Màu áo cũ -
Video
Mang theo quê hương
-
Video
Trong
âm thầm c̣n nhớ ai! -
Audio
Sài G̣n là đây sao em!
- Audio
Chuyện trăm năm -
Trên quê hương
-
Audio
Chuyện
trăm năm - Một ngày -
Audio
Trăm đắng ngh́n cay -
Audio
Chiếc áo Bà Ba -
Audio
Giữa đồng xưa -
Audio
Áo trắng -
Audio
Gửi nơi cuối trời -
Audio
C̣n nhớ mùa xuân -
Audio
Từ một chuyến đ̣ -
Audio
Dêm thánh vô cùng
-
Audio
Khi mùa đông về -
Audio
Noel năm nào -
Audio
Khúc quân hành -
Audio
Cho ngàn sau -
Audio
Ngh́n trùng xa cách
-
Audio
Rồi
lá thay màu -
Audio
Con chim
biển 3 - T́m về tổ ấm -
Audio
Con
chim biển 2 - Trên biển khơi -
Audio
Con chim biển 1 - Tung cánh chim
-
Audio
Đốt sách ! -
Audio
Đi học
Sài G̣n
-
Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về -
Audio
Làng tôi -
Audio
Sao em không đến
-
Audio
Anh đi! -
Audio
Vỉa hè đồng khởi
-
Audio
Ngày đại tang
Chuyện mất chuyện c̣n
Con chim Hoàng Yến
-
Audio
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương
tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
-
Audio
Remember!
Cánh chim non -
Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường
tôi về
Hăy c̣n đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Nguyễn Trọng Hoàn
Giữa năm 1972,Tiểu đoàn 2/46 thuộc SĐ/25 được trực thăng vận xuống
Đông Nam Kompong Pékang , Tiểu đoàn tôi được 2 Tiểu đoàn BĐQ hành
quân ở phía Bắc Pékang để yểm trợ an ninh phía Bắc. Tiẻu đoàn tiến
về Kompong TréSan với một hồi chánh viên cao cấp của VC dẫn lối. Sau
hơn 2 ngày đụng độ với bộ đội trú pḥng. Chúng tôi chiếm được căn cứ
hậu cần vĩ đại này.Trên đường rút quân về biên giới Tây Ninh, đơn vị
tôi lại chạm địch. Khi hay tin tôi bị thương, Tướng Tư Lệnh Lê Văn
Tư đă sà ngay xuống, bốc tôi chở thẳng về Bệnh viện Cộng Hoà. . .
Tôi trị thương ở đấy chưa đầy 1 tháng.
Trưa hôm ấy đang nằm mơ mơ màng màng bỗng có tiếng lay gọi:
- Thiếu tá, có Đại tá Trung đoàn trưởng tới thăm ông này.
Tôi mở mắt nheo nheo nh́n dáng người to lớn cũa Đại tá Châu V. Liêm:
- Chào Đại tá, sao ông đến thăm tôi lại nai nịt cung tên như thế
này?
Đại tá Liêm cười ( Cái cười của người hay uống rượu h́nh như khác
với những người b́nh thường th́ phải)
- Ḿnh vừa về Quân đoàn III họp, ghé thăm " toa" một chút, bây giờ
phải về Trảng lớn.
. . . . .
- Ông Tướng Minh chỉ đích danh Tiểu đoàn cậu lên tăng phái cho SĐ/18
để giải toả Quốc lộ 13. Tiểu đoàn cậu th́ được nhưng thằng Bửu th́
hơi yếu. . .
Tôi nhắm mắt lại, th́ ra bố này chẳng tử tế ǵ, chẳng phải đi uỷ lạo
ǵ ḿnh cả, mà lại muốn "cân hồ" ǵ ḿnh đây. . . Thấy tôi vẫn nhắm
mắt, ông Đại tá có giọng chán chường:
- Thôi " toa" nằm nghỉ đi, " moa" phải về gấp để chuẩn bị cho " nó"
lên đường. . .
Tôi mới nghe đài BBC tường thuật về trận chiến An Lộc, Cộng quân
thất bại trong việc chiếm thành phố này nên chúng xua một trung đoàn
tinh nhuệ kéo thọc xuống phía Nam. Đóng chốt một tuyến dài Quốc lộ,
từ Tân Khai chạy dài xuộng tận Suối Tầu Ô. . .
Tiểu đoàn tôi sẽ làm nhiệm vụ khó khăn ấy sao? Bửu gan dạ, lanh trí
nhưng không mấy quả quyết, từ khi Hà bỏ anh đi lấy chồng, anh thường
say nhiều hơn tỉnh, rồi TĐ tôi, những người lính của tôi sẽ ra sao?
Rồi tính hiếu thắng của tuổi trẻ thôi thúc:
- Đại tá chờ tôi, tôi phải về mới được!
Chiếc Jeep chở tôi chạy theo xe của Đại tá Liêm lao vun vút về căn
cứ Trảng Lớn. Đến những ổ gà, tài xế cho xe chạy rất chậm, anh biết
vết thương nơi mắt của tôi c̣n đang chẩy máu. . .
Xe vào doanh trại Tiểu đoàn, đúng vào lúc Bửu đang cho tập họp cả
Tiểu đoàn lại, để cho từng đại đội kiểm tra quân trang, quân dụng
của binh sĩ ḿnh trước khi hành quân.
Thấy tôi bước xuống xe, tất cả Tiểu đoàn đều đứng bật dậy, cái đau
trong con mắt bị thương như nhẹ bỗng bởi những tiếng reo mừng, la ó
đang vượt ra khỏi quân kỷ thường nhật. . .
Bửu có lẽ mừng hơn cả, anh dẫn tôi đi đến từng Đại đội. . .
Đến Toán Thám báo Tiểu Đoàn, tôi thấy Đại uư Ẩn, Trưởng ban 2 mặt
phừng phừng, quát:
- Nhẩy cho cao vào, hai tay đưa súng thẳng lên khỏi đầu xem nào, cứ
chứng nào tật ấy lần nào cũng trễ phép.
Thấy tôi đến, Ẩn đứng nghiêm, chào. Tôi nhận ra người bị phạt là Hạ
Sĩ Năm, đồng đội gọi anh ta là Năm Gà Mổ, có lẽ v́ cái mặt rỗ như tổ
ong bầu của anh. Năm theo tôi mấy năm ở bên Đại đội Trinh sát 46,
khi tôi thôi làm Đại đội trưởng để sang Tiểu đoàn 2, anh ta đào ngủ,
rồi không biết sao, Năm Gà Mổ lại trở về, đến Ban 1 Trung đoàn tŕnh
diện rồi cứ nằng nặc xin về Tiểu đoàn tôi. . .
Tôi tiến đến bên Năm, thấy tôi, đôi mắt anh sáng lên rồi tiếp tục
bịm môi nhẩy những bước phạt nặng nhọc.
Tôi vừa với tay cầm lấy khẩu M16 của Năm, vừa nói với Ẩn:
- Đại uư tha cho cậu ta, chút nữa cho cậu ta lên Bộ chỉ huy Tiểu
đoàn tŕnh diện tôi. . .
. . .Năm Gà Mổ mồ hôi nhễ nhăi bước vào, anh vừa chào tôi xong th́
oà lên khóc:
- Thiếu tá ơi, con vợ tôi nó bỏ nhà theo thằng Jack rồi.
Tôi như không tin vào tai ḿnh: Jack Stephens! thằng Trung Uư Mỹ
trai lơ làm cố vấn cho Đại đội Trinh sát, (hồi năm 1968, các Đại đội
Trinh sát đều có một toán cố vấn 3 người). Sau những lần hành quân
Jack thường mặc bộ bà ba đen,( Loại của Cán bộ XDNT) la cà xuống khu
gia binh của đại đội nhậu nhẹt, đùa giỡn với cả vợ con lính. Chắc từ
đấy nó đă gặp vợ của Năm. (Cô " em gái hậu phương" có chiếc răng
khểnh, t́nh địch của nhiều bà trong trại, là nguồn cội của những cơn
ghen bốc lửa của Năm Gà Mổ) Nhưng, nó đă về nước cách đây mấy năm
rồi mà. . .
- Ông Thiếu tá ơi, Tôi được phép 4 ngày th́ mất 3 ngày t́m đôi gian
phu dâm phụ này để thanh toán, nhưng chẳng kiếm ra. . . C̣n 1 ngày
tôi phải đem sắp nhỏ về Vĩnh Long nhờ nội nuôi giùm. Tôi đă trễ mất
gần 24 giờ phép, nói sao ông Ẩn cũng không nghe, phạt tôi nữa chứ. .
.
Tôi biết Năm không nói dối. Tôi gọi Đại uư Tạc:
- Ông làm cho chú này một cái giấy phép thường niên
Tôi quay sang phía Năm Gà Mổ:
- Cho chú mày về, để lo cho mấy nhỏ, khi hết phép lên thẳng Lai Khê,
thôi đi đi, tôi sẽ báo cho Đại uư Ẩn sau. . .Chợt nhớ ra tính t́nh
nống nẩy và thô bạo của Năm tôi vỗ vai phủ dụ:
- Về lo cho mấy nhỏ thôi nhé, không được kiếm vợ gây sự nghe chưa,
người ta đă hai ḷng. . .
Tiểu đoàn tôi đến thế chỗ cho một TĐ BĐQ. Tôi nhận ra ngay viên
Trung tá Tiểu đoàn trưởng .Tôi giơ ta chào:
- Chào Niên trưởng.
Giọng đàn anh, cười vang:
- Cậu khoá 21 phải không, ḿnh gặp nhau ở Kăm Phu Chia nhiều lần rồi
mà. Lần này găng đấy nhe!
Anh kéo tôi về phía một g̣ mối:
- Bây giờ như thế này, vùng bên trái, từ Quốc lộ 13 ra phía đường
rầy xe lửa là khu vực trách nhiệm của cậu, bên phải đường là 1 Chiến
đoàn của " thằng" 18, phía địch trước mặt là Suối Tầu Ô. Đấy, Lệnh
trên là phải chiếm bằng được cây cầu ấy. . .nhưng, Cả tháng trời rồi
mà 2 cánh quân bên này và bên kia đường vẫn ́ ạch chưa lên được 200
mét! . ( Anh giơ tay xem đồng hồ) Lát nửa, cậu sẽ gặp ông Tướng " Đù
Mẹ" bay thật cao ở trên trời. . .
Tôi biết anh nói đến Tướng Lê Minh Đảo, tôi nói ngay:
- Tôi có dự thuyết tŕnh ở Lai Khê rồi. . .
Tôi vừa nói chưa dứt câu th́ một trận mưa pháo ào ập tới, có cả
tiếng súng nhỏ từ trong mé rừng bên trái
Anh Thuư ( tên của viên Trung tá Tiểu Đoàn trưởng) hét trong máy:
- Gọi cho " Thằng" Lai Khê và Chơn Thành phản pháo ngay, chỉ rút khi
có đơn vị bạn đến thay mà thôi. . .
Anh kéo tôi xuống một hố bom:
- Bây giờ như thế này, cậu cho từng đại đội lên Chơn Thành, xuống
xe, vào vị trí thay cho đại đội của tớ, lính của tớ sẽ ra những xe
chở quân của cậu, chậy về Lai Khê, ở đây sẽ có đoàn xe của Quân Vận
4 chở bọn tớ về miền Tây. . .Cứ thế lần lượt.
Cuộc đổi quân diễn ra trong khoảng gần 1 tiếng. Khi c̣n một đại đội
chót đang vào vị trí. Đạn pháo và súng nhỏ của địch lại như mưa rào
đổ xuống. . .
Bỗng tôi nghe thấy chú hiệu thính viên hỏi lớn:
- Sao! Thẩm quyền mày bị thương rồi à, Sao. . .Sao. .
Tôi hỏi nhanh: Thẩm quyền nào vậy?
Anh hiệu thính viên:
- Đại uư Ẩn bị thương, 3 "thằng nhỏ" của ổng " hai lần tư tưởng"
rồi. . .
Tôi đứng bật dậy, bắt tay Trung tá Thuư:
- Niên trưởng đi b́nh an, anh em c̣n sống c̣n gặp.
Tôi nhẩy xuống giao thông hào đi nhanh về lô cốt nơi có Bộ chỉ huy
Tiểu đoàn. Đến một khúc quanh chiến hào. Tôi đứng lại khi thấy toán
y tá đang khiêng ba cái băng ca đi ngược chiều. . .Tôi mở từng cái
nón poncho che mặt. Đến cái thứ ba. Tôi như bị điện giật: Thằng Năm
Gà Mổ, cái mặt đầy những nốt rỗ, vỡ toang, đẫm máu. . .
Ẩn băng ở cổ, băng ổ tay, khập khễnh đi sau. Tôi hét to :
- Tôi đă cho nó đi phép rồi, sao ông lại bắt nó đi hành quân thế
này, ông sẽ bị phạt v́ tội bất tuân thượng lệnh.
Đại Uư Ẩn nói như khóc:
- Thiếu tá ơi, Nó cầm giấy phép rồi gấp lại bỏ vào túi, rồi khóc oà
lên, Nó c̣n nói: " Người ta" đă thương ḿnh th́ ḿnh phải xử đẹp mới
được, vả lại lúc này mà đi phép th́ làm sao gọi là Năm Gà Mổ. . .
Tôi cúi xuống, lần mở túi áo trận, tờ giấy phép đẫm máu, nhoè nhoẹt.
H́nh như chỉ c̣n 2 con mắt của Năm là c̣n nguyên vẹn chờ để chờ cho
tôi vuốt . .. .
Tôi nghĩ ngay đến 2 đứa bé sinh năm một, lít chít tội nghiệp.Mắt bị
thương của tôi thấy nhưng nhức, mắt kia ướt lạnh.
Tôi không nhớ rơ nhưng có lẽ đó là ngày ... tháng 4 . . . Rừng lá
bên trái chạy tận đến cầu Tầu Ô, nơi hoả pháo của Cộng quân bắn về
phía chúng tôi, đă trơ trụi lá, phần v́ bom đạn, phần v́ tiết trời
đang hiu hắt vào Thu. . .
Năm 1996 tôi qua Mỹ trong chuyến tầu gần chót của diện H.O , khi tôi
và gia đ́nh lên hội IRS để làm những thủ tục hành chánh, . Căn pḥng
đợi ngập người mới đến Mỹ.
Bỗng cánh cửa pḥng chính như muốn bật tung, một người con gái cầm
tập hồ sơ chạy ra, giọng cô thảng thốt:
- Thưa, chú nào là Nguyễn Trọng Hoàn ạ !
Tôi ngạc nhiên đứng dậy, gật đầu
- Trước kia có phải chú ở SĐ 25 không?
Tôi lại gật. . .
Người con gái chạy vội đến chỗ tôi, cô ôm lấy tôi, ôm lấy vợ con tôi
vừa khóc vừa nói :
- Chú Hoàn ơi , cháu là con của Huỳnh Văn Năm, SĐ 25 đây này, đúng
là chú rồi, gia đ́nh cháu qua Mỹ do dượng Stephens băo lănh, mẹ cháu
vẫn thường nhắc về chú. .
Cô gái nói xong quay phắt vào:
- Để cháu gọi điện thoại báo ngay cho mẹ cháu mừng. . .
Tôi lấy tay giụi mắt rồi bước ra phía cửa sổ, khuôn cửa kính to rộng
nh́n ra một con đường hẹp, những đám sương mù quấn quưt bên 2 hàng
cây phong, lá đỏ rưng rưng. . .
Nguyễn Trọng Hoàn
2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013
2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Trả lời vài câu hỏi về cuộc bại trận của QLVNCH
Cậu bé chăn trâu trở thành đại điền chủ giàu
nhất
Lạc giữa
mùa xuân
Cố
Thiếu Tướng Trương Quang Ân
Thủ
Đức vang tiếng gọi
Vũ Hoàng
Chương
Giai nhân tự cổ…
Mẹ chồng,
nàng dâu
Lính thư sinh
Thư gởi Ba
F1, F2, F3..!?
Cao nhân
Lính Rùa...!?
Bước đường tị nạn tại Mỹ vào năm 1975
Bảy
tháng giữa xác người
Một thời oan trái
Cuối đời của Nam Phương Hoàng hậu tại Pháp
Người muôn
năm cũ
Đưa vợ đi đẻ
Câu chuyện của nữ HQ Đại Tá Quân Y Mỹ gốc
Việt
Úc trang bị tàu ngầm hạt nhân Mỹ
Sống "bụi"
Đêm kinh
hoàng
Bài thơ phá giặc xâm lăng nhà Tống
Sự
tích bài thơ "Trèo lên cây bưởi hái hoa"
Thằng gà chết
Năm Gà Mổ
Tay muốn chạm tay
Pleiku, thơ và thi
nhân
Tính trước
Trận Pleime năm 1974
Không quên người chiền sĩ QLVNCH
Áo học tṛ và áo trận
Lê Bá Định, vị NT Không Quân khả kính
Động
cơ T53-L-13 của trực thăng UH-1
Câu
chuyện ‘Áo Lụa Hà Đông’
Một thời
vang bóng
Khép một vầng trăng
Sứ mệnh văn
hóa
Một cơn ác mộng
T́nh yêu giữa tôi và nàng tiên
Người tù
đi gánh củi
Chuyến vượt biên của tôi
BV B́nh Dân những ngày khói lửa tháng 4-1975
Tưởng chừng đă quên
30 tháng 4
năm 1975 chị ở đâu?
Hào kiệt
phương Nam - HQ Tr/Ta Ha Ngoc Lương
Hai người lính Dù
Tưởng niệm tháng tư đen lần thứ 46!
Một cơn ác mộng
T́nh yêu giữa tôi và nàng tiên
Hồi kư "Dang
Dở"
Sự trả thù đê hèn và dă man của VC
Về Thăm quê cũ
Buổi điểm danh cuối cùng
Mai vẫn nở
trên điêu tàn của Huế
Thằng "Nước Mắm"
Những
mảng màu khô
Chữ nghĩa
bây giờ
Xuất xứ những bài nhạc Việt vang bóng...
Thiên lư tương ngộ
Một cái Tết khó quên
Tản mạn về “Trâu” qua Ca Dao VN
Thăm lại đồi Charlie: Nghe người đi, linh
hồn ở lại
Đêm xuân nào tôi đến thăm anh
Sóng bạc đầu
Viết về Trâu
Phi vụ tàu phép
Tâm t́nh của một người trẻ...
Trong cơn lốc đời
Mỹ nhân và danh tướng
Như
một gịng sông
Môt chuyến đi Hawaii
Chuyện t́nh đẫm lệ thời chinh chiến
Ba bỏ mẹ con đi rồi