Màu áo cũ -
Video
Mang theo quê hương
-
Video
Trong
âm thầm còn nhớ ai! -
Audio
Sài Gòn là đây sao em!
- Audio
Chuyện trăm năm -
Trên quê hương
-
Audio
Chuyện
trăm năm - Một ngày -
Audio
Trăm đắng nghìn cay -
Audio
Chiếc áo Bà Ba -
Audio
Giữa đồng xưa -
Audio
Áo trắng -
Audio
Gửi nơi cuối trời -
Audio
Còn nhớ mùa xuân -
Audio
Từ một chuyến đò -
Audio
Dêm thánh vô cùng
-
Audio
Khi mùa đông về -
Audio
Noel năm nào -
Audio
Khúc quân hành -
Audio
Cho ngàn sau -
Audio
Nghìn trùng xa cách
-
Audio
Rồi
lá thay màu -
Audio
Con chim
biển 3 - Tìm về tổ ấm -
Audio
Con
chim biển 2 - Trên biển khơi -
Audio
Con chim biển 1 - Tung cánh chim
-
Audio
Đốt sách ! -
Audio
Đi học
Sài Gòn
-
Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về -
Audio
Làng tôi -
Audio
Sao em không đến
-
Audio
Anh đi! -
Audio
Vỉa hè đồng khởi
-
Audio
Ngày đại tang
Chuyện mất chuyện còn
Con chim Hoàng Yến
-
Audio
Nhớ cả trời Việt Nam
Còn thương quê hương
tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
Còn nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
-
Audio
Remember!
Cánh chim non -
Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng nghìn cay
Con đường
tôi về
Hãy còn đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Bãi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ mình!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai mì
Khinh Binh 344
Tết
Lúc sớm, hai vợ chồng đi ăn sáng. Như
thường lệ, mình ăn xong trước thì ra quán nước gần đó gọi cốc trà
đá, làm vài ván cờ, chờ vợ ăn. Mới chơi được khoảng năm ván thì đã
thấy vợ gọi ra tính tiền. Lúc tính tiền, chị chủ quán có nhắc mình:
– Chú xem thế nào chứ hôm nay chị thấy cô nhà ăn kém lắm! Bát bún,
bát cháo và đĩa quẩy thì vẫn hết, nhưng chục trứng vịt lộn thì vẫn
còn thừa tận 3 quả!
Mình nghe vậy hoảng quá, hỏi vợ có chuyện gì, vợ bảo:
– Em ăn không ngon miệng vì thấy hơi hơi đau bụng! Con đang đạp bùm
bụp! Chắc nó muốn ra rồi!
Thế là mình cuống cuồng đưa vợ đi bệnh viện. Nhưng đạp thì đạp, chứ
nó có chịu ra ngay cho đâu, nó cứ quằn quại trong bụng vợ chán chê,
khiến vợ đau tê dại, lăn lộn trên giường rồi lại bò toài dưới đất,
tưởng như sắp chết ngất…
Ở giường bên cạnh, cũng có một chị đang lên cơn đau vật vã giống vợ
mình, khác cái là vợ mình chỉ kêu la thôi, còn chị ta thì lại luôn
mồm chửi:
– Thằng chồng khốn nạn! Tại mày mà bà đau như này! Tổ sư bố mày! Lúc
sướng thì cả hai cùng sướng, sao lúc đau thì chỉ mình bà phải đau?
Tổ sư bố mày! Thằng chồng khốn nạn!…
Vật vã một hồi, chị ta lộn nhào xuống sàn, đúng lúc ông bác sĩ đi
qua, chị ta vồ chặt luôn lấy chân bác sĩ, tiếp tục kêu la:
– Cứu em với bác sĩ ơi! Em đau chết mất thôi!
Ông bác sĩ chắc đã quá quen với cảnh này rồi, nên nhẹ nhàng dìu chị
ấy ngồi lên giường, giọng dịu dàng:
– Lúc sướng có gọi bác sĩ đến sướng cùng không? Sao lúc đau lại cứ
gào tên bác sĩ?
Mình bịt chặt miệng, không dám cười, vì sợ bị chửi là “cười trên nỗi
đau của người khác”. Vợ mình cũng có cái tật thích chửi bậy như vậy,
nhưng chỉ chửi lúc hưng phấn, khi đạt trạng thái tột đỉnh thăng hoa
thôi. Mình hồi đầu cũng bắt vợ sửa, nhưng vợ không sửa được, nên
nghe dần thành quen, đến nỗi hôm trước, xong việc đến nơi rồi mà
thấy vợ cứ thinh lặng, mình còn đâm ra sợ, rồi hoang mang hỏi vợ:
– Sao hôm nay em không chửi?
Vợ há mồm, lấy tay chỉ chỉ vào trong cổ, giọng thều thào:
– Em đang bị đau họng!
Trái với sự đau đớn của vợ mình và cái chị đang chửi chồng, thì ở
phía giường đối diện, có một chị cũng đi đẻ mà lại vẫn giữ được cái
vẻ thản nhiên, nhàn hạ vô cùng: chị ta cứ ngồi chơi, thảnh thơi vuốt
iPhone, cười hềnh hệch, rồi chụp hình tự sướng post lên Phây. Tí tí
chị lại gọi điện cập nhật tình hình:
– Cổ tử cung của cháu mở 6 phân rồi chú nhé! Chắc lát nữa là đẻ
thôi! Không tin á? Đây! Cháu chụp ảnh post lên Phây cho xem!…
Lúc lên bàn đẻ cũng là lúc vợ mình bị những cơn đau dày vò đến gần
như mòn hơi cạn sức. Cái cảm giác phải nhìn vợ mặt đỏ gay, thở hồng
hộc, rồi oằn lưng lên rặn, trong khi mình đứng ngay cạnh mà lại
chẳng thể giúp vợ được gì quả thực là khó chịu cực kỳ! Nghe lời bác
sĩ, vợ mình dùng hết sức hít một hơi thật sâu, rặn một phát rõ mạnh,
mình nghe “phụt” một phát, cảm giác như con đã chui ra, mình mới
quay sang hỏi bác sĩ:
– Ra rồi phải không ạ?
Bác sĩ gật đầu, bảo:
– Ừ! Ra rồi! Nhưng là cứt ra, chứ con thì chưa ra đâu. Động viên vợ
rặn tiếp đi!
Vật vã mãi cuối cùng cũng xong, vợ và con mình được chuyển sang
phòng sau sinh. Mình ra cổng mua cháo cho vợ, mua nước nóng về pha
sữa cho con, còn dìu cả vợ mình ra tận nhà vệ sinh đi tè. Trong lúc
vợ đang tè xè xè, mình trợn mắt nhìn, xong hỏi vợ với giọng ngạc
nhiên không hề nhẹ:
– Sao lại cạo nhẵn thín đi thế?
Vợ bảo:
– Đọc trên mạng, người ta khuyên là cạo đi thì sẽ dễ đẻ hơn!
Mình cười: Vớ vẩn!
Vợ cự lại:
Không vớ vẩn đâu, có cơ sở khoa học cả đấy! Anh cứ tưởng tượng con
mình nó đang ở trong hang, nó nhìn ra ngoài cửa hang, thấy trời sáng
choang choang, thoáng đãng, chắc chắn sẽ muốn chui ra, chứ nếu để
cái cửa hang rậm rạp, lòa xòa, nó tưởng ông ba bị, tưởng con ngáo ộp
có râu, nó sợ, còn lâu mới dám ra!
Mình nghe xong gật đầu lia lịa, vì thấy có lí quá!
Đối với mình, việc một người chồng chăm con và chiều vợ khi vợ vừa
đẻ xong là chuyện rất bình thường, và là điều tất yếu phải làm. Ấy
thế mà cái chị nằm ngay cạnh giường vợ mình thì cứ xuýt xoa:
– Gớm! Kiếm được người chồng như chú bây giờ là hiếm lắm!
Mình ngại quá, chỉ biết cười trừ, rồi quay sang hỏi:
– Thế chồng chị đâu mà không thấy vào chăm hai mẹ con?
Chị nghe vậy thì buồn bã nhìn ra cửa, giấu tiếng thở dài:
– Lão tuyên bố thẳng rồi: đẻ toàn con gái thì tự gọi người đến mà
chăm, lão không quan tâm! Chỉ duy nhất lần chị sinh con bé đầu lòng,
lão có ghé vào thăm một buổi. Mang tiếng là thăm một buổi, nhưng lão
chỉ ngồi nhìn con được tí, còn đâu là lão đi khắp các phòng, thấy
phòng nào có gái đẻ xinh xinh, trẻ trẻ, là lão đứng rình, chờ để xem
nó cho con bú!
Nói đến đó, giọng chị nghẹn đi, và lại thở dài. Mình không dám nhìn
vào mắt chị, nên không rõ có giọt lệ nào đang lăn ra từ nơi đó hay
không…
Rồi ở cái giường ngay phía sau mình cũng thế, có đôi vợ chồng đang
bế con trên tay mà mặt cứ buồn thiu. Mình ngó qua, thấy đứa bé này
lạ quá: tóc nó quăn tít, da nó đen sì như người châu Phi. Mình thắc
mắc thì anh chồng giọng rầu rầu, bảo:
– Vợ em mới đi xuất khẩu lao động ở Nigeria về, chắc vì ăn gạo, ăn
cơm bên đó lâu quá nên sinh ra con mới đen như thế!
– Vợ em về được bao lâu rồi?
– Dạ! Được 7 tháng ạ!
– 7 tháng mà đã đẻ rồi sao?
– Vâng, đẻ non ạ! Tuy đẻ non nhưng trộm vía, bé cứng cáp lắm, nặng
bốn cân hai, tóc dài chớm mang tai, răng cũng đã nhú lên được mấy
cái.
Vừa nói, anh chồng vừa đưa bàn tay vuốt mấy lọn tóc phất phơ trên
gương mặt bơ phờ của người vợ với đầy vẻ trìu mến, yêu thương…
Còn ở cái giường liền ngay bên, lại một chị khác đang ôm con khóc
sụt sùi, anh chồng thì ngồi ngay cạnh, nắm chặt tay vợ mãi không
rời. Mình hỏi:
– Sao vậy? Em bé không khỏe à?
Thì chị vợ trả lời:
– Dạ không! Bé ngoan và rất nhanh nhẹn anh ạ!
– Ô hay! Con ngoan, con khỏe, chồng cũng ở bên cạnh quan tâm, chia
sẻ, thế còn khóc cái gì?
Chị vợ nghe vợ nghe vậy thì giọng lại nghẹn đi:
– Đây không phải là chồng, mà là anh rể em ạ! Anh ấy nói dối vợ lên
công ty họp để tranh thủ ghé qua thăm 2 mẹ con em thôi! Giờ chị gái
em đang gọi điện giục anh ấy về rồi!
Dứt lời, bờ vai cô gái trẻ lại rung lên từng hồi nức nở không thôi…
Ra vậy! Nhờ đưa vợ vào đây đẻ, mình mới hiểu ra được một điều: rằng
cảm giác đau trong khi đẻ, với tất cả đàn bà, chắc là đều giống
nhau, bởi nó do thượng đế, do tự nhiên quy định. Nhưng cảm giác sau
khi đẻ, với mỗi người đàn bà, có lẽ sẽ khác nhau, bởi nó phụ thuộc
rất nhiều vào người đàn ông, vào người chồng mà người đàn bà đã
chọn…
2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013
2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Trả lời vài câu hỏi về cuộc bại trận của QLVNCH
Cậu bé chăn trâu trở thành đại điền chủ giàu
nhất
Lạc giữa
mùa xuân
Cố
Thiếu Tướng Trương Quang Ân
Thủ
Đức vang tiếng gọi
Vũ Hoàng
Chương
Giai nhân tự cổ…
Mẹ chồng,
nàng dâu
Lính thư sinh
Thư gởi Ba
F1, F2, F3..!?
Cao nhân
Lính Rùa...!?
Bước đường tị nạn tại Mỹ vào năm 1975
Bảy
tháng giữa xác người
Một thời oan trái
Cuối đời của Nam Phương Hoàng hậu tại Pháp
Người muôn
năm cũ
Đưa vợ đi đẻ
Câu chuyện của nữ HQ Đại Tá Quân Y Mỹ gốc
Việt
Úc trang bị tàu ngầm hạt nhân Mỹ
Sống "bụi"
Đêm kinh
hoàng
Bài thơ phá giặc xâm lăng nhà Tống
Sự
tích bài thơ "Trèo lên cây bưởi hái hoa"
Thằng gà chết
Năm Gà Mổ
Tay muốn chạm tay
Pleiku, thơ và thi
nhân
Tính trước
Trận Pleime năm 1974
Không quên người chiền sĩ QLVNCH
Áo học trò và áo trận
Lê Bá Định, vị NT Không Quân khả kính
Động
cơ T53-L-13 của trực thăng UH-1
Câu
chuyện ‘Áo Lụa Hà Đông’
Một thời
vang bóng
Khép một vầng trăng
Sứ mệnh văn
hóa
Một cơn ác mộng
Tình yêu giữa tôi và nàng tiên
Người tù
đi gánh củi
Chuyến vượt biên của tôi
BV Bình Dân những ngày khói lửa tháng 4-1975
Tưởng chừng đã quên
30 tháng 4
năm 1975 chị ở đâu?
Hào kiệt
phương Nam - HQ Tr/Ta Ha Ngoc Lương
Hai người lính Dù
Tưởng niệm tháng tư đen lần thứ 46!
Một cơn ác mộng
Tình yêu giữa tôi và nàng tiên
Hồi ký "Dang
Dở"
Sự trả thù đê hèn và dã man của VC
Về Thăm quê cũ
Buổi điểm danh cuối cùng
Mai vẫn nở
trên điêu tàn của Huế
Thằng "Nước Mắm"
Những
mảng màu khô
Chữ nghĩa
bây giờ
Xuất xứ những bài nhạc Việt vang bóng...
Thiên lý tương ngộ
Một cái Tết khó quên
Tản mạn về “Trâu” qua Ca Dao VN
Thăm lại đồi Charlie: Nghe người đi, linh
hồn ở lại
Đêm xuân nào tôi đến thăm anh
Sóng bạc đầu
Viết về Trâu
Phi vụ tàu phép
Tâm tình của một người trẻ...
Trong cơn lốc đời
Mỹ nhân và danh tướng
Như
một giòng sông
Môt chuyến đi Hawaii
Chuyện tình đẫm lệ thời chinh chiến
Ba bỏ mẹ con đi rồi