SỐNG ĐỜI CHO ĐÁNG SỐNG.

Câu nhận định thật ngắn gọn đơn giản nhưng đầy nhân tính, mang nhiều ư nghĩa nhân bản nhân cái chết của Khôi Nguyên Nobel Ḥa B́nh Lưu Hiểu Ba ( Liu Xiaobo ). Những người Trung Hoa yêu chuộng tự do, dân chủ,chống độc tài đảng trị thảy đều thương tiếc một biểu tượng thật đáng kính đối với họ nay không c̣n nữa.

Có kêu ca than trách, khiếu nại, kể cả biểu t́nh cũng chẳng làm cho ông ta sống lại mà bọn cầm quyền cũng chủ trương cho ông Lưu chết phứt đi cho rồi.

Bản chất cố hữu của người cộng sản ( nói chung ) là hèn, nhát nhưng rất ngoan cố lại đa nghi. Chúng không tin ai cả kể cả đồng chí mà cũng là người nhà thân cận. Họ chỉ tin vào chính họ thôi. Kỳ dư là phải đề pḥng mọi phía.

Bao nhiêu phong trào đă thất bại trong công cuộc đ̣i hỏi dân chủ hóa, chống độc tài độc tôn đảng trị hầu như thất bại hay bị dẹp tan trong trứng nước. Người ta những tưởng phong trào đ̣i hỏi dân chủ ở Thiên An Môn năm 1989 là ng̣i nổ cho sự nổi dậy của phong trào cải cách và loại trừ chế độ công sản Bắc Kinh. Nhưng phong trào này đă bị dẹp tan thất bại ê chề. Hậu quả c̣n kéo dài cả chục năm sau v́ chế độc tài truy lùng hầu hết tất cả những ai có liên quan tới cuộc nổi dậy này.

Phong trào dù vàng do Hoàng Chí Phong khởi xướng lănh đạo sổ dĩ chưa bị đàn áp, bắt bớ hay loại trừ là v́ nhà cầm quyền Bắc Kinh c̣n muốn chứng tỏ cho thế giới thấy bộ mặt dân chủ (giả hiệu ) của lục địa hầu lừa bịp các nhà đầu tư và những ai c̣n mơ tưởng một xă hội không tưởng, thiên đàng hạ giới của những kẻ tâm thần.

Hiện tượng Lưu Hiểu Ba cũng là cái gai dưới con mắt nhà cầm quyền cộng sản Bắc Kinh.

Nếu không để ư, không ở trong cuộc sẽ không biết chuyện này: hai anh Tàu gặp nhau, cùng học một trường sẽ chơi chung giao du vối nhau nếu cùng là Tàu lục địa hay Tàu Đài Loan, Tàu Hồng Kông. Tuy nhiên nếu 2 anh dó lại là 1 lục địa, một Đài Loan th́ chẳng anh nào nói với anh nào một câu mặc dù cùng ngôn ngữ. Cũng thế, 2 anh Tàu Hong Kong - Đài Loan sẽ chơi với nhau được nhưng anh Hóng Coỏng sẽ chẳng bao giờ muốn tiếp anh Lục địa Tàu cộng tí nào. Coi vậy chớ dân Tàu c̣n phân biệt nhau hơn là dân Mít Saigon miền Nam với Mít Bắc zin. Kinh nghiệm cho thấy dân Bắc chín nút khó hoà hợp với Bắc kỳ 2 nút hay với dân Nam kỳ quốc. Tại sao thế? Đơn giản là cái chủ nghĩa cộng sản nó tạo cho con người ta sự phân hóa, chia rẽ, thù hằn đối chọi nhau như vậy để chúng dễ bề theo dơi, kiểm soát và cai trị đồng thời dễ dàng phát giác ra những mầm mống chống đối, dân chủ, đ̣i hỏi nhân quyền mà đàn áp dẹp tan từ trong trứng nước.

Miệng chúng cư bai bải là cho ông Lưu khi phát giá ra ông bị ung thư lá lách được chữa trị những ǵ tốt nhất, là khoan hồng nhân đạo cho ông ta được nằm điều trị trong bệnh viện...vv..và..vv.. thật là láo toét bịp bợm đúng là miệng lưỡi cộng sản.
Xin hăy xem trích đoạn sau đây:

Khi được chẩn đoán bị ung thư gan giai đoạn cuối, đă có rất nhiều nỗ lực quốc tế yêu cầu đưa ông Lưu ra nước ngoài chữa bệnh. Đáp lại ḷng trắc ẩn của cả thế giới là sự lạnh lùng của Bắc Kinh: v́ sức khỏe quá yếu không thể ra nước ngoài, ông Lưu bày tỏ nguyện vọng được chữa trị trong nước. Với truyền thống nhân đạo của chính phủ Trung Quốc, chúng tôi đảm bảo rằng ông Lưu được hưởng chế độ chữa trị tốt nhất.

Và chỉ 2 tháng sau đó, Lưu Hiểu Ba trút hơi thở sau cùng.

Tuy nhiên, ít người biết rằng đă có một phiên bản khác của câu chuyện trên, nguyện vọng cuối đời của Lưu Hiểu Ba là được chữa trị ở nước ngoài. Không phải để cứu lấy sinh mạng của cá nhân ông, nhưng là để mưu cầu an toàn cho gia đ́nh ông. Ông chấp nhận ra nước ngoài ngay cả trong trường hợp ông sẽ chết trên đường di chuyển để đổi lấy b́nh an cho người thân khi ông không c̣n có thể bảo vệ được họ nữa.

Hành động của nhà cầm quyền Tàu cộng vô t́nh hay cố ư tự phô bày cho mọi người thấy được cái dă tâm vừa ti tiện, tiều nhân, đê hèn và nhỏ nhen nhất là vừa hèn vừa nhát đảm hơn bao giờ hết của một lũ ngợm tự xưng là NGƯỜI. Không tra tấn hành hạ thủ tiêu đối tượng của chúng được. Chúng dùng con bệnh để làm sao cho địch thủ chết trước mắt chúng mới hài ḷng yên tâm. Không c̣n sợ bóng sợ vía nữa.

Nh́n qua bên Việt Nam th́ chính quyền việt cộng cũng cùng một sách như thằng Tàu cộng vậy. Những bản án mới đây của Mẹ Nấm NGUYỄN NGỌC NHƯ QUỲNH hay gần nhất là chị Thúy Nga TRẦN THỊ NGA ( Phải viết tên 2 vị này bằng chữ in hoa ) có phải chúng rất hăi sợ 2 người phụ nữ chân yếu tay mềm con cháu Bà Trưng Bà Triệu này không. Có phải đó là hành động vừa hèn vừa nhát vừa tiểu nhân không? Mặc dầu nhị vị chẳng ai trang bị cho ḿnh lấy một tấc sắt. Chẳng tuyên cáo tuyên bố tuyên mẹ ǵ sốt cả. Càng không thư ngỏ, đệ đạt, đề nghị thổ ôn thổ địa ǵ cả. Chỉ tổ làm cho chúng bĩu môi khi dể . Nhưng 2 vị nữ lưu này chẳng hề trang bị cho ḿnh bất cứ thứ vũ khí nào. Vũ khí của các vị là " ḷng yêu nước " nồng nàn, mà tiếng nói và hành động khiến cả một triều đại phải kiêng nể khiếp sợ. Phải chăng sự kiên cường, ḷng dũng cảm không sợ đe dọa, áp bức hay khủng bố đê hèn hạ cấp. Ắt hẳn bản án chúng giáng lên đầu các chị phải được quyết định từ Bộ Chính Trị trung Ương, cũng không loại trừ được gợi ư và đề nghị của mấy tên cố vấn láng giềng" tốt bụng " đầy mưu ma chước quỷ. Bọn cộng sản chuyên nghề " ném đá dấu tay ". Bọn khủng bố Hồi Giáo chưa đáng xách dép cho bọn này.

Của đáng tội, ai cũng biết những hứa hẹn tuyên bố lời nói của bọn cộng sản cũng như là hành động chó liếm nước mà thôi. Cứ tin đi rồi sẽ có ngày hối không kịp. Trắng con mắt ếch ra th́ đă muộn.

Trời đất sẽ qua đi nhưng những con người như ông Lưu Hiểu Ba sẽ tồn tại măi trong tâm khảm người Trung Hoa yêu chuộng tự do, đ̣i hỏi nhân quyền. Người ta sẽ quên những tên trùm đỏ như quên một chướng ngại đă gặp trên đường lữ hành, chẳng cần biết chúng là ai, chúng đả làm ǵ. Nhưng hành động tiểu nhân hèn hạ của chúng th́ sử sách sẽ ghi lại không sót một chi tiết nhỏ. Kể cũng lạ, cả một đất nước rộng lớn, quân đội hùnh mạnh hàng triệu lính, vũ khí trang bị tận răng cùng bộ máy đàn áp vừa khoa học vừa tàn ác với đầy đủ vũ khi giết người cũng như tra tấn con người. Lại đi sợ một người vừa bệnh hoạn, vừa tay không vừa chẳng có bất cứ thứ ǵ đáng giá trên tay.

Song song việc ấy, bên trời Việt Nam cũng 2 người phụ nữ cùng hoàn cảnh như ông Lưu. Tinh thần họ mới đáng sợ và bất diệt. Người dân sẽ ghi nhớ công lao những con người này cho đến muôn đời.

MƯA NGUỒN.


Chuyện Bên Lề

Khi được xướng tên vắng mặt cho giải thưởng danh giá nhất địa cầu đến thời điểm này, giải Nobel Hoà B́nh, Lưu Hiểu Ba trở thành một hiện tượng ở tầm cao của quốc tế.

Thế nhưng, chính trên quê hương gần 2 tỉ người của ông, không mấy ai thậm chí chỉ nghe biết đến cái tên này. Nhà cầm quyền TQ đă làm rất tốt trong việc xoá sổ mọi dấu vết về sự tồn tại của con người ấy, nhân cách ấy. Ngải Vị Vị từng nhận xét, "ông ấy đă chiến đấu trong cô đơn và chết trong tuyệt vọng."

Khi được chuẩn đoán bị ung thư gan giai đoạn cuối, đă có rất nhiều nỗ lực quốc tế yêu cầu đưa ông Lưu ra nước ngoài chữa bệnh. Đáp lại ḷng trắc ẩn của cả thế giới là sự lạnh lùng của Bắc Kinh: v́ sức khỏe quá yếu không thể ra nước ngoài, ông Lưu bày tỏ nguyện vọng được chữa trị trong nước. Với truyền thống nhân đạo của chính phủ Trung Quốc, chúng tôi đảm bảo rằng ông Lưu được hưởng chế độ chữa trị tốt nhất.

Và chỉ 2 tháng sau đó, Lưu Hiểu Ba trút hơi thở sau cùng.

Tuy nhiên, ít người biết rằng đă có một phiên bản khác của câu chuyện trên, nguyện vọng cuối đời của Lưu Hiểu Ba là được chữa trị ở nước ngoài. Không phải để cứu lấy sinh mạng của cá nhân ông, nhưng là để mưu cầu an toàn cho gia đ́nh ông. Ông chấp nhận ra nước ngoài ngay cả trong trường hợp ông sẽ chết trên đường di chuyển để đổi lấy b́nh an cho người thân khi ông không c̣n có thể bảo vệ được họ nữa.

Hiển nhiên là chính phủ TQ đă không chấp nhận yêu cầu này. Câu hỏi cần đặt ra là V́ sao?
V́ sao trong khi phần lớn các quốc gia độc tài t́m mọi cách lưu đầy các "thành phần bất hảo", TQ lại cự tuyệt nguyện vọng của họ Lưu?

Đó là bởi v́ Bắc Kinh đă tính toán trước được cơn băo quốc tế mang tên ông sẽ ra sao nếu Lưu Hiểu Ba không chết trong lănh thổ -- và sự kiểm soát chặt chẽ -- của TQ. Nỗi sợ hăi lớn nhất của Bắc Kinh là sự hiện hữu một địa chỉ cụ thể mà cả nhân loại có thể đến để thăm viếng và tiếc thương cho một nhân cách.

Và như thế, ngày hôm nay, trong sự đau buồn của cả thế giới, truyền h́nh Trung Hoa ngập tràn những game show hấp dẫn mua tiếng cười, và cả nước mắt xúc động, của đại quốc đông dân nhất địa cầu này.

Tất cả các hoạt động truy điệu người anh hùng trên chính miền đất mà ông đă tận hiến cả cuộc đời và mạng sống ḿnh đều nhanh chóng bị dập tắt.

Nói thế để xin thưa hầu quư bạn rằng, di sản duy nhất c̣n lại của Lưu Hiểu Ba trên thế gian này là tâm thức của CHÍNH BẠN, người đang đọc những ḍng chữ này.

Xin hăy thắp cho đời thêm một ngọn nến, khởi đi từ những việc b́nh thường nhất trong cuộc sống hằng ngày, như nói KHÔNG với sai trái, bất công, và nhất là vô cảm.

Chỉ cần 1 ngọn nến được thắp lên, nhiều người khác sẽ nh́n ra ánh sáng.

Dù luôn có những thế lực muốn bắt bạn phải trả những giá nặng nề chỉ bởi v́ bạn vẫn c̣n lương tâm trong lồng ngực và lương tri trong trí óc, xin mượn lời Ngải Vị Vị để nhắn rằng:
"Rất đơn giản thôi, hoặc là chúng ta chết, hoặc là chúng ta sống một cuộc đời KHÔNG ĐÁNG SỐNG".

 


B̀NH LUẬN

Năm 2016

Năm 2017

Biết th́ thưa thốt...  
Bằng cấp cùng ḿnh  
Một góc sinh hoạt dân chủ  
Ai lừa bịp ai? 
Thuốc khai quang  
Cái Tôi của người Việt  
Con tư tử đói thức giấc đang quậy khắp nơi..????  
Tâm sự của một người miền Bắc

Kinh nghiệm sống với cs  
Asean từ tham vọng biến thành tôi tớ  
Dù APEC hay dù TPP cũng không cứu được Việt Nam,
Nếu công nhơn Việt Nam không có phẩm chất.
 
Anh hùng hay tội đồ?  
Cẩm nang du lịch VN không thể thiếu  
Thời thế đảo điên  
Cát tát vào mặt VC và TC  
Melania Trump, Mẹ Nấm... 
Khỉ thành người  
Áo yếm tiếp APEC để “khoe” nét truyền thống?

Make America great again  
The Vietnam War - Đôi điều cần phải nói  
Tội đồ hay công trạng  
Quư tộc, đại gia hay trọc phú?  
Vinh danh bà mẹ VN anh hùng  
Đầy tớ nhân dân
Người Việt với trạm xăng Nhật  
Mỹ đang toan tính ǵ? 
Vũ khí của kẻ bị trị

Quốc sỉ hay quốc nhục?  
Trẻ thơ ơi tin buồn...  
Lời mời gọi "Ḥa Hợp Ḥa Giải" của hội nhà văn HN  
Yêu xă hội chủ nghĩa  
Câu chuyện trẻ con di dân lậu
Không thể hoà họp - hoà giải với cs  
Oeo phe
Sinh hoạt nhân gian  
Mơ mộng hăo huyền 
Đảng nào đang gặp nạn?  
Boléro – dấu hiệu suy tàn của chế độ CSVN  
Gian nhân hiệp đảng  
Ước mơ hoang tưởng  
Chạy đua vơ trang  
Phụ nữ phe ta quyết tâm vùng lên ! 
Tuyên truyền láo toét 
Hà Nội ngày xửa ngày xưa  
Kêu gọi cảnh tỉnh
T́nh nghĩa tỷ - muội
Sống c̣n trong tù
Tư cách văn nghệ sĩ  
Ai cho ai tự do?  
Những kẻ phản bội
Chiến lược lâu dài
Con trâu biết làm toán....
Ăn tàn ăn mạt...  
Thế này là thế nào?  
Gánh vàng đi đổ sông ngô 
Sống đời cho đáng sống  
Hối tiếc Việt Nam Cộng Ḥa  
Vàng và Cứt  
Mạng người lá rụng 
Cái nhà là nhà của ta...  
Suy nghĩ bên đèn đỏ ở Nara 
Đất nước vĩ đại mà lạ lùng !  
Cụ rùa đánh bại dă nhân
Khi người văn minh hành xử 
Thay ngôi đổi chủ  
Chúng ta đang tự lừa nhau  
Được ǵ mất ǵ ?  
Xưng hô, đối thoại 
Câu chuyện một lá thư
Ư thức dân chủ  
Viết cho Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh  
Tự Do nghĩa là ǵ?  
Đồng Tâm và dân trí  
Bên lề chuiyện phát minh  
Trả thù hèn hạ  
Điều trần FBI: Bạch hóa TT Trump?  
Que sera, sera - Cái ǵ đến, sẽ đến?  
Cậu phụ bếp và Tiếng Việt
Quà tặng cấp quốc gia  
Giải trí trong giờ làm việc  
Trả nớ hay quỵt nợ  
Lầm đường hay đúng đường  
Gia đinh trị 
Chuyến đi phó hội  
Chính trị là như thế! 
Chuyến công du của TT. Donald Trump  
Vẫy tay, vẫy tay, chào nhau....  
Cuốc chiến sinh tử  
Lạm phát
Cỡi ngựa xem hoa
Một thời đă qua  
Khi tôi chết, (hăy) xô tôi xuống địa ngục  
Thế này là thế nào? 
Miệng kẻ sang có gang có thép! 
Động đất tại ṭa Bạch Ốc?  
Hăy học theo tinh thần dân tộc của cụ Ngô  
Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến... 
Có hay chăng ta? 
Hy sinh

Có một thời như thế đó!  
Vang bóng một thời 
Sau ngày giải phóng 
Xin đừng trở thành cái loa tuyên truyền cho chế độ CS 
Quyết định anh minh 
Một bóng ma đang ám ảnh Việt Nam  
Bao giờ được như…xưa?  
Đă từng có đàn ông Việt như thế !  
Phát xuất từ Tàu cộng  
Nước chảy qua cầu
Khái niệm định hướng xă hội chủ nghĩa
Nhổ ra, liếm lại  
Cá mè một lứa  
Tắm biển, ăn cá ở vũng áng  
Bệnh viện tâm thần Mai Hương
Phản ứng cấp thời của người dân

Tĩn nước mắm
Quân tử và kẻ tiểu nhân  
Đổi đời hay đời đổi?  
Tháng 4 của những xót xa  
Giữa Cừu và Sói  
“Về” hay “không về”
Nhạc vàng - Tại sao cấm?  
Hậu quả của giáo dục phóng túng... thân cộng ở Mỹ  
Khổ lắm! Nói măi!!!  
Rừng thiêng  
Cưỡng lư, đoạt từ  
Hộ khẩu hay hậu khổ
Đào thải theo thời gian  
Nói chuyện với đầu gối

Ai đáng khinh hơn ai?  
Cấm - không cấm - cấm  
Gọi tên cuộc chiến  
Đóng cửa trái tim  
Con đường xưa
Nói với các cựu cán binh cộng sản  
Cái sẹo "Gạc ma" 
Không c̣n ǵ để nói!  
Đức Thánh Trần đối đầu Tập Cận B́nh  
Quyết chiến với dân  
Người khôn của khó  
Chuyện lăng tẩm và tượng đài của các lănh tụ CS
Tôi đậu bằng … lái xe ở Mỹ  
Thư viện lưu động  
Cái loa phường chèo  
Giết người có ba - tăng  
Quân tử bẻm mép  
Ăn cháo đá bát  
Lo ḅ trắng răng  
Tôi và bạn

Gánh vàng đi đổ sông ngô
Lá mặt lá trái ... cuộc đời
Hai bố con cùng làm Tổng Thống  
Kịch bản hạ màn  
Lại nói về lá cờ  
Nói như chó liếm nước

Phú quư giật lùi, văn minh thời đại  
Nước đổ lá khoai  
Lưu manh tráo trở  
Số phận bài hát "Ly Rượu Mừng"  
Văn hóa phong b́  
TT Trump làm việc  
B́nh dân học vụ  
Ai đó  
Tiếng nói từ Mộ Đức về nhân vật Phạm Văn Đồng
Tiêu thổ kháng chiến chống Trump
Cái khó ló cái khôn
Bán nước bán non
Cáí ṿng lẩn quẩn  
Chuyện b́nh thường  
Không c̣n cái nhục nào hơn
Ngoan cố / Bé cái lầm  
Buỗi chào cờ khônc có lá Quốc Kỳ... 
Mẹ kiếp : Đứa nào bán nước?
Cứ tưởng bở
Bệnh lười dưới chế độ CS