Ánh sáng chan ḥa!

Thiên đường tỏa sáng. Tôi bay bổng, xuyên không trung, vào chốn Thiên đường.

Bỗng dưng tôi bị va đập mạnh.

Thật mạnh!

Đau rát!

Cảm giác ấy là thực chăng?

Ḿnh c̣n sống hay chỉ là những nhận thức sau cùng, biết đau đớn tột cùng khi vĩnh viễn rời xác thịt của trần thế để vào thế giới của linh hồn?!

Ánh sáng bỗng dưng tắt ngỏm.

Đen ng̣m...

Vậy là tôi đă rớt xuống địa ngục!

Đường vào địa ngục hăy c̣n tối đen, chưa có lửa đỏ thiêu đốt mà chỉ có ướt và lạnh.

Lạnh ngắt... Thật kinh dị!

Tôi rùng ḿnh!

Cái lạnh hay nghẹn thở, hay cả hai đă đánh thức tiềm năng sau cùng của sự sống; trí óc bừng tỉnh, tôi mở choàng mắt. Mắt cay rát. Tối đen. Nước mặn đắng đầy miệng, tràn ngập trong mũi. Tôi nhận ra ḿnh đang ch́m trong biển...

Nghẹt thở!

Bản năng sinh tồn thúc dục chân đạp mạnh, cánh tay bơi thật nhanh hối hả trồi người lên bên trên mặt biển, nơi có không khí, có sự sống.

Tôi bàng hoàng...

Đêm vẫn trắng xóa!

Biển quanh tôi sáng trắng ánh đèn; tưởng như đang là ban ngày. Tôi nhớ, hai chiếc tàu hải tặc Thái Lan cùng một lúc phóng tới húc ghe ḿnh...

Bây giờ, chiếc ghe đă biến mất.

Người trên ghe cũng đă biến mất; không c̣n thấy ai quanh đây....

Tôi không mơ; rất thực, tôi chơi vơi trong biển khơi.

Thật kinh hoàng!

Trong vùng ánh sáng, mặt biển như một mảng sông gần chợ nhóm, rác rưởi lềnh bềnh đầy đặc trên mặt nước. Hành lư, vật dụng, mảnh ván ghe bể găy,... các thứ lụn vụn lẫn lộn nhau nhấp nhô khắp nơi trên sóng biển. Gần ngay phía trước, các ngọn đèn pha của hai chiếc tàu cướp c̣n đang quét rọi để t́m kiếm, săn lùng người và tài sản trên ghe. Tôi nh́n quanh quẩn không t́m thấy bóng dáng chiếc ghe của ḿnh. Có mảnh ván lớn bị sóng đùa trôi ngang. Tôi chồm lên, bơi thật nhanh tới và chụp giữ lại. Mảnh gỗ đen màu dầu hắc quen thuộc. Đúng là ván ghe của ḿnh. Tôi ôm chặt lấy tấm ván làm phao.

Vậy là ghe ḿnh đă bị húc bể nát và ch́m rồi chăng?

Tôi nhóng người lên cố nh́n t́m chiếc ghe, t́m Vũ, t́m kiếm tất cả những ai trên ghe ḿnh. Không nh́n thấy một ai. Không người lớn và cũng không c̣n những khuôn mặt trẻ thơ. Những người trọng tuổi, phụ nữ yếu đuối và trẻ con làm sao bơi để sống sót trong biển cả và đêm đen!

Trong tiếng sóng đập rào rạt, tôi nghe có tiếng người gọi nhau, tiếng kêu khóc. Nh́n quanh ḿnh th́ lại không thấy ai. Sóng che khuất người, hay người kêu la xong đă bị sóng nhận ch́m, hay v́ tâm trí bối rối hỗn loạn… Nương tấm ván tôi hối hả bơi. Bơi theo bản năng để sống c̣n. Cứ bơi, chẳng biết ḿnh bơi đi đâu. Cứ bơi và cứ nhóng người lên t́m kiếm và chẳng thấy ai hết.

- Anh Tính! Anh Tính!

Chợt nghe có tiếng gọi tên ḿnh. Tôi quay lại thấy Dinh đang bơi tới, trán Dinh bê bết máu.

Tôi mừng lắm khi thấy Dinh c̣n sống. Đạp nước bơi nhanh tới, rồi đẩy tấm ván của tôi cho Dinh vịn. Tôi tạt nước rửa bớt vết máu trên mặt Dinh. Máu c̣n đang chảy xuống; nhưng rất may, vết thương cạn, sẽ lành...

Ngó sau lưng, thấy có bóng tối.

- Bơi! Nhanh lên!

Tôi bơi và kéo tấm ván có Dinh ra phía sau. Dinh hiểu ư, bơi theo, hai anh em tránh nhanh sang chỗ không có ánh đèn của hải tặc. An toàn để nói chuyện tiếp, tôi vồn vập hỏi thăm:

- Vũ đâu? Gia đ́nh ra sao? Mấy anh, em đâu hết? Bà con ḿnh trên ghe đâu?

- Em hết biết rồi! Bị nó chặt trúng... Em lặn, rồi bơi thoát. Mới gặp anh thôi!

Tôi vỗ vai Dinh căn dặn:

- Em ôm tấm ván. Bơi tránh đèn và tàu Thái.

- C̣n anh sao?

- Anh kiếm tấm khác. Cứ bơi đi em!

Tôi nói cho Dinh an tâm và đẩy mạnh Dinh cùng tấm ván ra xa. Trong phút chốc, sóng đưa Dinh và tấm ván khuất mất trong vùng biển tối.

. . .

Quay trở lại ven vùng có đèn, tôi bơi quanh quẩn vừa ngó trong vùng có ánh sáng kiếm cái ǵ đó làm phao, vừa gọi bất cứ tên nào chợt nhớ đến. Không c̣n ai quanh tôi. Bơi loanh quanh năy giờ, không thấy miếng ván hay cái ǵ làm phao được. Tôi thử trầm người xuống và mong đây là nơi biển cạn, để đứng nghỉ chân. Ngập khỏi đầu, rồi thêm cả cánh tay, mà chân tôi c̣n chơi vơi bên dưới. Vậy là khó mà bơi khơi khơi giữa biển!

Cánh tay thấy mệt đuối, không c̣n bơi để cưỡi lên trên hay tránh sóng nhanh lẹ được nữa; nên cứ bị sóng đập vô mặt, và nước biển trào vô miệng, vô mũi hoài. Tôi bắt đầu bối rối và lo sợ lắm; sóng lớn thế này không thể nằm ngửa trên sóng, mà "thả tàu" để nghỉ bơi mà dưỡng sức, như khi bơi trên mặt nước yên sóng trong sông...

Thế này th́ sức đâu mà bơi hoài trong sóng biển, nơi không thấy bến bờ. Hy vọng được cứu sống là khi có tàu, có người thấy ḿnh. Có nghĩa là tôi phải bơi và c̣n sống đến sáng hôm sau, lúc có ánh sáng mặt trời.

Thoáng thấy h́nh như có cái mũi ghe đang nhấp nhô phía bên phải. Tôi mừng lắm, nhưng không dám tin vào mắt ḿnh. Chờ đợt sóng đưa tôi lên cao hơn, tôi nhận rơ ra là mũi chiếc ghe của ḿnh. Mừng quá. Tôi bơi nhanh lại, và tựa vào ghe mà nghỉ mệt; ít ra tôi có cái ǵ đó để bám víu vào lúc này. Và rồi, tôi nhận thấy mũi ghe không trôi theo sóng; nó đă bị neo xuống đáy biển. Th́ ra, lúc ghe bị húc găy làm hai, nửa thân sau rất nặng v́ chứa động cơ đă ch́m xuống biển, ḷng ghe trống rỗng; cho nên cái neo cất trong hầm mũi đă chạy tuột xuống theo độ dốc mà rơi xuống biển và móc giữ mũi ghe tại đó. Lúc ngọn sóng xuống thấp, mũi ghe nhô lên một đoạn khá cao.

Vịn vào phần mũi c̣n sót lại của chiếc ghe, ḷng đau xót lắm!

Mấy cái đèn pha cứ quét rọi qua lại trong vùng có mũi ghe; tôi phải ngó chừng mà trầm ḿnh thật thấp xuống hay nép vào chỗ tối. Như vầy th́ không thể nấn ná lâu và gần tàu hải tặc Thái rất nguy hiểm. Nhưng tôi quá mệt và không thể nào cứ phóng người bơi đi mà không có ǵ làm phao. Tôi vịn tay vào vỏ ghe để nghỉ mệt và nghĩ cách bơi thoát thân. Không chỉ thoát thân mà làm sao bơi suốt đêm và c̣n sống cho đến sáng ngày mai.

Rất đông phụ nữ ôm con mà chen chúc chui trốn trong này và sau lái. Chắc là nhiều người đă bị ch́m theo nửa thân sau ghe; rất nhiều phụ nữ đă chui trốn trong này. Đàn ông, thanh niên c̣n bơi trên mặt biển, đă bị chúng nó đâm chém; như Dinh, may mà không chết và thoát được. Những nạn nhân đă bị hải tặc kéo lên tàu mà hăm hại, họ c̣n sống hay thân xác cũng ch́m xuống ḷng biển lạnh?!

Tôi áp tai vào mũi ghe, lắng nghe; chỉ có tiếng sóng biển vỗ đ́ đùng vào gỗ, không âm thanh của con người và sự sống. Tôi ngó t́m và mong gặp người trên ghe ḿnh c̣n sống, nhưng chỉ c̣n mỗi một ḿnh tôi... Chừng như cô độc càng làm nỗi lo sợ tăng lên gấp bội phần. Quanh tôi là bóng đêm, biển và sóng, hải tặc và ánh đèn pha; tất cả là đe dọa, ŕnh rập và chết chóc!

Ngoái nh́n lại hướng chia tay với Dinh, chỉ thấy đêm tối. Dinh và tấm ván ghe đă thật sự mất khuất. Tôi mong Dinh sẽ thoát nạn với sức trai tráng. Tấm ván nhỏ chỉ giữ cho một người không ch́m, nên tôi không thể bơi cùng Dinh. Bây giờ, tất cả các thứ như ván ghe, phao, thùng nhựa,... đă bị sóng cuốn trôi đâu mất hết. Bơi loanh quanh từ lúc gặp Dinh, vẫn không t́m được vật ǵ làm phao.

Kiệt sức! Lo sợ! Thất vọng!

Tôi dựa người vào mũi ghe để tránh bớt sóng và dưỡng sức. Khi ngưng bơi, cơ thể cũng ngừng phấn đấu; tự dưng cảm thấy ră rời, mệt mỏi và lạnh lắm. Muốn sống, tôi phải gấp rút rời chỗ này; tránh xa tàu và ánh đèn của hải tặc. Nhưng không ván, không phao th́ chắc chắn bị chết đuối. Chợt nhớ tới cái nắp hầm mũi. Ngó lên thấy nó vẫn c̣n đậy trên miệng hầm.

Cảm ơn Ơn Trên!

Thấy tấm nắp hầm mũi tôi mừng quá!

Nhưng nó cao bên trên, tôi không vói tay tới được. Chờ có đợt sóng đưa ḿnh lên cao hơn, tôi ráng phóng người leo lên mũi ghe. Trật vuột một lúc, rồi may mắn sao tôi bám được vào vành nắp. Cái nắp hầm làm bằng ván ghe, lớn chừng một mét nhân bảy tấc. B́nh thường, đứng trên mũi ghe dỡ nắp lên và đậy xuống rất dễ dàng. Bây giờ nó nằm dốc chúi xuống, gần 45 độ. Tôi đeo ṭng teng; bị sóng biển nhồi lắc mũi ghe và ướt át làm tay chân trơn trợt, càng khó khăn hơn để lấy cái nắp ra.

Tôi ráng sức đeo bám theo mà kéo lắc một lúc, nó vẫn không nhúc nhích!

Có ánh đèn quét tới, tôi hoảng hốt buông tay để rớt xuống biển ngay, nằm yên đó suy tính và chờ đèn rọi qua chỗ khác. Tôi nghĩ, cái neo to và nặng đă chùi lọt xuống biển được, như vậy bên trong hầm mũi chắc là trống thoáng, không c̣n sót chướng ngại vật; tôi nghĩ là an toàn để thử chui vào bên trong, xem có dễ đẩy cái nắp ra hơn không?

Tḥng một cánh tay xuống ḍ t́m bên dưới trước, một tay nắm giữ mép ván của mũi ghe lấy thế, chờ sóng vừa rút xuống cho khoảng cách ngắn lại, tôi rút nhanh người xuống và chui lẹ vào bên trong. Tay vẫn giữ hờ mép ván để biết lối thoát, mà kéo ḿnh chui ngược trở ra khi cần; tôi dùng cánh tay c̣n lại và hai chân quơ ḍ cho chắc là trống và an toàn, mới lần tay và trồi dần lên khỏi mặt nước bên trong mũi ghe để thở.

Bên trong tối đen, nặng mùi dầu cặn, nhưng thở được. Chỉ chạm vài vật nhỏ lỉnh kỉnh, không c̣n con người nào hay vật ǵ lớn bên trong. Quen thuộc với lườn ghe, tôi bám theo đà của khoang để leo lên. Khi ngang với nắp hầm, tôi nằm xoay lại và lấy chân đạp thử nhẹ nhẹ và đều vào các cạnh, cho nắp bung lỏng ra đôi chút. Cảm thấy cái nắp di động, có vẻ bớt dính cứng, tôi ngưng đạp. Tấm nắp chỉ dày non một tấc. Tôi sợ là lỡ chân, đạp cái nắp văng xuống biển, và sóng cuốn nó đi mất trước khi ḿnh chui ra được. Thế th́ hoài công và tiếc lắm; chắc ǵ mà c̣n may mắn gặp một miếng gỗ như nắp hầm mũi này. Đây là tấm ván duy nhất c̣n sót lại, v́ dính vào mũi ghe!

Trở ra bên ngoài, tôi chờ ngọn sóng mạnh để nương theo mà phóng lên và bám vào nắp. May mắn thay, tôi bám dính vào cạnh nắp hầm. Lần này, chỉ cần chịu người lên mũi ghe, hai tay tôi kéo lên th́ cảm thấy cái nắp di động. Sóng lắc lư mũi ghe và thân người tôi. Tôi ráng bấu các ngón tay vào cạnh nắp. Tôi phải suy tính và làm thật thận trọng. Nó bung ra một đoạn ngắn. Không thể để một lỗi nhỏ nào mà vuột tay và mất đi tấm ván này. Đây là cơ hội duy nhất để sống sót. Sóng lớn vỗ vào, tôi lợi dụng sức giật của mũi ghe, tay ráng bấu chặt vào cạnh nắp mà ghịt thật mạnh một lần nữa, cái nắp tuột hẳn ra.

Thật ngạc nhiên, nhẹ nhơm và sợ hăi!

Thân người tôi cùng tấm ván cùng bay tuột xuống. Tôi không thể mất nó! Trong chớp nhoáng, tấm ván mang tôi chúi xuống mặt biển. Bàn tay tôi bám thật chặt lấy cạnh ván, phao cứu mạng của tôi, tôi cần nó. Ôm tấm ván, tựa sát vào mũi ghe tôi lần người qua chỗ khuất, ngóng xem t́nh h́nh. Nên bám ở đây hay bơi đi? Bơi đi đâu? Làm sao tôi có thể bơi giữa đại dương và trong đêm tối?

Ánh đèn lại pha quét ngang. Hai tàu Thái c̣n chạy tới, chạy lui và quay đèn rọi kiếm trên mặt biển. Thế này th́ không thể nấn ná lâu thêm được. Không hy vọng được cứu sống tại đây mà c̣n bị bọn hải tặc phát giác ra tôi, và cũng không hy vọng nào gặp ai quanh ḿnh. Tôi ngó mũi ghe luyến tiếc, rồi ôm tấm ván nắp hầm mũi mà yên lặng nương theo bóng tối mà khẽ đạp nước bơi đi.

Vừa ló người ra khỏi thân gỗ của mũi ghe, bốn phía trống không, sóng dập mạnh vào đẩy tấm ván và tôi đi thật nhanh. Ôm tấm ván, tôi bơi theo sóng… Gọi là bơi v́ trông giống như bơi. Thực ra, bơi ở đây chỉ có nghĩa là bấu tay vào cạnh ván mà đập chân trong nước, nghiêng qua lại để tránh sóng đập vào mặt, cho bớt bị sặc và uống nước biển; tất cả phó mặc cho định mệnh và cho sóng biển đưa ḿnh đi đâu hay đến lúc nào cũng không biết được. Đêm tối và giữa biển khơi; có biết đâu là bến, là bờ để mà bơi vào. Lại thêm, với sức người làm sao mà bơi ngược sóng. Rất may là sóng đă cuốn tôi xa khỏi bọn hải tặc. Không mấy chốc, vùng ánh sáng của hai tàu hải tặc chỉ c̣n là một mảng mỏng, đă xa mờ.

Quanh tôi chỉ c̣n là sóng biển và bóng đêm!

Tôi lo lắm, không biết v́ ḿnh nằm thấp trên mặt nước, hay đă bị trôi dạt ra ngoài khơi hay xa khỏi ngọn đèn; bây giờ hết thấy ánh chớp của ngọn đèn đỏ, nơi mà chúng tôi tin là Mă Lai. Tôi đoán chừng, rất có thể sóng đă đưa tôi xa đi, về hướng đông nam. Cái địa bàn đeo trên ngực đă bị văng mất khi thân thể bị tung lên cao hay lúc ch́m xuống biển, tôi không biết lúc nào. Tiếc vật kỷ niệm của quân đội ḿnh, chớ phương hướng và sinh mạng bây giờ đều do Thượng Đế cùng biển cả định đoạt. Có đồng hồ cũng định được phương hướng khái quát. Nhớ đến đồng hồ, mớí hay nó bị vuột khỏi tay tự hồi nào. Tôi nghĩ ḿnh đă bơi trong biển lâu lắm rồi, có đến hai giờ ôm ván mà bơi; nếu đúng vậy th́ giờ này chắc khoảng mười hai giờ đêm. Như vậy, ít nhất, c̣n đến 6 tiếng đồng hồ mới có mặt trời; có ánh sáng mới hy vọng tàu và người nh́n thấy tôi. Nhưng cái lạnh, mệt, lo âu… chắc cũng làm thời gian dài thêm. Bám vào cái nắp hầm, lênh đênh trên sóng, giữa đại dương như thế này, mỗi phút giây có biết bao hiểm nguy; làm sao biết ḿnh c̣n sống thêm được bao nhiêu lâu, mong ǵ đến sáng ngày mai với ánh trời…

Đêm tối, biển cả mênh mông, sóng nước trùng trùng!

Cảm thấy nước biển khá lạnh, tôi không rơ ḿnh đang bị sóng đưa xa ra vùng biển ngoài khơi hay v́ cơ thể kiệt sức. Bản năng sinh tồn thúc giục tôi bơi, cứ bơi, dù biết rằng sức ḿnh không làm sao cưỡng lại được sóng gió của đại dương. Tôi tự an ủi ḿnh đă gặp may mắn, sóng không đẩy tôi về hướng bọn cướp biển. Thà bị vùi thây trong ḷng đại dương, c̣n hơn phải chết trên tàu của bọn dă thú Thái Lan. Khi chạy trốn chế độ cộng sản, thuyền nhân Việt Nam đă chấp nhận hy sinh tính mạng của ḿnh. Chúng tôi đă thoát ra hải phận quốc tế, đă thấy được chút ánh sáng từ đất liền, và sắp được đặt chân lên lănh thổ quốc gia Mă Lai; như hàng triệu người t́m đường vượt thoát ngục tù cộng sản vẫn mơ ước. Mọi người đă chọn con đường liều thân; bất khuất trước bạo tàn và đă tận lực chống lại hải tặc. Ôm tấm ván, tôi đạp chân bơi. Bơi để mà bơi và để thân phận ḿnh cuốn theo định mệnh, ḷng thanh thản măn nguyện, sẵn sàng chờ lúc thoát khỏi xác thân. Ngước nh́n triệu ánh lấp lánh trên cao, trông như triệu anh linh của những thuyền nhân bất hạnh soi rọi đoạn đời c̣n lại của ḿnh; tôi không c̣n cô độc, t́m lại được an b́nh trong tâm hồn. Trên cao ấy là nơi tôi sẽ được gặp lại các chiến hữu, thuyền nhân người Việt ḿnh...

- Ai…!

Có tiếng ai kêu gần sau lưng ḿnh.

Nghe như là Ai!

Hay là … Anh!...

Hay là… A, tiếng kêu đau đớn. Hay là ǵ tôi không nghe rơ. Nhưng nghe th́ mừng quá, tôi ngưng bơi, quay nhanh lại hỏi:

- Ai đó!...

- Tính đây!... Ai đó…

Tôi gọi lại, lắng nghe.

- Tính đây!

Tôi nói thêm tên ḿnh. Không thấy ai cả. Chờ một lúc cũng không nghe chi thêm. Tôi nh́n quanh cũng chẳng thấy ai. Đêm đen và sóng thấp nhất cũng đến một cánh tay vươn thẳng lên; không thấy nhau. Lại thêm gió và sóng đập ào ạt, khó mà nghe tiếng của chính ḿnh. Từ khi ôm tấm nắp hầm mũi bơi đi, chốc chốc nghe tiếng kêu gào rồi yên lặng. Tôi mừng lắm, gọi lại và ngó t́m, để rồi thêm một lần thất vọng; chỉ nghe tiếng sóng và tiếng gió đáp lời ḿnh. V́ thiếu ngủ và mỏi mệt, nên tâm thần đang lơ mơ trong mộng, hay bị ám ảnh bởi tiếng kêu gào của người cùng ghe, hay thật sự có ai đang bơi đâu đó, kêu la đôi tiếng và rồi kệt lực tàn hơi...

Quanh tôi không ai cả!

Quanh tôi chỉ có đêm đen và những cơn sóng từ đâu đó trong bóng tối bất chợt ào đến, làm ḿnh sặc sụa...

(Kế tiếp: Chương 19)

Bùi Đức Tính

 

 

 


Bùi Đức Tính

Tập Truyện Thuyền Đời

Chương 1 - Ḍng sông quê hương - Audio
Chương 2 - Xuân quê hương - Audio
Chương 3 - Con thuyền - Audio
Chương 4 - Cuộc đời - Audio
Chương 5 - Đêm vẫn đen - Audio
Chương 6 - Chuyến đi cuối nămAudio
Chương 7 - Rồi Tết lại đến - Audio
Chương 8 - C̣n thương quê hương tôi - Audio
Chương 9 - Nhớ cả trời Việt Nam - Audio
Chương 10 - Một lần đi - Audio
Chương 11 - Từ ḍng sông này - Audio
Chương 12 - Ngh́n trùng cách biệt - Audio
Chương 13 - Vượt thoát - Audio
Chương 14 - Biển đông - Audio
Chương 15 - Chiều đen - Audio
Chương 16 - Biển lửa - Audio
Chương 17 - Đêm trắng - Audio
Chương 18 - Lênh đênh - Audio
Chương 19 - Biển xanh - Audio
 


Passage to Freedom  
Đất nước tôi!
C̣n nhớ mùa xuân  
Tết  
Hồi Kư Thuyền Đời của nhà văn Bùi Đức Tính  
Ḍng sông quê hương - Ḍng Cửu Long   
Ngày oan trái! - Audio
Đất nước tôi - Audio
Tiếng trống Mê Linh - Audio
Chuyện cuối năm - Audio
Màu áo cũ - Audio
Mang theo quê hương  Audio
Trong âm thầm c̣n nhớ ai! - Audio  
Sài G̣n là đây sao em! - Audio
Chuyện trăm năm - Trên quê hương - Audio
Chuyện trăm năm - Một ngày - Audio  
Trăm đắng ngh́n cay - Audio
Chiếc áo Bà Ba - Audio
Giữa đồng xưa - Audio
Áo trắng - Audio
Gửi nơi cuối trời - Audio
C̣n nhớ mùa xuân - Audio
Từ một chuyến đ̣ - Audio
Dêm thánh vô cùng - Audio
Khi mùa đông về  - Audio
Noel năm nào - Audio
Khúc quân hành - Audio
Cho ngàn sau - Audio
Ngh́n trùng xa cách  -  Audio
Rồi lá thay màu - Audio
Con chim biển 3 - T́m về tổ ấm - Audio
Con chim biển 2 - Trên biển khơi - Audio  
Con chim biển 1 - Tung cánh chim - Audio
Đốt sách ! - Audio
Đi học  
Sài G̣n Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về - Audio  
Làng tôi - Audio 
Sao em không đến - Audio  
Anh đi!  - Audio  
Vỉa hè đồng khởi Audio
Ngày đại tang  
Chuyện mất chuyện c̣n  
Con chim Hoàng Yến Audio 
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú - Audio
Remember!
Cánh chim non - Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa   
Trăm đắng ngh́n cay  
Con đường tôi về
Hăy c̣n đó niềm tin
Chiều ra biển  
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn  
Ngày anh đi  
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride  
We remember
Mùa hè đỏ lửa  
Có chuyến bay  
Lời ca
Để nhớ để quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Tết