 bạn Biên, tôi và Hai Râu.

Chuyện nổ như bắp rang. Hết chuyện khóa, đến chuyện chiến trường, chuyện về tù tội ...v...v ...''Mày mày, tao tao '' vang lên rộn ràng như tiếng pháo đón xuân. Thỉnh thoảng vài tiếng đan- mạch chát chúa, nổ ra ngoài ư muốn.

Cứ sau vài tuần rượu mạnh, là tôi với Hai Râu kéo nhau ra khu Smoking để làm vài điếu. Chẳng biết tự lúc nào, khi đi hút thuốc hai thằng phải có mặt nhau th́ những cụm khói nhỏ tỏa ra mới có ư nghĩa !.

Màn đêm buông xuống, thế là một ngày vui vẻ đă trôi qua. Dưới chân ghế ngồi, đầy ắp lá khô rơi rụng chổ 2 thằng ngồi hút thuốc. Những đot thuốc tàn, đầy ắp trong khay, như chất đầy những ngạc nhiên, ṭ ṃ thích thú về bạn Biên này.

Và Câu chuyện vẫn c̣n tiếp mời các bạn đón xem
 

Hoàng Cao

 

 


VĂN CHƯƠNG

2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013 
2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả


Một Thoáng “AT ... TEN”  
 

Trả lời vài câu hỏi về cuộc bại trận của QLVNCH
Cậu bé chăn trâu trở thành đại điền chủ giàu nhất
Lạc giữa mùa xuân
Cố Thiếu Tướng Trương Quang Ân  
Thủ Đức vang tiếng gọi  
Vũ Hoàng Chương  
Giai nhân tự cổ…  
Mẹ chồng, nàng dâu  
Lính thư sinh  
Thư gởi Ba  
F1, F2, F3..!?  
Cao nhân
Lính Rùa...!?  
Bước đường tị nạn tại Mỹ vào năm 1975  
Bảy tháng giữa xác người  
Một thời oan trái
Cuối đời của Nam Phương Hoàng hậu tại Pháp  
Người muôn năm cũ  
Đưa vợ đi đẻ 
Câu chuyện của nữ HQ Đại Tá Quân Y Mỹ gốc Việt  
Úc trang bị tàu ngầm hạt nhân Mỹ  
Sống "bụi"  
Đêm kinh hoàng

Bài thơ phá giặc xâm lăng nhà Tống
Sự tích bài thơ "Trèo lên cây bưởi hái hoa"
Thằng gà chết
Năm Gà Mổ
Tay muốn chạm tay
Pleiku, thơ và thi nhân
Tính trước  
Trận Pleime năm 1974
Không quên người chiền sĩ QLVNCH
Áo học tṛ và áo trận
Lê Bá Định, vị NT Không Quân khả kính  
Động cơ T53-L-13 của trực thăng UH-1  
Câu chuyện ‘Áo Lụa Hà Đông’  
Một thời vang bóng  
Khép một vầng trăng  
Sứ mệnh văn hóa  
Một cơn ác mộng  
T́nh yêu giữa tôi và nàng tiên  
Người tù đi gánh củi
Chuyến vượt biên của tôi
BV B́nh Dân những ngày khói lửa tháng 4-1975
Tưởng chừng đă quên
30 tháng 4 năm 1975 chị ở đâu?
Hào kiệt phương Nam - HQ Tr/Ta Ha Ngoc Lương
Hai người lính Dù
Tưởng niệm tháng tư đen lần thứ 46!
Một cơn ác mộng
T́nh yêu giữa tôi và nàng tiên  
Hồi kư "Dang Dở"  
Sự trả thù đê hèn và dă man của VC
Về Thăm quê cũ  
Buổi điểm danh cuối cùng  
Mai vẫn nở trên điêu tàn của Huế
Thằng "Nước Mắm"
Những mảng màu khô
Chữ nghĩa bây giờ
Xuất xứ những bài nhạc Việt vang bóng...  
Thiên lư tương ngộ  
Một cái Tết khó quên  
Tản mạn về “Trâu” qua Ca Dao VN  
Thăm lại đồi Charlie: Nghe người đi, linh hồn ở lại  
Đêm xuân nào tôi đến thăm anh
Sóng bạc đầu
Viết về Trâu  
Phi vụ tàu phép  
Tâm t́nh của một người trẻ...  
Trong cơn lốc đời  
Mỹ nhân và danh tướng  
Như một gịng sông  
Môt chuyến đi Hawaii  
Chuyện t́nh đẫm lệ thời chinh chiến  
Ba bỏ mẹ con đi rồi
Lăng kính dân tộc tôi...
Môt chuyến đi Hawaii  
Chuyện t́nh đẫm lệ thời chinh chiến  
Ba bỏ mẹ con đi rồi