Màu áo cũ -
Video
Mang theo quê hương
-
Video
Trong
âm thầm c̣n nhớ ai! -
Audio
Sài G̣n là đây sao em!
- Audio
Chuyện trăm năm -
Trên quê hương
-
Audio
Chuyện
trăm năm - Một ngày -
Audio
Trăm đắng ngh́n cay -
Audio
Chiếc áo Bà Ba -
Audio
Giữa đồng xưa -
Audio
Áo trắng -
Audio
Gửi nơi cuối trời -
Audio
C̣n nhớ mùa xuân -
Audio
Từ một chuyến đ̣ -
Audio
Dêm thánh vô cùng
-
Audio
Khi mùa đông về -
Audio
Noel năm nào -
Audio
Khúc quân hành -
Audio
Cho ngàn sau -
Audio
Ngh́n trùng xa cách
-
Audio
Rồi
lá thay màu -
Audio
Con chim
biển 3 - T́m về tổ ấm -
Audio
Con
chim biển 2 - Trên biển khơi -
Audio
Con chim biển 1 - Tung cánh chim
-
Audio
Đốt sách ! -
Audio
Đi học
Sài G̣n
-
Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về -
Audio
Làng tôi -
Audio
Sao em không đến
-
Audio
Anh đi! -
Audio
Vỉa hè đồng khởi
-
Audio
Ngày đại tang
Chuyện mất chuyện c̣n
Con chim Hoàng Yến
-
Audio
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương
tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
-
Audio
Remember!
Cánh chim non -
Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường
tôi về
Hăy c̣n đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
TRẦN C. TRÍ
Từ lâu nay ở hải ngoại đă có không biết bao nhiêu là bài viết nói về
cách dùng chữ (chứ không phải “từ”!) ở Việt Nam. Bài này có nhan đề
là “Chữ nghĩa bây giờ” bởi v́ những từ ngữ “lạ” hay cách nói năng
bừa băi hiện nay không những chỉ ở trong nước mà c̣n lan tràn qua
hải ngoại, len lỏi đến tận những ngơ ngách trong cộng đồng người
Việt của chúng ta đến mức báo động.
Trong nước, người ta lúc nào cũng hô hào “giữ ǵn sự trong sáng của
tiếng Việt,” nhưng thực tế lại là một sự trái ngược hết sức mỉa mai.
Trước hết, tiếng Việt làm sao trong sáng cho được khi khuynh hướng
lai căng càng ngày càng được thấy rơ trong cách dùng chữ của nhiều
người. Từ những chữ sặc mùi Trung Cộng như “tham quan, đăng kư, đại
sứ quán, hộ chiếu, giao lưu” đến những câu có chữ Tây chữ u chen vào
như “thằng con tuổi teen của tôi,” “Cô ca sĩ muốn làm PR,” hay “Anh
nhớ inbox em,” “Cô ấy đi làm ô-sin,” vân vân và vân vân.
Ngôn ngữ Việt trong nước ngày nay bỗng nghe sao vô cùng ngớ ngẩn và
kệch cỡm. Ở hải ngoại, sống trong môi trường tiếp xúc trực tiếp với
tiếng Anh hay tiếng Pháp, cố nhiên những người tị nạn như chúng ta
cũng nói tiếng Việt có pha chữ nước ngoài, nhưng chỉ là v́ bị “nhập
tâm” một cách chẳng đặng đừng những từ ngữ dùng hay nghe hằng ngày
khi sinh hoạt hay làm việc với người bản xứ, chứ không phải để làm
dáng thời thượng như người ở trong nước.
Nét lai căng của tiếng Việt cũng được biểu hiện qua cách dịch trực
tiếp các từ ngữ hay thành ngữ của tiếng Anh chẳng hạn. Ví dụ như “as
soon as possible” th́ trở thành “sớm nhất có thể,” “mission
impossible” là “nhiệm vụ bất khả thi” (vừa lai Tây vừa lai Tàu!), “a
chance of rain” thành “khả năng mưa,” hay “going to an event” là “đi
sự kiện”!
Nghe hay đọc những câu đại loại như thế, ta có cảm tưởng như tiếng
Việt ngày nay không c̣n nghe “mùi Việt” nữa.
Hay khuynh hướng “lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia.” Tiếng nọ xọ tiếng
kia, nghe nửa nạc nửa mỡ vô cùng khó chịu. Xin mời xem Hán-Việt giao
duyên: siêu sạch, siêu sao, tái mở rộng, hay Việt-Hán-Việt giao
duyên như ḷ vi sóng (microwave oven!); Anh-Việt giao duyên: lướt
phây (xem Facebook), c̣m sĩ (comment + sĩ); thậm chí Hán-Việt-Pháp
cũng vui vẻ giao duyên nốt: siêu xuyệt (siêu + sur, để chỉ những căn
nhà có địa chỉ chồng chéo lên nhiều tầng!). Đành rằng trong thứ
tiếng nào cũng có thể có hiện tượng ráp từ ngữ từ nhiều gốc khác
nhau, ví dụ như tiếng Anh “superman” là do “super” (La-tinh) và
“man” (Germanic) ráp lại, hay “uber-rich” là do “uber” (tiếng Đức)
và “rich” (Anh/Germanic) nói như tiếng lóng. Tuy nhiên, những hiện
tượng ráp nối đó trong tiếng Anh hay nhiều thứ tiếng khác chỉ có
tính cách chừng mực chứ không quá đáng như trong tiếng Việt bây giờ.
Mặt khác, câu cú của tiếng Việt ngày nay đang bị khủng hoảng nặng nề. Trật tự trong câu bị đảo lộn chẳng hạn. Trong cú pháp tiếng Việt, khi dùng chữ Hán-Việt th́ thường h́nh dung từ đứng trước danh từ (yếu điểm, địa danh, túc từ), c̣n khi dùng chữ thuần Việt, h́nh dung từ đứng sau danh từ (nhà cao, cửa rộng, đất lành). Ấy vậy mà lâu nay báo chí trong nước (rồi từ từ lan ra báo chí hải ngoại) rất sính dùng cách đảo ngữ trong các tiêu đề, cho h́nh dung từ đứng trước danh từ, ư hẳn để làm cho tiêu đề hấp dẫn, cho “kêu,” gợi ṭ ṃ cho người đọc. Chẳng hạn như “Cơ cực những mảnh đời trên sông nước,” “kinh dị ngôi làng có ma,” hay “Xinh tươi vườn hoa ngày Tết.” Rằng kêu th́ thật là kêu, nghe qua vui ít buồn nhiều ai ơi!
Đảo ngữ c̣n xảy ra với một số danh từ
ghép hay nhóm chữ như “bảo đảm” / “đảm bảo,” “khai triển” / “triển
khai,” “đoàn kết” / “kết đoàn,” “dược thảo” / “thảo dược,” “luật sư
đoàn” / “đoàn luật sư,” “trưng cầu dân ư” / “trưng cầu ư dân,” vân
vân và vân vân. T́nh trạng ăn xuôi nói ngược này mà c̣n tiếp tục,
chẳng bao lâu cộng đồng thế giới sẽ ghi nhận nước Nam Việt Nghĩa Chủ
Hội Xă Ḥa Cộng, phải không quư vị?
Nhiều tiêu đề của bài báo lại dùng một tính từ, động từ hay trạng từ
nói về một t́nh trạng đứng phía sau trong câu, nhưng lại không có
chữ ǵ để nối hai thành phần đó lại. Ví dụ như “cười té ghế (?)
những kiểu áo cách tân,” “cay đắng (?) cô dâu Việt bị chồng Hàn đối
xử tệ bạc,” hay “ngỡ ngàng (?) Việt kiều bị người thân ở Việt Nam
lường gạt.” Độc giả ngày nay khi đọc những loại câu như thế ắt hẳn
phải tập thói quen “đọc ít, hiểu nhiều,” hay nói theo kiểu Mỹ là
“reading between the lines” (thậm chí “between the words”!).
Một hiện tượng phản cú pháp khác là bỏ bớt chữ trong một số nhóm chữ
(chứ không phải “cụm từ”!). Trước hết, xin ghi nhận là trong tiếng
Việt có rất nhiều trường hợp “bỏ chữ,” như một số giới từ được bỏ đi
theo thói quen và đă trở thành “đúng.” Ví dụ như thay v́ nói “đi đến
phi trường,” chúng ta chỉ nói “đi phi trường,” hay “ba của tôi” có
thể nói là “ba tôi.” Dạo sau này, trên báo chí trong nước xuất hiện
cách nói như sau “những điều cần biết sau sinh” (thay v́ “sau khi
sinh”), hay “đường phố ngập nặng sau mưa” (thay v́ “sau khi trời
mưa” hay “sau cơn mưa”). Nói theo kiểu này th́ chúng ta cũng có thể
nói thêm những chuyện khác như “đi ngủ sau ăn,” “nghỉ ngơi sau làm
việc,” “bật cười sau khóc”!
Hiện tượng bỏ chữ c̣n được ghi nhận qua những danh từ ghép thành lập
bằng một danh từ cộng với một động từ. Ví dụ như “người lái xe” hay
“người quay phim” th́ chỉ c̣n là “lái xe” và “quay phim.” Chúng ta
có thể nghe câu “Ngày mai tôi cần một lái xe và hai quay phim” trong
ư nghĩa đó. Nói kiểu như vậy th́ câu sau đây có thể có hai nghĩa:
“Tôi thích lái xe lắm!”Một là “I like driving very much,” hai là “I
like the driver very much.” Chẳng biết đằng nào mà lần! Nhân đây,
xin được phép đố quư vị độc giả, “Bảo vệ đi mua điều ḥa” là ǵ?
Giải đáp (chứ không phải là “đáp án”!): The bodyguard went to buy an
air conditioner!
Một khuynh hướng nữa tạm gọi là “khuynh hướng lập dị.” Nói một cách
tóm tắt, chữ Việt truyền thống thường bị thay thế bằng chữ khác, cho
nó khác đi vậy thôi! Hễ chữ Hán th́ bị thế bằng chữ Việt (máy bay
trực thăng / máy bay lên thẳng, đồng bào thiểu số / dân tộc ít
người); (có khi thay mà thay không hết như “thủy quân lục chiến”
thành “lính thủy đánh bộ,” mà tại sao lại không là “lính nước đánh
đất”?). Chữ Việt th́ bị thay thế bằng chữ Hán (người giữ trẻ/ bảo
mẫu, ở lại lớp / lưu ban, trục trặc/ sự cố). Chữ Hán-Việt này th́ bị
thay thế bằng chữ Hán Việt khác (độc thân / đơn thân, đối thoại /
đài từ (trên phim ảnh), thông hành / hộ chiếu, nhân đạo / nhân văn);
hay chữ Việt này cũng bị thay thế bằng chữ Việt khác (màn ảnh / màn
h́nh, xe gắn máy / xe tay ga (“ga” là tiếng tây!)).
Các ông cộng sản không biết học hành tới đâu, nhưng tài chơi chữ của
các ông th́ phải nói là tuyệt! Một đảng viên phản bội, các ông bảo
là “tự diễn biến.” Các ông cảm thấy có một thay đổi ǵ không có lợi
cho đảng của các ông mà không thấy rơ kẻ địch nơi đâu, các ông bèn
gọi đó là “diễn biến ḥa b́nh.” Các ông muốn núp dưới cái nhăn hiệu
cộng sản đă giúp các ông leo lên tới tột đỉnh quyền lực, nhưng cũng
muốn tập tễnh làm ăn buôn bán theo kiểu “tư bản giẫy chết” để bỏ
đô-la xanh lét vào cái túi đỏ lè của các ông, bèn đẻ ra cái quái
thai “kinh tế thị trường theo định hướng xă hội chủ nghĩa.”
Các ông dặn lũ tay chân của các ông đi sang các nước tư bản để tha
phương cầu thực, nhưng lại không muốn chúng tha hoá, lâu ngày quên
mất đảng, nên các ông luôn luôn dặn ḍ chúng “ḥa nhập chứ không ḥa
tan.” Thành phố mang tên “bác” dạo này bị kẹt xe khủng khiếp, nh́n
từ trên xuống thấy lúc nhúc những người và xe, thấy thương dân ḿnh
phận long đong. Nhưng không, lănh đạo thành phố quả quyết rằng đó
chỉ là “ùn ứ chứ không ùn tắc!” Thật là “Fini leau dire!” Nếu chơi
chữ như vậy th́ chắc chúng ta ở hải ngoại cũng có thể chơi chữ được.
Có lần trong lớp tiếng Việt, tôi đố các em sinh viên của tôi: “Các
em có thể kể tên vài cái hồ nổi tiếng ở Việt Nam không?” Sinh viên
của tôi, em th́ biết hồ này, em th́ biết hồ khác, thi nhau kể “hồ
Xuân Hương, hồ Ba Bể, hồ Hoàn Kiếm.” Tôi cười bảo các em, “C̣n một
cái hồ nữa, to lắm mà mấy em không nhớ. Ở Sài G̣n, sau một cơn mưa
lớn, cả thành phố ch́m trong nước. Đó là hồ Chí Minh!.”
Chuyện chữ nghĩa tiếng Việt bây giờ, dễ cần đến nhiều pho sách mới tạm nói đủ, huống chi một bài báo cưỡi ngựa xem hoa như thế này. Nói cho cùng, ngôn ngữ nào cũng thay đổi theo thời gian và thời cuộc, ngôn ngữ nào cũng đầy tính sáng tạo, nhưng sự thay đổi, sự sáng tạo chỉ nên có tính chừng mực. Như người Pháp có nói “Tout excès est mauvais,” sự cực đoan nào cũng không hay ho ǵ cả. Sự “phát triển” ngôn ngữ bừa băi và quá đáng ở Việt Nam chính là phản ảnh của một xă hội bị xáo trộn về chính trị, kinh tế, đạo đức và giáo dục. Khi nào đất nước thật sự thanh b́nh, dân chủ và được khai phóng đúng mức, tự nhiên lúc ấy tiếng Việt cũng sẽ trở nên trong sáng, hay đẹp và thâm thúy như nó đă từng như thế từ ngàn năm trước.
2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013
2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Trả lời vài câu hỏi về cuộc bại trận của QLVNCH
Cậu bé chăn trâu trở thành đại điền chủ giàu
nhất
Lạc giữa
mùa xuân
Cố
Thiếu Tướng Trương Quang Ân
Thủ
Đức vang tiếng gọi
Vũ Hoàng
Chương
Giai nhân tự cổ…
Mẹ chồng,
nàng dâu
Lính thư sinh
Thư gởi Ba
F1, F2, F3..!?
Cao nhân
Lính Rùa...!?
Bước đường tị nạn tại Mỹ vào năm 1975
Bảy
tháng giữa xác người
Một thời oan trái
Cuối đời của Nam Phương Hoàng hậu tại Pháp
Người muôn
năm cũ
Đưa vợ đi đẻ
Câu chuyện của nữ HQ Đại Tá Quân Y Mỹ gốc
Việt
Úc trang bị tàu ngầm hạt nhân Mỹ
Sống "bụi"
Đêm kinh
hoàng
Bài thơ phá giặc xâm lăng nhà Tống
Sự
tích bài thơ "Trèo lên cây bưởi hái hoa"
Thằng gà chết
Năm Gà Mổ
Tay muốn chạm tay
Pleiku, thơ và thi
nhân
Tính trước
Trận Pleime năm 1974
Không quên người chiền sĩ QLVNCH
Áo học tṛ và áo trận
Lê Bá Định, vị NT Không Quân khả kính
Động
cơ T53-L-13 của trực thăng UH-1
Câu
chuyện ‘Áo Lụa Hà Đông’
Một thời
vang bóng
Khép một vầng trăng
Sứ mệnh văn
hóa
Một cơn ác mộng
T́nh yêu giữa tôi và nàng tiên
Người tù
đi gánh củi
Chuyến vượt biên của tôi
BV B́nh Dân những ngày khói lửa tháng 4-1975
Tưởng chừng đă quên
30 tháng 4
năm 1975 chị ở đâu?
Hào kiệt
phương Nam - HQ Tr/Ta Ha Ngoc Lương
Hai người lính Dù
Tưởng niệm tháng tư đen lần thứ 46!
Một cơn ác mộng
T́nh yêu giữa tôi và nàng tiên
Hồi kư "Dang
Dở"
Sự trả thù đê hèn và dă man của VC
Về Thăm quê cũ
Buổi điểm danh cuối cùng
Mai vẫn nở
trên điêu tàn của Huế
Thằng "Nước Mắm"
Những
mảng màu khô
Chữ nghĩa
bây giờ
Xuất xứ những bài nhạc Việt vang bóng...
Thiên lư tương ngộ
Một cái Tết khó quên
Tản mạn về “Trâu” qua Ca Dao VN
Thăm lại đồi Charlie: Nghe người đi, linh
hồn ở lại
Đêm xuân nào tôi đến thăm anh
Sóng bạc đầu
Viết về Trâu
Phi vụ tàu phép
Tâm t́nh của một người trẻ...
Trong cơn lốc đời
Mỹ nhân và danh tướng
Như
một gịng sông
Môt chuyến đi Hawaii
Chuyện t́nh đẫm lệ thời chinh chiến
Ba bỏ mẹ con đi rồi