Năm nay tôi 80 tuổi. Vợ tôi thường nói với mấy
con: «Ông bà ḿnh nói người già hay sanh tật, đúng quá! Bây coi: ba
bây bây giờ sáng nào uống cà phê xong cũng lại đứng trước tấm lịch
tháng treo ở pḥng khách, nh́n trầm ngâm một chút rồi lấy bút gạch
tréo ô vuông đề ngày hôm qua! Chi vậy hổng biết? Hỏi ổng th́ ổng nói
gạch để nhớ rằng đến ngày nầy tháng nầy ḿnh vẫn c̣n trôi sông lạc
chợ! Trời đất! Định cư ở Pháp từ hơn ba mươi năm chớ phải mới đây
đâu mà đi gạch lịch từng ngày! Ổng c̣n nói gạch để coi chừng nào
ḿnh mới thôi gạch để về lại Việt Nam…»
Câu nói của tôi là sự thật nhưng v́ vợ tôi không hiểu nên cho là tôi
già sanh tật! Làm sao giải thích được mỗi lần tôi gạch tréo một ngày
như vậy tôi có cảm tưởng như là tôi vừa nhích lại gần quê hương một
chút – một chút thôi – đủ để nuôi hy vọng thấy một ngày nàođó ḿnh
vẫn c̣n sống mà trở về…
Sáng nay, cũng giống như mọi ngày, tôi cầm bút
gạch tréo ô vuông ngày hôm qua. Ô vuông ngày hôm nay đập vào mắt tôi
làm tôi giật ḿnh: ngày nầy, năm 1975! Tôi bỗng nhớ ra, nhớ rơ,
những ǵ đă xảy ra ngày đó, nhớ như in. Rồi sợ «cái ngày đó» nó vuột
khỏi kư ức vốn đă quá hao ṃn của tuổi già , tôi vội vă lấy giấy bút
ghi lại…
* * *
…Hồi thời trước 75, tôi làm việc cho một hăng dầu ở Việt Nam, phụ
trách nhập cảng xăng dầu từ Singapore vào kho dầu Nhà Bè để cung ứng
cho thị trường dân sự và quân sự miền nam Việt Nam. V́ trong xứ có
giặc nên thị trường quân sự chiếm 60%, trong đó xăng máy bay dẫn
đầu.
Các bạn tôi trong quân đội giải thích cho tôi biết rằng ở chiến trường miền nam sự yểm trợ của không lực là quan trọng nhứt. Do đó, tôi luôn luôn theo dơi sát t́nh h́nh dự trữ xăng máy bay ở các kho dầu miền nam, từ kho Nại Hiên - Đà Nẵng dẫn xuống kho Cần Thơ thông qua kho lớn ở Nhà Bè…
Vào cuối tháng 3 năm 1975, sau lịnh triệt thoái cao nguyên, t́nh h́nh quân sự trở nên ồ ạt. Sợ trở tay không kịp, tôi c̣m-măng Singapore một tàu xăng máy bay. Hay tin nầy, hăng bảo hiểm có hợp đồng với hăng dầu tôi làm việc đánh điện phản đối, không cho tàu dầu qua Việt Nam viện cớ t́nh h́nh bất ổn. Đánh điện qua, đánh điện lại, cù cưa cả tuần họ mới bằng ḷng cho tàu dầu qua, với điều kiện phải có hộ tống của Navy Mỹ họ mới cho tàu vào sông Sàig̣n để cập kho Nhà Bè!
Tôi báo cáo với ban giám đốc v́ lúc đó ở kho lớn Nhà Bè trữ lượng xăng máy bay chỉ c̣n đủ có bày ngày tác chiến của không quân.
Ban giám đốc chấp thuận điều kiện của hăng bảo hiểm. Tôi vội vă gọi điện thoại lại cơ quan yểm trợ Mỹ để xin họp khẩn. Ông trưởng sở trả lời: «Tôi sẽ đến ngay văn pḥng ông. Cho tôi mười phút! ». Tôi quen ông nầy – tên W, thường được gọi là « Xếp » – nhờ hay đi họp chung.
Ông ta dễ thương nhă nhặn, biết chút đỉnh tiếng Pháp nên lần nào gặp tôi cũng nói:” Bonjour! çà va?” (Chào ông! Mạnh hả?)
Xếp W đến văn pḥng tôi với hai người phụ tá. Tôi đă làm sẵn hồ sơ nên sau khi mời ngồi, tôi trao ngay cho họ để họ dễ theo dơi những ǵ tôi sẽ tŕnh bày. Mười phút sau, tôi kết luận xin can thiệp gấp để tàu dầu xăng máy bay của hăng tôi được hộ tống, không quên nhắc lại điểm chánh yếu là trữ lượng xăng máy bay chỉ c̣n đủ để chiến đấu trong ṿng có bảy bữa!
Nghe xong, Xếp W xin phép bước ra ngoài gọi radio về trung ương. Một lúc sau, ông trở vào, nét mặt và giọng nói vẫn tự nhiên như chẳng có ǵ quan trọng hết: «Rất tiếc! Chúng tôi không giúp được! Thôi! Chúng tôi về!». Tôi đang nghe nghẹn ngang ở cổ th́ ông W vỗ vai tôi nói nhỏ bằng tiếng Pháp: «Allez vous en!» (Ông hăy đi, đi!) Ra đến cửa pḥng, ổng ngừng lại nh́n tôi, gật nhẹ đầu một cái như để chào nhưng tôi nghĩ là ổng muốn nhắc lại câu nói cuối cùng ”Allez vous en!” (Ông hăy đi, đi!)…
Tôi ngồi bất động, nghe tức tràn lên cổ v́ thấy
ḿnh bất lực quá và cũng nghe thương vô cùng cái quê hương nhỏ bé
của ḿnh, nhược tiểu đến mức độ mà khi cần nắm tay để kéo đi theo
th́ «họ» dán… đầy đường cái nhăn «hai bàn tay nắm lấy nhau» để chứng
tỏ sự thật t́nh «khắng khít», rồi khi không c̣n cần nữa th́ cứ tự
nhiên buông bỏ không ngượng tay giấu mặt, v́ biết mười mươi rằng
«thằng nhược tiểu đó không làm ǵ được ḿnh»!
Tôi ráng kềm xúc động, bước qua pḥng họp của ban giám đốc, chỉ nói
được có mấy tiếng: «Chánh quyền Mỹ từ chối!».
Sau đó, tôi đánh điện qua Singapore, cũng chỉ bằng một câu: «Không có hộ tống».
Họ trả lời ngay: «OK! Good Luck!» (Nhận được! Chúc may mắn!)
Hai chữ cuối cùng, trong hoàn cảnh nầy và vào thời điểm nầy, nghe sao thật đầy chua xót!
Thấy mới có ba giờ chiều, nhưng không c̣n ḷng dạ
đâu để ngồi lại làm việc nên tôi lái xe về nhà. Tôi lái như cái máy,
cứ theo lộ tŕnh quen thuộc mà đi. Về đến trước nhà, tôi bỏ xe ngoài
ngỏ, đi bộ vô. Vợ tôi chạy ra, ngạc nhiên: « Sao về vậy anh?». Tôi
không nói được ǵ hết, chỉ gục đầu vào vai vợ tôi rồi bật khóc. Vợ
tôi chưa biết những ǵ đă xăy ra nhưng chắc nàng đoán được rằng tôi
phải đau khổ lắm mới phát khóc như vậy. Cho nên nàng vừa đưa tay
vuốt vuốt lưng tôi vừa nói, giọng đầy cảm xúc: «Ờ… Khóc đi anh! Khóc
đi!»
Ngày đó, tháng tư năm 1975… Đúng là ngày nầy!
Tiểu Tử
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
ḿnh
Hai h́nh ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh
của 5 ngày t́m về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái
ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên
Xuân và người
lính Việt Nam Cộng Ḥa trong nhạc Việt
Xuân về trên
đầu súng
Đêm xa người
Câu chuyện của
người tù “Cải tạo” về từ Yên Bái
Tết trong ngục tù cộng
sản
Tâm t́nh này
cho anh
Quân
trường và chiến trường
Một giao
thừa trong đời
Xin
một ngày, giấc mơ trở thành hiện thực!
Tiếc thương
Đã bốn mươi
năm con thầm đợi ba!
Ăn Tết trên
thuyền
Cô gái làng
Thái-Mỹ
Người về từ Đại Dương
Văn
tế tưởng niệm 74 chiến sĩ hy sinh bảo vệ Hoàng Sa
Hoàng Sa qua những nhân chứng
Cảm
nghĩ của người đằng sau cuộc chiến
Đất người
Chẳng qua
Ly rượu mừng
HQ 16 và trận hải chiến Hoàng Sa
40 năm hải
chiến Hoàng Sa
Yểm trợ
trận chiến Hoàng Sa
Kư ức
cuộc chiến Hoàng Sa 1974
Những
ngày tháng tù đầy không thể quên
Những giọt nước
mắt ...
Đồng Minh can
trường
Chạy đâu cho thoát
Bonjour Việt Nam –
người đi, người ở, người về…
Tuổi trẻ chúng tôi
Vượt ngục
Thần Năm Chén
Hải
Quân VNCH được Hoa Kỳ trao tặng huy chương
Những ngày hè
không thể quên
Kiếp nào yêu nhau
Đất trích !
Hoàng hôn bừng sáng
Trăng tan trên
sông núi
Chuyện thật tôi biết
về Tướng Trương Quang Ân
50 năm nhớ về Tổng
Thống Ngô Đ́nh Diệm
Mẹ tôi và lá cờ
vàng ba sọc đỏ
Boston - Khi
trời mới sang Thu
Bác Hạnh
Cuộc trùng phùng
hy hữu...
Người lính vẫn c̣n
đây
Lực-Lượng Đặc-Nhiệm Duyên-Pḥng
213
Hồi kư của một SQ Thủ
Đức
Người vợ
lính Ở Thủ Đức
Con tôi đi nhận xác
chồng!
Tôi viết cho anh "Ngục
Sĩ Nguyễn Chí Thiện"
Lực-Lượng Đặc-Nhiệm
Duyên-Pḥng 213
Quân trường hoài
niệm
Tuổi
già nên phiên phiến mọi chuyện ..
46
năm họp mặt
Quăng đời trên dốc
đổ
Một đời chiến sĩ dọc ngang
Ḍng sông êm đềm
Côn Minh
(Kunming)
trong tôi
Chọc mà thương
Tây Ninh -
Chút c̣n lại trong ḷng một người lính
Kỷ niệm Một
thời chiến đấu oai hùng
Coi các cháu hát "Thiếu nhi Hùng Sử Ca"
Trên chuyến
tàu Thống Nhất
Ngày Quân lực 19/6:
Viết về Người Lính Bất Hạnh VNCH
Không bỏ rơi đồng đội
Cô em vợ
Giải vây
đồi 46: Căn cứ ALPHA
Huyền
thoại về tượng Thương Tiếc
Bà mẹ điên
Nỗi đau
Phan Nhật Nam -
Dựa lưng nỗi nhớ
Khóc nhạc sĩ
Thông Đạt-Văn Giảng
Chuyến vượt
biển t́m tự do
Hạm trưởng đa t́nh
Chuyện một con tàu
30 tháng tư, coi dĩa nhạc Asia Golden 3
Cũng một đời người
Thương tiếc
những nữ Anh Thư tử chiến với giặc thù Cs
Ngày nầy, năm 1975…
Người mang thánh
giá
Hành tŕnh di tản
t́m tự do
Tổ Quốc Ghi Ơn
Vài nét anh hùng
của TSQ
Tại sao
Tướng Lê Quang Lưỡng dặn: 'Tôi chết đừng phủ cờ vàng?'
30 tháng 4! Tôi chưa một lần sinh nhật
T́nh vẫn trao em
Câu hỏi tháng Tư
Những món nợ phải
trả
Người hạ sĩ nhất
Đá nát vàng phai
Tháng Tư ở Sài G̣n
Người vợ Lính
Người t́m tự do
cuối cuộc chiến
Người lính TQLC bên
bờ Bến Hải
Trên chiến trường
xưa
Người thiếu phụ
trong mưa phùn
Tháng Tư viết về
ngừơi lính VNCH
Tháng 4 lại về
Người chỉ huy về
già
Tháng 4 đen
Những ngày cuối
tháng Tư
Thắp nén hương ḷng
Chuyến hải
tŕnh định mệnh
Tháng Tư, Cả Một Đời
Người Trước...
Những tàn phá thoả thuê
Tưởng
nhớ cha tội - Đại Úy Trương Hồng Nhơn
Rằn Ri ơí! nhớ quá
Phan
Bôi Châu - Trường tôi ngày đó
Cho măi ngàn năm
Chim ơi! Vĩnh
biệt sao đành!
Đêm 30 có mỗi truyện
này
Ba tôi... người lính đổi màu
Những chuyến bay
định mệnh