Thanh Thản Nhiên
Happy Birthday to you ..!! chúc mừng anh, mừng
chị hạnh phúc, an vui. Và thật bất ngờ trong một ngày cuối tháng
sáu, nh́n đâu tôi cũng thấy chúc tụng và cám ơn. Người th́ đi dự
sinh nhật, kẻ lại tổ chức sinh nhật cho ḿnh dưới nhiều h́nh thức.
Thấy người lại nghĩ đến ta! Tôi cũng chuẩn bị một lễ cá nhân, không
phải để mừng ngày ḿnh có mặt trên trần gian mà là mừng ngày được
thấy phật pháp nhiệm mầu.
Thấm thoát hai thập niên trôi qua đánh dấu chặng đường ḿnh âm thầm
lặn lội đi t́m thầy hỏi đạo. Tôi tŕnh bày trong buổi lễ là ḿnh đă
“lặn lội“ cho ra vẻ nhọc nhằn, chông gai chớ nào có lặn suối trèo
non như ngài Đường Tam Tạng đi thỉnh kinh xứ Ấn Độ đâu. Tuy vậy tôi
cũng bỏ ra bốn năm ḍ t́m xem thầy nơi nào, nhưng bóng ngài là cánh
nhạn trời cao. Cuối cùng đến năm 1999, nhân duyên đă tới, thầy
được chùa nơi đây cung thỉnh sang để giảng pháp gieo duyên cho phật
tử đồng hương chúng tôi. Lúc bấy giờ thầy c̣n là du tăng rày đây mai
đó. Ai nghe thầy giảng xong đều hỏi:
-Bạch Thầy, Thầy trụ xứ ở chùa nào?
-Nơi nào cũng là nhà. Khi xưa đức Phật đâu có trụ lại một nơi nào quá ba tháng.
Là du tăng nên những quyển sách xưa thầy in ra nơi trang đầu đều ghi
xuất xứ khi th́ “Ẩn vân lộ“ lúc lại là “Hắc vân lộ“ đánh dấu chặng
đường thầy đă đi qua nên không trụ lâu một chốn. Ngày được gặp thầy,
được nhận những quyển sách hợp căn cơ của ḿnh đến nay thắm thoát
đúng hai mươi năm. Mang ơn thầy tôi chợt nghĩ sao ḿnh không làm một
ngày lễ tạ ơn vị thầy hướng dẫn, giảng dạy kinh điển cho ḿnh. Sách
thầy viết sâu sắc, phân tách thí dụ cặn kẻ cùng nghe băng giảng của
thầy trả lời cho phật tử tôi biết tŕnh độ kinh điển của thầy uyên
thâm. Hơn nữa thầy làm giảng sư dạy tăng ni trong các mùa an cư nơi
Tự viện Linh Sơn, có nhiều kinh nghiệm, yên tâm rồi nên tôi quyết đi
t́m thầy vấn đạo. Do đó khi có sự khích lệ của thầy trụ tŕ đề nghị
tổ chức ở chùa th́ bạn đạo phấn khởi đă tề tựu kéo về và hưởng ứng
đông đảo. Sau phần nghi lễ đón chào sự trở lại chùa xưa với lời khai
mạc chương tŕnh của thầy Trí Siêu, cô trưởng ban tổ chức tŕnh bày
lư do có buổi lễ và giới thiệu người thầy mà cô tạ ơn là ai v́ trong
thơ mời chưa nói rơ. Tiếp theo Thầy cũng ban đạo từ và cho bài pháp
nhũ ngắn nói về Tam pháp ấn gồm có “Vô thường-Khổ-Vô Ngă“ hợp căn
bệnh của chúng sanh. Khi xưa cơ duyên đưa đẩy khiến tôi nhận trách
nhiệm giữ thư viện kinh sách cho chùa v́ chùa cũng gần nhà. Thời
điểm đó chưa có thầy trụ tŕ nên tạm gọi là Niệm-Phật-đường, phật tử
thay nhau giữ chùa chỉ mở cửa vào thứ bảy và Chúa nhựt. Trong tuần
ai cũng đi làm, đi học hết. Cuối tuần gia đ́nh đưa nhau về đây làm
công quả tùy theo công việc chùa cần. Lúc sắp dọn kinh sách bất chợt
quyển“vô Ngă“ của thầy Thích Trí Siêu rơi ra, thấy ngay tên tác giả
tôi cứ ngỡ là sách thầy ThíchTrí Siêu- Lê Mạnh Thát bên Việt Nam nên
ṭ ṃ đọc. Nói nào ngay dạo đó tên tuổi hai vị thầyThích Tuệ Sỹ và
Thích Trí Siêu rất được chư tăng và phật tử hải ngoại tôn kính, nhắc
nhở. Nhờ vậy tôi mới chú ư sách Vô Ngă nầy. Nhưng khi buông sách ra
tôi biết pháp-tự của qúy thầy giống nhau nhưng là hai người chớ
không phải một, vị thầy dưới mắt tôi bây giờ là du tăng và trụ xứ
bên Pháp, xuất gia với cố Hoà-Thượng Thích- thượng- Huyền- hạ - Vi
thuộc phái Linh Sơn. Không quan tâm đến cái“danh“ của các thầy nữa,
tôi đă bừng tỉnh khi đọc xong quyển sách nhỏ bé chỉ có tám mươi
trang, khám phá ra cái danh hay cái ngă rất tai hại cho ai thích tôn
trọng nó. Chợt nhớ đâu đây câu chuyện thiền của một kịch sĩ nổi
tiếng hiện đại của Nhật. Đợi đến khi ông năm mươi tuổi mới thành
kịch sĩ xuất sắc. Người ta đến phỏng vấn:
- Hồi thanh niên ông có tài có sắc sao không nổi tiếng?
-Hồi trước tôi ráng làm cho xuất sắc th́ không ai công nhận tài nghệ tôi nữa. Cho đến năm mươi tuổi tôi mệt mỏi với cái cố gắng đó, rồi tôi nghĩ đă vừa đủ, ráng thêm sẽ dở th́ từ đó người ta mới bắt đầu khen tôi.
Hóa ra nghệ thuật diễn kịch nầy cũng giống như nghệ thuật thiền nghĩa là phải “vô ngă“. Pháp Vô Ngă chỉ rơ khi không c̣n dấu vết của bản ngă th́ mới đạt đến tŕnh độ tuyệt luân của nó. Cũng vậy chẳng hạn ta thấy trong xă hội hay trong gia đ́nh người nào đẹp th́ qúy lắm. Nhưng người đó lúc nào cũng ví cái đẹp của ḿnh và đề cao để xem coi người xung quanh có phủ nhận ḿnh không đẹp? Nhưng giả sử người đó đẹp mà quên cái đẹp của họ đi th́ thiên hạ sẽ nhắc hoài“ chị đẹp quá mà sao chị quên đi vậy?
Chính cái vô ngă đó là bước đầu tiên mà các thiền sư hay tổ sư muốn dắt ḿnh tới mà không phải dắt bằng cách tụng kinh, niệm phật mà bằng những phương tiện của trần gian (*)
Từ cuốn sách nhỏ bé đó tôi biết và hiểu thêm những điều sơ đẳng trong bước đầu học kinh điển và mong được gặp thầy để chỉ dạy những đoạn kinh khô khan ḿnh thấy khó“ tiêu thụ“ nổi hoặc là chán thí dụ như khi Phật hỏi các đệ tử Ngài như sau:
-Này các tỳ kheo.
-Dạ có chúng con đây!
-Các ông có biết người không có tánh không tham là cái ǵ không?
Tôi chỉ tượng trưng thí dụ nhỏ thôi. Học kinh nguyên thủy th́ chán, nói nghĩa đen th́ nhiều lại dùng lời văn cổ nữa nhưng không rắc rối như kinh điển đại thứa luôn nói bóng, khó hiểu và cao xa.
V́ một trong những lư do như vậy nên chủ đề buổi lễ người viết muốn gởi gấm đến các bạn là ngày“Tạ ơn“, một trong bốn cái ân của người phật tử. Vào tháng tư và tháng năm th́ đă có ngày“nhớ ơn cha mẹ“. Ông Trịnh công Sơn c̣n đầy sự biết ơn nữa khi đưa vào nhạc ông những lời mượt mà thế nầy:
“Tạ ơn hoa sáng thơm cho mẹ,
Tạ ơn chim chiều hót cho cha“
Với hoa lá, chim muông ông cũng tạ ơn dù ông dư
biết và nh́n sự vật như nó là, chớ nó không chỉ hót cho riêng ai.
C̣n ơn thầy cô dạy chữ từ vở ḷng đến khi chúng ta luợm hết chữ của
trường, ơn ấy không nhỏ nên tết đến xuân về ông bà ta dạy con cháu
qua câu nói truyền tụng“Mồng một tết cha, mồng ba tết thầy“Thầy dạy
đạo trong chùa hay thầy dạy chữ ở trường cũng thế. Đó là những cái
ơn sâu nặng mà phận làm con, làm học tṛ phải luôn nhớ. Vào tháng 11
hàng năm có ngày Thanksgiving của xứ cờ hoa và vài nước khác được tổ
chúc ăn mừng hay xá tội gà Tây là kết quả của ḷng nhớ ơn những ǵ
họ được toại nguyện, truyền thống cao đẹp của một nước văn minh.
Từ đầu năm, một đạo hữu có đưa ư kiến“ các hội viên sanh tháng nào th́ thông báo để chị em trong chùa tổ chức ăn mừng kỷ niệm sinh nhật cho vui bỏ những lúc công quả mệt nhọc“, có bạn hưởng ứng liền:
-Gia đ́nh em sẽ làm sinh nhựt “90 năm cuộc đời“ cho mẹ già sau tết tây. Má em mở hàng không chừng sẽ đắt mối có nhiều người làm theo.
Qua buổi lễ đó cô nầy báo tin sơ khởi với thầy trụ tŕ:
-Tháng sáu chị Thanh sẽ tổ chức lễ“Tạ ơn Thầy“ cho sư phụ chị đó, thưa thầy!
Cô rao hàng đă bốn, năm tháng rồi cũng chưa ai nối gót má cô. Tôi nhớ cô có hỏi ngày sanh tháng đẻ của tôi để “lên lịch“ và nhắc nhở. Tôi không cho biết v́ ḿnh không muốn “ăn mừng“. Cái TA là cái đáng ghét v́ ḿnh không là “cái thá“ ǵ, sống có làm ích lợi ǵ cho ai mà ăn với uống c̣n rủ-ren người xung quanh “ăn mừng“ nữa. Tôi muốn bắt chước mấy vị thiền sư cho đệ tử tu tập công án “Ta là ai?“ nên ta nầy của tôi không bao giờ mừng sinh nhật riêng ḿnh. Nhưng với người ngoại quốc th́ ngày sanh thật quan trọng. C̣n người Á Đông th́ ngày mất hay ngày giỗ rất linh thiêng, gia đ́nh không bỏ qua được. Giàu th́ cúng mâm cao cỗ đầy. Nhà nghèo th́ cơm dưa, muối tương, chao nhưng phải cúng mới trọn đạo. Lúc tôi bắt đầu vào hảng xưởng làm việc đâu chừng vài ba tháng đă thấy bạn bè luân phiên mời ăn sinh nhật. Đồng nghiệp cùng ngành với nhau th́ đăi tại pḥng những món bánh ngọt và kẹo. 9 giờ rưởi sáng là nghỉ đợt đầu cho công nhân và nhân viên hành chánh ăn điểm tâm, có thịt nướng chủ nhân nhờ nhà bếp làm dùm cùng bánh ḿ nướng sẫn để mời bạn chung vui. Người bày lễ ăn sinh nhật cũng mời luôn ông trưởng pḥng làm việc tới dự với nhân viên. Dĩ nhiên có báo trước một ngày để bạn bè khỏi chuẩn bị thức ăn mang theo khi đi làm v́ tiết kiệm. Đó là nói cái nhóm dân Việt Nam chúng tôi luôn ăn uống theo khẩu vị của ḿnh nên cực nhọc phải xách theo chớ không hẳn tiện tặn đâu. Tôi không tránh khỏi việc “bánh ít đi bánh qui trả lại“ kia cho xong món“nợ ăn“ Thành thử tới ngày giờ của ḿnh, bắt buộc tôi phải “ăn mừng“ Có trốn cũng không xong v́ văn pḥng lo giấy tờ nhân viên biết tiểu sử lư lịch hết nên ngày đó tự động thư kư cùng sếp đi tới nơi bắt tay chúc tụng, trao quà cho ḿnh. Như vậy mặt mũi nào ḿnh nở “quỵt“ đáp lễ. Nhưng lớp bạn trung niên nầy đăi sinh nhựt mà cũng là đăi chia tay luôn. Sau vài tháng tôi thấy đồng nghiệp hay chém vè nghỉ bệnh hai ba tuần. Cứ vậy mà ở nhà liên tục để dồn việc họ bỏ lại cho chị em cùng pḥng làm thế, tôi và các chị khác “chưa dám bịnh“ phải gánh việc cho mấy bà nghỉ bịnh có tính toán nầy. Cũng ngộ không biết họ mắc bệnh ǵ mà dễ bị lây quá trời! Vài tháng sau tới kẻ khác cũng bệnh chém nghỉ như thế. Tôi ngây thơ (mới hội nhập xứ người mà!) xót xa dùm chủ than dùm hảng “trời ơi họ nghỉ dzậy không sợ hảng đuổi sao ta!?“ Tôi đi làm sợ chủ chê và đuổi nên làm siêng thấy ông bà luôn v́ c̣n trong thời gian thử việc. Qua ba tháng nếu ông trưởng pḥng thấy “tài“ ḿnh c̣n xài được th́ báo cáo để cấp trên chính thức thu nhận lâu dài. Thở phào! vậy mà mấy bà già nầy c̣n nghỉ bệnh thiệt đúng “cùi chẳng sợ lở“ chắc! Có đem thắc mắc hỏi đồng nghiệp khác nhưng không ai hé răng v́ mọi người đă tính con đường sắp tới của họ cũng y như vậy. Thôi th́ ḿnh tự kinh nghiệm đi làm rồi sẽ rơ. Cứ nhớ câu nói“ cây kim trong bọc lâu ngày cũng ḷi ra hoặc “không ǵ bí mật dưới ánh mặt trời nầy hết“. Th́ ra mấy bả chém bịnh hoài (với điều kiện có giấy bác sĩ chứng nhận) đàng hoàng, sau đó nộp đơn hưu trí sớm khi chưa tới sáu muơi. Rồi hăng phải thông báo kiếm người mới nhảy vào, cho tên kia về vườn v́ nó bệnh hoài bắt nó làm quá sức lao động thấy tội hết sức! Chủ cũng chả thiệt tḥi bao nhiêu v́“ ma mới“ hảng trả luơng ít hơn “ma cũ“ gấp đôi. Biết đâu ma mới làm c̣n tăng năng suất nữa y như ḿnh lúc mới vào làm sợ mất việc, siêng hết biết v́ năng lực c̣n dồi dào đâu như mấy bà ưa bịnh kia.
Thế tại sao hôm nay tôi hoan hỉ để chị bạn trổ tài làm bánh sinh nhật dùm? Thật vậy nếu không nói rơ bè bạn sẽ hiểu lầm là ḿnh ăn mừng tuổi thọ đấy. Cũng hi hữu trong ngày nầy có trùng hai, ba cái sinh nhật. Khi buổi lễ sắp tàn, thầy trụ tŕ được xuất viện về, bà con phật tử mừng rở th́ có người đưa tin “sẵn mừng thầy về chúng ta khao sinh nhật thầy luôn v́ lố hai bữa rồi“. Cả đám nhao nhao tính toán “thôi chùa ḿnh đi đặt một bánh Pizza lớn và hát bài “hôm nay thầy về đây chúng con xin kính mừng thầy, trong giờ phút vui nầy, chúng con biết làm ǵ đây…“. Bất ngờ v́ thầy “tai qua nạn khỏi“ nên không biết làm ǵ th́ đi tiệm nhờ người ta làm bánh dùm ḿnh. Chưa hết lại thêm tin nóng nữa là phu quân chị trưỏng ban văn nghệ cũng có sinh nhật ngày hôm đó. Ban văn nghệ vừa hát tặng buổi lễ tạ ơn thầy th́ bây giờ cùng ăn tiệc sinh nhật tập thể với ổ bánh Pizza và ḿ xào chay mà nhà bếp cấp tốc làm nhanh, gọn, lẹ để cùng vổ tay chúc “Happy Birthday to you..!“ cho ông xă chị trưởng văn nghệ. C̣n hai vị thầy th́ tự hiểu phật tử chúc qúy thầy thân an tâm lạc. Bà con bạn bè ai nấy đều vui hết biết v́ đở mất th́ giờ phải đi nhiều bận dự tiệc.
Lại cũng trong ngày nầy trên Hannover c̣n thêm một buổi lễ sinh nhật của vị Ḥa thượng lớn là ngài Thích Như Điển phương trựợng chùa Viên Giác. Sở dĩ tôi biết được v́ một cô ca sĩ thân quen khi nghe tôi mời tới dự lễ “hai muơi năm tạ ơn Thầy“cùng góp vui văn nghệ cho buổi lễ, cô hỏi liền:
-Ngày nào vậy?
-29/6 sắp tới.
-Không được tiếc quá, ḿnh phải về dự lễ sinh nhật của Hoà thượng Viên Giác. Chương tŕnh thầy sắp đặt cả năm rồi.
Nghe chị nói thế, tôi không một lời“ kỳ kèo bớt một thêm hai“v́ sinh nhật đạo của ḿnh nhỏ nhoi không dám sánh với Phương Trượng chùa to tượng lớn ăn mừng sinh nhật 70 năm tuổi đời. Đă thế cùng trong bữa tiệc sinh nhật c̣n tiệc 40 năm báo Viên Giác có mặt trên xứ Đức nữa. Nghe phong phanh thầy phương trượng muốn phật tử München phải kéơ về dự lễ 40 năm ra báo. C̣n chùa lân cận là Phổ Bảo th́ thuê nguyên xe lớn về dự sinh nhật v́ thầy Đồng Văn là người đă tốt nghiệp bằng Tiến sĩ ở Ấn Độ, được thầy Phương Trượng bảo lảnh qua Đức để làm trụ tŕ nên thầy phải đi. Tôi dọ hỏi ai cũng nói sẽ dự sinh nhật Hoà Thượng, trong đó có sư phụ thầy trụ tŕ chùa chúng tôi cũng phải đi(*) Đương nhiên chị ca sĩ chọn đi nơi kia có ư nghĩa, công quả vô luợng hơn. Chị cũng an ủi tôi:
-Lần khác bạn rủ ḿnh nhận lời liền chứ dịp nầy là không được rồi.
Quả đúng như chị hứa, mùa Vu Lan vừa qua ḿnh mời chị lần nữa ráng về giúp văn nghệ cho chùa địa phương chúng tôi. Cũng may chị gật đầu là bởi không trùng lễ Vu Lan trên chùa của Ḥa Thượng v́ dưới nầy tổ chức lễ sớm hơn một tuần.
Nếu trùng chắc chắn chị sẽ lập lại điệp khúc đă nói để an ủi hiệp hai. Hiểu sơ đạo th́ gặp thất bại cứ nói“ đủ duyên th́ tới “hoặc để“ tùy duyên“ là an tâm.
Thanh Thản Nhiên
*Trích bài giảng của cố Ni Sư Như Thủy.
(*) Như sự chào tạm biệt Thầy mà không biết, Thầy Từ Trí xuống thăm
đệ tử là thầy trụ tŕ chùa chúng tôi vừa thoát một tai nạn hi hữu
vào ngày 26/6, hôm sau tô ivà vài bạn lên sắp đặt chương tŕnh, gặp
Thầy TT có hỏi sao Thầy không nán lại vài ngày th́ Thầy nói phải về
để đi mừng sinh nhật thầy Như Điển ngày 29/6. Nhờ đó tôi được gặp
Thầy TT lần cuối cùng.Thầy đă cùng pt chúng tôi đồng cam cộng khổ,
trải qua bao sóng gió khi Thầy mới được bổ nhiệm về đây làm trụ tŕ
năm 1999. Thầy viên tịch ngày 2/9 sau lễ Vu Lan tại chùa Thầy ở
Frankfurt.
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
Remember!
Cánh chim non
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường
tôi về
Hăy c̣n đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Tướng giữ thành
Những tử sĩ không cần ai gọn hồn
Viết về những anh hùng trong tù cải tạo
Tuyển tập tháng Tư đen
Quốc Hận và tội ác CS
I’ll be home for Christmas
Kư ức về Hoàng Sa và HQ10
Vợ hiền
Dạy con
Lễ hội sinh
nhật
Chọn lựa
BS Đặng
Tuấn Long
Nhạc vàng kho tàng âm nhạc Việt Nam
Bài ca
kinh hoà binh
Môt thoáng ngậm ngùi
Đường về
không xa
Năm
mươi hai năm hội ngộ
Người tù chung thân vượt ngục
Vá đường
Chăn gà
Một người
làm quan
Tôi xin đưa em đến hết cuộc đời
Thuyền đi đâu, về đâu?
Chiếc đàn piano màu gụ đỏ
Hữu tâm, vô tâm
Mẹ
cài cho con đóa hồng
Những mùa Trung Thu
Thầy Trân
Tháng Tư
nhớ bạn
Trại Thanh Cẩm và gịng sông Mă
Trái
tim Bồ Tát
Người Hạ Sĩ
Nhứt
Lá thư
t́nh trong cặp
Người
pháo binh già...
Thức
trắng đêm nay!
Mặt trận
Xuân Lộc - Sư Đoàn 18 BB - Tuyến thép
Mừng Phật Đản, chúng con ca vui đón chào
Làm việc cho
Tín Nghĩa Ngân Hàng 1970-1973
Người chiến sĩ không quân phục
Tôi cưới vợ
Buổi họp mặt vui vẻ
Cơi bụi hồng
Chiều
buồn biên giới
Mùa đi tù!
Nếu
có thể đi về quá khứ, tôi sẽ thăm đất nước
tôi
Người Mẹ thời chiến
Má tui
Các phi vụ nhớ đời - 44 năm nh́n lại
Người nữ tu trong cô nhi viện Pleiku
C̣n
thương rau đắng …
Ngày lễ Mẹ
Tâm thư người bạn trẻ 9X về ngày 30/4
Yểm Trợ Hạm Cần Thơ HQ 801: Không bỏ anh em
Mai vàng nở muộn
Người về có nhớ thương binh?
Từ những trang thơ
Tự tử
đi anh em! Tao không đầu hàng!
Chuyện
trên QL 20
Phóng sự cộng đồng hậu duệ VNCH
Mùa
xuân xứ người, mùa quốc nạn xứ ta
Tôi viết cho anh hùng Lư Tống
Bỗng
dưng anh tới
Để nhớ một
thời...
Những ngày cuối cùng của cuộc chiến
Trong
nỗi khốn cùng
Giờ
phút cuối cùng
Quảng Trị đất đợi về
Phụng Dực, trận đánh để đời
Buổi họp mặt vui vẻ
Trạm cuối
cuộc đời
Nhớ nhà
Khép lại
núi rừng
Dưới bóng mát của lá cờ "Ba Que"
Nhức nhối
con tim
Trái tim cao cả
Hạt tình
hồi sinh
Hai con khỉ già
T́m chốn
thanh b́nh
Đêm xuân Đà-Lạt
Chuyện hai người phi công VNCH và Bắc Việt
Đại gia ở Mỹ
Chỉ c̣n nỗi
nhớ
T́nh huynh đệ trong một thời binh lửa
Tàn một
cuôc chơi
Sự ra
đời của bài hát "Thuyền Viễn Xứ"
Việt cộng: Ngụy, Ác
và Hèn Hạ!
Phi vụ "Ong
Chúa" 14-4653 cuối cùng
Một cái Tết khó quên
Tr/Tá Lê Văn Ngôn trấn thủ Tống Lê Chân
như thế nào?
Vơ Ân và tôi
Người thiếu phụ ôm cốt chồng ...
Cựu DB
Lý Quý Chung, một người khách đặc biệt
Hạnh Phúc…
Rơi
Bông Mồng Gà
Rồi
người lính có về không?
Tạ ơn Thiên Chúa !
Tuổi mực tím trong thời ly loạn
Sao mà mít
ướt!
Những chuyện ngày xưa
Chân dung
người lính VNCH
Con chuột
Cuối nẻo đường đời
Ngậm đắng nuốt cay
Những muà xuân năm
cũ
Ơn đời chứa
chan
Câu truyện t́nh trong quân ngũ
Trong
lâu đài kỷ niệm
Người nữ tù và giải Nobel
Đùa của tạo
hoá
T́nh anh em
Họp mặt “Về Đây Anh” và Cọp Biển
Hy sinh và mờ nhạt
Âm nhạc miền Nam và
những ngày xưa thân ái
Mẹ Nấm và các bà mẹ Việt Nam
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Con c̣n
nợ ba
Cái bằng... lái xế !
Một Trung đội Trưởng Nghĩa Quân
Vài kỷ niệm với thầy Nguyễn Văn Trường
Con búp bê
của mẹ
Sự
c̣n mất của một người em
30 Tháng 4 và tiếng chó sủa đêm phía sau nhà
Ngụy
Tháng Tư
ngậm ngùi
Người khôn "Đi học" - thằng ngu dại đời
Giờ phút cuối cùng của một đơn vị QLVNCH tại
Sài G̣n
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Cha Tôi, chết không cần quan tài
Cô
Giáo Ngụy Người Huế
30 tháng Tư: chuyện quên, chuyện nhớ
40 năm (1978-2018) nhớ lại chuyến vưọt
biển...
Huế, tôi và
Mậu Thân
Hương
1
đồng giấy, 7 đồng phở
Vui buồn với UH1
H́nh-tượng người LÍNH qua ḍng nhạc Việt
Khoe chữ
Chiếc áo bà ba In h́nh chữ Hỷ
Chiện khó tin mà có thiệt....
Truyện hai h́nh ảnh một đời người
Có đêm nào buồn bằng Đêm Ba mươi
Nén hương
ḷng
cho một người vừa đền xong nợ nước
Tiễn đưa nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông
Tiếng ngáy làm tôi yên tâm
Đêm xuân nào tôi đến thăm anh
Quê
hương của tôi
Chim trời
bạt gió
Trang nhà Hà Mỹ Nhan
Nó và biến thiên cuộc đời
Có những
mùa xuân
Chuyện người tóc bạc sớm
Trang nhà Hà Mỹ Nhan
Các
ngày tết ở VN trong năm
Nói
chuyện về con chó nhân năm Mậu Tuất
Những người lính Dù bị lăng quên
Gói
trọn mảnh t́nh quê vào đ̣n bánh tét....
Người đưa thư
Danh Tướng Ngô Quang Trưởng và Tôi