CHẠY ĐÂU CHO THOÁT

Nguyễn Thị Thanh Dương.

Có lúc giận nhau, lúc muộn phiền,
Vợ chồng là nợ cũng là duyên,
Chạy đâu cho thoát, t́m đâu nữa?
Đàn bà nào th́ cũng…như em.


T́nh cờ anh Tư Chuột gặp anh Ba, một người bạn cũ ở cây xăng, Anh Ba ngắm nghía anh Tư Chuột rồi thốt lên:
- Chà, lâu mới gặp, từ ngày lấy vợ trông khác hẳn ra.
Tư Chuột giật ḿnh, không biết mặt mũi ḿnh có biểu hiện điều ǵ khác thường ? hay anh Ba chỉ nói một cách chân t́nh.?
- Trông mày có da có thịt chẳng bù ngày xưa như thằng ốm đói. Chắc vợ mày mát tay lắm?
Tư Chuột cười, nửa nạc nửa mỡ:
- Đời làm chồng cũng có vui có buồn bạn ơi…
Đổ xăng xong, Tư Chuột chào tạm biệt bạn lái xe về nhà. Hôm qua hai vợ chồng mới căi nhau một trận, chuyện bé xé ra to, chỉ toàn là những nguyên nhân vớ vẩn. Con vợ anh th́ nói dai, nói dài, anh hiền th́ hiền nhưng cục tính chịu không nổi, thế là to chuyện.
Căi nhau xong là tới màn ḥa b́nh thân ái và lần sau lại căi nhau tiếp, làm như đó là những gia vị chua cay, mặn ngọt của cuộc sống, không có không được.
Vẫn biết rằng hết giận lại thương, mà sao mỗi lần căi nhau anh Tư Chuột thấy ghét cái bản mặt của vợ qúa. Nó giận mặt nó chảy ra như cục bột người ta ủ cho nở để làm bánh, nước mắt nước mũi sụt sùi, miệng th́ không ngớt kể tội anh, nào là không thương vợ, không lịch sự với vợ, không chiều vợ.
Tư Chuột phải quát lên:
- Cô nói nhiều qúa, hơn cả cái đài radio nữa , mà đài người ta c̣n ngừng nghỉ để quảng cáo, c̣n cô th́ không, cứ xa xả bất tận…
Những lúc như thế anh bực ḿnh tự trách ḿnh sao cách đây 3 năm anh lại yêu nó, mê nó qúa trời? cái đôi mắt nhạt nḥe tùm lum nước mắt đó mỗi lần nh́n anh là anh cảm động bối rối. Cái miệng nói dai như đỉa đói đó anh đă từng ao ước được đặt lên một nụ hôn rồi có chết cũng đành. C̣n cái tên Nguyễn Thị Bông của nó, hồi chưa cưới về, anh thấy đơn giản dễ thương, bây giờ những lúc gận hờn nhau chưa có cái tên nào quê mùa thô kệch đến thế.
Khi chưa tỏ t́nh anh chỉ sợ thất bại chua cay, cuộc đời không có nó th́ sẽ vô nghĩa, vậy mà anh được nó đáp lại t́nh yêu, cưới nó, sống với nhau mấy năm nay, cuộc đời anh có ư nghĩa ǵ đâu?
Nó bước vào đời anh và làm đảo lộn mọi thứ trong cuộc sống của anh bấy lâu. Hồi chưa cưới nó hiền lành dễ thương, ăn nói nhỏ nhẹ, những ngày đầu sống chung nó đúng là người t́nh trong mộng, anh nói ǵ nó nghe nấy ngoan ngoăn như một cô em bé bỏng, mỗi tuần anh mang cái check lương về, nó lịch sự chẳng cần nh́n xem là bao nhiêu, và nói:
- Anh cứ để trong tủ cho em.
Nên anh vẫn tiêu xài thoải mái như thuở c̣n độc thân, cà phê thuốc lá, bia bọt lai rai…
Khi c̣n là người yêu, nó đă nói bằng tấm ḷng thông cảm bao la:
- Tiền bạc không thành vấn đề, miễn là ḿnh thương nhau, cùng lo xây dựng hạnh phúc gia đ́nh
Anh sung sướng đă gặp người vợ lư tưởng. Nhưng cưới nhau xong, chỉ sau một thời gian ngắn th́ “người vợ lư tưởng” của anh đă biến mất. Cuối tuần anh chưa kịp đưa cái check lương ra th́ nó hỏi huỵch toẹt:
- Check đâu?
Rồi nó nh́n con số, hỏi tiếp:
- Sao lâu quá chưa được lên lương? Anh sắp được interview lên lương nữa chưa?
Hoặc có lần nó hỏi:
- Hăng anh có bonus mỗi quarter không?
Nó cũng làm hăng xưởng như anh nên rành lắm ba cái vụ này, anh khó mà qua mặt được nó.
Rồi nó bắt anh dẹp bỏ checking account, không xài check book nữa
Mỗi tuần nó phát cho anh 10 đồng để tiêu xài …tùy ư thích ( dĩ nhiên là trong phạm vị 10 đồng). Nó nói ḿnh phải để dành tiền mai mốt down nhà, sinh con, mỗi tuần ḿnh chừa ít tiền mặt đủ đi chợ, tiêu dùng, c̣n bao nhiêu deposit vào bank, nếu để check book anh cao hứng xài bừa, không ai kiểm soát được.
Tư Chuột buồn bă than:
- Em à hồi xưa má anh c̣n sống, anh ở với má, lănh lương về biếu má ít tiền má c̣n không lấy, nói thôi con để dành mà xài. C̣n em, người dưng nước lă bỗng nhảy vô đời anh với danh xưng “Người vợ” và bóc lột anh tới tận xương tủy.
Nó khẳng định:
- Má khác, em khác. Mỗi người có một lư lẽ riêng.
Chưa hết, nó c̣n kiếm đâu ra khu apartment rẻ tiền. Hồi độc thân Tư Chuột xài sang, ở khu apartment đẹp, khang trang, nay lấy vợ, anh phải…xuống cấp ở khu chộn rộn lu bu để tiết kiệm hơn trăm đồng mỗi tháng.
Từ đây Tư Chuột biết là đời ḿnh đă có chủ, ban đầu anh phản đối chuyện nó đưa anh 10 đồng một tuần, th́ nó lư giải:
- Mọi thứ khác như ăn ở em …bao hết rồi, c̣n đ̣i ǵ nữa?
- Nhưng 10 đồng không đủ cho anh uống cà phê !
Th́ nó nạt:
- Mắc mớ ǵ anh phải ra tiệm uống ly cà phê cộng tiến típ thành 3-4 đồng? Để em ra chợ mua một hộp cà phê thượng hạng pha cho anh được mấy gallon tha hồ mà uống cả ngày.
Anh cố tŕnh bày:
- Em ơi, uống cà phê phải nhâm nhi từng giọt và nghe nhạc mới sảng khoái tâm hồn…
Nó cũng tŕnh bày:
- Anh ơi, nhà ḿnh cũng có nhạc nè, và có cả em nữa nè…không đủ sao?
Thế là anh đành chấp nhận 10 đồng c̣n hơn là uống cà phê với nhạc và…em ở nhà.
Nó c̣n chủ trương hai vợ chồng không nên ăn nhà hàng, dơ thấy mồ, hồi mới đến Mỹ em làm phụ bếp nên rành lắm, mỡ màng, bột ngọt, hàn the…người ta xài thoải mái, miễn là ăn ngon và đẹp mắt, khách hàng bịnh ráng chịu. Cái bảng dán trong nhà bếp mỗi lần nhân viên đi restroom nhớ rửa tay, nhưng dường như để cho nhân viên vệ sinh của thành phố đến kiểm tra th́ đúng hơn, v́ chẳng ai có th́ giờ nhớ tới điều nhắc nhở vệ sinh tối thiểu ấy, cứ việc làm đồ ăn, bưng đồ ăn cho khách mà chưa thấy ai thưa kiện bị đau ốm hay chết chóc ǵ cả.
Nên nó ra tay trổ tài làm món nọ, nấu món kia cho Tư Chuột vừa miệng để quên đi cái thói quen đi ăn nhà hàng từ thuở độc thân. Anh đă vô tṛng dần dần cái luật lệ của nó hồi nào không hay, trước kia anh sống thoải mái, phóng khóang, ở pḥng đẹp, ăn xài sang, lănh lương check nào là bay luôn check đó, cuộc sống hoang đàng chưa ngừng nghỉ bao giờ cho tới khi anh lấy nó.
Bây giờ anh đă kinh ngạc khi nh́n thấy món tiền trong bank của hai vợ chồng kha khá, dù nhiều lúc bực ḿnh anh cũng phải công nhận nó tính toán hay thật, chẳng cần tốt nghiệp trường đại học kinh tế, tài chánh nào mà nó biết tính toán, biết cách chi tiêu đâu ra đấy, có của ăn của để.
Anh Tư Chuột bước vào nhà, ḷng dịu lại muốn làm lành với vợ, nhưng vừa thấy mặt anh nó làm mặt lạnh quay đi, anh đến gần, nó…né ra như sợ đụng phải lửa.
Cái điệu giận hờn này th́ tối nay chắc cũng giống tối qua, hai người nằm quay lưng vào nhau, lạnh lùng xa cách như hai quốc gia chung một biên giới nhưng không có ḥa b́nh.
Anh cụt hứng, cơn giận anh trở về vị trí cũ, anh vào bếp thấy nồi phở đang hầm trên bếp chắc là chưa xong. Cuối tuần nào nó cũng nấu món, không phở th́ cơm tấm, bún riêu thay phiên nhau cho đỡ ngán. Nó nói trống không:
- Chưa có phở đâu.
Nghe câu nói trống không anh Tư Chuột càng sôi gan, không thèm đáp lại, dù chỉ là một câu nói trống không “khinh người” như nó. Tư Chuộc lấy rổ quần áo dơ đem ra xe để đi giặt, mặc kệ nó mặt sưng mày xỉa ngồi nhà canh nồi phở, mà chưa chắc lát nữa anh thèm ăn, cho nó ế luôn.
Anh đi giặt đồ và tận hưởng chút hạnh phúc riêng tư, nghĩa là anh quẳng đồ vào máy giặt, trả công cho chủ vài đồng để họ sấy giùm. Trong thời gian đó anh sang qúan cà phê bên cạnh, ở đó có một mối t́nh cảm ỡm ờ, lơ lửng….
Như tất cả những người đàn ông trên cơi đời này, anh ngồi mơ màng bên khói thuốc lá, bên mùi cà phê thơm và ngắm các em nhân viên trong quán xinh tươi để tạm quên đi con vợ nhà. Đây là cái thú vui cuối tuần của anh, v́ đời c̣n ǵ vui nữa đâu từ khi anh lấy vợ?
Trong quán cà phê có một cô em rất dễ thương, chẳng hiểu sao cô có vẻ cảm t́nh với anh, mỗi lần anh đến đây cô đều tiếp đăi tận t́nh, ưu tiên . V́ anh đẹp trai hay v́ anh ngồi trầm ngâm bên ly cà phê hàng giờ để đợi quần áo xấy khô, cô em cà phê tưởng anh ngồi…trồng cây si cô nên cảm động?
Tư Chuột và cô thường chuyện tṛ qua lại, những lúc vắng khách cô c̣n ngồi cùng bàn với anh. Chuyện tâm t́nh ở quán cà phê rồi cũng bay đi theo khói thuốc lá, theo ḍng đời.
Anh nghĩ thế nên cứ tặng nhau những nụ cười, những lời nói đẹp, lăng mạn tuyệt vời cho vừa ḷng nhau.
Anh thấy ḿnh trẻ ra, ḷng tự ái anh được vuốt ve, con vợ ở nhà hành anh bao nhiêu, ra quán cà phê anh được cô em chiều chuộng bấy nhiêu. Dần dần anh thấy mến cô, những khi hờn giận vợ, anh tiếc rẻ nếu như c̣n độc thân th́ anh sẽ chọn cô, sẽ cưới cô làm vợ.
Dưới mắt cô em cà phê anh vẫn là một anh chàng độc thân bay bướm.
Tuần trước anh bị một phen hú vía. Hôm đó là ngày thứ bảy, hai vợ chồng anh đi chợ Việt Nam , anh đẩy xe chợ theo chân vợ như một cái đuôi, anh có thích thú ǵ chuyện chợ búa đâu, nhưng nó bắt anh đi cho có đôi có cặp, cho mọi người thấy hai vợ chồng hạnh phúc.
Đến dăy bán gia vị, trong lúc vợ anh đang mải t́m mấy gói nấu bún ḅ Huế th́ anh đứng ngáp ruồi nh́n ông đi qua bà đi lại. Bỗng anh giật ḿnh khi thấy bóng dáng cô em cà phê vừa lướt qua, may qúa, cô không quẹo vào dăy này, nhưng anh cũng phải chuồn thôi, kẻo đụng độ tay ba th́ con vợ anh sẽ ghen lên làm bể tung cả chợ và người t́nh cà phê kia sẽ đau khổ chừng nào !
Thừa lúc vợ không để ư, anh “bỏ của chạy lấy người”, nghĩa là anh bỏ xe, bỏ vợ đi như chạy, như bị ma đuổi ra khỏi chợ, mắt anh không dám liếc dọc liếc ngang, chỉ sợ gặp cô em cà phê, gọi anh lại th́ cũng chết.
Ra tới băi parking, chui tọt vào xe anh mới hoàn hồn, ngồi thở phào thoải mái, mặc dù anh biết rằng chốc nữa vợ ra sẽ giận dữ lắm.
Đúng như anh nghĩ, vợ anh đă sồng sộc đẩy xe chợ ra, chưa kịp bỏ đồ vào xe, nó nhào ra la anh trước:
- Tại sao anh bỏ ra đây làm em kiếm anh khắp chợ mỏi cả chân?
Anh vờ nhăn nhó:
- Nhức đầu qúa em ơi, anh cảm thấy choáng váng nên phải chạy ra đây ngồi năy giờ mới tỉnh. Ôi, mà em lo ǵ, anh có là con nít đi lạc đâu mà em phải kiếm?
Nó tin lời anh, không la lối nữa, sau khi h́ hục chất đồ vào xe, nó c̣n âu yếm bảo anh:
- Anh chắc c̣n mệt, ngồi qua bên kia để em lái xe cho.
Hôm ấy anh thầm cám ơn hai người đàn bà, cô em cà phê đă không nh́n thấy anh và vợ đă tin lời nói dối của anh.
************ ***
Tư Chuột vừa ngồi vô bàn, như thường lệ cô em cà phê bưng ra một tách cà phê đen. Cô thủ thỉ:
- Sao hôm nay anh ra trễ vậy?
Trời, cô đếm từng giờ để gặp anh sao? Anh cảm động qúa:
- Sáng nay anh đi đổ xăng và rửa xe xong là tới đây gặp em nè.
Giọng cô nũng nịu:
- Anh ơi, nếu anh thật ḷng thương em th́…
- Ờ…ờ …anh cũng thật ḷng thương em mà.
- Th́ ḿnh phải tính tới đi anh, không lẽ mỗi tuần ḿnh chỉ gặp nhau một lần thôi sao?
Tim anh đập loạn xạ, không phải v́ sung sướng khi được người đẹp tha thiết muốn chuyện lâu dài, mà v́ anh sợ, anh đang bị dồn vào ngơ cụt, mối t́nh cà phê lơ lửng theo tháng ngày sắp đến hồi hạ màn.
Anh t́m cớ thối lui:
- Nhưng em ơi, anh chỉ là một công nhân quèn lương không đủ sống nên chưa dám nghĩ ǵ.
- Anh đừng lo, tiền bạc không thành vấn đề, miễn là chúng ḿnh thương nhau lo xây dựng hạnh phúc gia đ́nh.
Tư Chuột giật bắn người, câu nói này nghe quen quen, anh đă nghe rồi, th́ ra từ miệng Nguyễn Thị Bông lúc hai người đang t́m hiểu, chưa cưới nhau.
Cách đây 3 năm anh đă nói câu này với Nguyễn thị Bông, với tất cả chân t́nh để mong nó thông cảm, chịu lấy anh. Và hôm nay anh cũng nói ư đó để mong cô em cà phê chê anh, chán anh, cô rút lui cho được việc, để anh có cái thú đau thương của mối t́nh dang dở, có cớ hờn trách cô, nhưng ai ngờ cô lại nói y chang câu vợ anh đă nói.
Anh hồi hộp hỏi cô em cà phê:
- Em có họ hàng gần xa ǵ với Nguyễn Thị Bông không?
Cô cà phê ngạc nhiên hỏi lại:
- Nguyễn thị Bông nào? tại sao anh lại lôi cô Nguyễn thị Bông vào đây?
Anh thở ra nhẹ nhỏm:
- À, hồi nào tới giờ anh thấy em giống như chị Nguyễn thị Bông, là vợ của thằng bạn anh ấy mà, bây giờ anh chợt nhớ ra nên hỏi em vậy thôi
Cô cà phê âu yếm mắng yêu anh :
- Vô duyên, người ta đang bàn chuyện t́nh cảm mà hỏi câu lăng xẹt. Anh có muốn tính tới chuyện chúng ḿnh không nào?
Anh mắc nghẹn chưa biết trả lời sao th́ lúc đó trời cứu anh, có vài người khách vào cô phải ra bán hàng. Anh nh́n đồng hồ đă hơn một tiếng qua rồi, chắc đống quần áo ở tiệm đă xấy xong, anh liền ra quầy trả tiền cô em cà phê và để lại một câu chẳng liên quan ǵ đến câu hỏi lúc năy của cô cà phê:
- Anh về nghe. Trời coi bộ muốn mưa rồi.
Anh biết chẳng bao giờ anh tới đây nữa, v́ anh không thể trả lời câu hỏi của cô. Và cũng nhân dịp này anh phát hiện ra một chân lư: “Đàn bà nào cũng giống nhau” Bằng cớ là cô em cà phê đă nói câu y chang vợ anh đă nói, hiền dịu, tử tế biết bao, rồi bây giờ vợ anh đă thay đổi nhanh như con tắc kè đổi màu. Th́ dù anh có c̣n độc thân, có cưới cô em cà phê chăng nữa, chẳng sớm th́ muộn, cô lại quản lư toàn diện cuộc đời anh như vợ anh bây giờ. Chạy đâu cho thoát?
Vợ anh quản lư hiệu qủa trông thấy, tuy đời anh bị mất tự do nhưng tiền bạc có dư, cơm nóng canh ngon đầy đủ, anh không phải lêu lổng đi ăn hết nhà hàng này đến nhà hàng khác như ngày c̣n độc thân, và nhất là vợ thương anh thật ḷng, tất cả những vụ căi nhau, chung quy nó đều hờn trách anh không quan tâm đến nó, không yêu thương nó nhiều như nó đă yêu thương anh. Thôi th́ anh cứ an phận trong ṿng tay vợ cho chắc anh, tiếc rẻ ǵ mối t́nh qua đường trong quán cà phê!
Lát nữa về tới nhà anh sẽ làm huề với vợ, sẽ ăn tô phở ngon lành. Nghĩ tới đó, Tư Chuột vừa lái xe vừa reo lên một cách sung sướng:
- Nguyễn Thị Bông, anh đang về với em đây. Em vẫn là người vợ lư tưởng của đời anh.

Nguyễn Thị Thanh Dương

 


VĂN CHƯƠNG

Cây viết Bất Khuất

C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng ḿnh
Hai h́nh ảnh - một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè không thể quên !
Họp mặt
Những cái tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh của 5 ngày t́m về một thời tuổi trẻ  
Kỷ niệm Quân trường: Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng chúng tôi
Bài thơ trên đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây Du Hí truyện
Làm trong sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên


 Bài vở cũ


Xuân và người lính Việt Nam Cộng Ḥa trong nhạc Việt  
Xuân về trên đầu súng  
Đêm xa người  
Câu chuyện của người tù “Cải tạo” về từ Yên Bái
Tết trong ngục tù cộng sản  
Tâm t́nh này cho anh  
Quân trường và chiến trường  
Một giao thừa trong đời  
Xin một ngày, giấc mơ trở thành hiện thực!  
Tiếc thương  
Đã bốn mươi năm con thầm đợi ba!  
Ăn Tết trên thuyền  
Cô gái làng Thái-Mỹ  
Người về từ Đại Dương  
Văn tế tưởng niệm 74 chiến sĩ hy sinh bảo vệ Hoàng Sa  
Hoàng Sa qua những nhân chứng 
Cảm nghĩ của người đằng sau cuộc chiến  
Đất người 
Chẳng qua  
Ly rượu mừng  
HQ 16 và trận hải chiến Hoàng Sa  
40 năm hải chiến Hoàng Sa  
Yểm trợ trận chiến Hoàng Sa  
Kư ức cuộc chiến Hoàng Sa 1974
Những ngày tháng tù đầy không thể quên  
Những giọt nước mắt ...  
Đồng Minh can trường

Chạy đâu cho thoát 
Bonjour Việt Nam – người đi, người ở, người về… Tuổi trẻ chúng tôi 
Vượt ngục 
Thần Năm Chén 
Hải Quân VNCH được Hoa Kỳ trao tặng huy chương Những ngày hè không thể quên
Kiếp nào yêu nhau
Đất trích !
Hoàng hôn bừng sáng
Trăng tan trên sông núi
Chuyện thật tôi biết về Tướng Trương Quang Ân
50 năm nhớ về Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm
Mẹ tôi và lá cờ vàng ba sọc đỏ
Boston - Khi trời mới sang Thu
Bác Hạnh
Cuộc trùng phùng hy hữu...
Người lính vẫn c̣n đây  
Lực-Lượng Đặc-Nhiệm Duyên-Pḥng 213
Hồi kư của một SQ Thủ Đức  
Người vợ lính Ở Thủ Đức   
Con tôi đi nhận xác chồng! 
Tôi viết cho anh "Ngục Sĩ Nguyễn Chí Thiện" 
Lực-Lượng Đặc-Nhiệm Duyên-Pḥng 213
Quân trường hoài niệm  
Tuổi già nên phiên phiến mọi chuyện ..  
46 năm họp mặt  
Quăng đời trên dốc đổ
Một đời chiến sĩ dọc ngang
Ḍng sông êm đềm
Côn Minh (Kunming) trong tôi
Chọc mà thương
Tây Ninh - Chút c̣n lại trong ḷng một người lính
Kỷ niệm Một thời chiến đấu oai hùng
Coi các cháu hát "Thiếu nhi Hùng Sử Ca"
Trên chuyến tàu Thống Nhất
Ngày Quân lực 19/6: Viết về Người Lính Bất Hạnh VNCH  
Không bỏ rơi đồng đội 
Cô em vợ  
Giải vây đồi 46: Căn cứ ALPHA  
Huyền thoại về tượng Thương Tiếc
Bà mẹ điên
Nỗi đau
Phan Nhật Nam - Dựa lưng nỗi nhớ
Khóc nhạc sĩ Thông Đạt-Văn Giảng
Chuyến vượt biển t́m tự do  
Hạm trưởng đa t́nh
Chuyện một con tàu
30 tháng tư, coi dĩa nhạc Asia Golden 3  
Cũng một đời người  
Thương tiếc những nữ Anh Thư tử chiến với giặc thù Cs  
Ngày nầy, năm 1975…  
Người mang thánh giá  
Hành tŕnh di tản t́m tự do  
Tổ Quốc Ghi Ơn  
Vài nét anh hùng của TSQ  
Tại sao Tướng Lê Quang Lưỡng dặn: 'Tôi chết đừng phủ cờ vàng?'  
30 tháng 4! Tôi chưa một lần sinh nhật
T́nh vẫn trao em
Câu hỏi tháng Tư
Những món nợ phải trả
Người hạ sĩ nhất
Đá nát vàng phai
Tháng Tư ở Sài G̣n
Người vợ Lính
Người t́m tự do cuối cuộc chiến
Người lính TQLC bên bờ Bến Hải
Trên chiến trường xưa
Người thiếu phụ trong mưa phùn
Tháng Tư viết về ngừơi lính VNCH
Tháng 4 lại về
Người chỉ huy về già
Tháng 4 đen
Những ngày cuối tháng Tư
Thắp nén hương ḷng
Chuyến hải tŕnh định mệnh
Tháng Tư, Cả Một Đời Người Trước...
Những tàn phá thoả thuê
Tưởng nhớ cha tội - Đại Úy Trương Hồng Nhơn
Rằn Ri ơí! nhớ quá  
Phan Bôi Châu - Trường tôi ngày đó  
Cho măi ngàn năm
Chim ơi! Vĩnh biệt sao đành!
Đêm 30 có mỗi truyện này
Ba tôi... người lính đổi màu

Những chuyến bay định mệnh