Thư này xin chuyển cho các bạn bè BK của tôi
và các bạn thanh niên nam nữ ở VN mà tôi biết qua email .
Viết về tham nhũng: Đi tù.
Biểu t́nh ôn ḥa về Hoàng Sa Trường Sa là của VN:
Đi tù.
Viết bài tai hại về Bô Xít Tây Nguyên: Đi tù.
Thế là thế nào ?
Phản quốc, bán đứng đất nước hay chính sách siêu việt "Vườn không
nhà trống; mời anh TQ vào, anh sẽ phơi xác sau đó ????"
Tôi không nghĩ ra được.
Không tin cũng không được, nghĩ sâu, xa, dọc, ngang vẫn không suy ra
được chủ trương hàng đầu của đảng CSVN.
Như đă viết trong thư trước: Chỉ cần 1 địa đạo "Củ Chi" của Tàu ở
Tây Nguyên là chết chắc. (Cựu Sĩ Quan Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa Lê
Thanh Sơn (horse7676) nh́n thấy như vậy).
Bài viết dưới đây rất hay, chính xác ư nghĩ của mọi con dân yêu nước
VN.
Mời đọc.
BK Lê Thanh Sơn
Tiếng Nói Đoàn Kết và Ước Mơ
Của Tôi
K D.
Lời ngỏ
Nếu bạn giống như tôi, thường xuyên theo dơi tin tức chính trị và xă
hội dân sự VN qua báo giấy, truyền h́nh, báo mạng, blog, v.v… th́
hẳn bạn sẽ đồng ư với tôi rằng rất nhiều người Việt trong và ngoài
nước ở một lúc nào đó, v́ một lư do nào đó đă hoặc đang bất b́nh với
chủ trương của Đảng CS và chính quyền VN. Một số đă t́m nhiều cách
khác nhau để bày tỏ thái độ của ḿnh. Một số khác v́ rất nhiều lư do
khác nhau th́ lặng im hoặc đă dùng một cách tôi và bạn không tài nào
nghe và hiểu được.
Không biết bạn có ngồi đếm những sự kiện khiến bạn bất b́nh với Đảng
và nhà nước hay không? Không biết bạn có để ư xem rằng trong số đó,
có bao nhiêu việc bạn không nhịn được và phải tỏ thái độ bằng một
cách nào đó hay không? Và tôi cũng không biết rằng bạn có để ư bao
nhiêu trong số những thái độ của bạn được Đảng và nhà nước nghe đến?
Bao nhiêu trong số nghe đến đó được giải quyết thỏa đáng? Tôi không
biết, nhưng tôi thỉnh thoảng có ngồi nghĩ đến. Và nhiều lúc, tôi tự
hỏi… Chỉ có tôi bất b́nh tỏ thái độ thôi sao? Hoặc bạn cũng đă lên
tiếng nhưng tôi không hề biết đến hoặc không hiểu? Chẳng lẽ bạn rất
hài ḷng với chủ trương của Đảng và nhà nước trên mọi phương diện và
chẳng bao giờ bất b́nh? Những lúc này, tôi lại hằng ao ước có một
cách đơn giản, ôn ḥa, và vô hại để tôi và bạn cùng sử dụng để gửi
một thông điệp đến Đảng, nhà nước, và cho nhau và biết chắc đối
phương sẽ hiểu thông điệp ấy có nghĩa “tôi đang bị áp bức”.
người dân VN đang bị áp bức chống khai thác Bauxite Tây Nguyên
Có lẽ bạn đang cười nhạo tôi như tôi vẫn thường
làm với ḿnh v́ đây là “chuyện mơ mộng hăo huyền”. Thú thật, đây
đúng là chuyện mơ mộng hăo huyền v́ có đến hai mức độ khó khăn trong
đó: (1) Nghĩ ra được một cách tỏ thái độ như thế và (2) được mọi
người cùng đồng ư sử dụng. Dù sao th́ có mơ vẫn hơn không v́ tôi có
cảm giác rằng đối với những chuyện khiến tôi cảm thấy bực tức với
chính quyền, chẳng có mấy chuyện được họ nhiệt t́nh giải quyết thỏa
đáng đến nơi đến chốn (phải nói là lơ là, giải quyết xuông, qua loa,
hứa lèo, v.v...) Tôi có ước mơ này v́ tôi nghĩ rằng mọi việc sẽ rất
rơ ràng nếu t́m ra được một cách tỏ thái độ như thế. V́ nếu thấy nó
xuất hiện khắp nơi, nó sẽ tạo sức ép cho những bức xúc được giải
quyết nhanh chóng, cho những người bức xúc cảm thấy bớt cô độc hơn.
Và ngược lại, nếu không nh́n thấy được nó, tôi có thể tin rằng chỉ
có tôi bức xúc mà thôi.
Những bức xúc mà tôi nhận thấy
Kể từ khi tôi bắt đầu mở blog, th́ sơ sơ cũng nhận thấy được sự bất
b́nh của người dân về một số sự kiện như sau: Ngư phủ VN bị tàu TQ
bắn, Hoàng Sa và Trường Sa bị TQ xâm lấn, sinh viên biểu t́nh bị
ngăn cấm và bắt bớ. học phí gia tăng, đàn áp dân oan khiếu kiện, xua
đuổi ông đồ giành địa bàn làm ăn trong ngày Xuân. đàn áp giáo dân
Thái Hà, quyết định quản lư blog, bưng bít thông tin báo chí, bỏ tù
phóng viên nhà báo, ép dân bán đất ruộng với giá rẻ để bán lại cho
công ty đầu tư, cướp đất của dân, bỏ tù bác Điếu Cày, khống chế LS
Lê Trần Luật, vụ tham nhũng PMU 18 và việc ông Tiến, vụ tham nhũng
Huỳnh Ngọc Sỹ, làm khó người dân tự ư làm từ thiện trong vụ sập cầu
Cần Thơ, ngăn cấm công nhân đ́nh công v́ bị chủ bóc lột, tranh chấp
biển Đông, v.v…
Gần đây nhất là vấn nạn TQ khai thác Bauxite ở Tây Nguyên, gây nguy
hại đến môi trường và đời sống người dân khiến rất nhiều người bất
b́nh với chủ trương của Đảng và nhà nước.
Những cách tỏ thái độ mà tôi nhận thấy và hiệu quả của chúng
Tôi cũng thường nghe, nhận thấy bạn bè và người khác tỏ thái độ bất
b́nh bằng nhiều cách khác nhau như sau: than văn với bạn bè, phổ
biến các bài viết trên blog cá nhân, góp ư với các bài viết trên báo
điện tử, gủi email phản hồi, mở trang báo điện tử, góp ư trong các
diễn đàn, viết thư cho thủ tướng, khiếu nại, khiếu kiện, biểu t́nh,
gửi tờ rơi, dán bích chương, chửi bới, thành lập nhóm, không gửi
tiền về VN, v.v… Nhưng rốt cuộc th́ đây vẫn là những cách tỏ thái độ
rời rạc, riêng rẻ khác nhau. Hoặc là chúng không gây được sức ép nào
đáng kể, hoặc không đủ đơn giản đế mọi người có thể sử dụng để có
được sự thống nhất nào đáng chú ư nên cuối cùng cũng bị bưng bít,
che giấu, đàn áp, lơ là bởi chính quyền.
Nguy hiểm nhất là các chiêu bài tráo trở nhằm đánh lạc hướng sự thật
như “phản động”, “bị hải ngoại giật dây”, “chỉ là một số nhỏ bức
xúc”, “đa số người dân vẫn đồng t́nh”, v.v… Nếu có được một sự thống
nhất rơ ràng để tỏ thái độ th́ không c̣n ai có thể láo lếu, tráo trở
được ǵ. Khi đa số người dân đều tỏ thái độ bất b́nh và hiểu được
thái độ của nhau, chẳng lẽ công nhận đa số nhân dân “phản động”?
Chấp nhận việc hải ngoại có thể giật dây mua chuộc nhiều người như
thế th́ chẳng khác nào chấp nhận họ có đủ tài lực và nhân lực đảo
chính rùi. Lư luận “một số nhỏ bức xúc với chính quyền” coi như
không sử dụng được.
Một cách thống nhất để tỏ thái độ sẽ có những đ̣i hỏi ǵ?
Cách này cần phải ngắn gọn trong nội dung để thông điệp có thể được
nhận diện và thông hiểu. Nó cũng phải ôn ḥa và vô hại để không gây
ảnh hưởng tai hại đến cho ai hoặc vi phạm luật lệ ǵ nghiêm trọng.
Nó cũng phải an toàn để tránh gây nguy hại đến cho những người biểu
lộ nó. Nó cũng phải đơn giản để có thể thể hiện ở bất cứ nơi nào bởi
tất cả mọi người. Nó không đ̣i hỏi việc tổ chức, không đ̣i hỏi người
lănh đạo. Nó cũng đ̣i hỏi tất cả mọi người phải thống nhất sử dụng
một cách nhất quyết, bất khuất. Và mục đích duy nhất là giúp chính
quyền lắng nghe tiếng nói của người dân hơn.
Một câu chuyện về con cháu Gandhi trong tinh thần ôn ḥa bất bạo
động
Mấy tuần qua tôi có đọc lại một bộ truyện 8 quyển nói về thế giới
của Kẻ Sát Tinh (Ender’s World) của tác giả Orson Scott Card. Đây là
lần thứ 2 tôi đọc nó. Trong đó có một đoạn tác giả Orson Scott Card
viết về một thế chiến trong tương lai với một đoạn hư cấu như sau:
“Một số quốc gia vùng Đông Nam Á rơi vào sự thống trị toàn diện
của Trung Quốc, trong đó có VN, Thái Lan, Indonesia, Burma,
Phillipine, Singapore, và Ấn Độ. Có một nữ quân nhân trở về Ấn Độ
khi chiến tranh chấm dứt... chứng kiến sự khuất phục của dân tộc
trước bạo quyền, nảy sinh ư định hàn gắn lại "Linh Hồn của đất Ấn"
vốn đang ră rời từng mảnh vụng và bị chà đạp. Cô ta nghĩ rằng người
Ấn Độ lúc đó không cần làm một việc ǵ hữu ích và to lớn, chỉ cần
một việc thiết thực nhưng vô hại mà ai nấy cũng có thể góp phần.
Sau khi lân la làm quen với các bà chị giặt giũ bên bờ suối, cô ta
nhặt một viên đá và lặng lẽ đặt bên vệ đường. Sau đó nhặt thêm một
vài viên nữa và sắp thành một hàng thẳng tắp bên đường. Ai hỏi đến
th́ cô ta bảo là thấy làng bên cạnh làm thế, và họ đang xây vạn lư
trường thành của Ấn Độ để tỏ thái độ chống đối với chính quyền Trung
Quốc, ngăn chặn sự xâm lăng. Lúc đầu, ai cũng nghĩ đó là chuyện vớ
vẩn, có người c̣n đá đổ những viên đá chất chồng và chế nhạo cô ta.
Nhưng dần dần, có người bắt đầu làm theo càng đông v́ thủy chung, đó
là cách duy nhất để tỏ thái độ mà không ai biết, không cần tổ chức,
không cần chuẩn bị, tính toán, và nhất là ai cũng có thể tham gia,
từ nghèo đến giàu, từ trẻ em đến bô lăo. Ai ai cũng bất b́nh với
quân xâm lược. Nữ quân nhân nọ lại lang thang như một người hành
khất sang làng kế tiếp, và mọi chuyện lặp lại từ đầu. Một thời gian
sau, những hàng dài các viên gạch nằm ngổn ngang khắp cả Ấn Độ, có
nơi v́ nhu cầu lưu thông, chúng được chất thành đống bên vệ đường.
Vạn lư trường thành của Ấn Độ này trên thực tế chỉ là đống đá vụn
rời rạc, có thể đạp đổ bằng chân. Nhưng đối với TQ và mọi người, nó
đại diện cho sự hồi sinh và đoàn kết của một dân tộc.
Giới lănh đạo TQ, không đá động đến cũng không được. Nhưng việc họ
có thể làm là ra những quy luật quái đản như cấm cầm đá trong tay,
cấm chuyên chở đá ở bất kỳ số lượng nào mà không có giấy phép, bắt
giữ tất cả mọi người, kể cả trẻ em cầm đá trong tay. Khiến sự căm
phẫn dâng lên thêm"
Biểu tượng và mức lan rộng của nó
Sử dụng một biểu tượng để thay thế cho một thông điệp là một việc mà
các thương hiệu thường hay sử dụng. Khi nh́n thấy một vệt dài từ
h́nh cong từ trái sang phải, hầu như ai cũng nhận ra thương hiệu của
Nike, và thông điệp được gửi gấm là “hăy thực hiện” (just do it).
Khi nh́n thấy một lá cờ đỏ với 5 ngôi sao vàng ở góc phía trên bên
trái, hầu như ai cũng nhận ra đó là biểu tượng của anh láng giềng
Trung Quốc. Một người b́nh thường không cần phải là tín đồ Hồi Giáo,
Công Giáo, đạo Do Thái, không cần phải đọc qua kinh Torah, Qu’ran,
Thánh kinh hay phải là một người Hi Lạp để hiểu rằng một con bồ câu
trắng ngậm cành ô liu tượng trưng cho ḥa b́nh.
Tôi cho rằng người dân VN cần có một biểu tượng thống nhất trên toàn
thế giới để hiểu nhau và để giúp chính quyền VN nhận ra rằng họ đang
bất b́nh với chính quyền v́ một chuyện ǵ đó. Thế th́ một biểu tượng
thống nhất hợp đủ những đ̣i hỏi nói đến phía trên sẽ là ǵ?
Một thí dụ điển h́nh
Lư do khiến tôi viết lên bài viết này không có ǵ khác hơn là chuyện
khai thác Bauxite ở Tây Nguyên. Và khi viết lên bài viết này, tôi
liên tưởng đến h́nh ảnh một chữ S (tượng trưng cho đất nước VN), và
một chữ e viết thưởng cột ngang ở giữa (trượng trưng cho sự áp bức).
Nội dung của biểu tượng này đủ ngắn gọn để nói gửi đến thông điệp:
người dân VN đang bị áp bức. Trước chủ trương của Đảng và nhà nước
về việc cho phép ngoại bang chiếm đóng, đưa người vào khai thác
Bauxite, gây ô nhiễm trầm trọng cho môi trường, gây ảnh hưởng lớn
đến đời sống người dân, tôi ước có một ngày tôi nh́n thấy biểu tượng
này qua các nhánh cây cong h́nh chữ S với một cọng cỏ cột ở giữa,
hai cọng ch́ bẻ cong, treo lủng lẳng trên từng cành cây ở khắp nơi.
Những h́nh vẽ h́nh chữ S và e ngoệch ngoạc bằng gạch đỏ, bùn, viết,
phấn, sơn trên từng vách tường, vỉa hè, cột đèn, mái nhà ở khắp nơi
có người VN cư ngụ. Tôi ước mơ được nh́n thấy nó trên từng bảng hiệu
trên xa lộ, trên những tờ rơi rải rác bên vệ đường, trên những lá cờ
nhỏ dựng bên cửa xe ô tô. Tôi ước mơ được nh́n thấy nó được viết,
vẽ, in trên những chiếc áo thun, nón lá, mũ, của người đi đường.
Thay lời kết
Tất nhiên th́ đó vẫn chỉ là một trong nhiều cách, và chỉ là một ước
mơ. Nếu ngày đó trở thành thật, th́ tôi sẽ tin rằng tiếng nói của
một dân tộc đoàn kết đă sống dậy. Và tiếng nói ấy cùng chung một lời
“Người dân VN đang bị áp bức!”. Thật sự là thế, người dân VN
đang bị bưng bít thông tin, đang bị đàn áp nhân quyền, và nhất là
đang bị khai tử bởi kế hoạc khai thác Bauxite. Đó là ngày tôi tin
rằng linh hồn dân tộc tôi không ră rời từng mảnh, dễ bị lấp vùi như
hiện nay.
Trước nỗi lo sợ mất tiếng nói riêng là vấn nạn dân tộc không bao giờ
có được một tiếng nói chung, kể cả những khi hiểm họa cận kề. Khi
t́m ra được một giải pháp đơn giản để tỏ thái độ, hoặc là phần đông
không ai có ǵ bức xúc, hoặc là nó sẽ xuất hiện khắp nơi. Không c̣n
lư do ǵ để biện minh trước câu nói “số người bất b́nh với chính
quyền chỉ là những phần tử riêng rẽ” cả.
K D.
Tản mạn cuối năm
H́nh ảnh
đáng ghi nhớ trong năm
Miệng kẻ sang
có gang có thép
Hiến dâng máu !
Xướng xa vô loài
Khinh bỉ
Học làm người
Cái Hộ Chiếu/Thông
Hành
Thất bại hay
thành công
Ngân hàng quân đội
Nói chuyện với Hà Sĩ
Phu
Trái khoáy cuộc đời
Một chế độ hèn hạ
Chữ với nghĩa
Cơm với cá…
Tuyên bố đầy
tính sáng tạo
Chưa hết đu dây
C̣n có t́nh người
không?
Cả tin hay nghi ngờ
Ca sĩ hải
ngoại... Những kẻ bán linh hồn xho quỷ
Sợ hay không sợ
trung quốc
Gây hấn!
Lại nói về lá cờ
Trớ trêu của lịch sử
Các anh, một
chính phủ khốn nạn!
Xin cám ơn Tổng Thống
Obama
Nổ
Nước mắt cá sấu
Bánh ḿ Ai Cập, cá Việt Nam, khát vọng con người
Trách niệm về đâu
Mặc cảm dốt nát
Đâu là sự thật ?
Bệnh Nổ Ở Mỹ Rất Thịnh Hành?
Gần 2
triệu người đă hy sinh cho cuộc chiến, v́ mục đích ǵ?
Văn hóa "Giả Vờ"
Tổng Thống Donald
J. Trump ?
Mừng mùa Xuân dân
chủ!
Tâm lư chính trị
Bắt Ls Nguyễn
Văn Đài là hành động tuyệt vọng của CS
Chuyện ǵ cũng
chấm hết !
Dốt như
chuyện tu, Ngu như tại chức
Bài học nặng kư
Không thể tha thứ
được
Em bé và những viên sỏi
Bệnh "nói dai, nói
dài, nói dở, nói dô diên"
Rường cột nước nhà
Rỗng tuêch rỗng toác
Vẫn chuyện xe cán
chó
Hai cái băy
nguy nhiểm của "Nhớ rừng"
Giá trị của VNCH
30
Tháng Tư, cô nghệ sĩ Kim Chi dứt khoát
C̣n ǵ xấu hổ hơn
nữa?
V́ sao
Do Thái không dám không kích Iran?
Ông "cha" Trịnh tuấn
Hoàng
Nói KHÔNG Với Cộng Sản!
Những sự
thật cần phải biết về VNCH
Đập "b́nh" phải đập cái b́nh... phong!
Thăm dân cho
biết sự t́nh
Cái giá của Tự Do
Con chuột và cái b́nh
Đàn ḅ vào thành phố
Tranh quyền đoạt lợi
Làm từ thiện - Nên hay không
Thôi
rồi...
Chuyện biển đông
Quả đại pháo cuối
cùng
Biển Đông dậy sống
Vụ HD 981: Việt Nam
xem xét quan hệ chặt chẽ hơn với Hoa Kỳ
Thư trả lời
một bạn Du Học Sinh....
Gửi các anh Quân
Nhân QLVNCH đang ảo tưởng
Tổ Quốc
muốn ta phải kiên cường
Đừng mắc mưu bọn Việt
cộng....
Việt Cộng – Việt Cộng
Một âm mưu thâm độc của Việt
Cộng
Họ là “ngụy”, ta là ǵ?
Việt cộng hóa
Kinh nghiệm
tạo ra kinh nghiệm
Những sự thật
cần phải biết
Giọt nước
mắt cho quê hương
Vơ Thị Thắng và Nguyễn
Phương Uyên, bóng tối và ánh sáng
Muốn Việt Cộng sớm sụp
đổ
Tổ Quốc Việt Nam
- C̣n hay đă mất?
Đồng chí Ếch dốt
chính tả
Đứng chàng hảng
Thời sinh viên ở Sài G̣n
Hăy nói trước ngày
chết
Chuyện cái sổ hưu
Thật giả, giả thật
Bất an
Nhận định về
cuộc bầu cử Tổng Thống Mỹ 2012
Thế hệ của
tôi – một thế hệ vứt đi
Người CS -
Cộng sinh hay kư sinh
Miền Nam sau 37 năm
dưới chế độ CS
Lẳng lặng mà xem...
Chủ nghĩa tư bàn
và chủ nghĩa tư bản đỏ
Không có gí
quư hơn độc lập con c...
Bản án chế độ cộng sản
VN
Phản hồi về bài
báo "Hành động lố bịch" trên báo QĐ...
Thân phận một tù nhân chính trị VN bi quên lăng
Hơi ấm non sông
Mẹ kiếp: Đứa nào bán
nước?
Thêm lần nhắc nhớ
Hào khí Việt Nam – Đáp lời
Sông Núi!
Nhân ngày Quân Lực 19
tháng 6...
Hai câu chuyện
phụ nữ Việt Nam
Tương lai nào cho
đảng cộng sản VN?
Anh hùng dân tộc
Thiên tài đảng ta
Ngọc ở trong nhà
Băi nhiệm và bất tín
nhiệm
Ngày phán xét sẽ đến
Thân phận "cử tri"
và "Đại biểu Nhân dân" ở Việt Nam
Sức mạnh của
Cộng Đồng người Việt Quốc Gia hải ngoại
Giữa Đạo và Đời
Tiên lăng - Chuyện
không đơn giăn
Triệu
con tim, c̣n triệu khối kiêu hùng
Độc quyền đẻ ra
đặc quyền
Những viên Đạn Hợp
Âm
Đảng là tên
đầy tớ phản phúc!
Cơn băo lốc
Kẻ thù nguy
hiểm chính là thành phần đánh phá cộng đồng
Xuân quê hương
Nhân quyền
trong rừng luật
Nhận lầm đồng hương
Vô tôn giáo
Bạo lực của
cường quyền: Xưa và Nay
Nhân quyền
trong rừng luật
Những người "vọng
quốc"
Chó sói gởi chân
Làm thế nào để
giành lại tự do?
Thử cho biết
Tin nhà nước !
Thế chân hạc mới
tại Á Châu
Thời anh hùng
Đỗ Thị
Minh Hạnh - Giọt nước hay mảnh thuỷ tinh
Tuyển dụng nhân tài
Nghề bán nước
Đạp vào mặt lịch sử
Cái giá của độc lập và tự do
Thêm một chiến sĩ đấu
tranh bị cầm tù
Thằng dân
Người lính VNCH & vành khăn tang Tổ Quốc
Nhận định t́nh h́nh đất nước hiện nay
Núm ruột quê hương
Dép râu và nón cối
của bộ đội Việt Cộng
Khủng bố: Xưa và
nay
Lại viết về
nổi bất hạnh của QLVNCH
Bài học
30 tháng 4
36
năm Quốc hận nghĩ về tâm trạng của tù nhân chính trị
Những ngộ nhận lịch sử
36 năm Quốc hận
tôi nghĩ ǵ?
Nhớ lại nỗi
bất hạnh của QLVNCH
Quốc gia thua để
thắng, cộng sản thắng để thua
Chiến sĩ
VNCH được giải ngũ chưa?
Người lính VNCH
Sáng mắt ra chưa?
Trí tức thổ tả
Giă từ Thiện
và bệnh Mù Loà
Triển vọng
chiến thắng công sản của người Quốc Gia
Tôi là ai?
Xuống đường
Nằm Vùng? Ai? Ở
Đâu?
Lộn xộn tiếng
Việt thời giao lưu văn hóa ở Việt Nam
Mậu Thân, Anh c̣n
nhớ hay đă quên ?
Thiên đàng XHCN
Từ Tunisia, qua Yemen, đến Ai
Cập, bao giờ đến công sản Việt Nam ?
Đàn cá trong ao bác Hồ và những con
chó của Pavlov
Ṭm tem...
Thư gửi Nguyễn
Đắc Xuân
Về chuyện “trong sáng hóa” tiếng Việt...
Tự điển
Văn hoá và con
người
Chuyến xe buưt và khúc
hát người lính mù
Vài suy nghĩ về biểu t́nh
chống văn hóa vận tại Melbourne
Những kẻ thầy đời
Nhạc lính
Tin và không
tin trong xă hội VN
Khi bài hát trở về
Từ buổi chiều trên nghĩa địa Hàng
Dương
Ḷng dân đang chuyển ?
Tứ Bất Tận - Tứ Bất Năng
Lê Thị Công Nhân
Nh́n lại
đống rác lịch sử đánh Mỹ cứu nước của csvn
34 năm sau, họ là ai ?
Nh́n Tây Tạng thấy Việt Nam
Chuyện đời...
Đặc công văn hoá miền
Nam
Bài viết từ một người SG
Thư ngỏ gửi
những người trí thức mê sảng...
Tội nghiệp đất nước tôi
Thời thế mới, đấu
tranh mới...
Bao giờ dân Việt trở
thành thiểu số trên chính quê hương ḿnh
Nói với các con tôi
Phiên phiến tuổi già
Hành vi nhỏ... dă tâm lớn
Gà trống và cáo
Xin đừng lăng quên nhà dân
chủ trẻ Lê Trí Tuệ
Thảm trạng người Việt
tỵ nạn tại Cam-bốt
Sao anh nỡ đành quên
Thế hệ già hải ngoại
nên nh́n lại
Khiếp nhược: Nhục và hèn
Tiếng nói từ Mộ Đức
Từ tiếng súng Trần Văn Bé Tư
Ca rao thời đại hcm
Những vần thơ chui
Lê Thị Công Nhân - Người con
cưng của ...
Cũng bởi thằng dân ngu
Chống VC hay TC?
Cái Làn và cái L...
Trông thấy vậy mà
không phải vậy
Thèm
Hăy vất bỏ khối nặng
của tính ác và sự xấu
Chọn lựa
C̣n cờ đỏ sao vàng th́...
Đừng măi lợi dụng "nỗi đau da
cam"...
Lạ và nhạy cảm
Chân dung người vợ
lính
Việt Nam lâm nguy
Gịng sông Bến Hải vẫn c̣n
Giáo dục VN, tội ác băng hoại xă
hội
34 năm nh́n lại cuộc chiến
chống csVN
Nay anh, mai tôi
Chiến dịch hoa hồng đỏ của
csVN
Đêm nhớ về anh
Nhớ Vơ Hoàng
Cái miệng
Từ Lê Văn Thinh
đến Nguyễn Cung Thương
Chuyện phải viết
Vất chanh bỏ vỏ
Tổ Quốc - Danh Dự -
Trách Nhiệm
Mối nhục của một quốc
gia
Lá Cờ
Mơ ước của tôi
Chim hạc và chó săn
Tường tŕnh 10
điểm, Đạo đạt lên LHQ
NK Đặng Thuỳ Trâm - Sản
phẩm dối trá ...
Tóm tắt một số tội ác cs VN
Sự thực về cái gọi là "Đại
thắng mùa Xuân
Bọn cs sợ quan thầy ...
Xin hăy cứu lấy Tổ Quốc
Tâm t́nh gửi đến anh
chị CQN QLVNCH
Đỉnh cao cháy rụi
Mậu Thân, anh c̣n nhớ hay
đă quên
Cảnh giác âm mưu
"tẩy nảo" của Casula Powerhouse
Bệnh "dại" của người Việt
Chuyện Nguyễn Thái Hoàng
Niềm kiêu hănh của người Việt
Chiến dịch "tháng Tư
đen"
Tổng phản công nghị
quyết 36
Kép độc cứu nguy
Thăm nom và săn sóc
nhau lúc c̣n sống
Giặc từ thiện
Tiền nhân...
Những ám ảnh khó tẩy xóa
Tính hay quên của
người Việt tỵ nạn cs
Món nợ nên ghi nhớ
Nên đầu tư cho thế hệ trẻ
Mẹ Âu Cơ - Tiếng thở dài và
niềm an ủi
Trăm trứng trăm con - Một
truyền thuyết
Hai h́nh ảnh - Một sự so sánh
Ông Kỳ "Xuống Cấp"
Tôi thấy và nghe được ǵ ở Sài-G̣n ...