Dương Vận Hạm Thị Nại HQ 502
7 giờ rưỡi tối 28 tháng Tư 75, xe Jeep chở tôi vừa đậu trước cửa bộ Chỉ Huy Hải Đội II Chuyển Vận, th́ kẻng điểm danh vang lên. Tôi xuống xe, bước lên nhiều bậc tam cấp vào pḥng hành quân. Các sĩ quan đă có mặt trong căn pḥng rộng. Lệnh cấm trại 100% nên buổi chiều tan sở, quân nhân các cấp tạt về thăm nhà, ăn cơm vội vàng rồi lại vào trại để sẵn sàng ứng trực. Hôm nay tôi là Sĩ Quan Trực. Trung Tá Vũ là vị Sĩ Quan thâm niên hiện diện. Các vị sĩ quan cao cấp sẽ vào trại, nhưng muộn hơn. Tôi gỡ nón sắt và dựng khẩu M16 vào góc pḥng. Kể từ khi t́nh h́nh quân sự trở nên khẩn trương, các sĩ quan cũng trang bị vũ khí chiến đấu ngoài khẩu súng Colt cố hữu để sẵn sàng đối phó với bất trắc, ngay cả khi di chuyển trên đường phố lúc về nhà và trở vào trại. Tôi nh́n quanh một ṿng, để biết chắc không ai vắng mặt.
Tôi bước ra ngoài hành lang. Trung tá Vũ đă đứng ở đây từ lúc nào. Cả hai tựa lan can, từ tầng lầu cao, nh́n xuống sân trước cột cờ. Thủy thủ đoàn đang tập họp điểm danh. Thượng Sĩ Quản Nội Trưởng, nhận báo cáo từ 3 Chi Đội Trưởng về số quân nhân có mặt và vắng mặt. Ông đọc tên các quân nhân nhận phiên gác đầu. Những người được đọc tên, trang bị súng đạn đầy đủ, chia thành từng toán nhỏ, theo trưởng toán đến các nhiệm sở gác chung quanh doanh trại.
Gịng sông đen, chẩy âm thầm. Xa xa về phía bến
Bạch Đằng, mặt nước phản chiếu ánh đèn thành phố loang loáng. Tại
cầu tầu, các chiến hạm đậu im ĺm, không thắp đèn v́ lư do an ninh,
tránh pháo kích, trông như những khối sắt đen đúa khổng lồ. Bên phía
Thủ Thiêm, le lói ánh hoả châu đơn độc. Gió đêm mát lạnh. Tôi bắt
chuyện:
- Đêm yên tĩnh quá anh Vũ.
- Ừ. Cái yên tĩnh giả tạo. T́nh h́nh càng ngày càng sôi sục cậu ạ.
Dân thành phố nhốn nháo lắm. Sáng nay pháo rớt gần nhà tôi, đào một
hố lớn trên đường phố, may mà không ai chết. Bà xă và lũ nhỏ hoảng
quá, mà chẳng biết làm sao.
- Dưới Ngă Tư Bẩy Hiền tôi cũng thấy đắp ụ và thùng phuy cản đường
xe tăng. Nhưng tôi thấy nếu chúng nó đem được xe tank vào thủ đô th́
ḿnh c̣n ǵ nữa đâu mà pḥng thủ.
- Ấy thế mới nói. Có lẽ phải cắt đứt miền Trung là vùng Trung Lập,
c̣n ḿnh kéo quân về miền Nam lập pḥng tuyến mới. À, c̣n gia đ́nh
cậu ra sao? Nghe nói ở Nha Trang phải không?
- Tôi vừa cho di chuyển vào Sài G̣n để gần nhau. Có chuyện ǵ c̣n dễ
xoay trở hơn. Mỗi người ở một nơi, chẳng c̣n tâm trí nào để làm
việc. C̣n gia đ́nh Commandant ra sao?
- Gia đ́nh moa ở Phú Nhuận. Bà xă lo quá, ngày nào ḿnh đi làm về
cũng hỏi thăm ḿnh có biết t́nh h́nh ra sao không? Có biết sẽ chạy
đi đâu không? Nhất là từ ngày bả nghe tin địch chiếm Ban Mê Thuột và
quân ta di tản chiến thuật.
Tôi ḍ hỏi:
- Rồi Commandant tính sao?
- Máy bay Mỹ trốn ra ngoại quốc, bị bắt về với tội đào ngũ, cậu
không thấy sao. Bà xă moa, moa mua cho bộ chuông, mơ bảo tối tối nhớ
tụng kinh trước bàn thờ Phật, thế nào cũng tai qua nạn khỏi.
Anh cuời:
- Một phương pháp để chữa trị cho tâm được an ấy mà. Chứ không bà ấy
cứ cuống lên làm ḿnh cũng sốt rut.
Thượng sĩ Quản Nội trưởng bước tới, báo cáo quân số. Ông đưa tôi
danh sách các toán gác đêm.
Tôi nói:
- Vẫn áp dụng biện pháp an ninh như thường lệ chứ ông Quản?
- Dạ vâng. Không anh nào biết phiên gác của họ lúc nào. Toán này đi
đánh thức toán kế tiếp.
- Được rồi. Ông dặn các trưởng toán trước mỗi phiên gác lên gặp tôi
để nhận mật khẩu cho phiên gác.
Người Quản Nội Trưởng chào và đi xuống. Tôi nói với Trung tá Vũ:
- Ḿnh phải đề pḥng tối đa, không ai biết trước phiên gác để ngăn
ngừa nội tuyến lén cho quân địch vào phá hoại. Thưa Trung Tá, để tôi
vào trong thông báo các Sĩ Quan giờ đi kiểm soát các vọng gác.
Tôi thông báo tên các Sĩ Quan trực pḥng hành
quân, trực các toán ứng chiến và đi tuần đêm. Tôi ngồi xuống bàn,
viết lệnh trực đêm gồm các biện pháp và phản ứng phải làm trường hợp
bị pháo kích hay tấn công.
Trung Tá Vũ bước vào, thấy các sĩ quan chưa đến phiên đi tuần c̣n
đứng lố nhố. Ông nói:
- Anh nào lo phận sự đó, c̣n anh nào rảnh ngồi đây ḿnh làm vài ván
belotte giải trí.
Đây là loại bài được truyền lại từ thời Hải Quân Pháp, không có tính
cách sát phạt tiền bạc, nhưng cần nhiều trí nhớ, óc thông minh, khả
năng tính toán sắc bén để thắng đối phương nên rất thịnh hành trong
giới sĩ quan. Tôi lúc th́ ghé xem đánh bài, lúc th́ vào pḥng hành
quân, đọc qua công điện từ các nơi gửi về để theo rơi t́nh h́nh an
ninh và chiến trận toàn quốc. Hoặc ra ngoài lan can, dùng ống nḥm
quan sát doanh trại và các các cầu tầu.
Khoảng 11 giờ đêm, bất chợt hai tiếng nổ vang bên
bờ sông. Tôi nghe vài chiến hạm kéo c̣i nhiệm sở tác chiến, anh biết
là có biến. Vừa lúc đó viên Thiếu Úy trực pḥng hành quân hớt hải
bước ra báo cáo:
- Thưa Thiếu Tá, trại Cửu Long bị pháo kích.
Tôi ra lệnh viên Trung Úy phụ tá trực cho kéo c̣i nhiệm sở tác
chiến, rồi bước vội ra ngoài. Các Sĩ Quan và quân nhân vội vàng lấy
vũ khí chạy ra nhiệm sở chiến đấu đă được chỉ định sẵn. Tôi bước vào
pḥng hành quân để nghe thêm tin tức. Những báo cáo t́nh h́nh của
từng đơn vị bờ và chiến hạm tràn ngập trên làn sóng truyền tin. Chỉ
có hai quả pháo kích rồi thôi. Cả hai đều rớt ở phía trại Cửu Long
nhưng không gây thiệt hại. Tôi thấy tạm yên ḷng v́ gia đ́nh vừa dọn
vào trại này để về thăm cho tiện.
Một lúc sau, thấy địch không bắn phá ǵ thêm, tôi cho giải tán nhiệm
tán nhiệm sở tác chiến. Gặp Trung Tá Vũ ngoài hành lang, tôi ưu tư:
- Tôi nghi quá Trung Tá. Đêm nay chắc chúng bắn thử toạ độ. Mai
chúng nó kiểm chứng bằng nội tuyến hay qua tường thuật của báo chí,
rồi pháo hàng loạt là ḿnh nguy. Chỉ cần một chiếc tầu của ḿnh ch́m
là đường sông bị bít lối. Hết cách ra biển. Hồi sáng tôi đi họp,
nghe Hạm Trưởng 802 báo cáo, tầu ông ta ủi băi Tân Cảng, thế mà cũng
bị chúng từ cầu xa lộ bắn lén bằng B40, khiến ông ta phải rời tầu về
cặp cầu trong Hải Quân Công Xưởng. T́nh h́nh có bề trầm trọng hơn là
ḿnh tưởng, phải không Trung Tá.
- Moa cũng cảm thấy như thế, Bộ Tư Lệnh nghe đâu có kế hoạch rút về
vùng châu thổ Cửu Long, lập pḥng tuyến mới để tử thủ.
Tôi vào pḥng hành quân, kiểm soát công điện và viết báo cáo về vụ
pháo kích. Khoảng một giờ sau, tôi lên xe Jeep cùng tài xế và vài
quân nhân cận vệ đích thân đi tuần kiểm soát các vọng gác quanh
doanh trại cho yên tâm.
Suốt đêm tôi không ngủ được. Đầu óc quay cuồng
với những h́nh ảnh chiến trường trên đất nước dồn dập xẩy ra những
ngày vừa qua.
Ngày 10 tháng 3, tỉnh lỵ Ban Mê Thuột thất thủ. Mười ngày sau Huế
rơi vào tay địch. Là Tham Mưu Phó Hải Đội Chuyển Vận nên tôi theo
dơi hàng giờ việc điều động các chiến hạm ủi băi hoặc cập cầu để di
tản các đơn vị Bộ Binh và Thủy Quân Lục Chiến rút lui và đồng bào
chạy loạn cũng như gia đ́nh quân nhân Hải Quân. Họ tràn ra đông
nghẹt bờ biển. V́ t́nh h́nh chiến trường, một đơn vị đặc nhiệm được
thành lập tại vùng 1 Duyên Hải do Đại Tá NXS chỉ huy. Bộ tham mưu ở
trên một soái hạm, Các chiến hạm chuyên chở có nhiệm vụ bốc người,
các chiến hạm hộ tống đảm trách công tác yểm trợ hải pháo. Trong cơn
hỗn lọan, không thiếu ǵ những cảnh thương tâm, chen chúc, xô đẩy
rớt xuống biển hay bị chân vịt cuốn đi.
Ngày 29 tháng 3 Đà Nẵng mất. Ngày 15 tháng 4, tôi đang làm việc ở
văn pḥng, th́ vị Tham Mưu Trưởng Hải Đội Chuyển Vận, trở về sau
buổi họp trên Bộ Tư Lệnh, cho tôi hay, giọng khẩn cấp:
- Anh chỉ thị cho chiếc Hải Vận Hạm c̣n khiển dụng tốt vào cập cầu
Hải Quân Công Xưởng để thợ trang bị bồn xăng phản lực, sẵn sàng ra
Phan Thiết tiếp tế.
Công tác thiết trí bồn xăng chưa hoàn thành th́ Phan Thiết có nguy
cơ bị mất, nên lại thôi.
Rồi tôi nhận lệnh kế tiếp điều động Hoả Vận Hạm tiếp tế nhiên liệu cho bồn
dầu tại Nha Trang. Nhân chuyến này tôi theo tầu về Nha Trang đón gia
đ́nh vào Sài G̣n. Dân chúng thành phố miền biển này cũng nhốn nháo,
hoang mang t́m cách di tản về thủ đô Sài G̣n. Hàng xóm thấy tôi về,
tới tấp đến hỏi thăm t́nh h́nh v́ họ tin rằng tôi biết nhiều hơn họ.
Nhưng thật ra tôi cũng hoang mang lắm. Tin tức di tản từ miền Trung
dồn dập báo cáo về Bộ Tư Lệnh, chứng tỏ một sự sụp đổ quá nhanh
chóng của đất nước. Nhưng chẳng lẽ quân ta thua trận thật sao. Bao
nhiêu năm, tôi đă quen chiến đấu, dễ ǵ trong chốc lát có thể làm
quen với thực tế phũ phàng là buông súng, thua trận. Tôi cố bám víu
vào tia hy vọng mong manh là rồi quân ta sẽ phản công, chiếm lại
những ǵ đă mất. H́nh ảnh chiến sĩ Thủy Quân Lục Chiến đánh bật quân
Bắc Việt tại Huế và cổ thành Quảng Trị c̣n đậm nét. Năm 1968 biết
bao nhiêu thành phố và quận lỵ bị tấn công, nhưng sau những bất ngờ
đầu tiên quân ta chỉnh đốn hàng ngũ và đẩy lui địch khỏi thành phố
văn hồi trật tư.
Tiếp tế dầu xong, tầu tách bến khởi hành về Sài
G̣n. tôi đem gia đ́nh theo. Tôi bâng khuâng nh́n về phía Cầu Đá, với
những bồn dầu khổng lồ trắng toát đứng sừng sững trong nắng chiều.
Tôi tự hỏi, không hiểu Nha Trang có đứng vững không, hay khối lượng
dầu kia sẽ lọt vào tay giặc.Tin tức thất trận từ miền Trung dồn dập
gửi về làm tôi thất vọng. Chẳng lẽ sau 20 năm chiến đấu, miền Nam
mất về tay Bắc Việt hay sao?
***
Tờ mờ sáng tôi lái xe về thăm nhà bên trại Cửu Long. Tại cây cầu sắt
nối liền Hải Quân Công Xưởng và trại Cửu Long, các quân nhân c̣n
canh pḥng nghiêm mật. Họ gỡ sang bên lớp hàng rào kẽm gai để xe
Jeep tôi đi qua, rồi kéo lại. Loan đang ngồi bên cửa sổ, mặt mày bơ
phờ ngơ ngác. Tôi hỏi:
- Con đâu em?
Loan chỉ xuống gầm giường:
- Đêm qua pháo kích làm mẹ con em sợ quá, chui đại xuống gầm giường
núp.
Tôi nh́n hai con c̣n ngủ say sưa trên tấm mền trải dưới gầm giường,
ph́ cười:
- Cái giường ọp ẹp này chịu sao nổi đạn pháo kích 122 ly mà em núp.
Loan bẽn lẽn:
- Th́ em biết chạy đi đâu. Có ǵ che trên đầu làm em và các con yên
chí hơn.
Tôi nói:
- Để chút nữa anh tạt ra Đêm Mầu Hồng thuê đỡ mt pḥng cho mẹ con em
ở. Building có cả chục tầng, có trúng đạn pháo cũng không sợ.
Tôi ôm vai vợ, theo vào nhà bếp xem nàng sửa soạn phần ăn sáng, gồm
hai trứng gà ốp la và ly cà phê sữa.
Loan hỏi:
- Anh liệu t́nh h́nh ra sao? Em lo quá à. Em sang mấy nhà bên cạnh
làm quen, thấy ai cũng sửa soạn tiền, vàng và quần áo để chạy loạn.
Tôi trầm ngâm:
- T́nh h́nh này chắc quân đi ḿnh phải về miền Lục Tỉnh lập pḥng
tuyến mới. Em rảnh ở nhà, cứ chuẩn bị vài vali quần áo sẵn sàng.
Quan trọng nhất là sữa và tă lót cho các con. Nếu có lệnh di chuyển
thật sự, th́ ai sao ḿnh vậy. Lo lắng quá cũng không được.
- Em c̣n nghe nói dân chúng chạy từ miền Trung về bị chen chúc đói
khát, giết hại, chết nhiều lắm phải không anh.
Tôi nói cho Loan yên ḷng.:
- Ừ, cũng có, Nhưng chỉ xẩy ra trên các tầu buôn. Đám lính bộ làm
loạn. C̣n trên các tầu Hải Quân th́ không sao, có kỷ luật hơn. Dân
tỵ nạn được đưa ra Phú Quốc tạm trú. Thôi em lo chuẩn bị chút ít vật
dụng, sửa soạn cho các con đi. Chút nữa anh về đón ra Đêm Mầu Hồng ở
tạm.
Ăn sáng xong, tôi quay về doanh trại. Nhưng ai nấy đều có vẻ bồn chồn, lo lắng. Cả buổi sáng, tôi chẳng giải quyết được việc ǵ. Hôm qua, tôi và mấy Sĩ Quan xuống một chiến hạm chứng kiến việc mở két sắt để bàn giao cho vị Hạm Trưởng mới, v́ vị hạm trưởng đương nhiệm vắng mặt luôn mấy ngày không thấy vào tầu. Tôi cho lính về kiếm tại địa chỉ nhà ông ta, th́ họ báo cáo là cửa đóng im ỉm, hàng xóm cũng không biết ông ta và gia đ́nh đi đâu và đi lúc nào. Bộ Tư Lệnh khẩn cấp t́m một vị hạm trưởng khác thay thế để chuẩn bị cho tầu đi công tác triệt thoái binh sĩ và dân chúng miền Trung. Tôi biết là trong t́nh trạng nhốn nháo này, vị hạm trưởng mới khó ḷng mà sẵn sàng máy móc và nhân viên cho kịp giờ khởi hành chiều nay, 29 tháng Tư.
Tôi lái xe Jeep đi một ṿng, tính ghé chiến hạm
để kiểm soát t́nh trạng sẵn sàng công tác, Trên trời, máy bay trực
thăng thuc Đệ Thất Hạm Đi bay ra bay vào nườm nượp. Tại cầu tầu Bộ
Tư Lệnh, mấy chiếc PCF cặp bến và gia đ́nh các Sĩ Quan cao cấp đang
lục tục mang hành lư xuống tầu. Tại bến Bạch Đằng xe Jeep chở các sĩ
quan cao cấp thuộc các binh chủng bộ binh và gia đ́nh đậu đầy. Hoang
mang quá, tôi lái xe về văn pḥng th́ gặp ngay vị Chỉ Huy Trưởng
cũng vừa chở gia đ́nh vào. Ông nói:
- Gia đ́nh cậu đâu rồi. Mang vào đây đi. Cho các nhân viên về nhà
đem gia đ́nh vào, nếu họ muốn.
- Ḿnh đi đâu thưa Chỉ Huy Trưởng?
- Moa cũng không biết rơ. Nghe đâu chuẩn bị về lập chiến tuyến mới ở
miền Lục Tỉnh. Cứ đem gia đ́nh vào đây đă. Dù có về chiến đấu ở miền
Nam th́ cả gia đ́nh sống chết có nhau, lính tráng mới không mất tinh
thần.
Tôi vội vàng chuyển lệnh xuống cấp đưới, cho phép họ luân phiên về
nhà lo gia đ́nh, rồi lái xe ra khách sạn Đêm Mầu Hồng. Loan mặt mày
tái mét, chạy vội ra đón khi tôi vừa bước vào pḥng:
- May quá anh về kịp. Mẹ con em cứ cuống cả lên. Mấy gia đ́nh ở các
pḥng bên cạnh họ kéo nhau đi đâu hết rồi anh à. Em sợ quá, nếu anh
không về th́ không biết làm sao. Ḿnh có đi không anh?
Tôi phụ vợ bế mấy đứa con hấp tấp xuống lầu, mỗi người xách một túi
hành lư nhỏ, hỏi Loan:
- Có đủ sữa cho các con không em?
- Có. Em đem chút ít quần áo và sữa cùng tă lót. Nặng quá. Em đem
theo tiền và vàng, đến đâu ḿnh mua đỡ thêm vậy, chứ xách không nổi.
Anh thủy thủ cận vệ, vẫn theo sát tôi, tiếp tay xách thêm 1 một túi
xách nhỏ. Ra ngoài, tôi và vợ con leo lên chiếc xe Jeep đậu sẵn, nổ
máy chờ anh. Tôi nói với người thủy thủ tài xế :
- Thôi ḿnh về trại.
Xe phóng đi. Trên đường phố, dân chúng hốt hoảng di chuyển bằng mọi
phương tiện. Các cửa tiệm và nhà phố đóng im ỉm.
Vừa tới bến Bạch Đằng, tôi đă nghe tiếng súng nổ liên hồi. Tại nút
chặn trước cổng bộ Tư Lệnh Hải Quân lố nhố những người. Quân cảnh và
lính gác nổ súng để ngăn chặn đám người tràn vào. T́nh h́nh biến
chuyển thật nhanh. Lúc tôi ra không có ǵ xẩy ra, nay th́ khác hẳn.
Trời đă về chiều và có lẽ dân Sài G̣n nghe tin đồn là kế hoạch di
tản có thể sẽ xẩy ra đêm nay, nên t́m mọi cách xin vào để đi theo
chiến hạm.
Xe tôi vừa chạy chậm lại, th́ một thanh niên từ vệ đường phóng ra,
níu bên thành xe, giọng khẩn khoản:
- Chúng tôi xin biếu Thiếu Tá hai lạng vàng và mỗi anh đây một lạng,
Thiếu Tá đưa gia đ́nh vào trong rồi cho xe ra đón gia đ́nh chúng tôi
vào.
Tôi dứt khoát:
- Không giúp anh được.
Anh ta vẫn năn nỉ:
- Xin Thiếu Tá làm ơn, làm phước, chúng tôi muôn đời không dám quên
ơn.
Tôi ra lệnh cho anh tài xế:
- Tiếp tục chạy đi.
Người thanh niên buông tay khỏi thành xe, nét mặt tuyệt vọng, thọc
tay trong túi như cầm một vật ǵ. Người cận vệ lên đạn khẩu M16,
chĩa về phía anh ta. Tôi không làm sao quên được nét mặt của anh ta
lúc ấy. Anh ta xuôi xị bước vào lề, tại đó gia đ́nh anh đang đợi với
vài chiếc va ly lớn.
Tại nút chặn, toán quân nhân kiểm soát kỹ lưỡng giấy tờ của tôi rồi
mở hàng rào kẽm gai cho xe vào. Tôi quay lại khen anh cận vệ:
- Cậu nhanh trí đấy.
- Dạ, em sợ hắn khùng lên làm liều, thầy tṛ ḿnh cũng mệt. Hắn ta
mặc đồ thường, nhưng em đoán chắc cũng dân nhà binh. Trong túi dám
có lựu đạn hay súng cũng chưa biết chừng.
Tại cổng Hải Quân Công Xưởng, một cảnh hỗn loạn đang xẩy ra, Đại Tá
K. ngồi trên chiếc xe Jeep có gắn đại liên. Ông mặc áo giáp mũ sắt,
đang chỉ thị cho Sĩ Quan gác tại cổng mở cổng cho gia đ́nh quân nhân
vào. Đoàn ngựi thật đông, ào ào chen lấn nhau đi vào, xe tôi cũng
theo vào.
Vừa đến Bộ Chỉ Huy, tôi nhẩy vội xuống, đỡ vợ con khỏi xe rồi nói
với tài xế:
- Hai cậu về đưa gia đ́nh vào đây. Sống chết có nhau vẫn yên chí
hơn.
Xe chạy vụt đi, tôi đưa gia đ́nh vào căn nhà thuộc tầng dưới của Bộ
Chỉ Huy, rồi hối hả lên Pḥng Hành Quân. Trong pḥng chỉ c̣n vài
nhân viên vô tuyến và viên Thiếu Úy trẻ,
-Thưa Thiếu Tá, Bộ Tư Lệnh vừa ra chỉ thị, các Hải Đội tự chỉ huy
các chiến hạm thuộc hạm đội ḿnh. Chiếc nào sẵn sàng th́ có thể tách
bến và chở theo gia đ́nh quân nhân. Ra Vũng Tàu, sẽ có lệnh mới. Tất
cả cố gắng rời bến trong đêm nay để tránh địch pháo kích.
Viễn ảnh chỉ một chiếc tầu bị pháo, ch́m ngay giữa gịng sông là tất
cả hạm đi sẽ kẹt cứng tại bến làm tôi lạnh gáy. Tôi cầm ống liên hợp
đích thân lập lại lệnh rời bến cho các chiến hạm dưới quyền, rồi
buớc ra hành lang nh́n ra cầu tầu. Trung Tá Vũ cũng đứng đó. Cả hai
nh́n khối đông dân chúng chen lấn xô đẩy nhau leo lên chiếc hạm kiều
chật hẹp.
Tôi hỏi:
- Trung Tá về đón gia đ́nh chưa?
- Moa lái xe ra ngoài, nhưng thành phố nhốn nháo quá, súng nổ khắp
nơi. Cảnh sát và nhân dân tự vệ chận tại các đầu đường, chẳng biết
ai là thật ai là giả, đạn bay vèo vèo làm moa ớn quá lại quay lại.
Toa nh́n ḱa, chen chúc nhau lên tầu kiểu kia chắc lại chết ngộp như
ngoài Đà Nẵng mất thôi.
H́nh ảnh kinh hoàng cuả cuộc rút quân tại Đà Nẵng, tôi không bao giờ
quên được. Chuyến đó, tôi theo Hải Vận Hạm HQ 402 ra vùng biển miền
Trung để quan sát tận mắt các hoạt động của loại chiến hạm chuyển
vận thuộc Hải Đội Chuyển Vận. Hạm trưởng tầu này là bạn cùng khoá
của tôi.
Ngày 28 tháng 3, dân chúng và quân nhân các đơn vị bộ binh và Thủy
Quân Lục Chiến đông nghẹt trên băi biển Tiên Sa Đà Nẵng. Tầu được
lệnh ủi băi để cứu. Tầu chưa vào tới băi, ḍng người đă túa ra, bơi
lội lơm bơm chung quanh tầu, giành giựt leo lên. Tầu vào sát hơn
nữa, có thể đè chết một số người ngay dưới lườn tầu mà trên tầu
không hay. Cửa ramp vừa mở, dân chúng và binh lính bu đen đặc. Trên
băi một đoàn thiết giáp ầm ầm phóng xuống, cán bừa lên những người
không kịp tránh dạt ra. Hạm trưởng phải dùng loa, cho hay sẽ đón
hết, trật tự mới tạm yên. Khi tầu đầy nhóc người từ trong ḷng tầu
đến các ổ súng và khắp các ngơ ngách, hạm trưởng ra lệnh đóng cửa
ramp và rút băi. Nhiều người hốt hoảng bơi ra ngoài với hy vọng lên
được tầu.
Máy lùi mà tầu không nhúc nhích, Hạm trưởng lo sợ tàu bị mắc cạn, cho lệnh tăng tốc độ máy tối đa. Nước cuồn cuộn sôi sục dưới sức quay của chân vịt, cuốn cả những nguời đang bơi lội quanh tầu trong tuyệt vọng. Máu loang đỏ mặt nước. Súng nhỏ trên bờ bắn ào ào xuống tầu, khiến hạm trưởng ra lệnh tầu quay gấp để hướng ra khơi. Nhiều người nữa bị chân vịt tầu hút vào và chém chết. Xác người nổi lềnh bềnh quanh thân tầu như rong biển. Các chiến hạm khác cũng gặp những trường hợp tương tự, tuy nhiên một số lớn dân chúng và binh sĩ các binh chủng đă được Hải Quân cứu kịp vào giờ phút chót, kể cả một số các vị tướng lănh.
Trên đường về Sài G̣n chiến hạm cập bến cầu đá Nha Trang, tôi lại chứng kiến một cảnh tượng thật thương tâm. Xác người xếp đầy chiếc cầu tầu dài cả trăm thước. Người lớn, trẻ em, đàn ông đàn bà và cả những xác lính. Hỏi ra mới biết, một chiếc xà lan chở mấy ngàn người tỵ nạn từ Đà Nẵng ghé ngang. Xà lan đi nhiều ngày trên biển. Trời nắng như đổ lửa, xà lan lại không có nước, nên rất nhiều người bị chết. Một số may mắn sống sót nhờ liếm được những giọt sương đêm. Xà lan cập cầu, chuyển thi hài lên lờ rồi tiếp tục đi về Sài G̣n. Tôi c̣n nghe kể trên băi biển miền Trung cũng như trên các tầu hàng, một số loạn quân cướp bóc giết người, hăm hiếp gây kinh hoàng cho dân tỵ nạn.
Nghe Trung Tá Vũ nói, tôi cũng phân vân, không
hiểu có nên cho vợ con lên tầu hay không. Xuống dưới nhà t́m Loan,
th́ nàng và các con cùng mẹ tôi đă theo đoàn người tiến đần về cầu
tầu. Loan thấy tôi bèn vẫy rối rít, nhờ bế phụ hộ mấy đưá con, thành
thử tôi bị kẹt cứng trong gịng người di chuyển chậm chạp về phía
hạm kiều. Hạm kiều là một thang gỗ nhỏ, chỉ vừa một người bước, bên
cạnh có căng giây cáp để vịn tay. Số lượng người quá lớn chen chúc
xô đẩy nhau, nhưng chẳng nhúc nhich được bao nhiêu. Tại hạm kiều,
vài quân nhân sốt rut, nhẩy lên níu dây cáp leo lên, khiến hạm kiều
rung chuyển nghiêng ngả. Có tiếng la thất thanh cuả một người đàn
bà:
- Anh ơi, con rơi xuống nước rồi. Trời ơi, có ai vớt giùm con tôi
không. Nó tuột khỏi tay tôi rồi. Trời ơi là trời. Con ơi là con.
Gịng người chỉ hốt hoảng một chút rồi lại tiếp tục xô đẩy người mẹ
mất con và gia đ́nh bà ta lên, mặc bà ta gào khóc.
Một anh bạn Hải Quân đứng gần tôi trong gịng người hỗn loạn, gọi:
- Hùng ơi, toa có cách nào giúp bà xă moa và mấy đứa nhỏ lên tầu sớm
hơn được không. Bà ấy và mấy đứa nhỏ ngộp thở muốn xỉu rồi.
Tôi ngao ngán:
- Moa cũng kẹt cứng, có di chuyển ǵ được đâu.
Liếc nh́n sang gia đ́nh bạn thấy mặt bà ta xanh như tầu lá, thở hổn
hển như muốn ngất, tôi rút khẩu súng colt bên hông dơ lên cao:
- Đồng bào tránh đường để tôi lên tầu chạy máy th́ tầu mới rời bến
được. Tôi là Sĩ Quan trên tầu đây.
Đám đông vẫn chật như nêm, không dăn ra được chút nào. Tôi không dám
nổ súng sợ gây hỗn lọan, hoặc trên tầu tưởng là Việt Cộng phá hoại.
Anh bạn thấy t́nh h́nh vô vọng, vội vàng đi ngược lại, dẫn vợ con ra
vệ đường ngồi thở dốc.
Mấy tiếng sau, tôi và gia đ́nh mới lên được tầu. Mấy chiếc tầu cặp
cạnh nhau đều đầy nhóc người. 12:00 khuya, số người trên bờ đă lên
hết, cầu tầu vắng lặng, chỉ c̣n vài chiếc Honda vứt lỏng chỏng cùng
một số hành lư. Một hai chiếc xe Jeep, không người lái, đậu tại cầu.
Mấy con tầu vẫn không nhúc nhích, như chờ lệnh.
Tôi đưa vợ con vào nằm tạm tại một góc kín gió, rồi lên boong, nh́n
về toà cao ốc là nơi chàng làm việc. Đèn vẫn sáng, Một vài quân nhân
đi lại. Sực nhớ ra một điều quan trọng, tôi chạy vội lên bờ, vào
pḥng Hành Quân. Mấy Thiếu Úy trẻ và một vài Hạ Sĩ Quan, không có ư
định đi, c̣n quanh quẩn tại đây, chia cắt nhiệm sở tác chiến cho số
quân nhân c̣n lại để tử thủ trường hợp bị tấn công. Một anh ngạc
nhiên:
- Bộ Thiếu Tá không đi à?
- Tôi quên chỉ cho các anh số tam hợp của tủ sắt đựng tài liệu mật
mă.
Trước khi tôi quay ra đi, Thiếu Úy Lân đề nghị:
- Thiếu Tá cho tôi khẩu Colt đi.
Khẩu súng Colt cuả tôi thuc loại đặc biệt, bằng kền bóng loáng, bá
bằng sừng, trông rất đẹp.
Tôi tháo khẩu súng trao cho anh ta, bắt tay mọi người để từ giă. Đột
nhiên Lân quắc mắt, chĩa khẩu súng Colt tôi vừa đưa cho anh ra lệnh:
- Thiếu Tá ở lại đây với anh em chúng tôi.
Tây Lân hờm trên c̣ súng. Tôi lạnh ḿnh, choáng váng, tái mặt. Tiến
thối lưỡng nan, tôi đâu có thể ngờ được t́nh h́nh lại biến chuyển
mau lẹ như vậy. Lân hàng ngày rất dễ thương. Chẳng lẽ tôi bị cầm tù
hoặc bỏ mạng nơi đây hay sao? Vợ con tôi đang chờ đợi trên chiến
hạm. Cả pḥng ai cũng ngạc nhiên trên nét mặt. Tôi đứng như trời
trồng, mắt dán vào họng súng. Một vài giây, một vài phút hay một vài
thế kỷ đă trôi qua,
Lân cười to:
- Xin lỗi Commandant nhé. Tôi đùa thôi.
Anh buông súng xuống.
Tôi không tin được tai ḿnh. Nhưng dù sao th́ t́nh trạng giật gân đă
qua. Tôi gượng gạo:
- Cậu làm tôi lên ruột
Tôi thấy giọng tôi khản đặc, và bây giờ mới thấy rằng mồ hôi toát ra
như tắm.
Chưa hoàn hồn, tôi đi vội ra, xuống cầu tầu và phóng lên tầu, vừa
lúc, nhân viên chiến hạm được lệnh rút hạm kiều.
Tôi leo lên đài chỉ huy. Hạm Trưởng là bạn cùng khoá với tôi. Ông ta
đang nghiêng người ra ngoài thành đài chỉ huy, ra lệnh cho sân mũi
nới dây. Thấy tôi ông nói:
- Tầu ḿnh chỉ c̣n một máy, tay lái điện bất khiển dụng, phải lái
tay, nên ḿnh đợi nước ngược mới ra được.
Hai chiến hạm cập bên ngoài đă rời bến, có lẽ trong lúc tôi chạy lên
bờ giao khoá mật mă.
Tiếng nói vang vang trong máy truyền tin:
- Đây là Đại Tá X, Tư Lệnh Hải Quân, các chiến hạm không được rời
bến. Chờ lệnh mới. Chiến hạm nào không tuân lệnh sẽ bị bắn ch́m.
Viên Trung Sĩ Giám Lộ hỏi Hạm Trưởng, giọng lo lắng:
- Ḿnh có trả lời không Hạm Trưởng.
-Anh đưa máy cho tôi.
Ông nói vào máy:
- Đây là Hạm Trưởng HQ Nguyễn Văn T. Tầu chúng tôi chở đầy gia đ́nh
quân nhân và dân chúng. Chúng tôi rời bến để tránh bị pháo kích đêm
nay, theo như lệnh đă nhận hồi chiều.
Ông đưa trả ống liên hợp cho người Trung Sĩ Giám Lộ:
- Anh tắt máy đi. Anh đi xuống t́m vài nhân viên trọng pháo, bảo họ
mở các bao súng ra và ở vị trí sẵn sàng.
Ông nói với tôi:
- Ông nào cũng tự nhận là Tư Lệnh. Ḿnh chẳng rơ bây giờ, ai có thẩm
quyền đây. Ḿnh cứ liều mà đi chứ chẳng biết sao.
Ông nh́n lên bờ, nhún vai:
- Tới đâu hay tới đó.
Đêm vắng lặng. Tầu chậm chạp lướt qua mấy cầu tầu trước Bộ Tự Lệnh
Hải Quân tại bến Bạch Đằng. Bến đ̣ Thủ Thiêm và thành phố Sài G̣n im
vắng. Chỉ c̣n những ngọn đèn đường heo hắt.
Tôi phập phồng lo lắng. Trong đêm đen, biết đâu
có một họng súng SKZ của người anh em, đang hướng theo tầu và sẵn
sàng nhả đạn để lập công với chủ mới. Tôi bàng hoàng, chập chùng
trong cái cảm giác lẫn lộn khó tả. Ḿnh xa Sài G̣n rồi đây. Biết có
ngày nào trở lại.
V́ c̣n một máy, lái tay nên Hạm Trưởng dè dặt tiến ra biển dọc theo
sông Ḷng Tào với vận tốc chậm. Một số nhân viện chiến hạm sẵn sàng
ở nhiệm sở tác chiến. Ngang Nhà Bè, nh́n vào những kho xăng, tôi
thấy từng đám cháy lan rộng. Lâu lâu lại có tiếng đạn đại bác nổ và
lửa phụt lên từ những bồn dầu. Những tiểu đĩnh trôi lềnh bềnh không
người lái. Buổi tối, địch quân chặn ở ven bờ sông bắn vào đám tầu ra
đi. Nhà văn Chu Tử trúng đạn tử thương cùng một số nạn nhân khác.
Suốt đêm tôi không ngủ, đứng trên đài chỉ huy cùng người bạn Hạm
Trưởng.
B́nh minh, chiến hạm ra khỏi Cửa Tiểu. Biển mênh mông trải rng trước
tầm mắt. Ánh sáng đầu ngày cũng như lạ lùng ngơ ngác. Trên sàn tầu
người tỵ nạn căng bạt nằm la liệt bên cạnh đống hành lư ngổn ngang.
Từng nhóm các gia đ́nh túm tụm vào nhau tại những ổ súng hoặc bất cứ
chỗ nào có thể ẩn núp được.
10:00 giờ sáng qua máy thu thanh, tiếng Tổng
Thống Dương Văn Minh ra lệnh buông vũ khí.
Tôi cảm thấy hụt hẫng, ngỡ ngàng. Tôi nh́n về ngọn núi Vũng Tầu phiá
sau lái, với cảm giác buồn tênh. Một đời chiến đấu, tôi không thể
nào ngờ lại có giây phút đau thương này. Trên đài chỉ huy, mọi người
cùng im lặng, ngơ ngẩn nh́n nhau.
Trần Quán Niệm
Nam Yết chuyển
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
ḿnh
Hai h́nh ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh
của 5 ngày t́m về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái
ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên
Xuân và người
lính Việt Nam Cộng Ḥa trong nhạc Việt
Xuân về trên
đầu súng
Đêm xa người
Câu chuyện của
người tù “Cải tạo” về từ Yên Bái
Tết trong ngục tù cộng
sản
Tâm t́nh này
cho anh
Quân
trường và chiến trường
Một giao
thừa trong đời
Xin
một ngày, giấc mơ trở thành hiện thực!
Tiếc thương
Đã bốn mươi
năm con thầm đợi ba!
Ăn Tết trên
thuyền
Cô gái làng
Thái-Mỹ
Người về từ Đại Dương
Văn
tế tưởng niệm 74 chiến sĩ hy sinh bảo vệ Hoàng Sa
Hoàng Sa qua những nhân chứng
Cảm
nghĩ của người đằng sau cuộc chiến
Đất người
Chẳng qua
Ly rượu mừng
HQ 16 và trận hải chiến Hoàng Sa
40 năm hải
chiến Hoàng Sa
Yểm trợ
trận chiến Hoàng Sa
Kư ức
cuộc chiến Hoàng Sa 1974
Những
ngày tháng tù đầy không thể quên
Những giọt nước
mắt ...
Đồng Minh can
trường
Chạy đâu cho thoát
Bonjour Việt Nam –
người đi, người ở, người về…
Tuổi trẻ chúng tôi
Vượt ngục
Thần Năm Chén
Hải
Quân VNCH được Hoa Kỳ trao tặng huy chương
Những ngày hè
không thể quên
Kiếp nào yêu nhau
Đất trích !
Hoàng hôn bừng sáng
Trăng tan trên
sông núi
Chuyện thật tôi biết
về Tướng Trương Quang Ân
50 năm nhớ về Tổng
Thống Ngô Đ́nh Diệm
Mẹ tôi và lá cờ
vàng ba sọc đỏ
Boston - Khi
trời mới sang Thu
Bác Hạnh
Cuộc trùng phùng
hy hữu...
Người lính vẫn c̣n
đây
Lực-Lượng Đặc-Nhiệm Duyên-Pḥng
213
Hồi kư của một SQ Thủ
Đức
Người vợ
lính Ở Thủ Đức
Con tôi đi nhận xác
chồng!
Tôi viết cho anh "Ngục
Sĩ Nguyễn Chí Thiện"
Lực-Lượng Đặc-Nhiệm
Duyên-Pḥng 213
Quân trường hoài
niệm
Tuổi
già nên phiên phiến mọi chuyện ..
46
năm họp mặt
Quăng đời trên dốc
đổ
Một đời chiến sĩ dọc ngang
Ḍng sông êm đềm
Côn Minh
(Kunming)
trong tôi
Chọc mà thương
Tây Ninh -
Chút c̣n lại trong ḷng một người lính
Kỷ niệm Một
thời chiến đấu oai hùng
Coi các cháu hát "Thiếu nhi Hùng Sử Ca"
Trên chuyến
tàu Thống Nhất
Ngày Quân lực 19/6:
Viết về Người Lính Bất Hạnh VNCH
Không bỏ rơi đồng đội
Cô em vợ
Giải vây
đồi 46: Căn cứ ALPHA
Huyền
thoại về tượng Thương Tiếc
Bà mẹ điên
Nỗi đau
Phan Nhật Nam -
Dựa lưng nỗi nhớ
Khóc nhạc sĩ
Thông Đạt-Văn Giảng
Chuyến vượt
biển t́m tự do
Hạm trưởng đa t́nh
Chuyện một con tàu
30 tháng tư, coi dĩa nhạc Asia Golden 3
Cũng một đời người
Thương tiếc
những nữ Anh Thư tử chiến với giặc thù Cs
Ngày nầy, năm 1975…
Người mang thánh
giá
Hành tŕnh di tản
t́m tự do
Tổ Quốc Ghi Ơn
Vài nét anh hùng
của TSQ
Tại sao
Tướng Lê Quang Lưỡng dặn: 'Tôi chết đừng phủ cờ vàng?'
30 tháng 4! Tôi chưa một lần sinh nhật
T́nh vẫn trao em
Câu hỏi tháng Tư
Những món nợ phải
trả
Người hạ sĩ nhất
Đá nát vàng phai
Tháng Tư ở Sài G̣n
Người vợ Lính
Người t́m tự do
cuối cuộc chiến
Người lính TQLC bên
bờ Bến Hải
Trên chiến trường
xưa
Người thiếu phụ
trong mưa phùn
Tháng Tư viết về
ngừơi lính VNCH
Tháng 4 lại về
Người chỉ huy về
già
Tháng 4 đen
Những ngày cuối
tháng Tư
Thắp nén hương ḷng
Chuyến hải
tŕnh định mệnh
Tháng Tư, Cả Một Đời
Người Trước...
Những tàn phá thoả thuê
Tưởng
nhớ cha tội - Đại Úy Trương Hồng Nhơn
Rằn Ri ơí! nhớ quá
Phan
Bôi Châu - Trường tôi ngày đó
Cho măi ngàn năm
Chim ơi! Vĩnh
biệt sao đành!
Đêm 30 có mỗi truyện
này
Ba tôi... người lính đổi màu
Những chuyến bay
định mệnh