Những bài viết của Bất Khuất

Tập Truyện Thuyền Đời  
Passage to Freedom
Thuyền Đời - Đêm vẫn đen Audio
Đất nước tôi!
Còn nhớ mùa xuân  
Tết  
Thuyền Đời - Cuộc đời Audio
Thuyền Đời - Con thuyền Audio
Thuyền Đời - Xuân quê hương Audio
Dòng sông quê hương - Dòng Cửu Long  
Ngày oan trái! - Audio
Đất nước tôi - Audio
Khi người tù trở về
Tiếng trống Mê Linh - Audio
Chuyện cuối năm - Audio
Màu áo cũ - Audio
Mang theo quê hương  - Audio
Trong âm thầm còn nhớ ai! - Audio  
Sài Gòn là đây sao em! - Audio
Chuyện trăm năm - Trên quê hương - Audio
Chuyện trăm năm - Một ngày - Audio  
Trăm đắng nghìn cay - Audio
Chiếc áo Bà Ba - Audio
Giữa đồng xưa - Audio
Áo trắng - Audio
Gửi nơi cuối trời - Audio
Còn nhớ mùa xuân - Audio
Từ một chuyến đò - Audio
Dêm thánh vô cùng - Audio
Khi mùa đông về  - Audio
Noel năm nào - Audio
Khúc quân hành - Audio
Cho ngàn sau - Audio
Nghìn trùng xa cách  -  Audio
Rồi lá thay màu - Audio
Con chim biển 3 - Tìm về tổ ấm - Audio
Con chim biển 2 - Trên biển khơi - Audio  
Con chim biển 1 - Tung cánh chim - Audio
Đốt sách ! - Audio
Đi học  
Sài Gòn - Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về - Audio  
Làng tôi - Audio 
Sao em không đến - Audio  
Anh đi!  - Audio  
Vỉa hè đồng khởi - Audio
Ngày đại tang  
Chuyện mất chuyện còn  
Con chim Hoàng Yến - Audio 
Nhớ cả trời Việt Nam
Còn thương quê hương tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
Còn nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú - Audio
Remember!
Cánh chim non - Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa   
Trăm đắng nghìn cay  
Con đường tôi về
Hãy còn đó niềm tin
Chiều ra biển  
Những đứa con đẽ muộn  
Một thời kỷ niệm  
Bãi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn  
Ngày anh đi  
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride  
We remember
Vui - Buồn … Ngày hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72  
Mùa hè đỏ lửa  
Dư âm ngày hội ngộ 44 năm tại California  
Có chuyến bay  
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để quên
Cờ mình!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ  
Củ khoai mì
Khinh Binh 344
Tết


 

 


 

 

 

 

 

 

 

Sài Gòn của tôi sẽ trở lại…

Anh Chấn thân mến,

Truyện ngắn " Saigon Của Tôi Sẽ Trở Lại", của nhà văn Ngô Thị Kim Cúc, một nhà văn lớn lên dưới chế độ được ma quỷ dạy dỗ, đã làm cho nhiều người đọc rất xúc động. Thì ra bao nhiêu cố gắng của giặc Cộng để nhồi nhét những sai trái, láo khoét vào cái thế hệ được sinh thành trong chế độ ma quỷ, vẫn không thể chế tạo ra các "máy người" làm cái loa tuyên truyền cho chế độ,

Sự tang thương, khổ cực của người dân Saigon đã xuống tới đáy của vực sâu ...cộng sản !

Cảm ơn anh Chấn đã luôn gửi cho tôi đọc các Truyện rất hay.

Saigon hoa lệ của chúng ta sẽ trở lại, và nhất định sẽ trở lại, sau những tháng năm tăm tối, dưới ách một bọn thống trị tàn bạo nhất trong lịch sử.

Khi chúng nó mới cướp được Saigon năm 1975, sự tàn bạo của chúng làm xúc động lương tâm nhân loại, làm kinh ngạc cả quỷ thần. Chúng cướp phá mọi thứ, làm tan hoang và gây kinh hãi, bằng tù tội, giết chóc, "đốt sách, chôn học trò", hơn cả bạo chúa Tần Thủy Hoàng của một Trung Hoa thời man rợ; thậm chí chúng còn xóa luôn tên Saigon để thay bằng tên Ác Quỷ !.

Sự hung bạo của quân giặc chiếm đóng, đã đưa tới một Saigon tiêu điều, tang thương và nhơ nhớp, gây kinh hãi cho dân Việt và làm bàng hoàng toàn thế giới văn minh.
Đau lòng là tình trạng này vẫn còn đang tiếp diễn và mỗi ngày lại tệ hại hơn, như bà nhà văn đã mô tả.

Nhưng chúng ta vẫn có quyền mơ một ngày bóng ma cộng sản tan biến khỏi Saigon. Tôi nghĩ đó chẳng phải là giấc mơ, mà sẽ là một sự thật sớm xảy đến.
Hãy nhớ lại :Một điều toàn nhân loại không thể ngờ, không dám mơ tưởng tới, thì đã xảy ra: vào đúng ngày Chúa Giáng Sinh năm 1991 : tên đầu xỏ của loài Quỷ Đỏ, "thành trì XHCN", đã ngã gục dưới sự trừng phạt của Đấng tối cao, mà bọn Quỷ Đỏ đã bao năm cao ngạo, và chế giễu là "thằng Trời " ! [ Thằng Trời đứng lại một bên; để cho Đảng Bộ đứng lên làm Trời ]

Khi tên đầu xỏ của Quỷ Đỏ gục ngã, các "quỷ con" ở khắp nơi trên thế giới đều kinh hoàng, mất vía, và sau đó chúng cũng đã chết hàng loạt theo con Quỷ Liên Xô đầu đàn.
Vào lúc ấy, lúc các con Quỷ Satan Đỏ thi nhau chết, dưới sự trừng phạt của Thiên Chúa, của Phật, của Mohamed, của đủ loại quỷ thần.. tôi nhớ đã đọc được một bài thơ rất dài của một nhà văn nổi tiếng ( Xuân Vũ ?) tựa đề là Trả Ta Sông Núi.

Tác giả viết bài thơ này vì đã quá xúc động, vui mừng, vì bất ngờ thấy con Quỷ đầu đàn là Liên Xô Đỏ đột tử một cách không ngờ ! Rất tiếc, đã qua nhiều năm, nay tôi chỉ còn nhớ được một it câu đầu của bài thơ dài đó, xin chép ra cho các bạn đọc chơi. Ai có nguyên văn cả bài thơ dài này, xin gửi cho tôi nha.

Bà con cô bác ơi !
Hãy lau mắt ngước nhìn Trời
Nghe sông núi gần ta trong gang tấc
Chạy một hơi là về đến Saigon
Ngọn lửa thần thiêu đốt tâm can,
Ta muốn thét, muốn cười, muốn khóc...
Muốn nhảy, muốn bay, hóa thành cơn lốc,
Muốn lang thang như một kẻ ngu ngơ
Muốn viết ra trăm vận một bài thơ
Mà mỗi chữ một nụ cười pha nước mắt !!.
Trời đã sáng, hỡi bà con cô bác.
Mười bảy năm,(*) mộng ác đã tan rồi !.
Mây xanh xưa đã về lại nền trời,
Thái dương lặn để rồi lại mọc
Mồ thế kỷ bật tung, sọ người lăn lóc
Nhe răng cười, hỏi tội lũ sát nhân
Những người đang hấp hối cũng vùng lên,
Khạc vào mặt lũ đầu bò đốn mạt.
Bọn nói láo phen này câm bặt
Nhìn tổ sư trên mặt đất lẫn trong lòng.
Đổ tan hoang nào bia đá tượng đồng
Nào ấn tín nào ngai vàng vỡ nát
Lòi mặt sắt, mặt mo giống hình tam giác
Lũ xich đế tuột long bào chạy thoát... ( Xích đế = vua Đỏ )
... ( Tôi chỉ nhớ được đến đây. Tôi đã quên các đoạn sau của bài thơ rồi )
(*) Khi tên quỷ đầu đàn là Liên Xô đột tử, thì bọn cướp nhí việt cộng đã chiếm Saigon của chúng ta được 17 năm.

Anh Chấn thân,

Dù sức khỏe của tôi đã suy kiệt, tôi vừa chống gậy, lết đi thăm các bằng hữu và thân nhân ở Houston và ở Cali, đúng 1 tháng. Tôi đã xúc động gặp lại các bạn hữu thân thiết thời còn học tiểu học, trung học, và cố nhiên cả các bạn học ở Đại Học, trong đó có một bạn vừa mới qua đời, chỉ có hai ngày, sau khi tôi về tới nhà, ngày 4 tháng 9. May mắn là tôi đã được gặp bạn lần cuối. Anh bạn thân này cùng quê, học chung trường làng với tôi hồi còn thơ ấu, cũng từng là một cựu Thiếu Tá Quân Y. Sự ra đi của bạn thì nhẹ nhàng, nhưng lại làm tôi bàng hoàng khôn xiết.

Vào những năm còn thơ ấu ấy, tôi học lớp đệ Thất, chỉ được học có vài tháng ở Trường Trần Lục Phát Diệm. Lúc ấy là năm 1953, chiến tranh Việt cộng - Pháp đang vào hồi quyết liệt, và thế lực bọn quỷ Đỏ đang lên như diều gặp gió, sau khi Tàu Đỏ đã chiếm hết lục địa Trung Hoa, và bạo loạn Đỏ cướp chính quyền xảy ra khắp các lục địa Âu, Á, Mỹ, Phi.

Ấy vậy mà đúng thời gian ấy, một ông thầy dòng, trong giờ giảng Giáo Lý ( học sinh trường Trần Lục có giờ học Giáo Lý), đã dám nói rằng: Đức Mẹ Maria, trong một lần hiển linh, đã cho biết nước Nga sẽ hết là Cộng Sản và sẽ trở lại Đạo để thờ phượng Chúa" .

Nga, một "thành trì" của bọn cướp, tự xưng là XHCN, đang chi viện và chỉ đạo làm bạo loạn cướp chính quyền khắp nơi...sẽ hết là Cộng Sản ! Làm gì có truyện hoang đường ấy ! Ai mà tin như thế, ắt là kẻ điên hoặc kẻ mê tín!

Khi quân Pháp rút khỏi Bắc Việt đầu năm 1954, tôi trở về làng, vì trường Trần Lục đã tan rã. Thình lình bọn học trò chúng tôi không còn phải học hành, chúng tôi lại chưa đủ lớn, để mà bận rộn với công việc, ngoài cái việc tập nhảy "Sol-đố-mì, dơ dáng dại hình, nhập hộ cảng từ Liên Xô, chúng tôi lang thang, tụm năm tụm ba, với đám con nit cùng trang lứa.

Trong một buổi ngồi tán láo với đám bạn trẻ trong làng, có cả mấy cụ bần cố nông lớn tuổi đang ngồi hút thuốc lào gần đó, tôi đã gây "ấn tượng" bằng cách dại dột thuật lại lời nói của ông Thầy Dòng giảng trong giờ Giáo Lý : Nga sẽ hết là Cộng Sản, thì ai nấy đều cười rộ, và chế giễu tôi hết lời, vì những điều ngô nghê, sẽ không bao giờ xảy đến ấy. Có kẻ còn nghiêm khắc răn đe tôi chớ nên "tuyên truyền" bậy !

Từ ngày đó, tôi xấu hổ và sợ hãi, nên tôi đã cố quên chuyện ấy. Cho đến khi tên Cộng đầu xỏ Liên Xô đột tử vào đúng ngày Chúa Giáng Sinh năm 1991, trước sự ngỡ ngàng của cả nhân loại, thì tôi mới hốt nhiên nhớ lại cái chuyện xưa trong giờ Giáo Lý.

Phải chăng tất cả mọi chuyện của cái đám nhân loại lổn nhổn trên trái đất này, đều đã được viết trước trong Sách Trời của Thiên Chúa! Đến một lúc nào đó, chuyện Trời đã định, sẽ xảy ra, như cái truyện " "Saigon Sẽ Trở Lại " của bà nhà văn, rồi cũng sẽ đến.

Chưa từng có bọn cướp nào phản lại dân tộc, gây đau thương tàn phá, mà lại sống lâu. Giặc cũng biết vây; cho nên chúng đã "sửa sai" nhiều phen; nhưng mỗi khi sửa, thì lại lún vào sai lầm thêm ! Giặc Cộng đã sống đủ lâu rồi!

Cái email đầu tiên này tôi gửi đi, sau khi đã lang thang 1 tháng ở Houston và Cali. Tôi viết lăng quăng hơi dài, để cảm ơn anh Chấn đã luôn gửi cho tôi đọc các mail rất hay của anh. Mong anh Chấn không lấy làm khó chịu khi phải đọc cái email dài viết lăng quăng này !
Thân mến,
BXC

***o0o***

Sài Gòn của tôi sẽ trở lại…

Tôi là người thức khuya, vì thức khuya nên nghe được nhiều âm thanh, những âm thanh có thể bị tiếng ồn ban ngày át mất, và cả những âm thanh chỉ xuất hiện vào buổi đêm.
Trước đây vài năm, cứ độ mươi bữa nửa tháng tôi lại phải nghe tiếng kêu cứu: “Cướp…! Cướp…!” một cách đơn độc/tuyệt vọng trong đêm thanh vắng, từ những người đi/về giữa khuya bị giựt điện thoại, túi xách…. Thiệt ra, họ kêu-chỉ-để-mà-kêu, bởi ban ngày ban mặt còn chưa chắc có người dám can thiệp, lý do là lũ cướp giật luôn có đồng bọn hỗ trợ, sẵn sàng tấn công người dám phá-đám chuyện-làm-ăn của chúng. Từ ngày camera được gắn ở góc đường, tiếng kêu cứu đã không còn nghe nữa. Có vẻ như bọn cướp giựt sợ bị camera nhận diện và có thể bị thộp cổ. Vắng âm thanh đó, đêm trong tôi như nhẹ nhàng đi chút ít.

Một âm thanh khác, đúng hẹn và chưa hề thiếu vắng dẫu chỉ một ngày, là tiếng xe đi lấy rác. Khoảng hai giờ sáng, khi xe dừng lại, tiếng xe phì phò khá to, sau đó là tiếng người lao xao cùng với tiếng xẻng/chổi cào xúc rác, tiếng các thùng rác được máy nâng lên để đổ rác vào xe, cuối cùng là tiếng máy ép rác gầm gừ ầm ào… Tất cả kéo dài chừng mươi phút. Vào những ngày cận Tết, đống rác dồi dào, phong phú hẳn, vun cao lên, thời gian lấy rác kéo dài hơn, và công nhân cũng ầm ĩ hơn hẳn. Họ trò chuyện như vỡ chợ, có người còn gọi điện thoại, nói chuyện oang oang, chẳng biết gọi cho ai vào cái giờ khuya khoắt ấy.
 


Nhà văn Ngô Thị Kim Cúc khi còn sinh viên

Vào lần đầu phong tỏa toàn thành phố Sài Gòn, sự khác biệt về âm-thanh-của-đêm ngay lập tức bộc lộ. Xe rác vẫn tới đúng giờ và tiếng xe vẫn ồn ã, nhưng tiếng người thì nhỏ hẳn lại. Có vẻ những căng thẳng/âu lo quá lớn trong đời sống đã khiến công nhân vệ sinh trở nên lặng lẽ hơn, đầy chịu đựng. Bởi họ thuộc tầng lớp yếu thế trong xã hội, tầng lớp luôn chịu ảnh hưởng nặng nề nhứt mỗi khi có biến động kinh tế. Do rác ít hẳn đi, thời gian lấy rác cũng ngắn lại. Một Sài-Gòn-thành-phố-tiêu-thụ đã giảm hẳn phần sôi động nhứt của mình, giảm hẳn những thú vui chơi/mua sắm/tiêu xài, mà không vui chơi-mua sắm-tiêu xài thì không có rác. Và cư dân trong thành phố không hề biết, chính thứ rác-thải-sinh-hoạt hàng ngày hết sức bình thường của họ, đã trở thành nguồn thu/nguồn sống cho một số ít những người nghèo/người thất cơ lỡ vận vẫn đang thở hít chung bầu không khí đô thị đầy khói xăng bụi mịn cùng với họ…

Buổi tối, sau giờ mà các bịch-rác-gia-đình đã được mang tới vất ở góc-rác, sẽ có nhiều lượt người-mót-rác xuất hiện. Tôi đã đứng trên hành lang lặng lẽ quan sát khi lần đầu nhìn thấy người phụ nữ với chiếc xe tay ga dựng gần đó đang lúi húi bên đống rác. Ðầu tóc, quần áo cho thấy bà ta không phải dạng người nghèo tới mức phải đi mót-rác. Tuổi bà khoảng trên dưới sáu mươi, cái tuổi mà con cái đã trưởng thành, để có thể nhờ vả chúng nếu cần. Thời điểm đó là khi đại dịch đã trở lại Việt Nam, và làm đảo lộn hoàn cảnh sống của rất nhiều gia đình. Hàng vạn công ty vừa và nhỏ đã thua lỗ/phá sản. Hàng triệu người lao động đã mất việc làm, mất nguồn thu/nguồn sống. Người phụ nữ mới gia nhập nghề mót-rác này đã chuẩn bị rất kỹ: trên chiếc xe tay ga máng nhiều bao tải: loại lớn nhứt dùng để chứa thùng các-tông, còn loại nhỏ hơn dùng chứa vỏ lon nhôm, vỏ chai nước, đồ nhựa…

Trong khi lục-rác, động thái của bà thật ung dung, không có vẻ gì xấu hổ/né tránh sự chú ý của người khác. Lục xong đống rác này, máng tất cả bao bì lên xe, bà lại rồ ga chạy tiếp tới những đống rác khác, trên một lộ trình trong-kế-hoạch. Tôi theo dõi bà chừng vài tháng thì thấy bà không còn chạy xe tay ga mà dùng xe Nhựt đời cũ. Sau đó, vào một số ngày, bà lại còn gánh các túi rác trên vai bằng chiếc đòn gánh mà nông dân vẫn dùng để gánh lúa (người chưa từng gồng gánh sẽ không thể làm được vì rất đau vai). Thời gian sau, lại thấy bà tiếp tục ngồi xe gắn máy cũ đi mót-rác. Sau những đợt dịch liên tiếp, tôi không còn nhìn thấy bà bên đống-rác-quen nữa, chẳng rõ thêm biến động gì đã xảy ra cho bà và gia đình, và những thay đổi nào đã đến cho những người có hoàn cảnh giống bà.

Tôi đã quen-mặt những người mót-rác-chuyên-nghiệp trên đống-rác-gần-nhà này. Họ là cặp vợ chồng tuổi khoảng ba mươi, đẩy một chiếc xe ba gác móc thêm nhiều bao tải quanh thùng xe, họ lục rất kỹ từ đống-rác-tập-thể tới những bịch-rác-gia-đình trước mỗi hè nhà, lượm lặt tất cả mọi thứ có thể đem bán. Cùng nghề-mót-rác với họ còn có ba, bốn người cả nam lẫn nữ đều đi xe đạp, tuần tự kẻ trước người sau ghé thăm-đống-rác, khi liếc thấy nó đã bị xốc xáo tới mức tanh bành, hiểu là chẳng còn gì để mót, họ lại đạp xe đi thẳng.

Có một phụ nữ tuổi bốn mươi cao lớn khỏe mạnh, trước là người đi thu mua ve chai báo cũ, mặt mũi áo quần tươm tất, về sau ngày càng lôi thôi lếch thếch, mặc toàn áo sơ mi đàn ông cũ xin được, và hình như đã dạt ra sống vạ vật ở vỉa hè. Còn người đàn ông mỗi đêm vẫn ngồi xe lăn ngang qua dòm chừng đống rác, hễ thấy có thứ gì còn mót được thì tạt vào, cứ ngồi trên xe cúi xuống lục lọi những gì ở gần nhứt, trong tầm với của cánh tay.

Có một người đàn ông cao gầy tóc bạc tuổi đã ngoài bảy mươi, đẩy chiếc xe trên có người mẹ rất già, gầy lép ọp ẹp nửa nằm nửa ngồi, đêm nào cũng đi vòng vòng quanh khu vực, thấy nhà nào có lon nhôm vỏ chai nhựa đang vứt lăn lóc thì tạt vào lượm, bỏ trong các bao tải quàng quanh chiếc xe người mẹ đang ngồi. Nhiều lần, tôi thấy người này dừng xe để ghé vào mua một ổ bánh mì không, chẳng rõ đó sẽ là bữa khuya hay bữa sáng của hai mẹ con đều đã bạc trắng tóc.

Nhưng những gì nhìn thấy vào đêm 31 tháng 5 vừa qua đã khiến tôi muốn bịnh…

Lúc đó khoảng mười một giờ. Nghe âm thanh lệt xệt là lạ từ dưới đường, tôi ra hành lang nhìn xuống. Một bé gái chừng mươi tuổi đang kéo lê một chiếc túi to tướng trên mặt đường. Ðó là cái túi chứa các thứ rác mới mót được. Em tạt vào đống rác gần nhà tôi, ngồi sụp xuống lục lọi hồi lâu, hình như chẳng kiếm được thứ gì. Vẻ mặt đầy thất vọng và mệt nhọc, em chậm chạp đứng lên, vén lại tóc, còng lưng kéo cái bao đi tiếp. Tối hôm sau, 1 tháng 6, vẫn nghe tiếng lệt xệt, tôi lại ra hành lang nhìn xuống. Lần này bé gái không đi một mình. Một bé trai nhỏ hơn, chạy xe đạp phía trước để thám thính, nhìn thấy chỗ rác nào có vẻ còn mót được liền quay lại báo tin cho chị.

Hai chị em mặt mày sáng sủa, áo quần sạch sẽ, đang đi tìm rác để mót đúng ngày Quốc tế Thiếu Nhi khiến tôi thấy mọi lời lẽ/hình ảnh mà báo chí, ti vi vừa leo lẻo nhắc tới quả thật mỉa mai. Có phải gia đình đã đói khổ tới mức cha mẹ phải đành lòng cho các em đi mót rác? Hay chính các em, khi thấy cảnh gia đình quá bế tắc đã tình nguyện gia nhập đội quân mót rác trong cái đô thị lớn nhứt nước này? Những tối sau đó, tôi có ý chờ hai em, nhưng rồi qua nhiều đêm, tôi không còn trông thấy chúng. Có phải số tiền kiếm được từ việc mót-rác chẳng được bao nhiêu nên cha mẹ đã không cho các em làm tiếp? Liệu các em có còn được tiếp tục tới trường hay đã phải bỏ học nửa chừng vì không còn đủ cơm ăn áo mặc…?

Chỉ một đống rác bình thường ở một khu dân cư bình thường mà đã có bao con người sống dựa vào đó, gởi hy vọng đời sống mình vào đó. Rác-nhà-nghèo té ra cũng nuôi được một số đồng loại thuộc dạng cực-nghèo!

Tháng 6, khu vực nhà tôi vẫn còn nhúc nhích được bởi chỉ giãn-cách-số-15, nhưng qua tháng 7 thì đống rác gần nhà đã teo tóp, tiều tụy hẳn, và vì vậy trở nên vắng-khách. Những người mót-rác-chuyên-nghiệp đi ngang qua nhìn lướt, chẳng buồn ghé lại, vì rõ ràng chẳng có gì để mót. Hàng quán đóng cửa, nhà nhà khép cửa, không còn thùng các-tông, lon nhôm, vỏ chai nhựa… không còn các thứ rác giúp họ mòn mỏi sống qua thời kỳ dịch giã dài lâu…

Rác mà còn ốm đói, đủ biết con người đã kiệt quệ tới mức nào…

Khi tôi viết những dòng này, vào buổi tối đầu tiên Sài-Gòn-lại-phong-tỏa 9 tháng 7, tôi nhớ lại đêm qua, tôi đã thức tới 3 giờ sáng…

Ðể thấy, vẫn còn một ít xe cộ đang chạy thốc tháo trên đường lúc gần nửa đêm. Có lẽ những con người vội vã ấy đang lao nhanh nhứt để kịp về nhà trước khi phong tỏa có hiệu lực, tránh không bị phạt.

Ðể rồi sau 0 giờ, tất cả vắng tanh lặng ngắt, chẳng còn lấy một bóng xe/tiếng động.

Ðúng là thành phố Sài Gòn đã bị ngắt-cầu-chì/cúp-năng-lượng.

Sài Gòn sẽ chịu đựng và sẽ tìm ra cách vượt qua, như đã từng… Chỉ cần chúng ta biết rõ chính mình…

Sài Gòn của tôi, thành phố đã dang tay chào đón khi tôi mười tám tuổi, thành phố đã khai mở con-người-công-dân/con-người-văn-hóa trong tôi, đã lặng lẽ trao cho tôi một mẩu nhỏ phẩm giá của mình, giúp tôi tự hiểu rằng mình cũng sẽ trao tặng lại cho thành phố những gì quý nhứt mình có, để bằng cách đó, góp phần tạo dựng một nơi chốn của cái đẹp, lòng tin, sự bao dung, niềm hy vọng, và nỗi khát khao tiến về phía trước, phía của ánh sáng.

Sài Gòn của tôi sẽ trở lại/phải trở lại, vẹn nguyên một Sài-Gòn-giá-trị-có-thật của Việt Nam thân yêu…

Ngô Thị Kim Cúc

 

 

 


VĂN CHƯƠNG

2022-2023
2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013 
2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả


Nụ cười đầu năm  
Luận về nghệ thuật lãnh đạo  
Lá cờ vàng ba sọc đỏ 
Nhìn lại cuộc chiến Triều Tiên 1950 – 1953  
Tình hình Việt Nam sau Hiệp Định Geneve  
Những trang sử hào hùng của HQ/QLVNCH  
CSVN hứa hẹn nhân quyền... 
Âm mưu cưỡng chiếm Hoàng Sa của TC  
Bài viết hay về nước Mỹ  
Đại Tá Võ Văn Xét - Thân phụ BK Võ Khắc Hiệp 33  
Chuyện "THẦN BÒBOUL"
Ông già Noël mắt một mí
Christmas in the communist re-education camp
Không món quà nào hơn
Kẻ đào ngủ
Quốc Học
Tưởng nhớ Việt Dũng
Bài thánh ca buồn  
Những mảnh đời trên một chuyến "Xe Đò"  
Mùi áo lính  
Ngàn đời nhớ anh  
Ký ức vùng Hỏa Tuyến  
Ba vị đại tá VNCH là những nhạc sĩ tên tuổi  
Mầy còn nhớ không?  
Tiếng Việt mình ngộ quá!  
Về thăm cố hương  
SEAL của Mỹ bắt giữ thủ lĩnh hàng đầu của Hamas 
Một thoáng mùa thu về trên xứ Huế  
Con người thực Anthony Fauci
Một giọt dầu loang  
Sau khi chết, chúng ta về đâu?  
Giỗ cho 300000 quân sĩ đã chết trong chiến cuộc VN
Phút cuối Tân Lâm  
Lễ viếng mộ 81 tử sĩ Nhảy Dù  
Người Nhật/Người Lào & Người Việt  
Chuyện chú A Tỷ và Tiểu Thanh  
Sự thật về lực lượng Hamas  
Người việt nam hèn hạ  
Giết cho đủ chỉ tiêu!  
Một nét chữ, một đời người 
Chàng lính binh nhì bị khiển trách vì giày bẩn  
Lần đầu nhập trận  
Nói tiếng Anh kiểu này...

Những món nợ phải trả  
Cờ Vàng 3 sọc đỏ - Ngọn cờ đại nghĩa của dân tộc Việt  
Hồng nhan  
Cô Lành về Quảng Nam 
Những người 50-80 tuổi nên đọc  
Những mùa Trung Thu  
Đường vào Học Viện Không Quân Hoa Kỳ 
Mỹ vào VN ‘lần hai’ và các bài học cho hôm nay  
Việt kiều mới ở xứ người  
Trả lời câu hỏi về cuộc bại trận của QLVNCH  
QLVNCH  1968 - 1975 
Hỏng rồi tiếng nước tôi!  
Dốt hay nói chữ
Tiến trình bầu cử tại Hoa Kỳ  
Những ngày tháng cũ  
Người hùng chỉ huy trận chiến Long Tân vừa qua đời 
Thảo tím  
Lại nước mắm  
Ngu như lợn  
Long Tân Day  
Kỷ niệm 50 năm chiến tranh Việt Nam  
Tưởng nhớ Anh Vân - Quách Tố Vương  
Gửi trứng cho ác  
Hoàng Ngọ 
Số phận nào cho kẻ thua trận?  
Nghệ thuật chôn sống 
Lữ Đoàn III Nhảy Dù Quảng Trị năm 1972  
Để thấy vợ mình dễ thương hơn nhiều..  
Trường xưa

Đường chiến binh  
Nhà khoa học gốc Việt được vinh danh...  
Giấc mộnh kinh hoàng  
Nhạc sĩ Từ Cộng Phụng  
Thư số 141a gửi ngư2i ơlính QĐNDVN 
Đêm truy điệu  
Bà già Ba Tri  
Một đời Kỵ Binh, hiên ngang, lẫm liệt  
Sự ra đời của ngày lễ Độc Lập Hoa Kỳ 
Thương tiếc một bác sĩ quân y  
Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh ở Melbourne, Úc,,, 
Câu Chuyện Về Jacky Ly  
Nhớ lại một ngày vui  
Người ta đi lính mang lon  
Đắng cay của một người tù  
Để thấy thương vợ nhà hơn  
Cuối cuộc hành trình 
Áo học trò và áo trận
Câu chuyện ngày xưa
Đừng bao giờ...
Những âm thanh tuổi thơ
Vài nét về QLVNCH và ngày Quân Lực 19/6
Tháng sáu trời mưa
Thanh Tâm Tuyền, giữa lòng cuộc đời
Người lính Mỹ nay ở đâu?  
Giọt hạnh phúc trong đáy ly!  
Đói !
Ngày Chiến Sĩ Trận Vong ở thủ đô Mỹ
Nhân lễ Chiến Sĩ Trận Vong Mỹ, nhớ....
Ngày Chiến Sĩ Trận Vong,’ tưởng nhớ chiến sĩ VNCH
Nói phét!
Thuyền đắm giữa khơi
Khi sa cơ mới biết ai là bạn...! 
Quốc hội TB Florida ban hành Nghị Quyết Vinh Danh..  
Nhật Bản trong tôi
 
Tôi viết cho anh - Người "Chiến sĩ áo đen VNCH"  
50th Anniversary of the Vietnam War
 
Quân Đội Úc trong chiến tranh VN  
Bản án tử hình
Dòng sông, dòng đời  
Một thành phố mất tên  
30 Tháng Tư, lời xin lỗi muộn màng  
Tuẫn tiết 
Những kẻ xa quê
Hồi đó tụi mày ở đâu?  
Quên sao được ngày 30 tháng 4 – 1975  
Giờ phút cuối cùng của đồi Tăng Nhơn Phú  
Ca hát với ma 
Gã bất cần 
Những thống khổ bi hùng  
Những hình ảnh không in ra được  
Thầy đồ 
Truyện về lính - Tự truyện của một phi công  
40 năm tìm bạn
Một mối đau chung, nhiều lối nhìn khác biệt!  
Trường Sa tháng 4 năm 1975  
Ngày Quân Đoàn I “tan hàng”  
Thảm họa di tản từ Miền Trung Tháng Ba 1975  
Người lính năm xưa  
Tướng VNCH tù trên 17 năm  
Hai lá thư 
Tiểu sử Lữ Đoàn 1 Nhẩy Dù 
Huynh đệ chi binh
An Dương  
Hình ảnh một buổi chiều  
Mẹ! Hiền phụ của ông Bảo!  
Nhà già... chào mi!  
Tôi là người nước nào?  
Giờ phút …hấp hối cuả 1 thành phố  
Chuyện xưa đến nay vẫn đúng  
Cuộc đời và sự nghiệp ca sĩ Quỳnh Giao  
Trên đồi gió  
Con nhà nghèo trở thành hàn lâm kỹ thuật Mỹ  
Vị Tổng Thống giữ chức vụ lâu nhất Nước Mỹ  
Đồi xưa, núi cũ  
Đoạn đường kỷ niệm thời thơ ấu  
Người điệp viên giỏi nhất của VNCH & CIA  
Cái nhìn mới về VNCH
Cơn ác mộng  
Chặng đường quê hương  
Máu đào nước lã  
Những quả ổi cuối mùa  
Đời đi dạy tại Canada  
Tiếng Việt Sài Gòn cũ  
Tác giả 'Dư âm' qua đời ở tuổi 95
Giận cá chém thớt hay giận thớt chém cá ?  
Chế Lan Viên Gato!  
Thắp nhang sao mà vẫn căm thù người chết  
Để tang cho sách  
Đồi Charlie: Người đi, linh hồn ở lại  
Mẹ Việt Nam 
Trước thềm xuân hoà bình
Cái áo của thầy tôi  
Hiệp định Paris 1973 - 2023 - 50 Năm nỗi đau...  
Trầm Tử Thiện - Người chép sử lư vong...  
Mâu thuẫn quân sự và chính trị Mỹ về cuộc chiến VN  
Tử sĩ Hoàng Sa  
Hương vị ngày xuân  
Nhớ lại cái tết năm xưa  
Bài viết dành cho kẻ mở miệng là tiếng “Ba que”
Mùa xuân hạnh ngộ
Sài Gòn của tôi
Viết về một người bạn vừa nằm xuống
Vĩnh biệt nhạc sĩ Ngọc Chánh  
Xuân về, nhớ Quê Hương  
Đời đi dạy  
Hãy để Cha sống những ngày cuối cùng ...  
Trạng Quỳnh và loại dân khí thấp kém 
Khi vợ vắng nhà  
Kết quả bầu cử tiểu bang Victoria, Úc  
Thạch Lam  
Người chị cao cả Phạm Thị Thàng  
Tâm sự của một Việt kiều
Gánh hoàng hoa  
Chiếc huy hiệu hoa sen trên đại lộ kinh hoàng  
Hồi c vngười Cha btù  
Tiếng Anh dm!  
Nằm chơi  
Chứng nhân một sự kiện lịch sử  
Ngộ đạo đất trời  
Xứ khỉ khọn
Sài Gòn thoáng nhớ  
Ông già đạp xích lô  
Chuộc lương tâm  
Đất nước lạ lùng  
Những giọt mưa trên vùng đất khô cằn  
Chân dung văn nghệ sĩ Việt...  
Sài Gòn của tôi sẽ trở lại…  
Ông già bán trứng  
Melbourne: Kỷ niệm Chiến Thắng Long Tân  
Câu chuyện ngày xưa  
Chiếc Rolex ân nghĩa
Giở trang nhật ký, nhớ về bạn xưa  
Nén hương lòng  
Đám Cưới …chi lạ  
Bông lúa cúi đầu  
Kỷ niệm 60 năm Quân Đội Úc tham chiến VN  
Ngày vui khó quên
Cộng sản là thế đấy!  
Nhiễm Virus Corona 2019 
GS Nguyễn Ngọc Huy & Lm Cao Văn Luận tiết lộ...  
Xao lòng bởi một từ "Em"  
Hiệp định Genève (20-7-1954)  
Mơ ước bình thường  
Phi công Việt là anh hùng nước Pháp  
Viết cho người sắp ra đi...  
Đôi lời về Cung Tiến Nhạc Sĩ hay Kinh Tế Gia ?  
Môt chuyến đi Hawaii  
Vinh danh người vợ tù chính trị VNCH tại Little Saigon

Cái miệng  
Phá thai là giết người 
Cha tôi, người lính Việt Nam Cộng Hòa  
Những người năm cũ 
Ngày tự phụ  
Màu mắt hoàng hôn  
Paris có gì lạ không em?  
Không quên người chiến sĩ QLVNCH  
Tản mạn Huế
Nước mắt chiều xuân  
Nước mắt giữa Trùng Dương 
Cuộc đời & sự nghiệp của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông 
Người tù kiệt xuất  
Câu chuyện về một lá thư  
Ra biển gọi thầm 
Nỗi buồn ngày 30 tháng tư  
Tháng Tư....  
Bài ca của người du tử  
Lời sau cùng nói với tuổi trẻ  
Quên sao được ngày 30 tháng 4 – 1975  
Hai người lính Dù  
Văn Học miền Nam tự do 1954-1975 
Xe tăng Nga làm được gì ?

Giã từ vũ khí  
Giờ phút cuối cùng  
Văn Quang, người vừa khuất nẻo Sài Gòn...  
Những tấm chân tình 
An Lộc & Ukraine chiến trường lịch sử 
Hải quân Ukraine chiến đấu  
Trông giòng sông Vị
Ngày xa Đà Nẵng  
Chuyện của một cựu binh Mỹ gốc Việt  
Ký hiệu học và "lơ là lơ láo"  
Vì sao chiếc áo cần có 5 cúc ?
Duyên phận và mệnh số  
Thu, hát cho người và giai thoại  
Thương về Ukraine  
Liên hội BĐQ Texas mừng xuân Nhâm Dần 2022  
Đời lính  
Vinh quang trên chiến hào  
Sự thành công của người Việt tị nạn  
Một chuyến công tác Cam Ranh  
Lá đại kỳ An Lộc  
Chém chết một người là kẻ sát nhân  
Chuyện xưa của tôi và bạn bè kbc 4100  
Sứ mệnh văn hóa  
Thư số 124a gởi NLQĐNDVN  
"Người vợ" là một vĩ nhân
Tết với TPB VNCH và mong ước tuổi xế chiều
Khó quên cái Tết năm nào  
Xuân Sang- Xuân Sến 
Năm Cọp nói chuyện… Bia 
Đêm xuân trên vùng biển chết 
Thương chùm Hoa Khế  
Tôi đậu bằng … lái xe !
Về ca khúc "gái xuân"  
Thức tỉnh  
Tử sĩ Hoàng Sa  
Hồi ký trận hải chiến Hoàng Xa  
Khi bài thơ Hoàng Sa vượt vĩ tuyến 17 vô Nam  
26 truyện thật ngắn  
Tuổi già viễn xứ  
Nguồn gốc của cách nói “nam tả nữ hữu”  
Chiến dịch Bình Tây  
Trận hải chiến giữa HQ VNCH và HQ Trung Cộng  
Truy lùng cục miền Nam trên lãnh thổ Kampuchia
10 địa danh nổi tiếng trong âm nhạc miền Nam  
Trả lời vài câu hỏi về cuộc bại trận của QLVNCH  
Cậu bé chăn trâu trở thành đại điền chủ giàu nhất
Lạc giữa mùa xuân
Một Thoáng “AT ... TEN”