Thật may mắn khi đọc được bài này của GS. Tưởng Năng Tiến.
Trước hết, cá nhân tôi xin hết ḷng kính xin hương linh Giáo Sư Phạm Hoàng Hộ lượng thứ cho anh em chúng tôi. V́ trong những năm tù đày dưới nhà tù cộng sản những năm 1977 - 1978. Ǵ chứ, đói là chuyện không có không được. Gạo th́ mục, nước mắm là nước trà loại mạt nhất, pha muối. Canh thường xuyên rau muống không bỏ tí nào trừ những lá úa. Cá khô c̣n ḍi bó lổn ngổn. Đói triền miên, đói ră họng, đói vật vờ. Lúc nào cũng thèm ăn. Ban đêm cái bao tử nó đánh nhau với cơ thể ùng ục, ùng ục. Mới thấy ông Thạch Lam tả cái đói của anh Sinh trong Gió Đầu Mùa là người no đang tưởng tượng tới cái đói. Làm sao cảm được thế nào là đói: Đói triền miên, đói kinh niên, đói trong giấc ngủ, trong cơn mơ, mọi nơi mọi lúc. Phe ta bèn cho nhau ăn hàm thụ cho đỡ thèm thuồng. Những lúc như thế này, đừng nói lư tưởng, tư cách, sự thanh cao hay cái ǵ cao sang cho thêm tủi thêm nhục. Vấn đề tối quan trọng là kiếm bất cứ thứ ǵ thồn, nhét, tọng đầy cái bao tử cho nó đỡ phải đánh vật với nhau lúc nó trống không. Nói tới chữ ĂN sao nó cao sang quá đỗi.
Bất đồ, chúng đem chúng tôi lên Bù Gia Mập, Bù Gia Phúc ở Tỉnh Phước Long ngày xưa. Việc đầu tiên là đi chặt cây khoai ḿ mà dân chúng đă thu hoạch xong vứt lỏng chỏng ngoài rẫy ngoài vườn. Đem về chặt nhỏ từng khúc gọi là hom rồi mang ra rừng đă đốn trụi lủi nay biến thành rẫy, cuốc lên giâm xuống đất cho nó mọc cây.
Của đáng tội, khi anh em chúng tôi ăn hàm thụ th́ có anh nào đó vớ được tờ tạp chí Khoa Học Phổ Thông do Hội Trí Thức Yêu Nước chủ trương. Trước đó, thời VNCH cũng có tạp chí Khoa Học Phổ Thông, chủ trương của một nhóm giáo sư Đại Học Khoa Học. Bài vở rất giá trị, không biết làm sao không xuất hiện nữa. Nay có lẽ được tái bản. Thấy các tên tuổi phần lớn là những Giáo Sư của VNCH có uy tín lâu năm. Trong đó có một bài nhan đề là " Cây khoai ḿ cây đáng được biểu dương " Kư tên GS. Phạm Hoàng Hộ là tác giả bài viết. Ai chứ GS Phạm Hoàng Hộ th́ phàm dân có tí chữ nghĩa của VNCH ai lại không biết. Ông dạy ở Đại Học Khoa Học Saigon, tác giả bộ sách nghiên cứu đồ sộ rất giá trị là " Cây Cỏ Việt Nam " nghe đâu chưa hoàn tất, mới viết xong vài cuốn.
Đại khái trong bài viết đó tác giả phong Thánh cho cây khoai ḿ mà bọn cán binh việt công gọi là cây sắn. Bọn việt công c̣n ví nó là sâm của bộ đội. Chúng huênh hoang bao nhiêu chuyện liên quan giống như phong thần cho cây khoai ḿ trong lúc chúng trốn chui trốn nhủi máy bay bà già, các cuộc hành quân mà chúng gọi xách mé là CÀN hay B.52 trong rừng già vậy.
Lúc này các rẫy khoai ḿ đă lên cao ngang tầm người. Sau vài cơn mưa đầu mùa, vừa rừng mới đốn, đốt xong đất mới c̣n tro cùng đất đỏ bazane. Khoai ḿ mọc nhanh kinh khủng. Đại khái trong bài, giáo sư ca ngợi một kg đọt khoai ḿ có giá trị dinh dưỡng tương đương 2 kg thịt ḅ. Lại c̣n bảng phân tích gồn chó những chất nào chất nào. C̣n thịt ḅ th́ thua kém ra sao cũng được đưa vào bảng phong thần mà ngày nay ta gọi là nutrition facts. Thế là anh em tù chúng tôi bảo nhau hái đọt khoai ḿ làm đủ thứ món như xào, luộc, hấp....đọt khoai ḿ 7 món. Báo hại sau đó phe ta bị ngộ độc acide cyanhydrique dạng loăng. Anh th́ ói, mửa, anh th́ hôn mê làm nhảm, anh th́ tào Tháo rượt chạy có cờ đến độ rốc cả người. May mà chưa có ai phải mặc sơ mi gỗ. Giả như có đổi giữa thịt ḅ và đọt khoai ḿ không biết người ta nghĩ sao.
Anh em chúng tôi bèn xách mé gọi là giáo Sư Phạn Hàm Hồ.
Sau này t́m hiểu ra mới biết chúng mạo danh, lấy tên giáo Sư Phạm Hoàng Hộ tương vàobài đó cho nó có giá trị. Một h́nh thức cưỡng từ đoạt lư, bịp bợm lếu láo trơ trẽn trắng trợn.
Chẳng phải là từ lúc đó ( khoảng 1978 ) mà trước đó mấy chục năm ở miền Bắc và trong các vùng chúng chiếm đóng ở cao nguyên hay các mật khu chúng đă có những sự tuyên truyền dối trá bỉ ổi như thế từ lâu. Mà nhiều năm sau này những luận điệu đó cũng chẳng hề giảm đi hay thay đổi mà càng ngày càng lêu láo bịp bợm tinh vi hơn.
Chuyên coi đơn giản như vậy chớ như trong anh em chúng tô đă có những lời lẽ thóa mạ giáo sư.
Nay Giáo Sư đă ra người thiên cổ, trước hương linh Giáo Sư, chúng tôi thành khẩn XIN LỖI Giáo Sư về sự nông nổi, thiếu thông tin và sự dối trá bịp bợm mà chúng tôi lẩm lẫn Giáo Sư là tác giả bài viết. Sau này mới biệt bôn Tuyên Giáo việt công chuyên nghề " cưỡng lư đoạt từ ". Chúng cứ tương đại vài nhân vật có thế giá, uy tín vào mà không cần biết người ta có đồng ư không. Có sai chúng chẳng thèm đính chính v́ chúng tuyệt đối đúng mà.
Nhiều năm sau này chúng tôi mới biết đó là siêu phát kiến của anh thiến heo hoạn lợn dạo Đỗ Mười đang làm trưởng ban chiến dịch đánh Tư Sản của bọn bộ sâu Ba Đ́nh cử vào mục đích quất sập nền kinh tế thịnh vượng của miền Nam nhằm cướp sống tài sản của người dân cả miền Nam. Chỉ thị của gă là phải làm như thế như thế, được tên văn nô Tố Hữu chỉ thị cho bọn Tuyên Giáo ra lệnh cho đàn em cấp dưới phải làm ǵ, làm thế nào. Chúng chuyên môn " ném đá dấu tay " Dân chúng có oán thán căm thù lũ đàn em, tay sai, bọn Ưng Khuyển, sai nha chứ chúng vô can mà.
Chuyện thủ tiêu, cho đi ṃ tôm, vu khống những ai không đồng quan điểm với chúng trong quá khứ, hiện tại cũng như tương lai nó nhan nhản, quá nhiều, đếm không xuể. Bao nhiêu oan khuất, bao nhiêu nhân tài xuất chúng bị mai một, bị đày đọa bị thủ tiêu v́ chỉ không đồng quan điểm thôi chứ chưa nói tới chuyện chống đối chúng công khai hay ra mặt th́ hậu quả c̣n tàn khốc tới đâu. Cũng chỉ v́ một lũ vô học lên cầm quyền không những người trí thức quốc gia chân chính mà đến người dân cả nước cũng lâm cảnh điêu linh. Quả là nước mất nhà tan. " Đất nước c̣n, c̣n tất cả. Đất nước mất mất tất cả ".
Cường Quyền và Nhân Sĩ
Tưởng Năng Tiến
Với tất cả trân trọng và thương cảm, nhà
văn Ngô Thế Vinh vừa gửi đến cho mọi người một tin buồn
lớn: Giáo sư Phạm Hoàng Hộ đã từ trần vào hôm 29 tháng 1 năm
2017.
Ông để lại một sự nghiệp đồ sộ, bộ sách Cây Cỏ Việt Nam
(gồm 6 quyển, hai tập) với lời đề tặng:
Những ai c̣n sống hay đă chết trong tù v́ tháng Tư năm 1975 đă quyết
định ở lại để tiếp tục dâng góp cho đất nước.
Tặng giáo sư Nguyễn Duy Xuân nguyên viện trưởng Đại Học Cần Thơ, mất
ngày 10/XI/1986 tại trại Cải Tạo Hà-Nam-Ninh.
Tặng hương hồn những ai trên biển Đông đă chết nghẹn ngào.
Tôi băn khoăn tự hỏi: Giáo sư Nguyễn Duy Xuân là ai? Sao một
công trình nghiên cứu về thực vật học mà lại mở đầu bằng
những “lời đề tặng” u ám, u uẩn và u uất thế? Chúng ta
đang sống trong một thời đại, và một đất nước, bi thương
đến độ này sao?
Những trang viết kế tiếp của nhà văn Ngô Thế Vinh, với
nhiều dòng chữ nghẹn ngào, đã giúp cho tôi lý giải những
câu hỏi vừa nêu:
Giáo sư Nguyễn Duy Xuân cũng là người Cần Thơ, sinh năm 1925 hơn
Giáo sư Phạm Hoàng Hộ 4 tuổi, tốt nghiệp Tiến sĩ Kinh tế tại Đại học
Vanderbilt Hoa Kỳ, trở về Việt Nam 1963, giáo sư Luật. Nhận chức
Viện trưởng từ Giáo sư Phạm Hoàng Hộ, Giáo sư Nguyễn Duy Xuân đă nỗ
lực phát triển Viện Đại học Cần Thơ trên mọi lănh vực từ chương
tŕnh giảng dạy, đào tạo ban giảng huấn, xây cất thêm giảng đường,
pḥng thí nghiệm, thiết lập kư túc xá như hệ thống campus cho sinh
viên đến từ các tỉnh xa Miền Tây...
Chỉ trong ṿng 9 năm [1966 - 1975] với công lao xây dựng của hai
Viện trưởng tiền nhiệm: GS Phạm Hoàng Hộ, GS Nguyễn Duy Xuân, Viện
Đại Học Cần Thơ như một Ngọn Hải đăng Miền Tây, trở thành một trung
tâm đào tạo và nghiên cứu khoa học, đặc biệt bước đầu ưu tiên phát
triển hai lănh vực Sư phạm và Nông nghiệp, vững vàng sánh bước với
các Viện Đại học lâu đời khác của Miền Nam, đóng góp cho sự thăng
tiến của vùng ĐBSCL...
Chỉ mấy ngày trước biến cố 30 tháng 4, 1975, cũng như GS Phạm Hoàng
Hộ, GS Nguyễn Duy Xuân như một trí thức dấn thân, quyết định ở lại
và giữa cảnh dầu sôi lửa bỏng, ông vẫn can đảm nhận chức Tổng trưởng
Bộ Văn hóa Giáo dục cuối cùng của Việt Nam Cộng Ḥa. Giữ chức vụ đó
chưa đầy một tuần lễ th́ chính quyền Miền Nam xụp đổ, TT Dương Văn
Minh tuyên bố đầu hàng.
GS Nguyễn Duy Xuân bị đưa vào trại tù cải tạo, sau đó bị đưa ra Bắc
... đă chết trong tù cải tạo Hà Nam Ninh ngày 10 tháng 11 năm 1986
trong đói khát và bệnh tật không thuốc men. Xác của ông được vùi
nông trong nghĩa địa tù cải tạo trên triền núi phía sau trại tù Ba
Sao.
Tôi đã có lần nhìn thấy tấm ảnh chụp bia thờ 626 linh hồn
tử vong (từ năm 1975 đến năm 1988) của trại tù này, trên
trang web của blogger Phạm Thanh Nghiên.
Có lẽ tên tuổi của giáo sư Nguyễn Duy Xuân cũng được ghi
trên tấm bia này vì ông từ trần vào năm 1986, thời điểm mà
giới truyền thông nhà nước vẫn xưng tụng (không tiếc lời)
về sự “dũng cảm nhìn vào sự thực” và “quyết tâm đổi mới
của ĐCSVN.
Nếu “dũng cảm nhìn vào sự thực” thì đây chỉ là sự quyết
tâm “bẻ lái con tầu đất nước” theo hướng Trung Nam Hải – như
nhận xét và cảnh báo của blogger Trần Huỳnh Duy Thức:
Trung Quốc và Việt Nam tạo ra một phiên bản khác về sự vi phạm tính
toàn vẹn của các quyền con người. Hai nước này đă thừa nhận quyền
kinh tế cho người dân nhưng vẫn tước đoạt không khoan nhượng quyền
chính trị của họ, gây nên một kiểu tự do què quặt khác. Mặc dù mô
h́nh này có thể tạo nên sự tiến bộ kinh tế và các thành tích ấn
tượng về xóa đói giảm nghèo, nhưng nó cũng đồng thời nuôi dưỡng bất
b́nh và suy thoái xă hội rồi nhốt chúng lại.
Khi sự trầm trọng này trở nên mục rỗng th́ nó sẽ dẫn tới việc bộ máy
chính trị tự dân chủ hóa hoặc sẽ kết thúc trong sụp đổ toàn diện về
kinh tế, xă hội, chính trị và một chế độ bị lật nhào. Đây là tiến
tŕnh tất yếu v́ nó phá vỡ sự toàn vẹn của các quyền con người vốn
thuộc về luật của Tạo hóa. Dưới tác động của toàn cầu hóa và xă hội
Internet, tiến tŕnh này sẽ diễn biến rất nhanh, nhanh hơn đă từng
chứng kiến trong thời gian chiến tranh lạnh dẫn đến sự tan ră của hệ
thống Đông Âu và Liên Xô.
Lời cảnh báo này, tiếc thay, đã bị những người đứng đầu
chế độ hiện hành coi như là một “lời nguyền” hay “trù ẻo.”
Tuy mang tiếng là theo chủ nghĩa duy vật nhưng họ lại là
những kẻ rất dị đoan. Vốn bệnh tật nên họ sợ “tiếng cú,”
và đã vu vạ cho Trần Huỳnh Duy Thức đủ loại tội danh (trộm
cắp cước điện thoại, hoạt động chính trị nhằm lật đổ chính quyền)
cùng một bản án nặng nề –16 năm tù và 5 năm quản chế, vào
ngày 20 tháng 1 năm 2010 – qua một phiên toà mà đại diện của
Hội Ân Xá Quốc Tế đã mô tả như là “sự nhạo báng công lý.”
Hơn bẩy năm đã trôi qua nhưng chưa bao giờ người tù nhân lương
tâm quả cảm này bị công luận lãng quên. Ông vẫn luôn được
nhắc đến với rất nhiều trân trọng, qúi mến, cùng quan
ngại:
BBC (21/01/2010) Người Có Án Nặng Nhất Nói Bị Bức Cung
BBC (21/01/2010) Các Nhóm Nhân Quyền Chỉ Trích Bản Án
RFI (30/01/2010) Bốn Nhà Bất Đồng Chính Kiến Ở Việt Nam
Kháng Án
Bauxite VN (14/06/2013) Duy Thức Đã Không Ngủ Suốt 10 Ngày
Biệt Giam
RFA (15/10/2013) Trần Huỳnh Duy Thức Được Vinh Danh Giải Nhân
Quyền
RFA (07/05/2016) Tù Nhân Trần Huỳnh Duy Thức Bị Chuyển Trại
Giam
BBC (17/05/2016) Ông Trần Huỳnh Duy Thức Sẽ Tuyệt Thực
Ba Sàm (28/05/2016) Trí Thức Tuyệt Thực Cùng Trần Huỳnh Duy
Thức
VOA (31/01/2017) Ông Thức Nhất Quyết Không Lưu Vong
Tôi chưa bao có cái hân hạnh được giao tiếp với ông Trần
Huỳnh Duy Thức. Tôi chỉ được biết người tù nhân lương tâm
bất khuất này qua công luận. Và công luận thì đã vạch rõ
sự ác độc và tính man rợ của những kẻ đứng đầu chế độ
công an trị hiện hành. Họ đã gây ra không biết bao nhiêu là
cái chết đớn đau và oan khuất:
Những người bị giết đều là những tinh hoa, là danh sĩ đạo cao đức
trọng, yêu nước thương dân, có thành tựu văn hóa sáng giá cống hiến
cho nền văn hiến nước nhà. Họ chết mỗi người mỗi cách đau xót và hàm
oan: Nhà văn Lan Khai bị xô xuống vực, văn hào Ngô Tất Tố bị bức cho
treo cổ tự vẫn, Khái Hưng bị bỏ rọ trắn sông, Phạm Quỳnh đối thủ
đáng gờm của thực dân Pháp bị xử tử, Tạ Thu Thâu nhà yêu nước lớn bị
tử bắn; nàng thơ nữ sĩ Thu Hồng bị bắn lén từ sau lưng; Nhượng Tống
dịch giả tài hoa số 1 bị ám sát; Dương Quảng Hàm vị giáo sư đáng
kính ra khỏi nhà đi măi không về; vị bồ tát Thiều Chửu bị bức hại
nhảy xuống sông tự tận...
Đó là tất cả sự thực về những cái chết tức tưởi oan khuất của các
nhà văn, nhân sĩ mà bọn gieo ác vẫn sống nhởn nhơ trên pháp luật với
bộ mặt người lương thiện! Nguyên tắc bất di bất dịch nằm trong ư
thức hệ tư tưởng của những kẻ sát nhân lương thiện này là: yêu nước
và chính kiến là độc quyền của tao, mày không đi với tao, mày là kẻ
thù của tao. Đă là kẻ thù th́ mày không có quyền tồn tại! (“Thái
Doãn Hiểu – Những Cái Chết Tức Tưởi Của Nhà Văn, Chuyện
Bây Giờ Mới Kể”).
Phạm Quỳnh, Ngô Tất Tố, Khái Hưng, Dương Quảng Hàm sinh vào cuối
thế kỷ XIX. Lan Khai, Thu Hồng, Nhượng Tống, Nguyễn Duy Xuân
sinh vào đầu thế kỷ XX. Kể từ khi cướp được quyền bính
đến nay, những người cộng sản Việt Nam đã giết chết bao
nhiêu là anh tài và nhân sĩ (thuộc mấy thế hệ kế tiếp nhau)
rồi?
Chúng ta bắt buộc phải luôn quan ngại (và canh thức) về sinh
mệnh của Trần Huỳnh Duy Thức, cùng hàng trăm tù nhân lương
tâm khác, đang nằm trong vòng tay của cường quyền và bạo
lực!
Biết th́ thưa thốt...
Bằng cấp cùng ḿnh
Một góc sinh
hoạt dân chủ
Ai lừa bịp ai?
Thuốc khai quang
Cái Tôi của người
Việt
Con tư tử
đói thức giấc đang quậy khắp nơi..????
Tâm sự của
một người miền Bắc
Kinh nghiệm sống với cs
Asean từ tham
vọng biến thành tôi tớ
Dù APEC hay dù TPP cũng không cứu được Việt Nam,
Nếu công nhơn Việt Nam không có phẩm chất.
Anh hùng hay tội đồ?
Cẩm nang du lịch VN
không thể thiếu
Thời thế đảo điên
Cát tát vào mặt VC
và TC
Melania Trump, Mẹ Nấm...
Khỉ thành người
Áo
yếm tiếp APEC để “khoe” nét truyền thống?
Make America great
again
The Vietnam War -
Đôi điều cần phải nói
Tội đồ hay công
trạng
Quư tộc, đại gia
hay trọc phú?
Vinh danh bà
mẹ VN anh hùng
Đầy tớ nhân dân
Người
Việt với trạm xăng Nhật
Mỹ đang toan tính ǵ?
Vũ khí của kẻ bị trị
Quốc sỉ hay quốc nhục?
Trẻ thơ ơi tin buồn...
Lời mời gọi
"Ḥa Hợp Ḥa Giải" của hội nhà văn HN
Yêu xă hội chủ nghĩa
Câu chuyện trẻ con di dân lậu
Không thể
hoà họp - hoà giải với cs
Oeo phe
Sinh hoạt nhân gian
Mơ mộng hăo huyền
Đảng nào đang gặp
nạn?
Boléro
– dấu hiệu suy tàn của chế độ CSVN
Gian nhân hiệp đảng
Ước mơ hoang tưởng
Chạy đua vơ trang
Phụ nữ phe ta quyết tâm vùng lên !
Tuyên truyền láo
toét
Hà Nội ngày xửa
ngày xưa
Kêu gọi cảnh tỉnh
T́nh nghĩa tỷ - muội
Sống c̣n trong tù
Tư cách văn nghệ sĩ
Ai cho ai tự do?
Những kẻ phản bội
Chiến lược lâu dài
Con trâu biết làm
toán....
Ăn tàn ăn mạt...
Thế này là thế nào?
Gánh vàng đi đổ sông
ngô
Sống đời cho đáng
sống
Hối tiếc Việt Nam Cộng Ḥa
Vàng và Cứt
Mạng người lá rụng
Cái nhà là nhà của
ta...
Suy nghĩ bên đèn
đỏ ở Nara
Đất nước vĩ đại mà lạ lùng !
Cụ rùa đánh bại dă
nhân
Khi người văn
minh hành xử
Thay ngôi đổi chủ
Chúng ta đang tự lừa nhau
Được ǵ mất ǵ ?
Xưng hô, đối thoại
Câu chuyện một lá thư
Ư thức dân chủ
Viết cho Mẹ Nấm
Nguyễn Ngọc Như Quỳnh
Tự Do nghĩa là ǵ?
Đồng Tâm và dân trí
Bên lề chuiyện
phát minh
Trả thù hèn hạ
Điều trần
FBI: Bạch hóa TT Trump?
Que sera, sera - Cái ǵ
đến, sẽ đến?
Cậu phụ bếp và
Tiếng Việt
Quà tặng cấp quốc gia
Giải trí trong
giờ làm việc
Trả nớ hay quỵt nợ
Lầm đường hay
đúng đường
Gia đinh trị
Chuyến đi phó hội
Chính trị là như thế!
Chuyến công du
của TT. Donald Trump
Vẫy tay, vẫy tay, chào
nhau....
Cuốc chiến sinh tử
Lạm phát
Cỡi ngựa xem hoa
Một thời đă qua
Khi tôi
chết, (hăy) xô tôi xuống địa ngục
Thế này là thế nào?
Miệng kẻ sang có
gang có thép!
Động đất tại ṭa
Bạch Ốc?
Hăy
học theo tinh thần dân tộc của cụ Ngô
Tiến nhanh, tiến
mạnh, tiến...
Có hay chăng ta?
Hy sinh
Có một thời như thế đó!
Vang bóng một thời
Sau ngày giải phóng
Xin đừng
trở thành cái loa tuyên truyền cho chế độ CS
Quyết định anh minh
Một bóng ma đang
ám ảnh Việt Nam
Bao giờ được như…xưa?
Đă từng có
đàn ông Việt như thế !
Phát xuất từ Tàu
cộng
Nước chảy qua cầu
Khái
niệm định hướng xă hội chủ nghĩa
Nhổ ra, liếm lại
Cá mè một lứa
Tắm biển, ăn cá ở
vũng áng
Bệnh viện tâm
thần Mai Hương
Phản ứng cấp
thời của người dân
Tĩn nước mắm
Quân tử và kẻ tiểu
nhân
Đổi đời hay đời đổi?
Tháng 4 của
những xót xa
Giữa Cừu và Sói
“Về” hay “không về”
Nhạc vàng - Tại sao cấm?
Hậu quả của
giáo dục phóng túng... thân cộng ở Mỹ
Khổ lắm! Nói măi!!!
Rừng thiêng
Cưỡng lư, đoạt từ
Hộ khẩu hay hậu khổ
Đào thải theo thời
gian
Nói chuyện với đầu
gối
Ai đáng khinh hơn ai?
Cấm - không cấm - cấm
Gọi tên cuộc chiến
Đóng cửa trái tim
Con đường xưa
Nói với các
cựu cán binh cộng sản
Cái sẹo "Gạc ma"
Không c̣n ǵ để nói!
Đức Thánh Trần
đối đầu Tập Cận B́nh
Quyết chiến với dân
Người khôn của khó
Chuyện lăng tẩm và tượng đài của các lănh tụ CS
Tôi đậu bằng … lái xe ở Mỹ
Thư viện lưu động
Cái loa phường chèo
Giết người có ba -
tăng
Quân tử bẻm mép
Ăn cháo đá bát
Lo ḅ trắng răng
Tôi và bạn
Gánh vàng đi đổ sông
ngô
Lá mặt lá trái ... cuộc đời
Hai bố con cùng làm Tổng Thống
Kịch bản hạ màn
Lại nói về lá cờ
Nói như chó liếm
nước
Phú quư giật
lùi, văn minh thời đại
Nước đổ lá khoai
Lưu manh tráo trở
Số phận
bài hát "Ly Rượu Mừng"
Văn hóa phong b́
TT Trump làm việc
B́nh dân học vụ
Ai đó
Tiếng nói từ Mộ Đức về nhân vật Phạm Văn Đồng
Tiêu
thổ kháng chiến chống Trump
Cái khó ló cái khôn
Bán nước bán non
Cáí ṿng lẩn quẩn
Chuyện b́nh thường
Không c̣n cái
nhục nào hơn
Ngoan cố / Bé cái lầm
Buỗi chào cờ khônc
có lá Quốc Kỳ...
Mẹ kiếp : Đứa nào bán nước?
Cứ tưởng bở
Bệnh lười dưới chế độ CS