Màu áo cũ -
Video
Mang theo quê hương
-
Video
Trong
âm thầm c̣n nhớ ai! -
Audio
Sài G̣n là đây sao em!
- Audio
Chuyện trăm năm -
Trên quê hương
-
Audio
Chuyện
trăm năm - Một ngày -
Audio
Trăm đắng ngh́n cay -
Audio
Chiếc áo Bà Ba -
Audio
Giữa đồng xưa -
Audio
Áo trắng -
Audio
Gửi nơi cuối trời -
Audio
C̣n nhớ mùa xuân -
Audio
Từ một chuyến đ̣ -
Audio
Dêm thánh vô cùng
-
Audio
Khi mùa đông về -
Audio
Noel năm nào -
Audio
Khúc quân hành -
Audio
Cho ngàn sau -
Audio
Ngh́n trùng xa cách
-
Audio
Rồi
lá thay màu -
Audio
Con chim
biển 3 - T́m về tổ ấm -
Audio
Con
chim biển 2 - Trên biển khơi -
Audio
Con chim biển 1 - Tung cánh chim
-
Audio
Đốt sách ! -
Audio
Đi học
Sài G̣n
-
Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về -
Audio
Làng tôi -
Audio
Sao em không đến
-
Audio
Anh đi! -
Audio
Vỉa hè đồng khởi
-
Audio
Ngày đại tang
Chuyện mất chuyện c̣n
Con chim Hoàng Yến
-
Audio
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương
tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
-
Audio
Remember!
Cánh chim non -
Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường
tôi về
Hăy c̣n đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Đây là một câu chuyện tôi được nghe kể lại, tôi không chắc chắn nó
hoàn toàn là sự thật nhưng tôi dám chắc phần lớn là vậy v́ lúc kể
cho tôi câu chuyện này người anh họ của tôi vẫn c̣n nguyên nét bàng
hoàng trên gương mặt. Văn vẻ tôi không hay nên xin được xưng tôi
(đúng ra là tao) để thuật lại chính xác những ǵ anh nói (với tôi)
và cũng để dễ h́nh dung hơn. Câu chuyện là thế này:
Hôm đó tôi đi đám giỗ nhà con bạn ở tận Dầu Tiếng dù là có ông
google hỗ trợ cũng phải mất hơn 3 tiếng mới đến được đầu ngơ nhà nó
sau đó th́ băng qua một lô cao su mới tới nhà, một ngôi nhà cấp bốn
khá khang trang và một đại gia đ́nh hiếu khách, đôn hậu. Khỏi phải
nói th́ hôm đó là một ngày vui hết biết, ăn uống thả ga xong đi bơi
ở khu du lịch địa đạo gần đó, rồi leo ră cặp gị lên suối Trúc mặc
dù lúc chúng tôi đi th́ nó khô trơ đá.
Mọi chuyện chắc sẽ cực ḱ hoàn hảo nếu mọi thứ không đến lúc ra về,
lúc đó cũng gần 6h trời đă chập choạng tối, lúc chúng tôi đi ban
ngày con đường vốn dĩ đă rộng và khá ít người qua lại vào lúc này nó
lại vắng hơn nữa, hai bên là rừng cao su lúc ấy đèn đường chưa sáng,
mọi thứ cứ xám xịt và mờ dần, đi chung với bọn tôi có thằng H với
chiếc xe đă lắc lư bánh trước sau một lần tông vào xe người ta mà nó
chưa có tiền sửa, thế là tôi phải chạy thật chậm đằng sau với nó bọn
kia th́ tíu tít rôm rả đằng xa phía trước, thằng này dân miền núi to
con mà chúa sợ ma lúc đi ngang qua cánh rừng nọ đang tṛ chuyên rôm
rả th́ bỗng mặt nó xám xám c̣n mắt th́ cứ nh́n trân trân phía trước
tôi cũng ṭ ṃ nh́n theo hướng mắt của nó th́ thấy bên vệ đường dưới
tán cây cao su có một cái miếu khá lớn (loại miếu thường thấy ở
những nơi thường có tai nạn hay có vụ ǵ đó nhiều người chết) đang
đỏ đèn, giữa khung cảnh chập choạng nh́n thấy cái miếu với sắc đỏ
đầy u ám tự nhiên gai óc dựng đứng hết cả, để không khí dễ thở hơn
tôi vờ nói cứng với thằng bạn giọng ráng tỏ ra b́nh thường: “tự
nhiên giữa rừng rú mà ai xây cái miếu nh́n phát sợ hà mày” nó đáp
lại giọng khàn khàn chắc v́ sợ quá độ: “Ừ, chắc chỗ này nhiều người
chết lắm” thật, nghe nó nói xong chỉ muốn vả vào miệng nó một cái,
đang rùng rợn c̣n nói chuyện chết chóc, mải huyên thuyên tôi quên để
ư là đèn xe nó tắt ngóm từ đời nào rồi tôi trách nó: “cái xe mày đem
quăng băi rác được rồi, cái đèn xe cũng tắt luôn rồi ḱa, thiệt khổ
với mày!” nó đáp gọn lỏn: “ừ, bữa nay xui ghê, cứ như ma ám”
tôi giật ḿnh, nỗi sợ giam cầm năy giờ như được tha bổng nhảy xổ ra
bao trùm đầu óc một cơn gió lạnh buốt ập vào cơ thể khiến tôi run
lập cập chưa kịp mở miệng chửi nó một trận cái tôi nói bậy bạ th́
tôi đă kịp phát hiện một chuyên động trời khác, BỌN TÔI BỊ LẠC lúc
năy rơ ràng tôi c̣n thấy những chấm đỏ của đèn sau xe tụi bạn phía
trước c̣n lúc này đă chẳng c̣n ǵ nữa, nếu không c̣n thằng bạn chạy
kế bên th́ chắc tôi đă hoảng loạn đến cứng người rồi, tôi có một nỗi
sợ đó là cảm giác bị bỏ rơi đặc biệt là lại vào lúc này, tôi quay
qua nói với thằng bạn như lời cầu cứu: “làm sao giờ mày, tao đâu
biết đường, điện thoại th́ chụp choạc hết pin từ chiều rồi” “cứ đi
về phía trước hỏi đường xem, tao thấy h́nh như có ánh đèn” nó đáp
giọng không hề có chiều lo sợ, tôi thấy vậy thầm trách ḿnh thỏ đế,
b́nh thường cứ chọc nó sợ ma đến khi gặp chuyện th́ nó lại b́nh tĩnh
nhất tuy không nh́n thấy nét mặt nó lúc này v́ trời đă tối đường lại
không có đèn, ánh sáng duy nhất là cái đèn xe của tôi mà tất nhiên
nó chỉ rọi được phía trước tuy vậy nhờ câu nói của nó tôi cũng trấn
tĩnh được đôi chút, tôi nh́n đằng trước th́ đúng thật có ánh đèn,
cảm giác như người chết đuối vớ được cọc, phần lại thấy nhục nhă v́
năy giờ quá yếu đuối như thằng đàn bà tôi tăng ga vọt lên trước hỏi
đường, nhưng càng đến gần th́ tôi càng thấy ngờ ngợ khi ánh đèn ngày
càng sáng và đến khi tôi nhận ra thứ ǵ trước mặt th́ tôi hoảng loạn
đến nỗi tay chân mất hết cảm giác tai ù đi chỉ nghe ong ong đau buốt
hơi thở th́ gấp gáp như mất hết không khí, bởi… trước mặt tôi giờ
đây chính là CÁI MIẾU ĐỎ L̉M khi năy, trời ơi vậy là năy giờ chúng
tôi đi đâu??? Nh́n thấy bóng thằng H đang tới tôi muốn hét lên nhưng
tiếng ra đến cuốn họng chỉ c̣n chút thều thào: “H ơi, nó… nó…
là…cái…”, nó trả lời giọng cứ theo gió vẳng đến lúc xa lúc gần:
“tao… biết… rồi…” rồi nó nói ǵ nữa đó nhưng tôi chỉ nghe tiếng được
tiếng không nên hỏi lại “mày… mày nói ǵ? Tao nghe không rơ” “tao…
nói… là… chào… mừng… mày… đến… nhà… tao” cứ mỗi từ nó nói ra nó lại
đến gần một chút trong ánh đỏ từ ngôi miếu tôi không c̣n nhận ra bạn
ḿnh nữa trước mắt tôi là một thứ ǵ đó không có khuôn mặt, chỗ đáng
ra là đôi mắt th́ chỉ là cái hốc và cái đầu th́ nhẵn thín không có
tóc, cái miệng nh́n như bị người ta khâu lại máu c̣n rỉ xuống đất từ
đó chỉ phát ra tiếng ư ử c̣n tiếng nói th́ như từ cơi nào vọng đến
khàn đục và lạnh lẽo…
… Cái thứ ấy đang từ từ ḅ đến, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ
chứng kiến cảnh tượng kinh khủng như vậy ngay lúc ấy tôi nghe rơ
tiếng tim ḿnh đập như muốn xổ tung lồng ngực tôi hoảng sợ đến tay
chân rung rẩy và gần như mất cảm giác, nhưng ngay lúc cận kề hiểm
nguy th́ cũng là lúc ḷng ham sống trỗi dậy, tôi dần lấy lại được
cảm giác vội nhảy lên xe trong đầu tôi lúc này chỉ vang lên tiếng:
“chạy, chạy, chạy…” luống cuống đề máy tôi chạy như bay chỉ mong sao
thoát được nó, lúc ấy gió vù vù qua tai mà sao tôi vẫn nghe rơ từng
tiếng ai oán và căm phẫn của rất nhiều giọng nói ḥa lẫn vào nhau:
“giết nó, giết, giết, giết…” tôi không biết là bao nhiêu người nhưng
rơ ràng là “họ” đông lắm và càng chạy tôi càng nhận ra ḿnh càng vào
sâu hơn trong cánh rừng cao su ngay lúc đó tôi phát hiện ra một điều
khiến tôi mừng khôn xiết đó là trời đang dần dần hửng sáng và rơ
ràng tiếng nói kia đă nhỏ đi ít nhiều, nhưng vào ngay lúc tôi tưởng
sự sống đă trở lại th́ chiếc xe bỗng giật cục lên xong dừng hẳn, nó
đă HẾT XĂNG! Tôi như bị người ta ném thẳng xuống vực sâu hun hút một
màu đen bao trùm tâm trí, hoảng sợ, kinh hoàng và hơn hết ngay bây
giờ là TUYỆT VỌNG “hết rồi, hết thật rồi!” tôi thầm nghĩ và rồi nước
mắt tôi nức nở tuôn ra như suối chảy, khi đi đến tận cùng của nỗi sợ
người ta chỉ c̣n biết khóc.
Tôi lao về phía trước rồi ngă quỵ ráng ḅ về phía thân cây, tôi nghe
thanh âm kinh hoàng ấy đang lớn dần lên và rồi như hét vào tai:
“chết, mày phải chết, giết, giết, giết…” như một phản xạ tôi xoay
người dựa vào gốc cây dùng hai tay bịt chặt tai dù biết là sẽ chẳng
ích ǵ, ngay lúc đó trên con đường nhựa thứ ǵ đó đang nhấp nhổm ḅ
lại phía tôi, mọi vật lúc này mờ mờ ảo ảo tôi thấy từ hốc mắt và cái
miệng chằng chịt vết khâu kia máu rỉ ra, cái miệng th́ cứ mấp máy
liên tục làm rơi ra thứ ǵ đó ngọ ngoạy trên nền đất như ḍi bọ, tôi
biết ḿnh đă kiệt sức việc tôi có thể làm bây giờ chỉ là nhắm mắt
lại để không c̣n phải thấy điều kinh hoàng đó nữa, thời gian lúc ấy
trôi qua thật chậm c̣n tôi có cảm giác như đang bước từng bước vào
địa ngục vậy, tôi nghe thấy một mùi hôi tanh tưởi và nó ngày một
càng nặc nồng hơn, đến khi lồng ngực tôi tưng tức lên v́ thiếu ô xi
th́ tôi biết chắc rằng NÓ ĐĂ Ở TRƯỚC M̀NH RỒI, tôi cảm nhận rơ ràng
mùi máu tanh tưởi nhỏ xuống và một đống thứ ngọ ngoạy trên mặt ḿnh,
đầu óc tôi quay cuồng, tai ù đi, và trước khi ngất đi tôi cảm nhận
cái miệng kinh tởm kia đă ngay bên lổ tai ḿnh và cũng chính ngay
lúc đó tôi mới nghe rơ được những thanh âm mấp mấy yếu ớt từ đấy, nó
chỉ vỏn vẹn 3 tiếng: “CỨU…. TÔI…. VỚI!”
Tiếng gà gáy từ xa vọng lại và tôi không c̣n biết ǵ nữa.
Trong cơn mê man, nửa mê nửa tỉnh tôi toàn thấy những h́nh ảnh kinh
dị, khi th́ bị người ta đè xuống cạo đầu bôi vôi, lúc th́ bị người
ta bắt trói có giọng phụ nữ nói: “định bỏ trốn hả con quỷ cái, để
tao cắt gân mày xem mày chạy được không”, giọng người đàn bà khác:
“cái miệng của nó chuyên dùng lời đường mật để ve văn chồng người,
hôm nay tao may lại coi mày c̣n mở ra được không” cây kim từ tay mụ
xuyên qua miệng tôi nỗi đau không sao kể xiết tôi càng vùng vẫy th́
máu càng chảy ra như suối, gân tay chân đă bị cắt tôi càng không thể
làm ǵ, những tưởng nỗi thống khổ chỉ đến đó th́ bất ngờ một mụ khác
cất tiếng: “mày trừng mắt nh́n tao hả đồ quỷ cái, chắc mày đau đớn
lắm hả, cặp mắt mày đẹp lắm, làm say đắm bao thằng đàn ông mà, tao
sẽ cho mày thành con ma đuôi mù xấu xa, ghớm ghiếc nhất trần gian
này” rồi thanh sắt nung đỏ trong tay mụ từ từ đưa vào mắt tôi, mặc
cơn đau thể xác hành hạ tôi giẫy giụa vùng vẫy và rồi may sao tôi
bừng tỉnh, mồ hôi đằm đ́a nước mắt ướt cả gối. Ra là tôi đang nằm
viện, xung quanh là ánh mắt lo lắng của tui bạn và cả mẹ tôi nữa,
được mọi người xúm vào hỏi han khiến tôi trấn tĩnh lại, nh́n quanh
quất tôi thấy có đứa đứng sau cả thẩy và năy giờ không nói ǵ hết,
tôi gọi: “ê H, mày làm ǵ đứng đực đó vậy?” lúc này nó mới bước lại
và cất tiếng: “tao xin lỗi mày!”
Ra là trên đường chúng tôi về khi đến cái miếu đỏ, thằng H bỗng thấy
ớn lạnh người nên tăng ga chạy lên đằng trước mặc cái xe ra sao th́
ra, nó cứ nghĩ tôi sẽ chạy theo sau nó nhưng nó không ngờ nó vừa đi
là đă có thứ thế chỗ của nó và đưa tôi đi một chuyến như chết đi
sống lại, tụi nó bảo tối đó tụi nó cùng với mọi người t́m kiếm tung
tích tôi và mặc dù đă lùng sục mọi ngóc ngách chỗ cái miếu đỏ – nơi
chúng tôi thất lạc nhau – nhưng phải đến khi trời sáng mọi người mới
thấy tôi ngất xỉu ở cái cây cao su đằng sau miếu c̣n chiếc xe th́
chỏng chơ trên đường, mọi người đưa tôi vào viện và ngày hôm nay là
đă qua 2 ngày rồi.
Suốt nhiều ngày sau đó tôi không thể ngủ được, cứ mỗi lần chợp mắt
là câu nói cầu cứu từ con ma đó và những đau đớn nhục h́nh mà nó nếm
trải khi c̣n sống cứ ám ảnh tôi, thấy tôi ngày càng tiều tụy mẹ
khuyên tôi nên đi gặp Thầy. Thầy là một vị thiền sư tu ở một cái am
nhỏ trong xă tôi, ngày Thầy về tôi có chở mẹ đến để cúng dường làm
công quả, thầy gặp tôi và khuyên tôi quy y tam bảo, tôi quy y phần
lớn là do tác động của mẹ chứ thật t́nh không tin ǵ mấy, nên từ đó
đến nay tôi ít khi lui tới am Thầy. Đến trước cửa am nh́n vào chánh
điện tôi thấy Thầy đang thiền định, chưa biết phải làm ǵ th́
Thầy đă cất tiếng: “Duyên Căn hả con, con vào đi” tôi vui mừng phần
th́ ngạc nhiên v́ rơ ràng Thầy không hề quay lại mà đă biết chính
xác người đến. Tôi kể lại cho Thầy mọi chuyện đă xảy ra, Thầy gật gù
và nói: “từ khi con đến trước am th́ Thầy đă Thấy có một nữ quỷ đến
cùng rồi, đến khi con vào th́ nó cũng biến mất, con với nó coi như
có duyên, nếu đă vậy th́ ta phải đi một chuyến rồi”.
Ngay chiều hôm đó tôi cùng Thầy trở lại cái miếu đỏ và cũng như hôm
chúng tôi đi, con đường cũng vắng vẻ không có người qua lại, đến nơi
th́ trời cũng sụp tối. Thầy ngồi xếp bằng trước miếu rồi lầm rầm
niệm chú, lúc sau th́ thứ ấy cũng hiện ra nó ḅ ở phía miếu nhưng
không dám lại gần mùi tanh tưởi nặc nồng miệng th́ mấp mấy liên tục
– đến giờ th́ tôi đă biết đó là lời cầu cứu – kèm theo đó là tiếng
la hét của rất nhiều giọng nói đến đinh tai nhức óc như ngày hôm đó,
nhưng bữa nay khác một điều là tôi không c̣n hoảng sợ nữa có lẽ do
oai lực của Thầy khiến tôi cảm thấy an tâm.
Lúc này Thầy mới cất tiếng: “Mi là giống ngạ quỷ, lúc c̣n sống
chuyên làm điều ác khiến gia đ́nh người ta tan nhà nát cửa, lúc chết
th́ bị người hành hạ sống dở chết dở chịu bao thống khổ cay đắng,
oán thù sâu nặng không thể siêu sinh trở thành giống ngạ quỷ trăm
năm nay ngươi hại mạng không biết bao nhiêu người cứ tưởng sẽ được
giải thoát, nhưng không ngờ cứ một người chết th́ thù oán thêm chồng
chất đến nay oán khí ngất trời, c̣n ngươi th́ như bị giam trong ngục
vô gián, đau khổ oán thán nhưng không thể thoát ra được. Nay có
duyên ngươi được gặp ta, cửa Phật từ bi dù có phạm tội ngũ nghịch
thập ác nếu biết quay đầu sám hối th́ cũng đều được siêu sinh, trong
kinh có nói một lần Phật niệm tội diệt hà sa, mau cùng ta niệm Phật
để sám hối tội lỗi, nam mô A Di Đà Phật…” cứ thế tiếng niệm Phật ban
đầu chỉ nghe từ miệng Thầy sau đó th́ có thêm thanh âm khác trong
trẻo ḥa theo, đến khi nh́n lại th́ những đường khâu trên miệng nữ
quỷ đă biến mất và cũng ngưng rỉ máu, một lúc sau th́ tiếng niệm
ngày càng lớn c̣n những tiếng ai oán trong không trung cũng dần nhỏ
đi rồi tiêu biến, và rồi như một điều ḱ diệu, trước mắt tôi không
c̣n một nữ quỷ kinh tởm nữa thay vào đó là cô gái đầy đủ tóc tai
chân tay và đôi mắt th́ sáng ngời, khuôn mặt lộ vẻ b́nh thản an
nhiên. “Ngươi nay thành tâm sám hối cộng thêm được ta trợ niệm, oan
gia trái chủ đă tiêu biến, ḷng nhẹ nhàng như trút đi hàng trăm vạn
cân sắt nóng, tuy nhiên chỉ sám hối không chưa đủ nếu muốn kiếp sau
được báo thân tốt th́ ngươi phải theo ta về am tu tập, tích tụ công
đức” nói đến đây thầy đứng lên, oan hồn kia cũng đứng dậy tiến lại
phía Thầy lúc đi ngang qua tôi khẽ chào rồi biến mất. Trên đường về
am Thầy có nói với tôi: “từ đầu gặp, Thầy đă biết con là người có
căn tu, nhưng nghiệp duyên con c̣n quá sâu nặng nên ta chỉ có thể
bắt con quy y và đặt pháp danh là Duyên Căn, với những người như con
nếu không theo đường tu tập sau này sẽ gặp nhiều nghiệp chướng, con
nên nhớ chúng sanh nếu chưa tới bờ giải thoát th́ đều nằm trong bể
khổ, oan gia nên cởi không nên thắt”.
Hết.
cre: Ngân Giang
2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013
2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Trả lời vài câu hỏi về cuộc bại trận của QLVNCH
Cậu bé chăn trâu trở thành đại điền chủ giàu
nhất
Lạc giữa
mùa xuân
Cố
Thiếu Tướng Trương Quang Ân
Thủ
Đức vang tiếng gọi
Vũ Hoàng
Chương
Giai nhân tự cổ…
Mẹ chồng,
nàng dâu
Lính thư sinh
Thư gởi Ba
F1, F2, F3..!?
Cao nhân
Lính Rùa...!?
Bước đường tị nạn tại Mỹ vào năm 1975
Bảy
tháng giữa xác người
Một thời oan trái
Cuối đời của Nam Phương Hoàng hậu tại Pháp
Người muôn
năm cũ
Đưa vợ đi đẻ
Câu chuyện của nữ HQ Đại Tá Quân Y Mỹ gốc
Việt
Úc trang bị tàu ngầm hạt nhân Mỹ
Sống "bụi"
Đêm kinh
hoàng
Bài thơ phá giặc xâm lăng nhà Tống
Sự
tích bài thơ "Trèo lên cây bưởi hái hoa"
Thằng gà chết
Năm Gà Mổ
Tay muốn chạm tay
Pleiku, thơ và thi
nhân
Tính trước
Trận Pleime năm 1974
Không quên người chiền sĩ QLVNCH
Áo học tṛ và áo trận
Lê Bá Định, vị NT Không Quân khả kính
Động
cơ T53-L-13 của trực thăng UH-1
Câu
chuyện ‘Áo Lụa Hà Đông’
Một thời
vang bóng
Khép một vầng trăng
Sứ mệnh văn
hóa
Một cơn ác mộng
T́nh yêu giữa tôi và nàng tiên
Người tù
đi gánh củi
Chuyến vượt biên của tôi
BV B́nh Dân những ngày khói lửa tháng 4-1975
Tưởng chừng đă quên
30 tháng 4
năm 1975 chị ở đâu?
Hào kiệt
phương Nam - HQ Tr/Ta Ha Ngoc Lương
Hai người lính Dù
Tưởng niệm tháng tư đen lần thứ 46!
Một cơn ác mộng
T́nh yêu giữa tôi và nàng tiên
Hồi kư "Dang
Dở"
Sự trả thù đê hèn và dă man của VC
Về Thăm quê cũ
Buổi điểm danh cuối cùng
Mai vẫn nở
trên điêu tàn của Huế
Thằng "Nước Mắm"
Những
mảng màu khô
Chữ nghĩa
bây giờ
Xuất xứ những bài nhạc Việt vang bóng...
Thiên lư tương ngộ
Một cái Tết khó quên
Tản mạn về “Trâu” qua Ca Dao VN
Thăm lại đồi Charlie: Nghe người đi, linh
hồn ở lại
Đêm xuân nào tôi đến thăm anh
Sóng bạc đầu
Viết về Trâu
Phi vụ tàu phép
Tâm t́nh của một người trẻ...
Trong cơn lốc đời
Mỹ nhân và danh tướng
Như
một gịng sông
Môt chuyến đi Hawaii
Chuyện t́nh đẫm lệ thời chinh chiến
Ba bỏ mẹ con đi rồi