Nguyễn Thị Thanh Dương.
Tuấn hồi hộp đợi chờ giờ ra chơi, cuối cùng thì tiếng chuông cũng
reng lên inh ỏi, thày giáo gấp sổ rời khỏi bàn cùng lúc với các học
sinh nam nữ lục tục nhanh chóng chạy ra ngoài cửa lớp Không ai muốn
lãng phí phút giây nào trong giờ ra chơi cả
Trong chớp nhoáng lớp học sĩ số 40 người vắng hoe không còn ai ở
lại. Tuấn chơi luẩn quẩn bên ngoài nhưng mắt luôn dáo dác ngó những
người xung quanh rồi thừa cơ không ai để ý Tuấn quay trở vào lớp của
mình.
Đi giữa hai dãy bàn, một bên là nam sinh một bên nữ sinh, tới bàn
của Ngọc Thơ thì Tuấn giả vờ cúi xuống như đang nhặt cái gì đó, anh
chàng nhanh chóng rút từ túi áo tờ giấy đã được gấp gọn gàng làm tư
và nhét vội vào một chiếc cặp trong hộc bàn ngay chỗ của Ngọc Thơ.
Không ai trông thấy hành động của Tuấn, nhất là lũ con gái còn đang
mải mê nhiều chuyện ngoài kia. Thế là Tuấn khoan khoái làm bộ thản
nhiên bước ra khỏi lớp.
Anh chàng đút tay vào túi quần đi bộ dưới gốc cây hoa Phương trong
sân trường, gốc cây này từng chứng kiến Tuấn đi tha thẩn giờ ra chơi
và nghĩ ra mấy câu thơ được nắn nót trong lá thư tỏ tình vừa lén lút
bỏ vào chiếc cặp kia
Thẩn thơ dưới gốc Phượng già,
Anh yêu em lắm nhưng mà tình câm,
Hỏi em có yêu anh không?
Trả lời anh gấp. Anh mong anh chờ.
Ký tên Tuấn người si tình ngồi cùng dãy bàn với em và hàng ngày hóng
về phía em.
Tuấn vốn nhút nhát, thấy nữ sinh nào đẹp đến gần là bối rối nói
không nên lời, nên dù thầm yêu trộm nhớ Ngọc Thơ xinh đẹp suốt từ
năm đệ tam đến năm nay đệ nhị mà Tuấn chưa bao giờ dám mở miệng mời
Ngọc Thơ đi ăn chè chứ đừng nói tới chuyện đại sự là tỏ tình.
Hôm nay Tuấn đã chọn cách tỏ tình là bỏ bài thơ tương tư nàng vào
trong ngăn cặp của nàng và ký tên, chắc nàng sẽ hiểu.
Không biết khi nhận và đọc lá thư này Ngọc Thơ sẽ phản ứng ra sao
nhỉ? Tuấn căng thẳng lắm nhưng xen lẫn niềm vui hi vọng. Tuấn đẹp
trai, học giỏi, mấy đứa con gái trong lớp luôn nhìn Tuấn bằng ánh
mắt ngưỡng mộ lẽ nào Ngọc Thơ lại hững hờ?
Suốt giờ học còn lại Tuấn ngồi dãy bàn bên này mà luôn hướng mắt về
dãy bàn nữ bên kia xem thái độ Ngọc Thơ ra sao, nàng đã thấy lá thư
chưa?
Tuấn thấy Ngọc Thơ vẫn chăm chỉ nghe thày giảng bài hay thỉnh thoảng
nói chuyện với Thu Diệu bên cạnh. Hai đứa này chơi thân nhau, chưa
biết chừng mai mốt Ngọc Thơ sẽ kể cho Thu Diệu chuyện lá thư tình và
cả lớp cùng biết thì mắc cở lắm nên Tuấn luôn để ý thái độ cả hai
đứa nó
Mọi chuyện vẫn bình yên như thường ngày. Vậy là lá thư chưa được
phát hiện, càng may, lát nữa về nhà Ngọc Thơ sẽ thấy lá thư để con
nhỏ nhiều chuyện Thu Diệu kia đừng xía vô.
Sáng hôm sau Tuấn đến trường với tâm trạng hồi hộp lo lắng, anh
chàng thấy Ngọc Thơ nhìn chàng cười cười, nhưng lại thấy con nhỏ Thu
Diệu nhìn chàng với ánh mắt…sầu thương. Ngọc Thơ cười cười vui vẻ
thế kia là đắc ý với lá thư tình của Tuấn rồi, còn Thu Diệu mắc mớ
gì mà mặt nó buồn sưng xỉa thế?
Thật khó hiểu? Tuấn vốn giỏi toán, giỏi suy tính mà ca toán khó này
Tuấn đành chịu thua.
Thỉnh thoảng Tuấn …lén nhìn sang dãy bàn Ngọc Thơ và Thu Diệu, lại
bắt gặp đứa nhìn Tuấn mỉm cười và đứa rưng rưng buồn. Hai đứa hai
tâm trạng ngược xuôi mới lạ.
Thôi , Tuấn đành chờ đợi một lá thư hồi âm .
Quả nhiên giờ ra chơi Ngọc Thơ chủ động đến bên Tuấn và rủ trưa nay
tan học hai đứa ghé hàng chè đá đậu…nói chuyện.
Tuấn mừng rỡ trong lòng. Không ngờ Tuấn nhút nhát bao nhiêu Ngọc Thơ
lại dạn dĩ bấy nhiêu, nó hẹn hò Tuấn ra quán chè chắc là để trả lời
lá thư tình của Tuấn.
Tan học, Tuấn đúng hẹn ra hàng chè đá đậu trước sân trường, giấc này
quán chè vắng tanh vì lớp sáng ra về, lớp chiều chưa tới.
Tuấn chọn một ghế ngồi chờ Ngọc Thơ., một lát sau Ngọc Thơ ra tới.
May quá nó không dẫn con nhỏ Thu Diệu theo cản mũi kỳ đà, dù hai đứa
này đi đâu luôn có đôi.
Tuấn thầm cám ơn người yêu của lòng đã tế nhị thật dễ thương. Ngọc
Thơ gọi hai ly chè và vào chuyện:
- Tuấn ơi, Thu Diệu không thể đến được…
Tuấn gạt phăng:
- Khỏi cần, cứ để Thu Diệu thảnh thơi, mình nói chuyện đủ rồi.
Ngọc Thơ quậy ly chè đậu xanh bánh lọt nước dừa cho đều và lựa lời
nói:
- Thật tình nói ra Ngọc Thơ cũng…ngại ngùng lắm, lá thư tình của
Tuấn bỏ trong ngăn cặp…
Tuấn chen vào giọng run run cảm xúc:
- Ừ, lá thư tình của Tuấn đó, mấy câu thơ của Tuấn làm đó…
- Nhưng muộn rồi Tuấn ơi, nhỏ Thu Diệu đã thương một anh bên lớp đệ
Nhất rồi…
- Thu Diệu?
- Chứ còn gì nữa, Tuấn đã nhét lá thư tỏ tình trong ngăn cặp của Thu
Diệu, nó đưa cho Ngọc Thơ đọc rồi. Đây nè…
Ngọc Thơ mở cặp táp lôi ra tờ thư gấp làm tư của Tuấn, chìa ra trước
mặt Tuấn:
- Phải lá thư này không? Nằm trong ngăn cặp Thu Diệu đó.
Trời ơi, bây giờ thì Tuấn đã hiểu nụ cười của hai đứa, Ngọc Thơ cười
cười là trêu chọc Tuấn vì biết bí mật một chuyện tình. Còn Thu Diệu
buồn buồn vì nó thương hại Tuấn, không thể đáp lại một tình yêu.
Thấy vẻ mặt thất thần của Tuấn, Ngọc Thơ ái ngại an ủi:
- Tuấn đừng buồn, đừng thất vọng mà ảnh hưởng đến chuyện học hành
nha. Phải nói lời từ chối Tuấn nhỏ Thu Diệu cũng khổ tâm lắm.
Tuấn nói nhỏ mà như gào lên:
- Không…không…Tuấn không yêu Thu Diệu..
Ngọc Thơ càng cuống quýt ngắt lời Tuấn và an ủi tiếp:
- Ngọc Thơ biết mối tình si bị từ chối người ta dễ bị cú “sốc” lắm.
Tuấn hãy bình tâm đừng giận hờn nói lẫy hay oán trách Thu Diệu nữa…
Tuấn hạ giọng rên rỉ:
- Tuần không yêu Thu Diệu, Người Tuấn yêu là…là…
Máu nhát gan lại hiện về, Tuấn ấp úng mãi mới nói được:
- Là Ngọc Thơ đó. Tuấn yêu Ngọc Thơ…
Vừa nghe xong Ngọc Thơ đứng phắt dậy, tự ái đùng đùng:
- Tuấn đừng có cho Ngọc Thơ…ăn đồ thừa, đồ ế nha, bị Thu Diệu từ
chối rồi quay ra nói yêu Ngọc Thơ để gỡ gạc đỡ quê hả? hả? Còn lâu…
Cô nàng xách cặp ngoe nguẩy bước đi. Tuấn vụng về gọi theo:
- Ngọc Thơ ơi còn ly chè ….
- Biết rồi, tôi chưa trả tiền chứ gì. Tuấn trả tiền hai ly chè giùm
đi, mai mốt tôi trả lại. Bữa nay tôi mời.
- Ý Tuấn là còn ly chè đầy, Ngọc Thơ ngồi ăn chè với Tuấn và nghe
Tuấn nói chuyện. Lá thư tình Tuấn đã bỏ lộn cặp Thu Diệu thay vì bỏ
vào cặp Ngọc Thơ.
Lời phân bày của Tuấn lạc vào gió bay, Ngọc Thơ đã đi khỏi, nó có
nghe thấy gì đâu
Tuấn nhớ lại hôm qua lúc lén bỏ lá thư tình vào cặp, vì hai cặp của
Ngọc Thơ và Thu Diệu nẳm cạnh nhau trong hộc bàn và vì Tuấn hành sự
vội vàng nên đã bỏ lộn.
Tuấn thấy từ xa con nhỏ Thu Diệu hiện ra đón Ngọc Thơ, chắc nãy giờ
nó núp đâu đó để chờ đợi Ngọc Thơ làm sứ giả đi gặp Tuấn. Hai đứa nó
chở nhau về trên chiếc xe đạp, không biết Ngọc Thơ sẽ kể lại những
gì.
*****************
Dòng đời trôi chảy, 40 năm sau Tuấn và Ngọc Thơ tình cờ gặp lại nhau
trong buổi họp mặt trường xưa tại Mỹ. Cả hai nhận ra nhau mừng vui
chuyện trò hỏi thăm nhau về thày cô bè bạn .
Thu Diệu thuở đó yêu anh chàng lớp đệ nhất nhưng nàng đã nên duyên
với người khác và hiện định cư ở Úc.
Vợ chồng Ngọc Thơ mới sang Mỹ định cư vài năm nay do con cái bảo
lãnh.
Tuấn thoáng trầm ngâm:
- Ai cũng có thời học trò để yêu thương và mộng mơ nhưng cuối cùng
lấy người mình không mong mà gặp, không chờ mà đến...
Rồi Tuấn nhắc chuyện lá thư tình ngày xưa:
- Bây giờ tôi với Ngọc Thơ ai có phận nấy, con cháu cả rồi, mối tình
si của tôi ngày xưa đã tan vào thời gian từ lâu, nhưng tôi vẫn muốn
hỏi lại, Ngọc Thơ đã tin là tôi bỏ lộn lá thư tình và người tôi yêu
chính là Ngọc Thơ không?
Ngọc Thơ gật đầu:
- Sao ngày ấy chúng mình trẻ con thế nhỉ? lúc ở quán chè tôi quyết
không tin và chảnh chọe thiếu điều muốn…táng cho Tuấn một bạt tai .
Nhưng vài năm sau khi lớn khôn thêm, suy nghĩ lại thì tôi tin và
đã…để mất một tình yêu.
- Chắc là mình không duyên nợ yêu nhau
Ngọc Thơ mỉm cười:
- Nhưng chúng ta vẫn còn duyên nợ bạn bè, gặp nhau đây thế là vui
rồi, và ở phương trời kia Thu Diệu chưa bao giờ biết rằng ngày ấy
Tuấn đã bỏ lộn lá thư tình vào cặp nàng. Lá thư vẫn là một hình ảnh
đẹp, một kỷ niệm lãng mạn nên thơ thời học sinh của Thu Diệu.
Nguyễn Thị Thanh Dương
( July, 15, 2019)
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Còn nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
Remember!
Cánh chim non
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng nghìn cay
Con đường
tôi về
Hãy còn đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Bãi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ mình!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai mì
Khinh Binh 344
Tết
Tướng giữ thành
Những tử sĩ không cần ai gọn hồn
Viết về những anh hùng trong tù cải tạo
Tuyển tập tháng Tư đen
Quốc Hận và tội ác CS
I’ll be home for Christmas
Ký ức về Hoàng Sa và HQ10
Vợ hiền
Dạy con
Lễ hội sinh
nhật
Chọn lựa
BS Đặng
Tuấn Long
Nhạc vàng kho tàng âm nhạc Việt Nam
Bài ca
kinh hoà binh
Môt thoáng ngậm ngùi
Đường về
không xa
Năm
mươi hai năm hội ngộ
Người tù chung thân vượt ngục
Vá đường
Chăn gà
Một người
làm quan
Tôi xin đưa em đến hết cuộc đời
Thuyền đi đâu, về đâu?
Chiếc đàn piano màu gụ đỏ
Hữu tâm, vô tâm
Mẹ
cài cho con đóa hồng
Những mùa Trung Thu
Thầy Trân
Tháng Tư
nhớ bạn
Trại Thanh Cẩm và giòng sông Mã
Trái
tim Bồ Tát
Người Hạ Sĩ
Nhứt
Lá thư
tình trong cặp
Người
pháo binh già...
Thức
trắng đêm nay!
Mặt trận
Xuân Lộc - Sư Đoàn 18 BB - Tuyến thép
Mừng Phật Đản, chúng con ca vui đón chào
Làm việc cho
Tín Nghĩa Ngân Hàng 1970-1973
Người chiến sĩ không quân phục
Tôi cưới vợ
Buổi họp mặt vui vẻ
Cõi bụi hồng
Chiều
buồn biên giới
Mùa đi tù!
Nếu
có thể đi về quá khứ, tôi sẽ thăm đất nước
tôi
Người Mẹ thời chiến
Má tui
Các phi vụ nhớ đời - 44 năm nhìn lại
Người nữ tu trong cô nhi viện Pleiku
Còn
thương rau đắng …
Ngày lễ Mẹ
Tâm thư người bạn trẻ 9X về ngày 30/4
Yểm Trợ Hạm Cần Thơ HQ 801: Không bỏ anh em
Mai vàng nở muộn
Người về có nhớ thương binh?
Từ những trang thơ
Tự tử
đi anh em! Tao không đầu hàng!
Chuyện
trên QL 20
Phóng sự cộng đồng hậu duệ VNCH
Mùa
xuân xứ người, mùa quốc nạn xứ ta
Tôi viết cho anh hùng Lý Tống
Bỗng
dưng anh tới
Để nhớ một
thời...
Những ngày cuối cùng của cuộc chiến
Trong
nỗi khốn cùng
Giờ
phút cuối cùng
Quảng Trị đất đợi về
Phụng Dực, trận đánh để đời
Buổi họp mặt vui vẻ
Trạm cuối
cuộc đời
Nhớ nhà
Khép lại
núi rừng
Dưới bóng mát của lá cờ "Ba Que"
Nhức nhối
con tim
Trái tim cao cả
Hạt tình
hồi sinh
Hai con khỉ già
Tìm chốn
thanh bình
Đêm xuân Đà-Lạt
Chuyện hai người phi công VNCH và Bắc Việt
Đại gia ở Mỹ
Chỉ còn nỗi
nhớ
Tình huynh đệ trong một thời binh lửa
Tàn một
cuôc chơi
Sự ra
đời của bài hát "Thuyền Viễn Xứ"
Việt cộng: Ngụy, Ác
và Hèn Hạ!
Phi vụ "Ong
Chúa" 14-4653 cuối cùng
Một cái Tết khó quên
Tr/Tá Lê Văn Ngôn trấn thủ Tống Lê Chân
như thế nào?
Võ Ân và tôi
Người thiếu phụ ôm cốt chồng ...
Cựu DB
Lý Quý Chung, một người khách đặc biệt
Hạnh Phúc…
Rơi
Bông Mồng Gà
Rồi
người lính có về không?
Tạ ơn Thiên Chúa !
Tuổi mực tím trong thời ly loạn
Sao mà mít
ướt!
Những chuyện ngày xưa
Chân dung
người lính VNCH
Con chuột
Cuối nẻo đường đời
Ngậm đắng nuốt cay
Những muà xuân năm
cũ
Ơn đời chứa
chan
Câu truyện tình trong quân ngũ
Trong
lâu đài kỷ niệm
Người nữ tù và giải Nobel
Đùa của tạo
hoá
Tình anh em
Họp mặt “Về Đây Anh” và Cọp Biển
Hy sinh và mờ nhạt
Âm nhạc miền Nam và
những ngày xưa thân ái
Mẹ Nấm và các bà mẹ Việt Nam
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Con còn
nợ ba
Cái bằng... lái xế !
Một Trung đội Trưởng Nghĩa Quân
Vài kỷ niệm với thầy Nguyễn Văn Trường
Con búp bê
của mẹ
Sự
còn mất của một người em
30 Tháng 4 và tiếng chó sủa đêm phía sau nhà
Ngụy
Tháng Tư
ngậm ngùi
Người khôn "Đi học" - thằng ngu dại đời
Giờ phút cuối cùng của một đơn vị QLVNCH tại
Sài Gòn
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Cha Tôi, chết không cần quan tài
Cô
Giáo Ngụy Người Huế
30 tháng Tư: chuyện quên, chuyện nhớ
40 năm (1978-2018) nhớ lại chuyến vưọt
biển...
Huế, tôi và
Mậu Thân
Hương
1
đồng giấy, 7 đồng phở
Vui buồn với UH1
Hình-tượng người LÍNH qua dòng nhạc Việt
Khoe chữ
Chiếc áo bà ba In hình chữ Hỷ
Chiện khó tin mà có thiệt....
Truyện hai hình ảnh một đời người
Có đêm nào buồn bằng Đêm Ba mươi
Nén hương
lòng
cho một người vừa đền xong nợ nước
Tiễn đưa nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông
Tiếng ngáy làm tôi yên tâm
Đêm xuân nào tôi đến thăm anh
Quê
hương của tôi
Chim trời
bạt gió
Trang nhà Hà Mỹ Nhan
Nó và biến thiên cuộc đời
Có những
mùa xuân
Chuyện người tóc bạc sớm
Trang nhà Hà Mỹ Nhan
Các
ngày tết ở VN trong năm
Nói
chuyện về con chó nhân năm Mậu Tuất
Những người lính Dù bị lãng quên
Gói
trọn mảnh tình quê vào đòn bánh tét....
Người đưa thư
Danh Tướng Ngô Quang Trưởng và Tôi