Tưởng Năng Tiến
Khi được hỏi về “đàn ông,” nhà văn Phạm Thị Hoài (cố nén một tiếng
thở dài) đáp khẽ:
“Đàn ông Việt Nam thường thừa nhận đàn bà Việt Nam lắm đức hạnh, ít
nhất là cái đức chịu khó chịu thương. Song họ quên rằng, phần lớn
những cái đức đàn bà ấy, nhất là đức chịu khó và cả chịu thương nữa,
chỉ là cái khôn của cảnh khó. Các nhân vật nữ cũa tôi bày tỏ rơ ràng
khao khát được ít đức hạnh đi một chút, được chia đều đức hạnh cho
đàn ông gánh bớt. Lắm đấng ông chồng vui vẻ xách làn đi chợ hộ vợ,
thế là văn minh rồi, nhưng cáng cho vợ cái đức hay lam hay làm th́
ít ông chịu.”
Ôi, tưởng ǵ chớ tật xấu của đàn ông (nói chung) và đàn ông Việt Nam
(nói riêng) th́ e đám đàn bà phải càm ràm cho tới… chết – hay ngược
lại. Không mắc mớ ǵ mà tôi lại xía vô mấy chuyện lằng nhằng (và bà
rằn) cỡ đó. Nhưng riêng hai chữ “cái làn” trong câu nói (“Lắm đấng
ông chồng vui vẻ xách làn đi chợ…”) của bà Phạm Thị Hoài th́ khiến
tôi bần thần, cả buổi!
Năm 1954, cái làn (cùng nhiều cái khác: cái bàn là, cái bát, cái
cốc, cái ô, cái môi, cái th́a…) đă theo chân mẹ tôi di cư từ Bắc vào
Nam. Cuộc chung sống giữa cái bàn là với cái bàn ủi, cái bát với cái
chén, cái cốc với cái ly, cái ô với cái dù, cái môi với cái vá, cái
th́a với cái muỗm … tuy không toàn hảo nhưng (tương đối) thuận thảo
và tốt đẹp.
1954 – 1975: thời gian, dù ngắn, đủ xoá nhoà mọi ngăn cách giữa
những “cái” vừa kể. Rồi ra, ai cũng biết: cái mền là cái chăn, cái
mùng c̣n gọi là cái màn, cái phong b́ với với cái bao thư là một,
cái bật lửa đă trở thành bựt lửa, cái hôn và cái hun cùng một nghĩa
– như nhau.
Cái làn, tiếc thay, không có được sự hội nhập dễ dàng (và lẹ làng)
tương tự. Bên cạnh cái giỏ ny lông mầu sắc, rắn chắc và tuơi tắn,
cái làn đan bằng mây hay bằng cói trông tội lắm: già nua, quê mùa,
ọp ẹp, bẹp xẹp, xấu xí và (thường) hơi bẩn thỉu. Nó không thể sánh
vai, chung bước với cuộc đời. Cái làn – do thế – rất it khi đi ra
khỏi cửa, nó chỉ ở rịt trong nhà với mẹ tôi thôi.
Tôi th́ khác. Tôi có số xa nhà.
Thiên hạ rời nhà là tắp ngay vào ngay khách sạn, hay pḥng ngủ.
Tôi th́ không.
Tôi hay la cà ở đầu đường xó chợ, và ngủ bờ ngủ bụi, nên thỉnh
thoảng vẫn bị túm vào những nơi tập trung - có tên gọi bắt đầu bằng
chữ “trại”: trại tù, trại bệnh, trại phục hồi nhân phẩm, trại cải
tạo …
Đời sống ở tất cả những cái trại (thổ tả) này đều có một điểm chung
bất biến là … thiếu thốn! V́ vậy, tôi đi đến đâu là mẹ già – cùng
với cái làn – lại phải lẽo đẽo theo sau đến đó, để thăm nuôi.Cho đến
khi thằng con lưu lạc đến những trại tị nạn xa lắc xa lơ, ngoài biên
giới quốc gia, bà cụ với cái làn mới thôi xuất hiện.
Từ những góc bể chân trời xa lạ, mỗi khi ngoảnh nh́n về quê cũ, bao
giờ tôi cũng chỉ thấy trời chiều ùn lên những khối mây trắng đục.
H́nh ảnh quen thuộc của mẹ già – c̣ng lưng với cái làn thức ăn nặng
trĩu trên tay – cứ nhạt nhoà dần rồi… mất hẳn, không biết tự bao
giờ.
Mẹ tôi qua đời đă lâu. Người đàn bà cuối cùng ở miền Nam – vào hậu
bán Thế Kỷ XX – vẫn c̣n (thỉnh thoảng) xách làn đă mất. Mọi thứ liên
quan đến bà, tuởng chừng, cũng đều đă trở thành hư ảo. Vậy mà chiều
qua (chợt) nghe có người nhắc đến… cái làn. Sao không dưng mà bàng
hoàng nhớ mẹ, nhớ nhà, và nhớ chốn cũ quê xưa đến rưng rưng nước
mắt!
Đợt di cư thứ hai, từ Bắc vào Nam – khởi sự vào năm 1975 – ồn ào và
lào xào hơn trước. Những thứ được mang theo, đến vùng đất mới, cũng
linh tinh và lỉnh kỉnh hơn xưa: nón cối, dép râu, súng đạn, bác Hồ,
tem phiếu, sổ gạo, cửa hàng ăn uống quốc doanh, bản khai lư lịch,
mẫu đơn xin t́nh nguyện đi vùng kinh tế mới, trại cải tạo, ông công
an phường, bà tổ trưởng dân phố, anh công an khu vực, chị hội trưởng
hội phụ nữ, nghĩa vụ lao động, chiến dịch kiểm kê tài sản, chính
sách cải tạo công thương nghiệp, Chủ Nghĩa Mác Xít Lê Nin Nít Bách
Chiến Bách Thắng Vô Địch Muôn Năm ...
Tất cả đều rất mới lạ, và (xem chừng) đe dọa. Chỉ riêng cái Tinh
Thần Làm Chủ Tập Thể, được nhắc đến thường xuyên qua loa - đài là
(nghe) có vẻ hiền hoà:
Đảng ta
Nhà nước ta
Xă hội ta
Nhân dân ta
Quốc hội ta
Bộ đội ta
Sứ quán ta
Người phát ngôn của Bộ Ngoại Giao ta
So với cái ‘’tôi’’ nhỏ bé, b́nh thường (cố hữu) của những người
thuộc phe bại trận, cái ‘’ta’’– thoạt nghe – có vẻ vị tha, bao dung,
và cao cả. Nó khiến người ta nghĩ ngay đến cái chung, đến sự liên
đới, tính kết đoàn. Và « kết đoàn chúng ta là sức mạnh."
Ư nghĩ tích cực này – tiếc thay – không ai giữ được luôn, và cũng
chả ai giữ được lâu. Cuối cùng, vào ngày 22 tháng 12 năm 2008, nhà
văn Đào Hiếu (qua BBC) đă thẳng thắn lên tiếng như sau:
“Nếu cái đất nước giàu tài nguyên này, cái quê hương ‘rừng vàng biển
bạc’ này là của nhân dân, sao nhân dân nghèo khổ đến vậy?”
“Sao những chàng trai nông thôn chân lấm tay bùn vẫn ở nhà tranh
vách đất?”
“Sao những cô gái quê phải lên thành phố bán thân?”
“Sao bác phu xích lô vẫn c̣ng lưng đạp mỗi ngày, sao lớp trẻ con nhà
lao động phải nhễ nhại mồ hôi trong các khu chế xuất, các mỏ than,
các nhà máy chế biến hải sản, lâm sản, nông sản…chỉ để kiếm chưa đến
một trăm đô la mỗi tháng?"
"Sao nhân dân lao động vẫn phải chui rúc trong những căn nhà tồi tàn
chật hẹp?”
“Nếu rừng là vàng, biển là bạc th́ vàng ở đâu, bạc đi đâu, mà mỗi
lần làm đường, xây cầu lại phải vay vốn ODA, vay vốn Ngân hàng Thế
giới, Quỹ tiền tệ Thế giới… để xảy ra những vụ tham nhũng nhục nhă
như PMU18, như vụ cầu Văn Thánh, như vụ PCI Nhật Bản…và hàng ngàn vụ
khác?”
“Nếu đất nước này là của nhân dân th́ sao dầu mỏ khai thác nhiều như
vậy mà dân không giàu? mà Đảng lại giàu?”
“Nếu đất nước là của nhân dân sao lại chỉ có một nhúm các tập đoàn
tài phiệt phất lên nhờ kinh doanh rừng, biển, đất đai và lúa gạo…
trong khi nhân dân th́ bị cướp đất, rừng th́ bị phá, thóc lúa th́ bị
thương lái ép giá, đẩy nông dân vào kiếp sống bần cùng?”
C̣n nhiều cái “sao” khác nữa mà Đào Hiếu không đủ th́ giờ để giải
bầy, một cách tường tận, bằng giấy bút (qua một bài báo ngắn) nhưng
vẫn thường được dân Việt nói từ lâu – trong câu chuyện hàng ngày:
- Sao Đảng (ta) sinh hoạt cứ y như một chi bộ của Đảng Cộng sản Tầu
vậy cà?
- Sao Quốc hội (ta) chỉ làm có mỗi một một việc là chuẩn phê mọi
quyết định của Đảng (ta) chứ không bao giờ phản ảnh bất cứ nguyện
vọng nào của nhân dân (ta) hết trơn hết trọi?
- Sao Bộ đội (ta) chả có phản ứng ǵ ráo trước t́nh trạng lănh thổ
bị xâm phạm trắng trợn như thế?
- Sao Sứ quán (ta) không có hoạt động ǵ khác ngoài chuyện chuyên
buôn lậu, làm tiền kiều bào và làm điềm chỉ viên cho Nhà nước?
- Sao những Người Phát ngôn của Bộ Ngoại giao (ta) hễ cứ mởi miệng
ra là nói dối xoen xoét hay là chối ngay, chối bay, chối biến, chối
phăng, chối phắt, chối nằng nặc, chối bai bải, chối đây đẩy, chối
quầy quậy, chối tuốt luốt, và cực lực bác bỏ hết chuyện này đến
chuyện nọ … như vậy?
Nói nóm lại là sao nhà nước ta, đảng ta, chế độ ta, nhân dân ta lúc
nào cũng khốn nạn, đểu giả, bạc nhược, thối nát, nhếch nhác … đến
thế? Những vấn nạn này hiện nay đă được đặt ra ở khắp mọi nơi, và
đâu đâu cũng nhận được một câu trả lời ( gọn lỏn) theo như kiểu nói
của nhà văn Hoàng Ngọc Hiến:
- Cái nước ḿnh nó thế!
Thế nà thế lào? Câu hỏi này được nhà thơ Hoàng Hưng lư giải – qua
bài viết Từ Cách Thưởng Hoa Đến Nhân Cách Việt, đọc được trên
talawas hôm 18 tháng 3 năm 2009 – như sau:
"Để bù đắp lại cái quyền tự nhiên của ḿnh bị ngăn trở, cái tôi bèn
t́m mọi cách trốn tránh trách nhiệm, và ‘nhanh mắt, nhanh tay’ ăn
cắp, thậm chí ăn cướp mỗi khi ‘cái ta’ sơ hở; nhưng cách hay nhất,
thực tế đă chứng tỏ hiệu quả nhất, là lẩn trốn trong bóng ‘cái ta’,
núp ngay dưới danh nghĩa ‘cái ta’ mà ăn cắp, ăn cướp của chính ‘cái
ta’ và của những ‘cái tôi khác’ yếu hơn ḿnh (về thủ thuật này, nêu
gương một cách xuất sắc chính là những vị có chức có quyền). Mức độ
nhẹ hơn nhưng hết sức phổ biến từ trên xuống dưới: khi không có điều
kiện hoặc chưa đủ tâm địa ăn cắp/ ăn cướp, người ta chọn lối sống
‘cha chung không ai khóc’, ‘mackeno’. Và một trong những hậu quả của
việc ‘cái tôi’ phải ‘sống chui’ ấy là thói đạo đức giả lan tràn
trong xă hội đến mức có lần trong một hội thảo khoa học, GS Phan
Đ́nh Diệu phải cay đắng nói rằng: sự giả dối đang trở thành ‘bản sắc
dân tộc’!”
Nếu quả là giáo sư Phan Đ́nh Diệu có nói như thế th́ tôi e rằng ông
đă nói trong một lúc hơi (bị) yếu ḷng! Bản sắc dân tộc Việtta không
kém cỏi (đến) như thế, và cũng không phải lúc nào cũng ở t́nh trạng
thụ động như vậy.
Thầm lặng và từ tốn, vô thức tập thể thể đă làm cái công việc đăi
lọc và chuyển đổi từ “ta” qua “tôi” (hoặc qua “ḿnh”) từ bấy lâu
nay. Sở hữu đại danh tự « ta » đang dần biến mất trong ngôn ngữ hàng
ngày, ở Việt Nam. Nơi đây, người dân (thôi) không c̣n muốn nói đến
nhà nước ta, đảng ta, chế độ ta, bộ đội ta, quốc hội ta... nữa. Cả
nước đều ... oải cái "ta" của "cách mạng" lắm rồi!
Ngôn ngữ có nhịp thở, và đời sống (cũng như tuổi thọ) riêng của nó.
Cái cốc, cái màn, cái môi, cái th́a, cái bút, cái hôn… – sau khi vào
Nam đă hội nhập và sống thuận hoà nơi vùng đất mới. Đôi dép râu, cái
sổ gạo, cái cửa hàng ăn uống quốc doanh, cái Chủ Nghĩa Mác Xít Lê
Nin Nít Bách Chiến Bách Thắng Vô Địch Muôn Năm th́ lặng lẽ ... đi
vào nghĩa địa! Cái Tinh Thần Làm Chủ Tập Thể (nghe tử tế là thế)
cũng cùng chung số phận.
Theo tác giả La Thành – qua bài viết «Tính ‘Chính/ Ngụy’ Của Quyền
Lực Nhà Nước, » đọc được trên talawas vào ngày 15 tháng 3 năm 2009 –
th́ những thuật ngữ “Đảng ta“, “Nhà nước ta“, “quân và dân ta“… chỉ
là cách nói «với dụng ư đánh đồng các thành phần trong hệ thống
chính trị của Đảng Cộng sản với toàn thể quốc dân và xă hội.” Ông
xem đây chỉ là «một phép nguỵ biện về lô-gích và một sự trâng tráo
về hành xử.»
Sự ngụy biện, và cách hành sử trân tráo này, không c̣n được người
Việt chấp nhận. Nuớc ḿnh, dân tộc ḿnh vẫn c̣n đó (và sẽ c̣n hoài)
nhưng chế độ ta, đảng ta, quốc hội ta … th́ e không c̣n (sống) được
bao lâu nữa. Đó là qui luật của sự tiến hoá. Tương tự như chuyện cái
làn th́ đă từ trần nhưng cái lồn th́ vẫn sống vô tư, và sống hồn
nhiên.
Tưởng Năng Tiến
Tản mạn cuối năm
H́nh ảnh
đáng ghi nhớ trong năm
Miệng kẻ sang
có gang có thép
Hiến dâng máu !
Xướng xa vô loài
Khinh bỉ
Học làm người
Cái Hộ Chiếu/Thông
Hành
Thất bại hay
thành công
Ngân hàng quân đội
Nói chuyện với Hà Sĩ
Phu
Trái khoáy cuộc đời
Một chế độ hèn hạ
Chữ với nghĩa
Cơm với cá…
Tuyên bố đầy
tính sáng tạo
Chưa hết đu dây
C̣n có t́nh người
không?
Cả tin hay nghi ngờ
Ca sĩ hải
ngoại... Những kẻ bán linh hồn xho quỷ
Sợ hay không sợ
trung quốc
Gây hấn!
Lại nói về lá cờ
Trớ trêu của lịch sử
Các anh, một
chính phủ khốn nạn!
Xin cám ơn Tổng Thống
Obama
Nổ
Nước mắt cá sấu
Bánh ḿ Ai Cập, cá Việt Nam, khát vọng con người
Trách niệm về đâu
Mặc cảm dốt nát
Đâu là sự thật ?
Bệnh Nổ Ở Mỹ Rất Thịnh Hành?
Gần 2
triệu người đă hy sinh cho cuộc chiến, v́ mục đích ǵ?
Văn hóa "Giả Vờ"
Tổng Thống Donald
J. Trump ?
Mừng mùa Xuân dân
chủ!
Tâm lư chính trị
Bắt Ls Nguyễn
Văn Đài là hành động tuyệt vọng của CS
Chuyện ǵ cũng
chấm hết !
Dốt như
chuyện tu, Ngu như tại chức
Bài học nặng kư
Không thể tha thứ
được
Em bé và những viên sỏi
Bệnh "nói dai, nói
dài, nói dở, nói dô diên"
Rường cột nước nhà
Rỗng tuêch rỗng toác
Vẫn chuyện xe cán
chó
Hai cái băy
nguy nhiểm của "Nhớ rừng"
Giá trị của VNCH
30
Tháng Tư, cô nghệ sĩ Kim Chi dứt khoát
C̣n ǵ xấu hổ hơn
nữa?
V́ sao
Do Thái không dám không kích Iran?
Ông "cha" Trịnh tuấn
Hoàng
Nói KHÔNG Với Cộng Sản!
Những sự
thật cần phải biết về VNCH
Đập "b́nh" phải đập cái b́nh... phong!
Thăm dân cho
biết sự t́nh
Cái giá của Tự Do
Con chuột và cái b́nh
Đàn ḅ vào thành phố
Tranh quyền đoạt lợi
Làm từ thiện - Nên hay không
Thôi
rồi...
Chuyện biển đông
Quả đại pháo cuối
cùng
Biển Đông dậy sống
Vụ HD 981: Việt Nam
xem xét quan hệ chặt chẽ hơn với Hoa Kỳ
Thư trả lời
một bạn Du Học Sinh....
Gửi các anh Quân
Nhân QLVNCH đang ảo tưởng
Tổ Quốc
muốn ta phải kiên cường
Đừng mắc mưu bọn Việt
cộng....
Việt Cộng – Việt Cộng
Một âm mưu thâm độc của Việt
Cộng
Họ là “ngụy”, ta là ǵ?
Việt cộng hóa
Kinh nghiệm
tạo ra kinh nghiệm
Những sự thật
cần phải biết
Giọt nước
mắt cho quê hương
Vơ Thị Thắng và Nguyễn
Phương Uyên, bóng tối và ánh sáng
Muốn Việt Cộng sớm sụp
đổ
Tổ Quốc Việt Nam
- C̣n hay đă mất?
Đồng chí Ếch dốt
chính tả
Đứng chàng hảng
Thời sinh viên ở Sài G̣n
Hăy nói trước ngày
chết
Chuyện cái sổ hưu
Thật giả, giả thật
Bất an
Nhận định về
cuộc bầu cử Tổng Thống Mỹ 2012
Thế hệ của
tôi – một thế hệ vứt đi
Người CS -
Cộng sinh hay kư sinh
Miền Nam sau 37 năm
dưới chế độ CS
Lẳng lặng mà xem...
Chủ nghĩa tư bàn
và chủ nghĩa tư bản đỏ
Không có gí
quư hơn độc lập con c...
Bản án chế độ cộng sản
VN
Phản hồi về bài
báo "Hành động lố bịch" trên báo QĐ...
Thân phận một tù nhân chính trị VN bi quên lăng
Hơi ấm non sông
Mẹ kiếp: Đứa nào bán
nước?
Thêm lần nhắc nhớ
Hào khí Việt Nam – Đáp lời
Sông Núi!
Nhân ngày Quân Lực 19
tháng 6...
Hai câu chuyện
phụ nữ Việt Nam
Tương lai nào cho
đảng cộng sản VN?
Anh hùng dân tộc
Thiên tài đảng ta
Ngọc ở trong nhà
Băi nhiệm và bất tín
nhiệm
Ngày phán xét sẽ đến
Thân phận "cử tri"
và "Đại biểu Nhân dân" ở Việt Nam
Sức mạnh của
Cộng Đồng người Việt Quốc Gia hải ngoại
Giữa Đạo và Đời
Tiên lăng - Chuyện
không đơn giăn
Triệu
con tim, c̣n triệu khối kiêu hùng
Độc quyền đẻ ra
đặc quyền
Những viên Đạn Hợp
Âm
Đảng là tên
đầy tớ phản phúc!
Cơn băo lốc
Kẻ thù nguy
hiểm chính là thành phần đánh phá cộng đồng
Xuân quê hương
Nhân quyền
trong rừng luật
Nhận lầm đồng hương
Vô tôn giáo
Bạo lực của
cường quyền: Xưa và Nay
Nhân quyền
trong rừng luật
Những người "vọng
quốc"
Chó sói gởi chân
Làm thế nào để
giành lại tự do?
Thử cho biết
Tin nhà nước !
Thế chân hạc mới
tại Á Châu
Thời anh hùng
Đỗ Thị
Minh Hạnh - Giọt nước hay mảnh thuỷ tinh
Tuyển dụng nhân tài
Nghề bán nước
Đạp vào mặt lịch sử
Cái giá của độc lập và tự do
Thêm một chiến sĩ đấu
tranh bị cầm tù
Thằng dân
Người lính VNCH & vành khăn tang Tổ Quốc
Nhận định t́nh h́nh đất nước hiện nay
Núm ruột quê hương
Dép râu và nón cối
của bộ đội Việt Cộng
Khủng bố: Xưa và
nay
Lại viết về
nổi bất hạnh của QLVNCH
Bài học
30 tháng 4
36
năm Quốc hận nghĩ về tâm trạng của tù nhân chính trị
Những ngộ nhận lịch sử
36 năm Quốc hận
tôi nghĩ ǵ?
Nhớ lại nỗi
bất hạnh của QLVNCH
Quốc gia thua để
thắng, cộng sản thắng để thua
Chiến sĩ
VNCH được giải ngũ chưa?
Người lính VNCH
Sáng mắt ra chưa?
Trí tức thổ tả
Giă từ Thiện
và bệnh Mù Loà
Triển vọng
chiến thắng công sản của người Quốc Gia
Tôi là ai?
Xuống đường
Nằm Vùng? Ai? Ở
Đâu?
Lộn xộn tiếng
Việt thời giao lưu văn hóa ở Việt Nam
Mậu Thân, Anh c̣n
nhớ hay đă quên ?
Thiên đàng XHCN
Từ Tunisia, qua Yemen, đến Ai
Cập, bao giờ đến công sản Việt Nam ?
Đàn cá trong ao bác Hồ và những con
chó của Pavlov
Ṭm tem...
Thư gửi Nguyễn
Đắc Xuân
Về chuyện “trong sáng hóa” tiếng Việt...
Tự điển
Văn hoá và con
người
Chuyến xe buưt và khúc
hát người lính mù
Vài suy nghĩ về biểu t́nh
chống văn hóa vận tại Melbourne
Những kẻ thầy đời
Nhạc lính
Tin và không
tin trong xă hội VN
Khi bài hát trở về
Từ buổi chiều trên nghĩa địa Hàng
Dương
Ḷng dân đang chuyển ?
Tứ Bất Tận - Tứ Bất Năng
Lê Thị Công Nhân
Nh́n lại
đống rác lịch sử đánh Mỹ cứu nước của csvn
34 năm sau, họ là ai ?
Nh́n Tây Tạng thấy Việt Nam
Chuyện đời...
Đặc công văn hoá miền
Nam
Bài viết từ một người SG
Thư ngỏ gửi
những người trí thức mê sảng...
Tội nghiệp đất nước tôi
Thời thế mới, đấu
tranh mới...
Bao giờ dân Việt trở
thành thiểu số trên chính quê hương ḿnh
Nói với các con tôi
Phiên phiến tuổi già
Hành vi nhỏ... dă tâm lớn
Gà trống và cáo
Xin đừng lăng quên nhà dân
chủ trẻ Lê Trí Tuệ
Thảm trạng người Việt
tỵ nạn tại Cam-bốt
Sao anh nỡ đành quên
Thế hệ già hải ngoại
nên nh́n lại
Khiếp nhược: Nhục và hèn
Tiếng nói từ Mộ Đức
Từ tiếng súng Trần Văn Bé Tư
Ca rao thời đại hcm
Những vần thơ chui
Lê Thị Công Nhân - Người con
cưng của ...
Cũng bởi thằng dân ngu
Chống VC hay TC?
Cái Làn và cái L...
Trông thấy vậy mà
không phải vậy
Thèm
Hăy vất bỏ khối nặng
của tính ác và sự xấu
Chọn lựa
C̣n cờ đỏ sao vàng th́...
Đừng măi lợi dụng "nỗi đau da
cam"...
Lạ và nhạy cảm
Chân dung người vợ
lính
Việt Nam lâm nguy
Gịng sông Bến Hải vẫn c̣n
Giáo dục VN, tội ác băng hoại xă
hội
34 năm nh́n lại cuộc chiến
chống csVN
Nay anh, mai tôi
Chiến dịch hoa hồng đỏ của
csVN
Đêm nhớ về anh
Nhớ Vơ Hoàng
Cái miệng
Từ Lê Văn Thinh
đến Nguyễn Cung Thương
Chuyện phải viết
Vất chanh bỏ vỏ
Tổ Quốc - Danh Dự -
Trách Nhiệm
Mối nhục của một quốc
gia
Lá Cờ
Mơ ước của tôi
Chim hạc và chó săn
Tường tŕnh 10
điểm, Đạo đạt lên LHQ
NK Đặng Thuỳ Trâm - Sản
phẩm dối trá ...
Tóm tắt một số tội ác cs VN
Sự thực về cái gọi là "Đại
thắng mùa Xuân
Bọn cs sợ quan thầy ...
Xin hăy cứu lấy Tổ Quốc
Tâm t́nh gửi đến anh
chị CQN QLVNCH
Đỉnh cao cháy rụi
Mậu Thân, anh c̣n nhớ hay
đă quên
Cảnh giác âm mưu
"tẩy nảo" của Casula Powerhouse
Bệnh "dại" của người Việt
Chuyện Nguyễn Thái Hoàng
Niềm kiêu hănh của người Việt
Chiến dịch "tháng Tư
đen"
Tổng phản công nghị
quyết 36
Kép độc cứu nguy
Thăm nom và săn sóc
nhau lúc c̣n sống
Giặc từ thiện
Tiền nhân...
Những ám ảnh khó tẩy xóa
Tính hay quên của
người Việt tỵ nạn cs
Món nợ nên ghi nhớ
Nên đầu tư cho thế hệ trẻ
Mẹ Âu Cơ - Tiếng thở dài và
niềm an ủi
Trăm trứng trăm con - Một
truyền thuyết
Hai h́nh ảnh - Một sự so sánh
Ông Kỳ "Xuống Cấp"
Tôi thấy và nghe được ǵ ở Sài-G̣n ...