Bà Xuân đă dọn dẹp nhà tươm tất, căn pḥng
apartment 1 pḥng ngủ của hai vợ chồng bà ngày thường đă gọn gàng bà
vẫn muốn gọn gàng hơn, lại có bó hoa tươi mới mua ở chợ về cắm để
giữa bàn nên pḥng khách chật hẹp bỗng tươi thắm và lịch sự hơn ngày
thường.
Bà sốt ruột ngóng nh́n mông lung ra khung cửa sổ và nói với chồng:
- Chắc anh chị Bảo sắp đến rồi.
Rồi bà bỗng ngại ngùng:
- Họ là đại gia ở Việt Nam nhà cao cửa rộng, tiền bạc bề bề, chúng
ta tuy ở Mỹ nhưng ngược lại…
Ông Xuân hiểu ư vợ:
- Mỗi thời mỗi khác, ngày xưa nhà bà giàu có trong khi bà Bảo là con
nhà công chức nghèo mà hai người vẫn chơi thân nhau đấy.
Ngày xưa bà Bảo và bà Xuân là bạn bè cùng lớp từ trung học đệ nhất
cấp đến đệ nhị cấp, cả hai cùng theo học anh văn Hội Việt Mỹ, cùng
yêu thích tiếng Anh và thích một nước Mỹ xa xôi giàu đẹp.
Bà Xuân học năm thứ hai luật khoa th́ lấy chồng. Ông Xuân cũng là
sinh viên văn khoa vào đời lính. Chàng theo nghiệp đao binh bỏ dở
học hành, nàng yêu lính sẵn sàng làm người vợ thời chiến. Cha mẹ bà
Xuân cho vợ chồng bà một cửa hàng sửa xe gắn máy ở Đa Kao, nàng
trông coi cửa tiệm với vài người thợ, chàng ở tiền đồn xa thỉnh
thoảng về thành phố thăm vợ.
Bà Bảo không học đại học nào, bà đi làm công chức như cha, cô thư kư
lương ba cọc ba đồng lấy chồng là một đồng nghiệp cũng chẳng khá giả
ǵ. Hai người bạn có gia đ́nh riêng, hai cuộc sống khác nhau. Ḍng
đời nổi trôi chia rẽ mỗi người một hướng và cách xa.
Gia đ́nh bà Xuân sang Mỹ diện H.O. Sau những năm tháng dài tù tội
nơi núi rừng từ Nam ra Bắc, ông Xuân bệnh hoạn đau yếu, ông đi làm
được một thời gian ngắn th́ phải nghỉ ở nhà, bà Xuân cũng làm chẳng
bao nhiêu, nghỉ ở nhà để chăm sóc chồng. Hai ông bà đang hưởng tiền
trợ cấp của chính phủ.
Ông bà Bảo đi tour du lịch sang Mỹ, đến thành phố Houston tiểu bang
Texas . Hai người bạn xưa mới vừa biết tin nhau qua một vài người
quen. Thế nên mới có cuộc hẹn gặp nhau bất ngờ ngày hôm nay.
Ông bà Bảo đang đứng trước cánh cổng sắt của khu apartment trên
đường Beechnut, phải bấm số mật mă mới liên lạc được ông bà Xuân để
cổng mở.
Ông lẩm bẩm khen:
- Nhà khu chung cư có cổng an ninh tốt qúa, chẳng thua ǵ nhà ḿnh ở
Sài G̣n bà nhỉ.
Bà Bảo ngắm nghía ṭa nhà và trầm trồ:
- Nhà chung cư cao tầng này vừa đẹp vừa mới, chắc giá thuê không rẻ
đâu, anh chị Xuân vẫn phong lưu như ngày xưa..
Ông bà Xuân đă hớn hở tận t́nh đi ra cổng đón khách vào nhà, chào
hỏi mừng vui ríu rít xong chủ và khách thong thả đi bộ qua những
hành lang, bước lên những bậc thang sạch đẹp của chung cư. Bà Bảo
cất tiếng khen:
- Khu chung cư cao cấp có khác, sạch sẽ không thấy một cọng rác.
Ông bà Xuân chưa kịp nói ǵ th́ ông Bảo chỉ một bóng dáng bà Mễ đang
lui cui quét dọn
phía xa cuối hành lang:
- Bà nh́n ḱa, có lao công quét dọn chăm chỉ thế cơ mà..
Nhà ông bà Xuân ở tầng hai, là một căn pḥng nhỏ rộng khoảng 700 Sq
Ft..Bà Xuân thành thật khiêm nhường:
- Hai anh chị ở Việt Nam là đại gia, nhà cửa cao sang rộng lớn thông
cảm cho vợ chồng chúng tôi căn pḥng hẹp này nhé. Nghe bạn bè nói
anh chị có công ty lớn lắm…
Được dịp bạn hỏi bà Bảo hănh diện:
- Nhờ trời chúng tôi ăn nên làm ra. Dù bận trăm công ngh́n việc
chúng tôi cũng Mỹ du một chuyến cho biết đó đây.
Mời khách ngồi xuống ghế xong bà Xuân pha trà rót nước và giới
thiệu:
- Đây là căn chung cư b́nh thường chứ chẳng cao sang ǵ, được cái là
mới xây dựng 6-7 năm nay, dành cho những người cao niên hưởng trợ
cấp nhà nước. Chúng tôi chỉ trả tiền thuê với một gía rất rẻ.
Bà Bảo ngạc nhiên suưt xoa:
- Ô , thích nhỉ…
Ông Bảo th́ thực tế thắc mắc:
- Vậy là anh chị đă đi làm đóng thuế cho nhà nước nhiều lắm mới được
hưởng tiêu chuẩn này?
- Trái lại, chúng tôi đi làm ít lắm, lúc có lúc không, thậm chí
không đủ credit về hưu nữa, nên nhà nước phải trợ cấp mọi chi phí
như nhà ở, y tế và tiền mặt để sinh sống.
Bà Bảo hỏi ngay:
- Mỗi tháng hai anh chị được trợ cấp bao nhiêu? Có thoải mái chi
tiêu không?
Ông Xuân tỉ mỉ:
- Ở Texas này tiền trợ cấp cho một người là 771 đồng, cho hai vợ
chồng ở chung th́ hơn 1,100 đồng, lại c̣n thêm mấy chục đồng tiền
food stamp nữa.. Tuổi ǵa chúng tôi ăn xài là bao nên vẫn có dư tiền
thỉnh thoảng gởi giúp vài họ hàng nghèo khó ở Việt nam.Về mặt y tế
chúng tôi đi bác sĩ hay vào nằm bệnh viện không tốn một xu nào cả..
Bà Xuân kể:
- Có lần ông ấy cảm thấy mệt khó thở tôi gọi 911 vài phút sau là xe
cấp cứu đến chở thẳng ông vào bệnh viện. Ở với ông suốt buổi chiều,
cô y tá biết là tôi đói nhắn nhân viên nhà bếp mang lên cho tôi một
xuất thức ăn bữa chiều nóng sốt ngon lành.
- Thế chị Xuân có phải “xă giao” cho tiền cô y tá không mà họ đối
đăi tốt thế? C̣n tiền “lót tay” cho bác sĩ là bao nhiêu?
- Ở Mỹ không phải như Việt Nam đâu chị Bảo ơi, bổn phận bác sĩ, y tá
là phục vụ người bệnh đến nơi đến chốn mà.
- Ô, thích nhỉ..
Bà Bảo kêu lên xong lại so sánh:
- Những bác sĩ mà vợ chồng Xuân đến khám bệnh, bệnh viện mà chồng
Xuân nằm là niềm ước mơ cao xa của biết bao người ở Việt Nam, phải
có thật nhiều tiền, phải xin đủ thứ giấy tờ thủ tục mới đến được
nước Mỹ để chữa bệnh.
- Vâng, nhờ sống ở Mỹ, y tế của Mỹ chăm sóc mà sức khỏe ông Xuân nhà
tôi mới được như ngày nay.
Ông Bảo thắc mắc sang chuyện khác:
- Nhưng người ta bảo ở Mỹ không có…t́nh người. Ngay con cái họ, đến
tuổi trưởng thành cũng bị “đuổi” ra khỏi nhà. Quanh năm ta chẳng
thấy mặt mũi thằng hàng xóm ra sao. Họ lại kỳ thị những sắc dân da
màu.
- Văn hóa, cách sống, suy nghĩ của mỗi dân tộc khác nhau thôi anh ạ.
Người Mỹ không có t́nh người sao các ông bà tỷ phú Mỹ đă hiến tặng
bao nhiêu của cải cho tha nhân, cho xă hội. Chính phủ Mỹ cho chúng
ta bảo lănh thân nhân đoàn tụ diện vợ chồng, con cái cha mẹ đă đành,
kể cả diện anh chị em, một người ở Mỹ bảo lănh cả đàn anh chị em và
con cái họ sang Mỹ đoàn tụ.
Bà Bảo tán thành:
- Phải đấy, ngay dân gian Việt nam ḿnh c̣n có câu “Kiến gỉa nhất
phận” anh em ai có phận nấy chứ có đùm bọc nhau măi đâu. Người Việt
ḿnh c̣n kỳ thị với nhau nữa là, nào kỳ thị vùng miền, tôn giáo,
giai cấp, giàu nghèo..
Ông Bảo gật gù:
- Ừ nhỉ…suy ra ḿnh c̣n kỳ thị ḿnh nói chi ai, cho tới giờ này các
diện bảo lănh của Mỹ vẫn c̣n. Đúng là ḷng bao dung nhân ái của nước
Mỹ không ngừng nghỉ .
Bà Xuân nói:
- Nh́n những người handicap ở Mỹ là thấy t́nh người ra sao rồi, họ
được đối xử tử tế và thân ái, mọi ưu tiên dành cho họ nơi công cộng.
Vừa lúc ấy có tiếng gơ cửa, th́ ra cô Lan đến. Bà Xuân dặn ḍ nhờ cô
nấu cho bữa ăn chiều với hai người khách xong ra bàn tiếp tục chuyện
tṛ. Bà Bảo ṭ ṃ hỏi:
- Anh chị thuê mướn người giúp việc nhà hả?
Bà Xuân giải thích:
- Đây là người của Home care đến giúp chúng tôi những công việc nhà
như đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ v..v…. Mỗi ngày cô đến
làm việc 6 tiếng. Chi phí thuê mướn nhà nước chi trả.
- Trời, thế th́ anh chị như ông hoàng bà chúa rồi c̣n ǵ, được trợ
cấp đủ thứ lại c̣n kẻ hầu người hạ .
Ông Bảo cũng ngạc nhiên:
- Sao mà nước Mỹ rộng lượng tử tế đến thế chứ. Tuổi ngoài 70 như anh
chị Xuân bao người ở Việt nam c̣n phải nắng mưa dăi dầu kiếm miếng
cơm manh áo. Hèn ǵ tôi từng nghe nói ở Mỹ là thiên đường của tuổi
già, nhưng hôm nay tận mắt thấy tai nghe, chỉ đôi điều trong nhà anh
chị thôi, tôi đă hiểu cái thiên đường ấy tốt đẹp thế nào.
Bà Bảo bỗng buồn buồn:
- Chị Xuân c̣n nhớ không? hồi chúng ḿnh học Hội Việt Mỹ cả hai từng
ngưỡng mộ nước Mỹ giàu đẹp. Xuân đă may mắn được đến nơi này c̣n tôi
th́ không.
Bà Xuân thành thật:
- Tuy ở Việt nam nhưng vợ chồng chị là đại gia giàu sang cũng sướng
chán.
Bà Bảo càng thành thật hơn:
- Vợ chồng Xuân mới là đại gia ở Mỹ.
- “Đại gia” …. hưởng trợ cấp nhà nước hả chị Bảo.
- Tôi nói thật đấy, không bông đùa đâu. Những ǵ vợ chồng chị đang
hưởng chẳng con cái nào chăm lo cho được dù chúng ở Mỹ hay ở Việt
nam, dù chúng giàu có đến đâu.
Bà Bảo kể lể:
- Vợ chồng tôi đại gia thật đấy nhưng làm ăn ở Việt Nam lắm cạnh
tranh, lắm thăng trầm, lúc được lúc thua, đâu phải chỉ toàn là những
thành công tiếp nối thành công. Nhất là phải xă giao, biếu xén, hối
lộ mới xong thủ tục đầu tiên, nhưng cũng là cái dây tḥng lọng treo
cổ ḿnh bất cứ lúc nào. Hôm nay đại gia mai bị nhà nước hỏi thăm xập
tiệm mấy hồi.
Ông Bảo tiếp lời vợ:
- Anh chị được hưởng đầy đủ mọi tiện nghi cuộc sống của xă hội và an
toàn cho đến cuối đời, tha hồ thảnh thơi an nhàn vui hưởng tuổi già.
C̣n một gia tài vô gía khác là anh chị sống ở một đất nước tự do dân
chủ hàng đầu thế giới. Nếu được chọn lựa th́ tôi sẽ chọn lựa là “đại
gia” ở Mỹ như anh chị.
Bà Bảo tiếc rẻ:
- Giá mà ngày xưa chúng tôi được đi Mỹ như anh chị….
Cô Lan đă nấu xong và dọn cơm ra bàn, những món ăn quen thuộc của
người Việt nam như cá đù ướp xả chiên, tôm rim và canh bí nấu tôm
khô.
Bà Xuân nói với bạn:
- Mâm cơm toàn là sản phẩm ở Mỹ. Mời anh chị…
Bà Bảo lại so sánh:
- “Đại gia” ở Mỹ hơn hẳn đại gia ở Việt nam chúng tôi điều b́nh
thường này nữa, hàng ngày được ăn những thực phẩm bảo đảm chất
lượng. Ở Việt Nam có tiền cũng chưa chắc mua được những thực phẩm
tươi sạch. Xă hội khiến người ta lọc lừa từ chuyện lớn đến chuyện
nhỏ, chẳng biết tin ai. Sang Mỹ du lịch ăn món ǵ tôi cũng cảm thấy
ngon v́ cảm giác tin tưởng yên tâm vào thực phẩm.
Cả nhà vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Bà Xuân thấy vui hơn v́ vợ chồng bạn
cởi mở chân t́nh và nhận xét đúng như quan niệm của bà.
Nếu phải đánh đổi hiện tại đang là người nghèo ở Mỹ hưởng trợ cấp
chính phủ để trở thành đại gia giàu có ở Việt nam như vợ chồng chị
Bảo th́ chắc chắn ông bà Xuân cũng không bao giờ chấp nhận.
Nguyễn Thị Thanh Dương.
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
Remember!
Cánh chim non
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường
tôi về
Hăy c̣n đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Tướng giữ thành
Những tử sĩ không cần ai gọn hồn
Viết về những anh hùng trong tù cải tạo
Tuyển tập tháng Tư đen
Quốc Hận và tội ác CS
I’ll be home for Christmas
Kư ức về Hoàng Sa và HQ10
Vợ hiền
Dạy con
Lễ hội sinh
nhật
Chọn lựa
BS Đặng
Tuấn Long
Nhạc vàng kho tàng âm nhạc Việt Nam
Bài ca
kinh hoà binh
Môt thoáng ngậm ngùi
Đường về
không xa
Năm
mươi hai năm hội ngộ
Người tù chung thân vượt ngục
Vá đường
Chăn gà
Một người
làm quan
Tôi xin đưa em đến hết cuộc đời
Thuyền đi đâu, về đâu?
Chiếc đàn piano màu gụ đỏ
Hữu tâm, vô tâm
Mẹ
cài cho con đóa hồng
Những mùa Trung Thu
Thầy Trân
Tháng Tư
nhớ bạn
Trại Thanh Cẩm và gịng sông Mă
Trái
tim Bồ Tát
Người Hạ Sĩ
Nhứt
Lá thư
t́nh trong cặp
Người
pháo binh già...
Thức
trắng đêm nay!
Mặt trận
Xuân Lộc - Sư Đoàn 18 BB - Tuyến thép
Mừng Phật Đản, chúng con ca vui đón chào
Làm việc cho
Tín Nghĩa Ngân Hàng 1970-1973
Người chiến sĩ không quân phục
Tôi cưới vợ
Buổi họp mặt vui vẻ
Cơi bụi hồng
Chiều
buồn biên giới
Mùa đi tù!
Nếu
có thể đi về quá khứ, tôi sẽ thăm đất nước
tôi
Người Mẹ thời chiến
Má tui
Các phi vụ nhớ đời - 44 năm nh́n lại
Người nữ tu trong cô nhi viện Pleiku
C̣n
thương rau đắng …
Ngày lễ Mẹ
Tâm thư người bạn trẻ 9X về ngày 30/4
Yểm Trợ Hạm Cần Thơ HQ 801: Không bỏ anh em
Mai vàng nở muộn
Người về có nhớ thương binh?
Từ những trang thơ
Tự tử
đi anh em! Tao không đầu hàng!
Chuyện
trên QL 20
Phóng sự cộng đồng hậu duệ VNCH
Mùa
xuân xứ người, mùa quốc nạn xứ ta
Tôi viết cho anh hùng Lư Tống
Bỗng
dưng anh tới
Để nhớ một
thời...
Những ngày cuối cùng của cuộc chiến
Trong
nỗi khốn cùng
Giờ
phút cuối cùng
Quảng Trị đất đợi về
Phụng Dực, trận đánh để đời
Buổi họp mặt vui vẻ
Trạm cuối
cuộc đời
Nhớ nhà
Khép lại
núi rừng
Dưới bóng mát của lá cờ "Ba Que"
Nhức nhối
con tim
Trái tim cao cả
Hạt tình
hồi sinh
Hai con khỉ già
T́m chốn
thanh b́nh
Đêm xuân Đà-Lạt
Chuyện hai người phi công VNCH và Bắc Việt
Đại gia ở Mỹ
Chỉ c̣n nỗi
nhớ
T́nh huynh đệ trong một thời binh lửa
Tàn một
cuôc chơi
Sự ra
đời của bài hát "Thuyền Viễn Xứ"
Việt cộng: Ngụy, Ác
và Hèn Hạ!
Phi vụ "Ong
Chúa" 14-4653 cuối cùng
Một cái Tết khó quên
Tr/Tá Lê Văn Ngôn trấn thủ Tống Lê Chân
như thế nào?
Vơ Ân và tôi
Người thiếu phụ ôm cốt chồng ...
Cựu DB
Lý Quý Chung, một người khách đặc biệt
Hạnh Phúc…
Rơi
Bông Mồng Gà
Rồi
người lính có về không?
Tạ ơn Thiên Chúa !
Tuổi mực tím trong thời ly loạn
Sao mà mít
ướt!
Những chuyện ngày xưa
Chân dung
người lính VNCH
Con chuột
Cuối nẻo đường đời
Ngậm đắng nuốt cay
Những muà xuân năm
cũ
Ơn đời chứa
chan
Câu truyện t́nh trong quân ngũ
Trong
lâu đài kỷ niệm
Người nữ tù và giải Nobel
Đùa của tạo
hoá
T́nh anh em
Họp mặt “Về Đây Anh” và Cọp Biển
Hy sinh và mờ nhạt
Âm nhạc miền Nam và
những ngày xưa thân ái
Mẹ Nấm và các bà mẹ Việt Nam
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Con c̣n
nợ ba
Cái bằng... lái xế !
Một Trung đội Trưởng Nghĩa Quân
Vài kỷ niệm với thầy Nguyễn Văn Trường
Con búp bê
của mẹ
Sự
c̣n mất của một người em
30 Tháng 4 và tiếng chó sủa đêm phía sau nhà
Ngụy
Tháng Tư
ngậm ngùi
Người khôn "Đi học" - thằng ngu dại đời
Giờ phút cuối cùng của một đơn vị QLVNCH tại
Sài G̣n
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Cha Tôi, chết không cần quan tài
Cô
Giáo Ngụy Người Huế
30 tháng Tư: chuyện quên, chuyện nhớ
40 năm (1978-2018) nhớ lại chuyến vưọt
biển...
Huế, tôi và
Mậu Thân
Hương
1
đồng giấy, 7 đồng phở
Vui buồn với UH1
H́nh-tượng người LÍNH qua ḍng nhạc Việt
Khoe chữ
Chiếc áo bà ba In h́nh chữ Hỷ
Chiện khó tin mà có thiệt....
Truyện hai h́nh ảnh một đời người
Có đêm nào buồn bằng Đêm Ba mươi
Nén hương
ḷng
cho một người vừa đền xong nợ nước
Tiễn đưa nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông
Tiếng ngáy làm tôi yên tâm
Đêm xuân nào tôi đến thăm anh
Quê
hương của tôi
Chim trời
bạt gió
Trang nhà Hà Mỹ Nhan
Nó và biến thiên cuộc đời
Có những
mùa xuân
Chuyện người tóc bạc sớm
Trang nhà Hà Mỹ Nhan
Các
ngày tết ở VN trong năm
Nói
chuyện về con chó nhân năm Mậu Tuất
Những người lính Dù bị lăng quên
Gói
trọn mảnh t́nh quê vào đ̣n bánh tét....
Người đưa thư
Danh Tướng Ngô Quang Trưởng và Tôi