Chỉ vài ngày sau khi Sài Gòn mất là hai người bạn ấy đến thăm tôi. Phan hoạt động nội thành, c̣n Trần th́ từ bưng biền trở về. Cả hai tiếp thu Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, và họ gặp em gái một người bạn thân của tôi lúc ấy hiện là Sinh Viên QGHC nên biết tôi đă di tản từ Đànẵng vào Sài Gòn, v́ thế họ đă t́m đến thăm tôi. Biết tôi vừa sinh cháu trai chỉ được mười mấy ngày nên hai người khi đến, đă cầm theo quà tặng là m t hộp sữa bột.
Tôi bấy giờ như một cái xác không hồn, lặng lẽ
ngồi tiếp hai người khách bất ngờ với một “chiến tuyến” được phân
định rơ rệt trong vô h́nh giữa chúng tôi, những kẻ đă từng một thuở
là bạn của nhau! Tôi chua chát nghĩ thầm: “Hai người đến để nh́n cho
thật rơ mặt kẻ thua cuộc hôm nay là tôi đấy à!”
Nhớ ngày khi tôi vừa mới bước chân vào trường Luật Sài Gòn th́ tất
cả bọn họ đều là những học huynh của tôi, kẻ thấp nhất cũng học trên
tôi một lớp. Có người năm thứ ba, và có kẻ đă cao học. Cả cái nhóm
Ban Xă Hội Luật thuở ấy đă cùng nha u sinh hoạt thật là vui vẻ dễ
thương. Những buổi sáng đến trường khi trời c̣n tờ mờ nên vào giờ
đổi lớp đầu tiên là chúng tôi gộp tiền nhau lại để một người trong
nhóm chạy ra bưu điện mua bánh ḿ Hương Lan đem về rồi cùng nhau ăn
sáng, cười đùa. Cuộc đời sinh viên của chúng tôi đă mở ra êm ả theo
với “con đường Duy Tân cây dài bóng mát”, rộn ră những t́nh thân và
những giấc mộng đời xanh ngát. Trong nhóm, tôi thân nhất với hai anh
Phan, Trần, và với Lâm. Lâm sau này đă rẽ bầy, qua Quốc Gia Hành
Chánh. Hiện nay Lâm đang sinh sống ở Melbourne, Australia, và hiện
đang là “the webmaster” của một website chống cộng rất cực đoan,
kiểu chống Cộng gây nơm nớp lo âu cho những bạn bè quan tâm. Khác
với Lâm mà cuộc sống lúc bấy giờ có phần khó kh3n, Phan và Trần đều
là hai công tử con nhà giàu nhưng đă lao đầu vào những công tác xă
hội một cách nhiệt t́nh và triệt để, khiến tôi lúc ấy vô cùng thán
phục! Họ không giống như hầu hết các sinh viên thời thượng Sài Gòn
thuở ấy, ngày Chủ Nhật là ra ngồi ngất ngưỡng ở Brodard, ở La
Pagode, để tán hươu tán vượn và rửa mắt với phố xá dập d́u tài tử
giai nhân, thụ hưởng thứ thanh b́nh xa xỉ trong ḷng một đất nước
đang lửa khói chiến tranh.
Hai thanh niên này đă cùng với dăm ba người bạn của họ lần ṃ vào
những khu xóm nghèo nàn để dạy đọc, dạy viết chữ, và dạy những
phương pháp giữ ǵn v sinh căn bản cho các trẻ em sống ở đó. Ôi
những trái tim nhân ái tràn đầy lư tưởng bao la trong ngưỡng mộ của
tôi! Cho đến một hôm th́ thông cáo dán đầy trường Luật, tố cáo những
tên sinh viên Cộng Sản đă ẩn núp trong Ban Xă Hội, trong ấy có Phan
có Trần và một số các tên tuổi khác nữa! Tôi ngẩn ngơ để thấy rằng
th́ ra ḿnh non nớt quá! Nhưng thật may, ngoài những công tác xă hội
để phục vụ cho sinh viên lúc bấy giờ như liên lạc với Hợp Tác Xă
Nguyễn Huệ để mua vải giá rẻ về bán cho sinh viên hay tham gia cùng
với các trường bạn trong công tác quyên góp giúp đỡ các đồng bào bị
thiên tai băo lụt th́ tôi chưa hề bị họ lôi cuốn xa hơn vào những
mục đích chính trị riêng tư của họ.
Ḍng đời cứ thế đă trôi nhanh, đẩy đám bạn bè chúng tôi mỗi người
lưu lạc một hướng! Tôi yên thân vào làm việc ở một ngân hàng lớn.
Phan và Trần sau đó cũng phải khoác vào người bộ quân phục. Một hôm
Phan t́m đến thăm tôi, cho tôi biết Trần hiện đang sống ở Pleiku,
không bị đưa đi tác chiến v́ được một vị quan lớn giữ lại làm việc
văn pḥng để ngày ngày đến nhà dạy kèm cho các con của ông ta học.
C̣n Phan th́ nhờ núp bóng cậu là một vị Đại Tá (cũng là cha nuôi anh
ta từ ngày anh ta mồ côi cả bố lẫn mẹ) nên cũng được tạm yên thân.
Bẵng đi một dạo, bỗng một hôm Phan lại đến t́m tôi để cho tôi biết
rằng Trần đă trốn vào bưng! Phan nói: “Anh cC5ng muốn được như Trần
nhưng anh không thể, v́ anh không thể nào gây liên lụy đến cậu của
anh!” Rồi Phan lại trầm ngâm bày tỏ thêm: “Anh bất lực và hèn quá
phải không v́ cứ phải cúi đầu nhẫy nhụa sống trong một xă hội quá
thối tha và bất công!” Tôi khẳng định lập trường của ḿnh: “Em th́
lựa chọn Tự Do nên không thắc mắc ǵ khác hơn nữa hết! Xă hội này
thối tha và bất công nhưng chúng ta cũng vẫn c̣n có thể xuống đường
để chống đối kia mà.” Tôi chỉ bày tỏ ngần ấy, c̣n đối với lựa chọn
của họ, tôi không có ư kiến. V́ họ đều là những thanh niên trí thức
và có lư tưởng nên tôi không ngu dại mất th́ giờ để thuyết phục họ.
Theo tôi th́ tất cả mọi người hoàn toàn tự do trong chọn lựa20của
ḿnh để đi con đường mà ḿnh muốn đi.
Hôm ấy, sau ngày nước mất nhà tan 30 tháng 4 chỉ mấy hôm, hai vị học
huynh này đến thăm tôi để ngầm cho tôi biết rằng tôi đă là kẻ thua
cuộc trong chọn lựa năm xưa của tôi, hay nói rơ ràng và chính xác
hơn, là kẻ chiến bại (?!) Con đường tôi đă chọn lựa và đă đi, tôi sẽ
vẫn măi măi đi, không bao giờ rẽ lối hoặc đổi chiều đâu, các anh ạ!
Gặp lại các anh chỉ để tôi càng khẳng định hơn là măi măi chúng ta
không bao giờ có thể đứng cùng chung một chiến tuyến! Không bao giờ!
Gia đ=C 3nh tôi thuộc hàng ngũ “đại ngụy” v́ đă có đến bốn đấng nam
nhi chi chí vác khăn gói cùng lên đường một lượt vào trại tập trung
cải tạo: Hai ông anh ruột, một ông anh họ mà ba má tôi đă nuôi nấng
từ thuở nhỏ, và phu quân của tôi. Ở nhà th́ ông em út c̣n học lớp 11
của chúng tôi lại nổi loạn theo đám bạn bè đi dán truyền đơn “chống
cách mạng” để rồi cuối cùng cũng theo chân các anh của ḿnh vào nằm
đếm rệp trong nhà tù!
Thêm một năm trôi qua, niềm hy vọng vào một sự lật đổ và đổi thay
đến từ những sức mạnh vạn năng hải ngoại đă mỏi ṃn dần, nhưng đôi
mắt của đại đa số những người dân miền Nam ch=C 3ng tôi th́ mỗi lúc
đă một sáng hơn để không c̣n một ảo tưởng nào về thiên đường Cộng
Sản nữa. Ngay đến cả những cây cột đèn vô tri trên đất nước chúng
tôi cũng ước muốn được rời bỏ quê hương, vượt biên t́m tự do, không
phải có người đă nói như thế hay sao!
Một hôm, bỗng dưng tôi t́nh cờ gặp lại Phan. Tôi đă không thể ngăn
được ḿnh, buột miệng hỏi anh: “Cho đến hôm nay, anh vẫn c̣n thấy
rằng con đường anh đă lựa chọn là lư tưởng hay sao?” Phan thành thật
trả lời: “Lư tưởng v́ anh tưởng rằng có lư!” Ḷng tôi đă chùng xuống
trong một nổi cảm thương thay v́ thù ghét bởi câu tr3 lời quá buồn
bă, chua chát, và rồi chỉ nghe tội nghiệp cho một người đă một thuở
nào trái tim mang đầy những mộng tưởng tốt đẹp. Anh ta chọn lầm con
đường để đi, nhưng mộng tuởng của anh ta không sai trái. Công bằng
để nói, cái xă hội mà trước đây chúng tôi đă sống quả thật cũng chả
phải là một xă hội hoàn hảo ǵ. Xă hội ấy cũng đầy dẫy những bất
công hiếp đáp, những cảnh con ông cháu cha bất tài vô tướng ăn trên
ngồi trước, những mua quan bán tước, những lợi dụng chức quyền đến
làm công phẫn ḷng người! Phan mơ ước một chế độ công bằng hơn, tốt
đẹp hơn cho tất cả mọi người dân, và điều này tôi có thể hiểu được.
Nhưng tại sao Phan lại nghĩ rằng một chế độ độc tài sắt máu như=2
0chế độ Cộng Sản có thể giúp thực hiện giấc mộng này cho dân tộc th́
quả thật tôi không cách nào hiểu được, không cách nào!
Những ngày cuối c̣n ở Sài Gòn, tôi biết được rằng cả cái đám sinh
viên Luật thiên tả ấy đang được đào tạo lại trong lớp pháp lư Cộng
Sản để trở thành những viên chức hành chánh hay pháp luật thực thụ
của chế độ v́ đă bắt đầu bước qua giai đoạn mà đảng Cộng Sản Việt
Nam phải sử dụng đến những người trí thức trong guồng máy của họ khi
họ bắt buộc phải mở rộng cánh cửa ngoại thương để bước ra khỏi sự
nghèo đói và lạc hậu.
Từ trại tị nạn Pulau Bidong, 3 mẹ con tôi đă được Canada tiếp nhận
cho định cư, và hè năm 1999 tôi đă theo con gái tôi về Việt Nam để
giúp cháu làm cái “tour package” của hăng “Premiere Tours” mà Việt
Nam là một trong những địa điểm du lịch của “tour” này. Bạn tôi là
Hoàng cứ khăng khăng bắt tôi phải đến gặp đám bạn cũ ở trường Luật
ngày xưa: “Chị phải đến thăm họ với H. rồi mới biết! Các anh ấy vẫn
quư chị lắm mà, để H. phone cho họ.” Sự gặp gỡ thăm viếng này đều do
một bàn tay sắp đặt của bạn tôi, và hai mẹ con tôi chỉ việc theo
đuôi nàng mà thôi.
< div>Theo mệnh lệnh của Hoàng, chiếc taxi dừng lại trước một ngôi
biệt thự kín cổng cao tường để cho 3 người chúng tôi bước xuống. Cái
cổng sắt cao nghệu đến tôi không thể nào với tay qua được. Hoàng bấm
chuông, và có gia nhân ra mở cửa. Trần và mấy người bạn nữa nghe
tiếng chuông, cũng đang từ trong ngôi biệt thự to lớn, tươi cười
bước về phía chúng tôi. Cánh cổng ngôi biệt thự vừa được mở ra là
con gái tôi đă thảng thốt: “Eo ôi, nhà bạn của mẹ sao mà nguy nga và
đẹp kinh khủng thế này!” Ấy là cháu đang sống ở Canada và đă được
trông thấy bao nhiêu là nhà cửa to lớn đẹp đẽ nơi đây rồi! Trước khi
đến được ngôi nhà lớn, chúng tôi phải đi qua một khu vườn mênh mông
có hồ nuôi=2 0cá sấu, hồ sen, hồ súng, và các loại cây kiểng được
cắt xén tỉ mỉ thành h́nh chim công, chim phượng, c̣, voi, thỏ, ngựa,
vv….và vv…… Giữa khu vườn là ngôi nhà nghỉ mát h́nh bát giác với rất
nhiều những ḥn non bộ quanh đó.
Quan sát tỉ mỉ khu vườn này một ṿng, tôi hỏi Trần liền: “Anh làm
sao có thể tự tay chăm sóc mấy con cá sấu và cắt tỉa các cây kiểng
này chứ?” Trần cười: “Phải thuê người chăm sóc chứ!” Tôi nói: “Chắc
tốn tiền bộn lắm!” Trần trả lời tỉnh bơ: “Mỗi tháng khoảng 1 cây
vàng mà thôi!” “Chỉ một cây vàng thôi!”, trái tim tôi bỗng dưng nhói
thắt lại! Tôi nhớ đến bác xích-lô mC3 ngày mới về, hai mẹ con tôi đă
gặp ở chợ Bà Chiểu, và từ đó sáng sớm tinh mơ nào bác ta cũng đến
đậu xe ngay trước cổng nhà chúng tôi đang tạm ở. Chuyện tṛ hỏi han
bác th́ chúng tôi được biết mỗi ngày nếu may mắn, bác có thể kiếm
được khoảng 1, 2 đô la Mỹ để đổi gạo cho gia đ́nh. Có ngày không
kiếm được một mối nào hết, bác phải vác xe về không, v́ bây giờ các
con đường mà xe xích-lô có thể chạy được bị giới hạn lắm nên ít du
khách muốn đi xích-lô. Xích-lô chạy chậm, lại phải chạy ḷng ṿng
trong trời nắng như thiêu như đốt và trong cả bụi bặm ô nhiễm của
thành phố Sài Gòn, v́ thế khó mời mọc được du khách! Mẹ con chúng
tôi v́ ḷng “không nỡ” nên từ đó mỗi ngày đều phải=2 0ngồi xích-lô
của bác để giúp, khiến mỗi buổi tối khi về đến nhà và lau mặt th́
chiếc khăn mặt của cả hai đều đen như lọ nghẹ bởi khói xe Sài Gòn,
c̣n da dẻ th́ nước da trắng trẻo ngày mới về đă trở thành làn da rám
nắng màu bánh mật! Vô vàn cảnh nghèo đói rất đổi thương tâm nữa được
gặp ở ngay trong ḷng thành phố Sài Gòn lộng lẫy mà tôi không thể
nào kể xiết!
Bước vào bên trong nhà, sự sang trọng của giai cấp “quư tộc mới” này
c̣n được trông thấy rơ ràng hơn với vô số đồ gỗ và các đồ vật quư
giá được chưng bày khắp mọi nơi. Bắt đầu cuộc tṛ chuyện là tôi đă
kh=C 3ng ngăn được tôi phải mở miệng nói liền tức th́: “Nghe mấy bác
xích-lô than thở mà tội quá, mỗi ngày lợi tức 1 đồng đô-la Mỹ có khi
cũng không kiếm được th́ làm sao có thể sống!” Trần trả lời ngay,
cười cợt, dửng dưng: “Ồ, xạo đó, có khi họ kiếm được bộn lắm!” “Ba
xạo? Bộn lắm là bao nhiêu hở? Có được 1 cây vàng như con số mà hàng
tháng anh phải bỏ ra để nuôi cá sấu và chăm sóc cây kiểng hay
không?”, tôi tự hỏi thầm trong nổi phẫn nộ đến lùng bùng tai óc! Nếu
kẻ dửng dưng nói ra lời này chỉ là một tên VC tôi không quen không
biết th́ tôi cũng chẳng thèm lư đến để có cái phản ứng giận dữ ấy v́
với tôi: “Cái lũ đó, chúng là như thế mà!” Nhưng đây là vị học huynh
mà tôi 1ă từng ngưỡng mộ. Vị học huynh khao khát công bằng xă hội và
cơm ăn áo mặc cho dân tộc của anh ta. Vị học huynh đă từng hy sinh
những ngày Chúa Nhật ngồi Brodard, Pagode, lặn lội vào những khu xóm
nghèo nàn để lau tay, rửa mặt, để dạy đọc dạy viết cho những trẻ em
lem luốc rách rưới không đủ điều kiện đến trường. Không phải là phẫn
nộ mà là một nổi đớn đau thất vọng gần như là tuyệt vọng trong tôi!
Một chế độ tham tàn đến như thế nào mà đă biến được người sinh viên
quá trong sáng quá lư tưởng năm xưa trở thành một kẻ hoàn toàn không
c̣n chút nhân tính hiện đang ngồi trước mặt tôi đây (???!!!)
Buổi tiB Bc chào đón tôi đă được bày biện trong căn nhà nghỉ mát
h́nh bát giác (giống như lầu uống rượu ngắm trăng của các vị đại phú
gia hay vua chúa Trung Hoa thời cổ xưa) với những món ăn đặc biệt và
đắt tiền được nhà hàng đem tới. Bạn bè ngày xưa khá đông, trong số
ấy dĩ nhiên có cả anh Phan. Nhưng cũng có dăm ba người lạ mặt với
tôi mà tôi đoán là những kẻ đến để nịnh bợ chủ nhân lúc đó đang là
một vị Giám Đốc Công Ty Xuất Nhập Khẩu TP HCM. Tôi ngồi vào bàn và
chỉ ăn uống lấy lệ v́ không c̣n một chút hứng thú, điên tiết bởi câu
bợ đỡ thối tha từ miệng ông thầy dạy Anh Văn của Trần khi tự cho
rằng ông ta “đi Mỹ chỉ để làm một thứ ăn mày Mỹ mà thôi!” “Biết ḿnh
đi Mỹ chỉ đ=E 1 làm một thứ ăn mày mà vẫn đi th́ đúng là một kẻ sĩ
vô liêm sĩ!”, tôi búa liền một búa! Buổi tiệc hội ngộ từ giây phút
ấy nặng nề mùi thuốc nổ từ vị khách quư được ưu ái mời đến là tôi,
khiến mọi người yên lặng như tờ. Tôi cũng mong có người đứng dậy ra
về để đứng dậy theo, nói lời cám ơn và giă biệt gia chủ cho thật
nhanh.
Cũng trong chuyến về Việt Nam rất ngắn ngủi này, tôi đă có cơ hội
hơn những kẻ về thăm quê hương khác, được chứng kiến hoạt cảnh “tham
nhũng tiếp nối tham nhũng!” Hoàng không biết đă vô t́nh hay cố ư,
đưa tôi đến nhà một vị luật sư tên tuổi của Sài Gòn20ngay sau vụ
án xử tử h́nh nhiều tay đầu sỏ tham nhũng của chế độ. Tôi ngồi đó để
nh́n kẻ ra người vào lũ lượt suốt một ngày, mặc cả với vị “luật sư
trung gian” về giá cả để án tử h́nh sẽ được giảm thành án chung
thân, án chung thân thành án 30 năm, vv….và vv…., khi họ chống án.
Tôi ngồi để nghe họ mặc cả 300, 400, 500 cây vàng như chỉ đang nói
đến 300, 400, 500 cây kẹo hay cây tăm thôi mà lạnh gáy! Giai cấp
tham nhũng này bị triệt tiêu chỉ để nuôi béo bở hơn một giai cấp
tham nhũng khác mà thôi! Thật tội nghiệp cho đại đa số những người
dân lao động Việt Nam lương thiện, dù quần quật đổ mồ hôi hay cả máu
nữa, cũng vẫn không thể kiếm đủ cơm ăn áo mặc!
Đó là kết quả sự chọn lựa của các học huynh tôi! Một Phan rồi chỉ
biết thụ động cúi đầu sống cho hết kiếp với sự chọn lựa sai lầm của
ḿnh, dù trong ḷng có lắm chua chát và ít nhiều hối hận: ”Lư tưởng
v́ tưởng ḿnh có lư!” Trần th́ đă hoàn toàn thả trôi lương tri và
mộng tưởng của anh ta theo với cái chế độ tham tàn để cùng quay khít
khao một nhịp với cái guồng máy mà chắc chắn rồi một ngày cũng sẽ
nghiến nát anh ta ra thành tro bụi mà thôi!
Lại có một kẻ trăn trở chống chỏi trong chọn lựa để rồi cuối cùng đă
phải buông tay ra đi trong tận cùng của tuyệt vọng! Vĩnh Thọ là một
phi công A-37 thuộc phi đoàn 524 tại căn cứ không quân Nha Trang.
Anh đă thụ huấn ở Mỹ và trở về nước tháng 10/1968 với quân hàm Trung
Úy. Trong một phi vụ bay huấn luyện đêm để duy tŕ khả năng và tái
xác định hành quân bằng phi cơ A-37 th́ không biết v́ lư do ǵ, máy
bay vừa cất cánh là bị rớt ở cuối phi đạo gần bờ biển. Thoát chết
nhưng Vĩnh Thọ đă bị phỏng rất nặng ở đôi tay, khiến gân ở hai tay
anh bị rút lại và gân các ngón tay cũng rút thành tật. V́ vậy mà từ
đó, vị phi công A-37 này đă không thể tiếp tục nghiệp bay được nữa.
Nhưng sau cái tai nạn máy bay A-37 bị rớt ngay tại bờ biển, đă nổi
lên khắp mọi nơi ở Nha Trang quá nhiều những lời đồn đăi như những
huyền thoại về vị phi công này: “Vĩnh Thọ là VC nằm vùng. Mỗi lần
mang bom đạn đi hành quân th́ Vĩnh Thọ thả bom lên quân bạn hoặc
mang bom đi thả tầm bậy tầm bạ chứ không thả vào mục tiêu được pḥng
hành quân chỉ định, vv….và vv….” Về chuyện Vĩnh Thọ có đích thực là
VC nằm vùng hay không th́ rồi từ từ chúng ta sẽ có nhận định chính
chắn. C̣n vấn đề cố ư thả bom ngoài mục tiêu chỉ định th́ mới gần
đây thôi, qua sự t́m hiểu với một người quen là một cựu Thiếu Tá Phi
Công A-37 cũng cùng phi đoàn với Vĩnh Thọ ngày xưa, anh NVD hiện
đang định cư tại Australia, tôi được biết một cách khẳng định rằng
chuyện này tuyệt đối không thể nào!
Theo anh NVD cho biết th́ mỗi chiếc khu trục cơ khi đi hành quân chỉ
có 1 pilot. Nhưng không bao giờ hành quân một chiếc đơn lẽ mà luôn
luôn đi hợp đoàn tối thiểu là 2 chiếc, thường th́ 3 chiếc. Lúc ấy
Vĩnh Thọ chỉ là một “Phi tuần viên” phải bay theo sự hướng dẫn của
“Phi tuần trưởng” th́ làm sao anh ta có thể tách hợp đoàn để đi thả
bom tầm bậy tầm bạ được chứ (???!!!) Anh NVD c̣n nói thêm: “Dẫn một
hợp đoàn đi hành quân, vị Phi tuần trưởng để yên cho ai muốn làm ǵ
th́ làm à? Sau khi hoàn tất bất kỳ một phi vụ hành quân nào, nhiệm
vụ của Phi tuần trưởng khi về đáp là phải báo cáo rơ ràng cho pḥng
hành quân : Phi vụ lệnh số mấy? Call sign là ǵ? Hợp đoàn bao nhiêu
chiếc? Mang bom đạn loại ǵ? Toạ độ mục tiêu chỉ định là ǵ và ở
đâu? Bom đạn thật sự đánh ở tọa độ nào, cách quân bạn bao xa (nếu
có)…vv…và vv… Tôi là một Phi tuần trưởng trước khi Vĩnh Thọ được bổ
nhiệm về PĐ 524.”
Sau khi anh Vĩnh Thọ không c̣n bay nữa th́ thỉnh thoảng mỗi lần Ba
tôi về Nha Trang nghỉ ngơi để viết lách và soạn bài vở cho khoá
giảng tới, tôi vẫn thấy anh Thọ đến nhà đàm đạo học hỏi thêm với
ông. Ba tôi vẫn khen anh Vĩnh Thọ thông minh và là người chịu khó
đọc sách, khá có kiến thức. Nhưng ông lại lắc đầu: “Tiếc là hắn đang
đắm ch́m trong thiên đường ảo tưởng bằng pha lê của hắn!”
Những lời đồn đăi nào rồi cũng phải lắng dịu xuống theo với thời
gian. Về sau tôi không c̣n sống ở Nhatrang nữa, và anh chị em gia
đ́nh tôi cũng di chuyển gần như toàn bộ vào Sài Gòn với Ba tôi, v́
thế mà những việc đă xảy ra sau này ở Nhatrang, tôi không c̣n được
biết ǵ hết.
Vận nước đổi dời, cuộc sống chúng tôi tất bật hơn xưa. Bây giờ ngày
ba bữa lo cơm ăn áo mặc đă mệt nhoài, c̣n đâu th́ giờ và tâm tư để
thắc mắc đến chuyện của ai nữa cơ chứ! Thế mà bỗng một hôm, anh Vĩnh
Thọ xuất hiện trước cổng nhà Sài Gòn của chúng tôi, ốm yếu và xanh
xao như là m t bóng ma! Bọn tôi đồng “Ồ!” lên một tiếng thảng thốt
khi thoạt vừa trông thấy anh cà nhắc cà nhót, khập khểnh bước vào
nhà. Ba tôi lúc ấy đang ngồi trong pḥng khách nh́n ra bên ngoài nên
trông thấy anh Vĩnh Thọ ngay, và ông cũng ngạc nhiên ú ớ không ra
lời!
“Thưa Bác, Bác có nhận ra con không?”, anh chào Ba tôi ngay. “À,
Vĩnh Thọ phải không?”, Ba tôi cũng mừng rỡ lắm. Anh ngồi xuống và
bắt đầu kể, không chờ đợi Ba tôi phải hỏi han: “Con lầm quá rồi Bác
ơi! Con có tội! Con quá u mê! Bác ơi, con chính là người cương quyết
trấn thủ Nha Trang và là một người trong đám tiên phong ra tận đèo
rù ŕ nghênh đón bọn Vẹm vào! Con đáng chết!”20Rồi anh tiếp tục kể,
như thể Ba tôi là cái hồ chứa để anh trút xuống nổi ḷng, mong cầu
vơi nhẹ bớt những ray rứt và hối hận: “Ban đầu con vào làm việc cho
Ủy Ban Nhân Dân tỉnh Khánh Ḥa. Nhưng chỉ 3 tháng sau thôi, thưa
Bác, là con đă thấy được bộ mặt thật của bọn Cộng Sản, và con quay
qua góp ư, rồi phê b́nh, rồi chống đối! Kết cuộc chúng xiềng con vào
chuồng cọp (pḥng giam nhỏ xíu, chỉ đủ giam giữ 1 phạm nhân). Con
chỉ được phép cho ra khỏi chuồng cọp vào những giờ giấc thẩm vấn mà
thôi. Thay v́ phải “phản tỉnh” th́ con lại giận dữ chưởi bới tiếp
tục nên lại bị cùm, rồi bị kéo lê kéo lết hết nhà tù biệt giam này
đến nhà tù biệt giam khác, không một phút nghỉ ngơi!
< div>
Cuối cùng, hai cái gị bị xiềng của con đă lúc nhúc gịi bọ, cơ hồ
sắp phải cắt bỏ. Sau đó, con c̣n bị một cú tai biến mạch máu năo
tưởng đă đi theo ông bà, v́ vậy chúng nó mới quyết định thả con ra
v́ con đă là người tàn phế rồi!” Trong lần gặp gỡ này, Ba tôi chỉ
lắng tai nghe anh Vĩnh Thọ nói chứ không hề phê phán hay góp ư, v́
ông c̣n rất nghi ngại dè dặt. Ai là thù, ai là bạn của ta, thật khó
mà có thể quyết đoán vội vàng trong không gian và thời gian này!
“Bác ạ, con cho rằng muốn chống Cộng Sản th́ chúng ta phải ở ngay
trong ḷng Cộng Sản, v́ Cộng Sản nh́n từ xa xa th́ rực rỡ như một
con kỳ lân, dũng mănh như một con sư tử. Hay nói cho có vần có điệu,
chế độ Cộng Sản nh́n xa th́ đẹp đẽ, nh́n gần th́ chỉ là con chó
ghẻ!” Tôi nhớ măi lời ví von cay đắng này của anh Vĩnh Thọ.
Quả thật, anh Thọ đă là người hoàn toàn tàn phế khi được thả về! Áp
huyết của anh cao đến đổi chúng tôi ai nấy đều lo sợ anh có thể ra
đi bất cứ phút giây nào, và cơ thể anh suy nhược gần như toàn diện!
Anh sống nương tựa người em trai c̣n độc thân ở một ngôi nhà nhỏ
trên con đường Bắc Hải, gần Cư Xá Sĩ Quan Chí Ḥa ngày xưa. Mẹ tôi
nghe ai bày vẻ thức ăn hay món uống ǵ có thể giúp hạ áp huyết th́
bà đều chính tay làm lấy rồi bắt chúng tôi đem đến cho anh, ước mong
anh có thể kéo dài mạng sống. Nhưng rồi anh cũng phA 3i ra đi! Tôi
nhận được tin anh Vĩnh Thọ qua đời khi tôi đă định cư ở Canada. Giây
phút nghe tin, tôi đứng lặng yên ở khung cửa sổ nh́n lên bầu trời
xanh biếc đang trôi nhanh những đám mây trắng ngần như tuyết trắng,
cầu nguyện cho linh hồn anh được an nghỉ trên đó, không c̣n phải
trăn trở chống chỏi khổ sở với những ước mơ và lựa chọn quá hoang
đường của anh nữa!
Dù lựa chọn của anh đă quá sai lầm và hoang đường, nhưng tôi thật sự
ngưỡng mộ giấc mơ của anh cùng với ư chí cương quyết, dứt khoát
không phản bội lại những điều tốt đẹp mà anh đă ôm ấp. So với biết
bao nhiêu người mà lựa chọn chỉ là “ làm kẻ đứng bên lề”, đất nước
thịnh hay suy, mất hay c̣n, dân t́nh no ấm hay lầm than, đó chẳng
phải là chuyện của họ mà chỉ là chuyện-phải-lo của một thiểu số
người cầm quyền mà thôi, th́ sự chọn lựa với một thái độ nhập cuộc
thật tích cực và kiên cường của người phi công này xứng đáng được sự
tha thứ cũng như ngưỡng mộ của tất cả chúng ta.
Tôi ước ao bài hồi kư này sẽ đến được tận tay hai vị học huynh Phan
và Trần để có thể khơi dậy lại được trong trái tim họ một chút ǵ
tốt đẹp c̣n rơi rớt lại của ngày xưa: Một chút ḷng yêu nước thương
dân. Một chút lư tưởng tranh 1ấu để thực thi công bằng xă hội, động
cơ khởi đầu sự lựa chọn của họ.
Xin cám ơn tất cả những “Chọn Lựa” đầy vị tha và tốt đẹp, những
“Chọn Lựa” đă vun đắp và tô điểm hoàn hảo lịch sử dân tộc tôi.
Cao Đồng Phước
Calgary, Canada
Tản mạn cuối năm
H́nh ảnh
đáng ghi nhớ trong năm
Miệng kẻ sang
có gang có thép
Hiến dâng máu !
Xướng xa vô loài
Khinh bỉ
Học làm người
Cái Hộ Chiếu/Thông
Hành
Thất bại hay
thành công
Ngân hàng quân đội
Nói chuyện với Hà Sĩ
Phu
Trái khoáy cuộc đời
Một chế độ hèn hạ
Chữ với nghĩa
Cơm với cá…
Tuyên bố đầy
tính sáng tạo
Chưa hết đu dây
C̣n có t́nh người
không?
Cả tin hay nghi ngờ
Ca sĩ hải
ngoại... Những kẻ bán linh hồn xho quỷ
Sợ hay không sợ
trung quốc
Gây hấn!
Lại nói về lá cờ
Trớ trêu của lịch sử
Các anh, một
chính phủ khốn nạn!
Xin cám ơn Tổng Thống
Obama
Nổ
Nước mắt cá sấu
Bánh ḿ Ai Cập, cá Việt Nam, khát vọng con người
Trách niệm về đâu
Mặc cảm dốt nát
Đâu là sự thật ?
Bệnh Nổ Ở Mỹ Rất Thịnh Hành?
Gần 2
triệu người đă hy sinh cho cuộc chiến, v́ mục đích ǵ?
Văn hóa "Giả Vờ"
Tổng Thống Donald
J. Trump ?
Mừng mùa Xuân dân
chủ!
Tâm lư chính trị
Bắt Ls Nguyễn
Văn Đài là hành động tuyệt vọng của CS
Chuyện ǵ cũng
chấm hết !
Dốt như
chuyện tu, Ngu như tại chức
Bài học nặng kư
Không thể tha thứ
được
Em bé và những viên sỏi
Bệnh "nói dai, nói
dài, nói dở, nói dô diên"
Rường cột nước nhà
Rỗng tuêch rỗng toác
Vẫn chuyện xe cán
chó
Hai cái băy
nguy nhiểm của "Nhớ rừng"
Giá trị của VNCH
30
Tháng Tư, cô nghệ sĩ Kim Chi dứt khoát
C̣n ǵ xấu hổ hơn
nữa?
V́ sao
Do Thái không dám không kích Iran?
Ông "cha" Trịnh tuấn
Hoàng
Nói KHÔNG Với Cộng Sản!
Những sự
thật cần phải biết về VNCH
Đập "b́nh" phải đập cái b́nh... phong!
Thăm dân cho
biết sự t́nh
Cái giá của Tự Do
Con chuột và cái b́nh
Đàn ḅ vào thành phố
Tranh quyền đoạt lợi
Làm từ thiện - Nên hay không
Thôi
rồi...
Chuyện biển đông
Quả đại pháo cuối
cùng
Biển Đông dậy sống
Vụ HD 981: Việt Nam
xem xét quan hệ chặt chẽ hơn với Hoa Kỳ
Thư trả lời
một bạn Du Học Sinh....
Gửi các anh Quân
Nhân QLVNCH đang ảo tưởng
Tổ Quốc
muốn ta phải kiên cường
Đừng mắc mưu bọn Việt
cộng....
Việt Cộng – Việt Cộng
Một âm mưu thâm độc của Việt
Cộng
Họ là “ngụy”, ta là ǵ?
Việt cộng hóa
Kinh nghiệm
tạo ra kinh nghiệm
Những sự thật
cần phải biết
Giọt nước
mắt cho quê hương
Vơ Thị Thắng và Nguyễn
Phương Uyên, bóng tối và ánh sáng
Muốn Việt Cộng sớm sụp
đổ
Tổ Quốc Việt Nam
- C̣n hay đă mất?
Đồng chí Ếch dốt
chính tả
Đứng chàng hảng
Thời sinh viên ở Sài G̣n
Hăy nói trước ngày
chết
Chuyện cái sổ hưu
Thật giả, giả thật
Bất an
Nhận định về
cuộc bầu cử Tổng Thống Mỹ 2012
Thế hệ của
tôi – một thế hệ vứt đi
Người CS -
Cộng sinh hay kư sinh
Miền Nam sau 37 năm
dưới chế độ CS
Lẳng lặng mà xem...
Chủ nghĩa tư bàn
và chủ nghĩa tư bản đỏ
Không có gí
quư hơn độc lập con c...
Bản án chế độ cộng sản
VN
Phản hồi về bài
báo "Hành động lố bịch" trên báo QĐ...
Thân phận một tù nhân chính trị VN bi quên lăng
Hơi ấm non sông
Mẹ kiếp: Đứa nào bán
nước?
Thêm lần nhắc nhớ
Hào khí Việt Nam – Đáp lời
Sông Núi!
Nhân ngày Quân Lực 19
tháng 6...
Hai câu chuyện
phụ nữ Việt Nam
Tương lai nào cho
đảng cộng sản VN?
Anh hùng dân tộc
Thiên tài đảng ta
Ngọc ở trong nhà
Băi nhiệm và bất tín
nhiệm
Ngày phán xét sẽ đến
Thân phận "cử tri"
và "Đại biểu Nhân dân" ở Việt Nam
Sức mạnh của
Cộng Đồng người Việt Quốc Gia hải ngoại
Giữa Đạo và Đời
Tiên lăng - Chuyện
không đơn giăn
Triệu
con tim, c̣n triệu khối kiêu hùng
Độc quyền đẻ ra
đặc quyền
Những viên Đạn Hợp
Âm
Đảng là tên
đầy tớ phản phúc!
Cơn băo lốc
Kẻ thù nguy
hiểm chính là thành phần đánh phá cộng đồng
Xuân quê hương
Nhân quyền
trong rừng luật
Nhận lầm đồng hương
Vô tôn giáo
Bạo lực của
cường quyền: Xưa và Nay
Nhân quyền
trong rừng luật
Những người "vọng
quốc"
Chó sói gởi chân
Làm thế nào để
giành lại tự do?
Thử cho biết
Tin nhà nước !
Thế chân hạc mới
tại Á Châu
Thời anh hùng
Đỗ Thị
Minh Hạnh - Giọt nước hay mảnh thuỷ tinh
Tuyển dụng nhân tài
Nghề bán nước
Đạp vào mặt lịch sử
Cái giá của độc lập và tự do
Thêm một chiến sĩ đấu
tranh bị cầm tù
Thằng dân
Người lính VNCH & vành khăn tang Tổ Quốc
Nhận định t́nh h́nh đất nước hiện nay
Núm ruột quê hương
Dép râu và nón cối
của bộ đội Việt Cộng
Khủng bố: Xưa và
nay
Lại viết về
nổi bất hạnh của QLVNCH
Bài học
30 tháng 4
36
năm Quốc hận nghĩ về tâm trạng của tù nhân chính trị
Những ngộ nhận lịch sử
36 năm Quốc hận
tôi nghĩ ǵ?
Nhớ lại nỗi
bất hạnh của QLVNCH
Quốc gia thua để
thắng, cộng sản thắng để thua
Chiến sĩ
VNCH được giải ngũ chưa?
Người lính VNCH
Sáng mắt ra chưa?
Trí tức thổ tả
Giă từ Thiện
và bệnh Mù Loà
Triển vọng
chiến thắng công sản của người Quốc Gia
Tôi là ai?
Xuống đường
Nằm Vùng? Ai? Ở
Đâu?
Lộn xộn tiếng
Việt thời giao lưu văn hóa ở Việt Nam
Mậu Thân, Anh c̣n
nhớ hay đă quên ?
Thiên đàng XHCN
Từ Tunisia, qua Yemen, đến Ai
Cập, bao giờ đến công sản Việt Nam ?
Đàn cá trong ao bác Hồ và những con
chó của Pavlov
Ṭm tem...
Thư gửi Nguyễn
Đắc Xuân
Về chuyện “trong sáng hóa” tiếng Việt...
Tự điển
Văn hoá và con
người
Chuyến xe buưt và khúc
hát người lính mù
Vài suy nghĩ về biểu t́nh
chống văn hóa vận tại Melbourne
Những kẻ thầy đời
Nhạc lính
Tin và không
tin trong xă hội VN
Khi bài hát trở về
Từ buổi chiều trên nghĩa địa Hàng
Dương
Ḷng dân đang chuyển ?
Tứ Bất Tận - Tứ Bất Năng
Lê Thị Công Nhân
Nh́n lại
đống rác lịch sử đánh Mỹ cứu nước của csvn
34 năm sau, họ là ai ?
Nh́n Tây Tạng thấy Việt Nam
Chuyện đời...
Đặc công văn hoá miền
Nam
Bài viết từ một người SG
Thư ngỏ gửi
những người trí thức mê sảng...
Tội nghiệp đất nước tôi
Thời thế mới, đấu
tranh mới...
Bao giờ dân Việt trở
thành thiểu số trên chính quê hương ḿnh
Nói với các con tôi
Phiên phiến tuổi già
Hành vi nhỏ... dă tâm lớn
Gà trống và cáo
Xin đừng lăng quên nhà dân
chủ trẻ Lê Trí Tuệ
Thảm trạng người Việt
tỵ nạn tại Cam-bốt
Sao anh nỡ đành quên
Thế hệ già hải ngoại
nên nh́n lại
Khiếp nhược: Nhục và hèn
Tiếng nói từ Mộ Đức
Từ tiếng súng Trần Văn Bé Tư
Ca rao thời đại hcm
Những vần thơ chui
Lê Thị Công Nhân - Người con
cưng của ...
Cũng bởi thằng dân ngu
Chống VC hay TC?
Cái Làn và cái L...
Trông thấy vậy mà
không phải vậy
Thèm
Hăy vất bỏ khối nặng
của tính ác và sự xấu
Chọn lựa
C̣n cờ đỏ sao vàng th́...
Đừng măi lợi dụng "nỗi đau da
cam"...
Lạ và nhạy cảm
Chân dung người vợ
lính
Việt Nam lâm nguy
Gịng sông Bến Hải vẫn c̣n
Giáo dục VN, tội ác băng hoại xă
hội
34 năm nh́n lại cuộc chiến
chống csVN
Nay anh, mai tôi
Chiến dịch hoa hồng đỏ của
csVN
Đêm nhớ về anh
Nhớ Vơ Hoàng
Cái miệng
Từ Lê Văn Thinh
đến Nguyễn Cung Thương
Chuyện phải viết
Vất chanh bỏ vỏ
Tổ Quốc - Danh Dự -
Trách Nhiệm
Mối nhục của một quốc
gia
Lá Cờ
Mơ ước của tôi
Chim hạc và chó săn
Tường tŕnh 10
điểm, Đạo đạt lên LHQ
NK Đặng Thuỳ Trâm - Sản
phẩm dối trá ...
Tóm tắt một số tội ác cs VN
Sự thực về cái gọi là "Đại
thắng mùa Xuân
Bọn cs sợ quan thầy ...
Xin hăy cứu lấy Tổ Quốc
Tâm t́nh gửi đến anh
chị CQN QLVNCH
Đỉnh cao cháy rụi
Mậu Thân, anh c̣n nhớ hay
đă quên
Cảnh giác âm mưu
"tẩy nảo" của Casula Powerhouse
Bệnh "dại" của người Việt
Chuyện Nguyễn Thái Hoàng
Niềm kiêu hănh của người Việt
Chiến dịch "tháng Tư
đen"
Tổng phản công nghị
quyết 36
Kép độc cứu nguy
Thăm nom và săn sóc
nhau lúc c̣n sống
Giặc từ thiện
Tiền nhân...
Những ám ảnh khó tẩy xóa
Tính hay quên của
người Việt tỵ nạn cs
Món nợ nên ghi nhớ
Nên đầu tư cho thế hệ trẻ
Mẹ Âu Cơ - Tiếng thở dài và
niềm an ủi
Trăm trứng trăm con - Một
truyền thuyết
Hai h́nh ảnh - Một sự so sánh
Ông Kỳ "Xuống Cấp"
Tôi thấy và nghe được ǵ ở Sài-G̣n ...