Luồng gió biển lùa trên làn da lưng trần. Tôi rùng ḿnh v́ lạnh. Bên dưới mặt biển, nước c̣n giữ chút hơi nóng của mặt trời. Lợi dụng sóng đang thấp, hai tay vịn chặt mép tấm ván, tôi trầm ḿnh thấp xuống, để nước biển ngập kín lưng, cho bớt lạnh một lúc, rồi trườn nhanh người lên mà bám chặt vào tấm ván và bơi tiếp. Tôi ráng tập trung trí óc và sức lực; thúc ḿnh đập chân, đạp nước để tạo hơi ấm cho cơ thể, để chống lại cơn mệt mỏi làm ḿnh buồn ngủ và để cho ḿnh không… buông xuôi!

Hồi chiều, uống miếng nước chanh đường của chế Hai xong, th́ chốc sau gặp tàu Thái, phải lo chống trả với bọn hải tặc; không ai c̣n bụng dạ nào nghĩ đến cơm chiều, hay ăn uống chi nữa. Bây giờ có đói, nhưng tâm trí không c̣n chỗ để nghĩ đến cái ăn. Lúc này, cái lạnh và khát nó làm ḿnh bận tâm hơn cả. Thật khó mà rút kinh nghiệm để đoán biết bao nhiêu lần sóng thấp sẽ có sóng lớn, các chu kỳ không đều đặn như nhau, khi thưa khi nhặt. Ban đêm, không thấy được lúc nào có sóng to đập tới. Không may hít vào nhằm lúc sóng ụp lên, nước biển chảy luồn từ mũi xuống cổ họng mặn đắng. Nước biển vào mũi vào miệng, sặc sụa và thêm khát nước. Riêng cái lạnh, nó làm cơ thể khó chịu và là một trong các nỗi lo sợ nhất khi ôm ván bơi giữa biển khơi. Tôi nghĩ, ḿnh đang thấy lạnh hơn chắc v́ thời tiết đă quá nửa đêm, và v́ cơ thể bị đói, thiếu chất dinh dưỡng. Nhưng rồi lạnh hay đói và khát, tất cả đều tan biến mất ngay khi sóng đập vào mặt, vào người. Sóng biển chốc chốc nhắc đến cái chết và đe dọa từng giây phút!

Từ năy giờ, nước trong vùng biển này có phần ấm hơn và các cơn sóng cao thưa hơn. Thân người tôi cảm thấy bớt vất vả v́ ít bị nhồi lắc, chao đảo, ít bị uống nước biển. Nhưng lại dễ bị buồn ngủ. Một tay bám mép ván, một tay khoát nước lên rửa mặt cho tỉnh ngủ. Trong đêm tối, nước bị động và tung lên biến thành chuỗi sáng xanh, ánh lân tinh. Nơi vùng biển chứa nhiều rong biển, lúc biển êm và ấm, nước bị khuấy động sẽ phát ra ánh dạ quang sáng xanh. Ôm tấm nắp hầm mũi mà lênh đênh giữa đại dương, không biết đâu là bến bờ và không biết thời gian. Ghe ch́m khoảng 10 giờ đêm, tôi nhớ là ḿnh bơi lâu quá rồi; đoán là cũng đă quá nửa đêm.

Đang đeo theo tấm nắp hầm mũi, bỗng tôi thấy xa xa bên phải, trên mặt nước có ánh dạ quang chớp lên từng chập. Khoảnh lân tinh sáng xanh trên mặt sóng và khi nước văng lên thấy được khá rơ và lớn. Chắc phải do một vật hay sinh vật ǵ đó to lớn và có sức mạnh khuấy động nước biển và tung nước lên… Bất chợt tôi liên tưởng đến loài cá lớn như cá mập.

Chúng đang đói, sục sạo t́m mồi, t́m… tôi!

Ư nghĩ này làm cơ thể ḿnh thấy rờn rợn, muốn rút người lên mà nằm gọn trên tấm ván để tránh; nhưng nó không đủ lớn. Vả lại, cho dù nó có lớn và đủ che thân người; tấm gỗ dày chỉ cỡ lóng tay như thế này, th́ cũng chẳng nhằm nḥ ǵ với sức mạnh và hàm răng cá mập. Tôi nghĩ, thà ḿnh đeo người như thế này, càng trống thoáng, càng dễ cho nó táp và nuốt gọn ḿnh. Được chết gọn hơn!

Tôi cầu mong sẽ là một loại cá nào thật to, để nó thanh toán xác thịt và sự sống của tôi trong một cái, hay vài cái là xong, để ḿnh được giải thoát kiếp người nhanh lẹ, ít đau đớn. Hụp xuống ngâm đầu xuống biển một lúc, trồi lên, lấy tay khoát nước vuốt rửa mặt; tôi thấy ḿnh tỉnh táo hẳn ra. Tôi cứ b́nh thản bơi và sóng đưa ḿnh tới nơi có gợn sóng xanh hay con cá nào đó tiến tới. Đành chấp nhận cái chết không thể nào tránh thoát; tôi an phận, sẵn sàng, không sợ hăi. Và rồi, vệt sáng lân tinh ẩn hiện và vẫn c̣n đó. Chốc chốc lại có ánh nước tung lên, sáng xanh lên. Thế nhưng khoảng cách chừng như cũng vẫn thế, không thấy nó tiến gần ḿnh hơn…

Nó không bơi đến ḿnh?

Tôi thử đập chân bơi, th́ nhận ra vệt nước tung lên nó gần như trùng với nhịp chân ḿnh. Hay là… một người nào đó đang bơi đàng trước ḿnh?!

Nghĩ đến con người, tôi nghĩ ngay đến Dinh và gọi lớn:

- Dinh!

Không nghe trả lời, tôi thử gọi tiếp các tên khác. Nhớ đến tên ai, tôi cứ gọi hết. Trong đêm đen, tiếng tôi loáng thoáng trong sóng gió và không nghe ai đáp lời. Đẩy tấm ván, tôi đập chân cố gắng bơi nhanh hơn, đẩy tấm ván mạnh hơn, cho tới gần hơn; hy vọng gần hơn và nhằm lúc gió xuôi chiều sẽ giúp mang tiếng tôi xa tới trước.

Chốc chốc tôi gọi lớn lên:

- Ai đó?!

Một cơn sóng to lại bất ngờ ụp tới. Đêm tối, không thấy trước, tôi lại bị sặc nước, lại uống thêm nước muối mặn đắng. Vuốt nước trên mặt, mắt, mũi xong; tôi ngó ra trước, ánh sáng dạ quang tự dưng biến mất.

Ai đó đă bị cuộn sóng to hồi năy cuốn đi?

Hay là sóng đánh xoay tấm ván làm tôi lạc hướng?

Tôi vội vă ngó qua, ngó lại, hối hả xoay người ngó quanh ḿnh, cũng chẳng thấy. Tuy nghĩ đến con người, nhưng tôi cũng không khỏi hồi hộp mà nhớ đến các thứ cá lớn. Suy tính vẩn vơ:

- Hay là… quả thật, có con cá mập?

- Hay là nhờ Ơn Trên đă che chở cho tôi; nó không nhận ra có tôi bơi gần nó…

- Nó đă bơi đi đâu mất rồi?

- Hay là nó chỉ lặn xuống mà c̣n quanh quẩn gần đây?!

Hai tay đeo tấm ván, ngó quanh t́m kiếm, lắng nghe và chờ đợi…

Và rồi tôi thử gọi lớn thêm:

- Tính đây!

- Ai đó?

Không nghe ai trả lời. Xoay quanh, tôi vội vă gọi tiếp cầu may; nhưng rồi thấm mệt và mất dần hy vọng. Mất dấu người bơi đàng trước, cũng chẳng nghe ai đáp lời. Tôi nản ḷng lắm, thử gọi lớn thêm một lần cuối. Không rơ ḿnh bị mất tiếng hay giữa đại dương với sóng và gió, tôi nghe tiếng gọi của chính ḿnh lạc lỏng…

- … Tính hả?

Nghe như có tiếng gọi tên tôi!

Ai đó đă trả lời tôi. Rất có thể, nhằm lúc gió xuôi chiều và người ấy ngưng bơi, yên lặng hơn, nên nghe được tiếng tôi gọi. Nh́n quanh cũng không thấy ánh nước sáng xanh. Nhưng trong ḷng tôi, mọi thứ đă không c̣n là vấn đề, cái ǵ đó như là linh cảm vui mừng đang bừng dậy, niềm vui ấy đang lấn áp tất cả.

Tôi tin là tôi có nghe, đă có người đă gọi tôi. Tôi mừng quá, ngó qua hướng mà tôi nghĩ là nghe tiếng gọi và đáp lời ngay:

- Tính đây!

Mới trả lời xong, tôi thấy có ánh nước sáng xanh tung lên. Sợ người ấy không nghe tiếng tôi, bơi đi để t́m tôi; vô t́nh càng xa nhau hơn và bị mất dấu v́ sóng biển, tôi la thật lớn:

- Ở đó! Chờ tôi!

Tôi tin là ḿnh không mơ hay bị ám ảnh, cũng không phải chuyện hoang đường; tôi nghe có tiếng gọi tên ḿnh. Hối hả bơi đến vùng nước đang bị dao động có ánh dạ quang xanh. Gần hơn. Và rồi sát kế bên. Giờ th́ tôi nh́n tận mắt bóng người đang ôm ván đạp nước cầm chừng chờ tôi. Anh quay sang vui mừng hỏi tôi:

- Anh Tính hả? Thành đây!

- Tính đây. Thành đấy à!

Tôi đáp lời và ráng nhớ về Thành. V́ tôi giữ cần lái của chiếc ghe, nên Thành và nhiều người trên ghe biết tên hay biết mặt tôi. Trong khi đó, có hơn bảy chục người trên ghe; mà tôi th́ chỉ biết vài người trong gia đ́nh Vũ. Ngay cả, biết tin có thầy Son, thầy dạy Toán cho chúng tôi, đi cùng hai đứa con, một trai một gái tuổi mười ba hay mười lăm chi đó; mà tôi cũng chưa gặp thầy. Bây giờ, không biết thầy Son và hai đứa con ra sao. Chắc Thành cảm nhận ra, tôi chưa thật sự biết Thành là ai; nên anh đă nói ngay nguyên họ và tên cho biết. Nhưng trong tiếng gió, tiếng sóng, tôi chỉ nghe được tên của Thành, nên đành lại chào mừng ngắn gọn cho chắc ăn:

- Thành đó à!

Tuy vậy, cho dù có nghe biết trọn họ tên, tôi cũng không nhớ đă gặp ai tên là Thành trên ghe cả. Chúng tôi thăm hỏi, cách xa nhau v́ tấm ván; phải nói như hét để át tiếng sóng. Thấy tấm ván của Thành nhỏ, chỉ vừa cho một người; tôi đeo sang bên phải, đạp nước đẩy nắp hầm mũi gần Thành hơn và gọi lớn:

- Qua đây! Bơi với tôi!

Thành đồng ư ngay, chồm sang tấm nắp hầm mũi với tôi.

Cùng đeo chung tấm ván, không lo sóng lớn tách đùa đi, làm lạc nhau, và dễ nói chuyện với nhau. Tiếc tấm ván của Thành v́ biết đâu sẽ gặp và có người cần, chúng tôi giữ nó. Thành cho nó nằm chồng lên tấm nắp hầm, rồi cùng đạp nước bơi đi. Để giảm mất thân nhiệt, chúng tôi kề sát hông vào nhau, Cứ bơi, cử động chân và tay, cho ấm thân người được lúc nào th́ hay lúc đó và buông xuôi theo số phận cùng luồng sóng đưa đẩy ḿnh…

Lênh đênh trong sóng biển hơn hai tiếng đồng hồ, không ngờ gặp được người cùng ghe; thật là may mắn và ngạc nhiên, khó diễn đạt được xúc động bằng lời nói. Trong nỗi cô đơn và tuyệt vọng giữa đại dương, có người kề cận; có tia hy vọng trong đêm đen. Hỏi thăm chuyện, Thành nhắc lại và tôi nhớ ra là chúng tôi đă có dịp gặp nhau trên ghe:

Sau khi đă thoát ra vùng an toàn, trong hải phận quốc tế. Vũ có nhờ Thành giữ cần lái, cho tôi xuống dưới mui để cùng kiểm bản đồ và xác định phương hướng vài phút. Đêm tối, tôi không nh́n rơ Thành; lúc giao và nhận lại cần lái, chúng tôi chỉ nói vài câu vội vă, vắn tắt về phương hướng. Bây giờ gặp lại, nhận ra nhau, th́ cả hai đeo cùng tám ván nắp hầm mũi, và cùng trôi dạt trên biển…

. . .

Trời tối đen. Biển cả mênh mông. Sóng cuộn trùng trùng. Chúng tôi nhắc nhau bám chặt vào phao và đạp chân mà bơi. Cứ bơi và phải bơi để cơ thể ấm và không bị ngủ gục. Chỉ cần lim dim sụp mắt là sóng đánh vuột tay, văng mất khỏi tấm ván. Nhiều lần tôi cảm nhận có loài sinh vật trơn láng chạm vào da ngực và bụng. Nó làm rởn lạnh cả người. Nó nhắc nhở tôi đến cái đe doạ từng giây phút của loài cá mập. Thành và tôi kinh nghiệm hơn, tựa nghiêng mặt trên tấm ván để tránh sóng đùa thẳng vào mũi miệng. Cả hai đều thấm mệt nên chỉ ráng mà đạp chân bơi, phải cử động chân và tay, cho ấm thân người và đánh thức trí óc. Người bơi cứ bơi. Sóng gió mặc t́nh đưa đẩy. Nh́n đêm đen, biển khơi mịt mù, không ai c̣n thiết tha biết ḿnh trôi dạt đi nơi đâu, chuyện ǵ sắp xảy đến. Chúng tôi chỉ cầu sao c̣n sống sót đến sáng, th́ mới mong là được cứu vớt, mới hy vọng là người trên tàu chạy qua nh́n thấy ḿnh!...

Nhớ h́nh ảnh mẹ tôi, người đă phải giấu nước mắt lúc nghe tôi báo tin trốn xuống ghe chờ dịp vượt biển. Nhớ bàn tay cằn cỗi của Ba tôi ân cần cầm tay căn dặn lúc tạ từ. Biết rằng, khi tiễn con ra đi là đă chấp nhận mất mát, là ngh́n trùng cách biệt. Tôi đă thấy nước mắt trên những khuôn mặt ngây thơ, trên lớp da sạm nắng đă hằn xếp dấu thời gian của những thuyền nhân trên ghe. Đây, vết dầu máy bôi nhoè nhoẹt bên ánh mắt kinh hoàng, tuyệt vọng. Đây, trẻ con ngơ ngác ôm chặt lấy người thân khóc rấm rứt. Vẫn c̣n đâu đây âm vang bên tai, lời cầu kinh trên bờ môi run rẩy, tiếng người kêu thét gọi t́m nhau giữa biển…

Mất mát cuốn đi thêm mất mát!

Nhớ thương, xót đau, uất hận!

Tiếc tấm ván của Thành, ráng mang nó theo xem có gặp ai cần ván làm phao sẽ giúp. Nhưng rồi giữ tấm ván cho nó nằm bên trên cái nắp hầm, càng lúc cảm thấy vướng víu quá. Hai miếng ván khác h́nh dạng, càng khó kềm giữ. Mỗi lần sóng đánh tới, cả hai phải mất thêm sức kềm cho tấm ván nhỏ bên trên đừng bị hất văng xuống biển, hay bật lên đập trúng mặt mũi của ḿnh. Càng về khuya, càng mất sức. Chúng tôi bàn với nhau, đến lúc này chắc không c̣n hy vọng gặp thêm được ai nữa; đành phải bỏ bớt miếng ván nhỏ. Thành nới tay cho tôi kéo nó sang một bên, đẩy tấm ván xuống biển và chỉ vài đợt sóng nó bị cuốn đi mất biệt. Nhớ thương chiếc ghe và tiếc từng tấm ván ghe ḿnh lắm, nhưng Thành và tôi đă quá mỏi mệt. C̣n lại mỗi cái nắp hầm, hai người bám giữ dễ dàng hơn, đỡ mỏi tay và bớt mất sức hơn nhiều.

Sóng đưa Thành và tôi lao chao trên biển. Chốc chốc sóng ụp nước trên mặt mũi. Mỗi lần nói phải lấy hơi mà la lớn tiếng, thêm mỏi mệt, nên cả hai dần dà lười nói chuyện với nhau. Năy giờ, cũng lâu rồi chúng tôi yên lặng với những suy tư riêng; biết người bên cạnh c̣n bơi là yên tâm rồi. Coi như đêm nay là đêm thứ ba tôi không được ngủ, cộng thêm những đêm nằm thao thức trước ngày đi. H́nh như lo lắng làm chúng tôi quên đói, nhưng cái lạnh, khát và buồn ngủ cứ xô đẩy nhau trong đầu óc. Sóng đánh th́ tỉnh ra; lại nhớ tới khát và rồi thấy lạnh.

Càng về khuya sóng và gió càng lạnh hơn nhiều!

Người ta nói khi phải đối đầu với cái chết con người trở nên dũng mănh hơn, phấn đấu để sống c̣n. Tôi không rơ ḿnh có được cái sức mạnh để vùng dậy như thế đó. Nhưng tôi tin rằng chính Ơn Trên đă ban cho tôi may mắn cùng nghị lực, để c̣n sống đến giây phút này...

Yên lặng một lúc, đầu óc lơ mơ, mắt cứ muốn sụp xuống. Chúng tôi biết, nếu ḿnh không ráng sức mà chống lại, cứ để mí mắt nhắm lại theo bản năng của thể xác; chắc chắn sẽ gục ngay xuống và buông xuôi đôi cánh tay, để mà ngủ. Tôi thèm được ngủ lắm, tôi sẽ ngủ thật nhanh, thật dễ dàng. Lắm lúc, tôi muốn buông xuôi, cho xong. Không biết cái chết trong ḷng biển lạnh tiếp theo đó, có dễ dàng như thế hay không?!

Sát bên tôi, Thành cũng yên lặng, uể oải bơi. Tôi ráng đạp nước bơi mạnh lên và kiếm chuyện ǵ đó nói với Thành cho cả hai cùng tỉnh ngủ, quên chuyện lo buồn riêng tư; và để đánh lừa tâm trí của chính ḿnh, của cả hai. Tôi lớn tiếng gọi Thành, giọng lạc quan vui vẻ:

- Gần sáng rồi há Thành!

Thành ngó lên nh́n trời, trời c̣n tối đen. Thành nói gọn:
 

Vậy à. Chừng mấy giờ?

Không có đồng hồ, chúng tôi mất dấu thời gian. Trăng đầu mùa, hồi tối đầy thêm được gần một phần tư. Nh́n bầu trời tối đen, trăng đă lặn mất, tôi ước lượng với đêm hôm qua cộng thêm một giờ. Tôi đoán và nói cho Thành an tâm:

- Chắc đă ba giờ sáng rồi.

- Mới ba giờ thôi à! Vậy th́ khi nào mới có mặt trời?

- Cỡ hôm qua, lúc sáu giờ… Ráng bơi, Thành!

Miệng bảo nhau ráng bơi, đầu óc nghĩ tới ba tiếng đồng hồ nữa mới sáng th́ ḷng se thắt lại. Chúng tôi lặng im, trở về với lo âu. Phải bơi tiếp tục, phải ngâm ḿnh trong sóng biển thêm ít nhất ba tiếng đồng hồ mới có mặt trời; mà hiểm nguy từ sóng gió đến cá mập cùng đói, lạnh, kiệt sức… đến bất cứ giây phút nào và không thể tránh khỏi. Thêm ba giờ, gần hai trăm phút dài, coi như gần phân nửa của một ngày trời với tám tiếng đồng hồ làm việc, phải tiếp tục lênh đênh trong biển nước. Thế th́ có ngắn ngủi chi đâu!

Bơi được một lúc, chợt nhớ ra trong chu kỳ này mỗi ngày mặt trời sẽ mọc sớm hơn ít nhất một phút. Một phút trong lúc này quư lắm. Tôi mừng rỡ xoay qua nói với Thành:

- Hôm nay mặt trời sẽ mọc sớm hơn…

Thành mệt mỏi hay chán ngán; không hỏi sớm hơn bao nhiêu, chỉ đáp lấy có:

- Đỡ quá há!

Đêm lênh đênh bơi trong sóng nước với mong ước và lo âu làm đêm càng dài ra chừng như bất tận. Cả đêm, ngước nh́n thăm chừng bầu trời hoài, mà cứ thấy đen thăm thẳm. Bây giờ, những v́ sao có vẻ giảm bớt ánh lấp lánh, khi bầu trời không c̣n màu đen đậm đặc của ban đêm, đang ửng chút ánh xanh lam. Nghĩ đến lúc trời sáng, thường có tàu ra khơi, đi đánh cá, có người trên biển, tôi nói với Thành:

- Với lại... tàu đánh cá ra biển sớm lắm!

- Nghe nói họ ra biển trước khi có mặt trời.

- Dà! Hy vọng tụi ḿnh gặp tàu sớm!

Niềm vui chỉ thoáng qua và hy vọng th́ mong manh lắm… Vài chục phút nằm ngủ nướng, có khi chẳng thấy thấm vào đâu; nhưng một phút cho người kiệt sức trên biển th́ nó lâu thật lâu, lâu bất tận. Sớm được một phút th́ biết đâu sẽ là may mắn và vui mừng sớm hơn. May mắn và sự sống cũng tùy thuộc vào ánh sáng. Có ánh sáng mới hy vọng gặp ghe tàu và người ta mới nh́n thấy ḿnh mà cứu giúp.

- Chắc sắp có tàu đi đánh cá!

Tôi kiếm chuyện nói thêm, cho cả hai có bớt lo lắng. Nhưng rồi nhắc đến tàu đánh cá, tôi vọt miệng nói thêm:

- Mong là … đừng gặp tàu Thái!

Chiều tối hôm qua đă bị hai tàu Thái húc ch́m ghe, bây giờ vừa mong và vừa mừng, mà cũng vừa lo sợ gặp tàu; sợ gặp tàu Thái Lan. Không phải tàu Thái Lan nào cũng là hải tặc; nhưng đă có nhiều hải tặc Thái Lan tàn bạo cướp giết và hăm hại thuyền nhân Việt Nam ḿnh!

Nghĩ vậy thôi. Đành phó thác mạng ḿnh cho Thượng Đế, cho trời, cho biển.

Mỗi lúc sóng đưa lên cao, chúng tôi ngóng cổ ngó t́m ánh đèn của tàu đánh cá…

Ngó mà mong chờ dài thêm như nỗi lo âu!

(Kế tiếp: Chương 20)

Bùi Đức Tính


 

 

 

 


Bùi Đức Tính

Tập Truyện Thuyền Đời

Chương 1 - Ḍng sông quê hương - Audio
Chương 2 - Xuân quê hương - Audio
Chương 3 - Con thuyền - Audio
Chương 4 - Cuộc đời - Audio
Chương 5 - Đêm vẫn đen - Audio
Chương 6 - Chuyến đi cuối nămAudio
Chương 7 - Rồi Tết lại đến - Audio
Chương 8 - C̣n thương quê hương tôi - Audio
Chương 9 - Nhớ cả trời Việt Nam - Audio
Chương 10 - Một lần đi - Audio
Chương 11 - Từ ḍng sông này - Audio
Chương 12 - Ngh́n trùng cách biệt - Audio
Chương 13 - Vượt thoát - Audio
Chương 14 - Biển đông - Audio
Chương 15 - Chiều đen - Audio
Chương 16 - Biển lửa - Audio
Chương 17 - Đêm trắng - Audio
Chương 18 - Lênh đênh - Audio
Chương 19 - Biển xanh - Audio
 


Passage to Freedom  
Đất nước tôi!
C̣n nhớ mùa xuân  
Tết  
Hồi Kư Thuyền Đời của nhà văn Bùi Đức Tính  
Ḍng sông quê hương - Ḍng Cửu Long   
Ngày oan trái! - Audio
Đất nước tôi - Audio
Tiếng trống Mê Linh - Audio
Chuyện cuối năm - Audio
Màu áo cũ - Audio
Mang theo quê hương  Audio
Trong âm thầm c̣n nhớ ai! - Audio  
Sài G̣n là đây sao em! - Audio
Chuyện trăm năm - Trên quê hương - Audio
Chuyện trăm năm - Một ngày - Audio  
Trăm đắng ngh́n cay - Audio
Chiếc áo Bà Ba - Audio
Giữa đồng xưa - Audio
Áo trắng - Audio
Gửi nơi cuối trời - Audio
C̣n nhớ mùa xuân - Audio
Từ một chuyến đ̣ - Audio
Dêm thánh vô cùng - Audio
Khi mùa đông về  - Audio
Noel năm nào - Audio
Khúc quân hành - Audio
Cho ngàn sau - Audio
Ngh́n trùng xa cách  -  Audio
Rồi lá thay màu - Audio
Con chim biển 3 - T́m về tổ ấm - Audio
Con chim biển 2 - Trên biển khơi - Audio  
Con chim biển 1 - Tung cánh chim - Audio
Đốt sách ! - Audio
Đi học  
Sài G̣n Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về - Audio  
Làng tôi - Audio 
Sao em không đến - Audio  
Anh đi!  - Audio  
Vỉa hè đồng khởi Audio
Ngày đại tang  
Chuyện mất chuyện c̣n  
Con chim Hoàng Yến Audio 
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú - Audio
Remember!
Cánh chim non - Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa   
Trăm đắng ngh́n cay  
Con đường tôi về
Hăy c̣n đó niềm tin
Chiều ra biển  
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn  
Ngày anh đi  
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride  
We remember
Mùa hè đỏ lửa  
Có chuyến bay  
Lời ca
Để nhớ để quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Tết