Tiểu Tử
Trong chuyện phiếm này, tôi gọi " thời chú Sam" để chỉ miền Nam
trước tháng 4 năm 1975 và " thời bác Hồ " để chỉ miền Nam dài dài
sau đó. Cho thấy miền Nam trước có chú, rồi sau có bác thay thế nhau
chăm sóc tận t́nh. Thật là…đại phước !
Ở xứ nào không biết, chớ ở Việt Nam xưa nay người dân vẫn được coi
như không có… kí lô nào hết, mặc dù họ đông như kiến !
Hồi thời Pháp thuộc ( Phải lấy thời này để làm cái mốc cho thời chú
Sam và thời bác Hồ. Bởi v́ không có Pháp thuộc th́ làm ǵ có bác Hồ,
làm ǵ có chú Sam ? ), có " ông Tây bà Đầm" ăn trên ngồi trốc. Người
dân sanh ra vốn… thấp cổ bé miệng, không ngóc đầu lên được. Văn
chương hồi đó hay viết " dân ngu khu đen " nghe thật miệt thị nhưng
lại diễn tả rất rơ nét vị-trí… sát đất của người dân ( chỉ có ngồi
lê dưới đất nên khu mới đen như vậy !) và xác nhận với chính sách
ngu dân thời ấy, người dân ngu là cái chắc.
Câu " dân ngu khu đen " cũng từ từ biến thể cho hợp thời trang ngôn
ngữ, và trở thành " dân đen " cộc lốc. Không… sáng sủa hơn bao
nhiêu, nhưng bớt được tiếng " ngu " cũng đă là một… tiến bộ. Không
phải nhờ vậy mà người dân khôn ra, lẽ dĩ nhiên. Nhưng hai tiếng "
dân đen " nói lên rơ rệt sự khác biệt giữa dân bản xứ da vàng và nhà
cầm quyền hồi đó, toàn là dân da trắng !
Người dân hồi đó được thực dân gọi một cách miệt thị : cu-li, nhà
quê. Dù anh có ăn học, dù anh có nghề nghiệp, người da trắng vẫn coi
anh là cu-li là nhà quê tuốt.
Nhớ lại một hôm, anh tôi và tôi đạp xe đi dạo bến tàu Sạc-ne ( sau
này gọi là bến Chương Dương và sau này nữa tên là… Tôn Đức Thắng !
). Thấy hai tên lính lê-dương (légionnaire) Pháp, to như cái tủ
đứng, ngồi chồng lên nhau trên một chiếc xích-lô đạp, làm chổng bánh
sau lên. Anh phu xích-lô, ốm tong ốm teo, không biết làm sao để giải
thích rằng ảnh không thể nào chở được hai người, v́ ảnh nhẹ quá. Ảnh
bèn cầu cứu chúng tôi. Có lẽ ảnh thấy chúng tôi có vẻ học sinh sinh
viên chắc biết ít nhiều tiếng Pháp nên nhờ thông-ngôn. Anh tôi " ra
tay nghĩa hiệp " can thiệp. Một tên lê-dương túm ngực anh tôi, sừng
sộ bằng tiếng Pháp : " Đi chỗ khác ! Đồ cu li khốn nạn !". Dĩ nhiên
chúng tôi không đợi nói thêm một tiếng, vội vă phóng lên xe, đạp đi.
Một đỗi xa nh́n lại thấy một thằng lê-dương đạp xích-lô chở một
thằng lê-dương, chạy vù vù, cười hắc hắc ! C̣n anh phu xích-lô th́
hổn hển chạy bộ phía sau, chẳng nói chẳng rằng… Những h́nh ảnh đó
bây giờ nhớ lại, đă sáu chục năm qua mà sao ḷng vẫn c̣n nghe căm
phẫn !
Sau hiệp định Genève, Pháp… phú-lơ-căng ( Âm tiếng Pháp " Foutre le
camp " = dông mất – rất thông dụng thời đó ) Việt Nam bị chia làm
đôi, lấy sông Bến Hải làm ranh giới. Người dân miền Bắc sống với
cái-gọi-là tự do của miền Bắc. Người dân miền Nam cũng có cái tự do
riêng của miền Nam. Cũng là " tự do " cả nhưng trong h́nh thức có
rất nhiều dị-biệt. Bắc Nam bỗng trở thành hai xứ như là lạ hoắc !
Tuy nhiên, dù đất nước bị chia hai, cái " khối " người dân không có
ǵ thay đổi, nghĩa là vẫn c̣n nguyên là những con cờ…
Rồi miền Nam có ông vua Bảo Đại – chuyên sống ở Pháp – v́ thương dân
nên gởi ông Diệm về Việt Nam tham chánh. ( Ông vua này th́ người dân
biết từ lâu. Ít ra cũng biết… tên ! ). Rồi có ông Diệm, v́ thương
dân nên… lật ông Bảo Đại rồi lên làm tổng thống. ( Ông này th́ người
dân chỉ mới biết khi ổng trèo lên ghế tổng thống. Cứ nghe ra rả hằng
ngày " Toàn dân nhớ ơn Ngô tổng thống ", không biết rồi cũng phải
biết ! ) Rồi có chú Sam, v́ thương dân Việt Nam, ra tay giúp đỡ ông
Diệm hết ḿnh. Người dân bắt đầu biết đến chú Sam với lá cờ nhiều
sao và h́nh vẽ hai bàn tay nắm lấy nhau được dán lên nhiều món hàng
ngoại quốc nhập cảng. Nh́n cái nhăn, người ta hiểu đơn giản là bàn
tay chú Sam nắm bàn tay người bạn mà chú giúp đỡ. Chẳng nghe ai thắc
mắc : " Chú Sam muốn nói chú giúp ḿnh hay chú muốn nói tao bắt mày
phải đi theo tao ? " Người dân miền Nam vốn… thiệt thà !
Bây giờ, người dân hết là dân đen. Không phải được… đổi màu như
người dân miền Bắc, mà là được tẩy sạch trong từ ngữ miền Nam. Tuy
nhiên tùy hoàn cảnh, tùy trường hợp, tùy tâm trạng mà người ta cũng
có gọi người dân bằng " thằng dân ", nghe hơi nặng một chút. Nhưng
riết rồi " người dân " hay " thằng dân " đều nghe cũng… xêm xêm ( Âm
tiếng Mỹ " Same same " = như nhau ). Bởi v́, nặng nhẹ ǵ th́ người
dân cũng đă quen được coi như không có kí lô nào hết xưa nay !
Lâu lâu người dân cũng nghe các chánh trị gia gọi ḿnh là " khối
quảng đại quần chúng " nghe thật… rổn-rảng khó hiểu nhưng lại khoái
lỗ tai, hoặc gọi là " toàn thể nhân dân " rất nho-nhă nhẹ nhàn, và
lắm khi gọi " đồng bào thân mến " nghe thật là… âu yếm !
Thật t́nh, người dân vào thời này bắt đầu thấy rằng ḿnh coi vậy mà
cũng " có giá ". Hết c̣n nghe gọi người " dân " cộc lốc, mà lại được
ghép vào với tiếng " công " oai vệ để trở thành " công dân ". Không
có ǵ, nhưng mang thêm chữ " công " vẫn thấy quan trọng như " công
chức ", " công sở ", " công khố ", " công an " …những thứ " công "
làm toát ra sự " chẳng có thằng nào dám đụng tới ". Sướng chớ ! Mà
thật vậy, có ai dám gọi " thằng công dân " đâu ? Thường th́ gọi "
người công dân " hay ít lắm cũng gọi "anh công dân ". ( Chưa nghe ai
gọi " ông công dân". Có lẽ tại v́ gọi như vậy, người ta sẽ nghĩ là
có " ẩn ư nhạo báng " ! )
Từ ngày mang " chức " công dân, người dân được nhà nước chiếu cố…"
đậm ". Ngày nào cũng kêu gọi " Này công dân ơi ! Quốc gia đến ngày
giải phóng…". Rồi gần đến ngày bầu cử tổng thống, dân biểu v.v… luôn
luôn được nhắc nhở " đi làm bổn phận công dân ".
Nhân nói đến vụ bầu cử, phải thấy lúc đó người dân được… trọng vọng
đến mức nào. Các ứng cử viên hay các liên danh ứng cử, trong thời
gian vận động bầu cử, đều hết lời " o bế " người dân. Hằng ngày,
trên truyền thanh truyền h́nh, trên báo chí bích chương… họ cúi
xuống nâng người dân lên như nâng trứng mỏng, nói ngon nói ngọt để
người dân bầu cho họ. C̣n khuyên " nên chọn mặt gởi vàng ", làm cho
người dân thấy tự nhiên ḿnh… giàu ngang xương ! Cái lá phiếu trong
tay người dân - bằng giấy – coi vậy… mà nặng kí !
Sau bầu cử, người dân được trả về cương vị b́nh thường của người
dân, cộng thêm những người bị thất cử. Những người này, không cần
hỏi ư kiến ai, cứ " đánh trống thổi kèn" tuyên bố rân lên rằng
"Chúng tôi đứng về phe người dân để đối lập với chánh quyền!" Làm
như hễ là dân là phải đối lập với chánh quyền vậy ! Cũng chẳng thấy
có người dân nào đứng lên phản đối. Đă nói: người dân miền Nam vốn…
thiệt thà !
Bỗng một hôm, " người ta " đảo chánh ông Diệm. Người dân ngơ ngác
bởi v́, trái với những lần bầu bán, lần này người dân không được ai
" hỏi thăm " hết, thậm chí chẳng nghe ai tuyên bố theo… truyền thống
rằng " đảo chánh v́ dân " ! Th́ ra," người ta " toàn là tướng tá,
binh chủng này binh chủng nọ. Họ không phải…dân !
" Họ " đảo rồi, lại đảo nữa. Cuối cùng cũng lật được ông Diệm. Lần
này, người dân thấy có vẻ an toàn nên cũng xuống đường hoan hô. Thật
ra, trong thời đệ nhứt cộng hoà, người dân đâu có bị chèn ép đè đầu
cỡi cổ bốc lột tơi bời như thời Pháp thuộc. Người dân chỉ " ngứa con
mắt " ở cái lối trịch thượng ăn trên ngồi trốc quá lố lăng của gia
đ́nh ông Diệm, cộng thêm hành động kỳ thị tôn giáo quá lộ liễu. V́
vậy, khi ông Diệm và gia đ́nh bị lật xuống, người dân thấy như được…
nhổ cái gai trong con mắt, cho nên họ cũng vỗ tay hoan hỉ !
Tiếp theo là mấy ông tướng, ông tá đảo chánh nhau, đảo qua đảo lại.
Người dân vẫn bị cho ra ŕa, nên đứng ở bên ngoài xem như xem tuồng
hài hước trên sân khấu. Vở tuồng đang diễn bỗng bị chú Sam núp ở đâu
đó giựt giây hạ màn ! Người dân ngẫn ngơ, rồi cũng… xách đít " đi
chỗ khác chơi " để " người ta " làm chánh trị.
Thật ra, vào thời điểm đó, miền Nam c̣n được cái may là có một người
trong giới lănh đạo " biết " nghĩ đến dân : đó là ông tướng tầu bay
Nguyễn Cao Kỳ. Khi nắm chánh quyền, ông tuyên bố và cho kẻ khẩu hiệu
đầy đường : " Chính phủ Nguyễn Cao Kỳ là chính phủ của dân nghèo ".
Thật là ngạc nhiên đến… ngỡ ngàng ! Người dân nào đă lỡ giàu bỗng
thấy ḿnh thuộc vào loại... vô chánh phủ nên cứ phập phồng lo sợ,
c̣n người dân nghèo th́ lại bâng khuâng không dám hoan hô v́ không
biết ḿnh có thuộc vào cái…" típ " nghèo mà ông tướng đă tuyên bố ?
Bởi v́ có hạng nghèo xơ nghèo xác, có hạng nghèo rớt mồng tơi, có
hạng nghèo mạc rệp, có hạng nghèo kiết .v.v… Thành ra, lời tuyên bố
rất " nổ " của ông tướng giống như cục đá nhỏ rơi xuống mặc nước hồ,
nghe cái chũm rồi… hết ! Tuy nhiên, lần đầu tiên người dân thấy ḿnh
được đứng chung với chánh quyền – dù chỉ là trên khẩu hiệu – cũng
thấy có chút ǵ an ủi !
Rồi chú Sam ồ ạt đổ quân và đồ " PX " lên miền Nam mà chẳng thấy có
" trưng cầu dân ư ".
Người xưa nói " ư dân là ư trời ". Người nay cầm quyền, đă không cần
đến ư dân th́ đâu có ông nào nói với chú Sam : " Thưa chú, ông bà
tôi nói như vầy…như vầy…". Cho dù có ai nói cho chú Sam th́ cũng chỉ
làm cho chú cười văng… sơ-quynh-gum, bởi v́ chú đâu có tin. Chú đă
từng bay lên trời, bay lên cung trăng, bay lên bay xuống như ăn
hamburger hằng bữa… chú đă gặp ông trời đâu mà tin ! Vă lại xưa nay
chú Sam chỉ thấy ư của chú là " năm bờ oan " th́ chú đâu cần hỏi ư
kiến của ai khác. V́ vậy, chú cứ… nhắm mắt đưa quân vào miền Nam như
đi… vào chỗ không người. Chẳng có một người dân nào đứng lên phản
đối. " Họ " – người dân – nói : " Mấy ổng ( ám chỉ nhà cầm quyền )
đă ô-kê Salem với chú Sam rồi, ḿnh có la nô-gút nô-gút ( no good !
no good ! ) chỉ có… chó nó nghe !"
Trong " thời chú Sam ", mặc dù đang đánh giặc với Bắc Việt, người
dân vẫn đi lại thông thả, miễn là đừng…l ội sông Bến Hải để ra ngoài
Bắc. Năm khi mười hoạ mới bị hỏi căn cước. Trong trường hợp vào ra ở
các " lănh địa " của chú Sam th́ lúc nào người dân cũng bị chú lính
của chú Sam hỏi giấy bằng tiếng Việt bỏ sai dấu :" Cán cuốc!Cán cuốc
!". Chẳng thấy người dân nào …cười !
Ngoài ra th́ đời sống của người dân rất tự do thoải mái. Tự do buôn
bán. Đồ PX ( dân gọi là pi-éc – là các mặt hàng nhập vào Việt Nam
bán riêng cho quân đội chú Sam, không có thuế nên giá rẻ – lính chú
Sam mua ra bán lại cho dân ) tràn ngập các chợ trời. C̣n hàng hoá
sản xuất trong xứ cũng bán đầy các chợ các phố. Tự do ngôn luận, in
sách, ra báo. Thật t́nh, ở đây có… lạm phát : báo đủ loại – báo
ngày, báo tuần, báo tháng… khoảng chừng trên 30 tờ ! Người dân đọc…
mờ con mắt luôn !
Cuộc sống tương đối dễ chịu, dễ…thở. Đùng một cái,Việt Cộng tổng tấn
công ngay trong ngày tết Mậu Thân. Chúng tin tưởng rằng " toàn dân
miền Nam sẽ nổi dậy lật đổ chánh quyền !". Té ra, người dân, v́ sợ,
nên chỉ lo bồng bế nhau chạy ! Lần đó, Việt Cộng thất bại nặng. Lần
đó, người dân thật sự thấy tận mắt Việt Cộng là ai, để sau đó biến
sợ hăi thành căm thù. Chỉ cần một ng̣i nổ là nó bùng lên để " quạt "
cho Việt Cộng một đ̣n " chí tử ". Vậy mà không thấy chú Sam… nhúc
nhích một ngón tay ! Chú không đánh trả, đă đành. Chú c̣n ngăn không
cho quân đội quốc gia đánh trả. Chú đi một nước cờ mà không ai hiểu
ǵ hết ! Và lần đó người dân nh́n chú Sam bằng một con mắt khác. Họ
nói : " Không biết cái thằng cha chú Sam này muốn cái ǵ ? Thiệt là
ngược đời ! Kẻ thù th́ ḿnh biết rơ c̣n thằng bạn đồng minh nhai
sơ-huynh-gum này th́ ḿnh…mù tịt !".
Từ chỗ nhận định nói trên, người dân bắt đầu nghi ngờ cái ư nghĩa
của hai bàn tay nắm lấy nhau dưới lá cờ nhiều sao làm nền cho loại
nhăn dán trên các đồ viện trợ. Ai cũng nghĩ rằng cái nhăn đó có…hai
mặt. Giống như chú Sam, chú cứ phải nhai sơ-huynh-gum liền tù t́ để
không ai " bắt gân mặt " mà đoán chú đang nghĩ ǵ, bởi v́ chú muốn
giấu " cái mặt bên kia " của chú, không phải giấu với địch mà giấu
với thằng bạn đồng minh ! Thế mới đau !
Rồi v́ không c̣n tin tưởng nữa, người dân lo… thủ. Ai cũng dự trữ đồ
ăn ! Có tiền th́ trữ nhiều, không tiền th́ chạy nợ để trữ chút chút.
Cho nó " ăn chắc ", bởi v́ thằng cha chú Sam này coi vậy mà không
phải vậy !
T́nh trạng nhập nhằng này kéo dài tới hiệp định ǵ ǵ đó ở Paris.
Tiếp theo là lính chú Sam " gô hôm " từ từ, trước sự dửng dưng của
người dân, bởi v́ họ đă lật tẩy " cái mặt bên kia " của chú. Cái
nhăn " hai bàn tay nắm lấy nhau " không bị mưa mà nó cũng tróc,
giống như đồ thợ mă !
Rồi th́ " cơm không lành canh không ngọt " giữa chú Sam và ông Thiệu
( tổng thống đệ nhị cộng hoà – xin nhắc lại cho những ai không… muốn
nhớ ! ) Đùng một cái, ông Thiệu ra lịnh bỏ Pleiku/ Kontum rút hết
quân về vùng Duyên Hải. Quân đội và dân chúng ngạc nhiên đến bàng
hoàng, bởi v́ đă bị Việt cộng tấn công đâu mà phải rút ? C̣n phía
Việt cộng th́… giật ḿnh vội vă " nâng cao cảnh giác ", nín thở bất
động , bởi v́ không biết " thằng ngụy ác ôn này định dở tṛ ǵ đây
?". Người ta đồn ( Hồi này, tin đồn đi nhanh hơn hỏa tiễn và người
dân miền Nam chỉ sống bằng… tin đồn ! ) rằng ông Thiệu giận lẫy
thằng bạn đồng minh " xỏ lá " nên chơi một cú cho nó xanh mặt !
Không biết chú Sam có xanh mặt hay không chớ thằng dân th́ xanh mặt
dài dài… Bởi v́ không biết không hiểu ǵ hết. Cứ thấy quân đội tự
nhiên rút chạy là cắm đầu chạy ! Mà có hỏi quân đội th́ – than ôi !
– quân đội cũng bù trất ! Vậy là kinh hoàng, là hỗn loạn ! Vậy là
cứ… nhắm mắt chạy. Càng chạy càng sợ ! Càng sợ càng chạy ! Người dân
giống như những con cờ bị người chơi cờ hất trọn bàn cờ xuống đất,
văng tung toé khắp nơi, rơi vào hốc vào kẹt, rơi vào lỗ cống đường
mương… Ai biết ? Ai thèm biết ? Nghĩ mà thương cho người dân miền
Nam " sanh chẳng gặp thời "…
Từ miền Trung dài vô Sàig̣n, chỗ nào cũng thấy chạy. Dân chạy trước.
Phía sau dân là quân đội. Phía sau quân đội, xa thật xa, là Việt
cộng. Họ đă mất thời gian " điều nghiên t́nh h́nh " để nhận thấy
hiện tượng " ngụy quân " rút đi là có thật. Thế là " ta " xua quân
chạy theo " toé phở " nhưng vẫn láo phét rằng " quân ta đuổi chúng
nó chạy…toé khói " !
T́nh trạng hỗn loạn này được tiếp nối bằng sự ồ ạt di tản ra… biển
Đông. Cũng là chạy nhưng chạy ra khỏi xứ !
" Thời chú Sam " được hạ màn vào cuối tháng tư năm 1975. Màn không
được hạ từ từ theo đúng " điệu nghệ sân khấu " với giàn kèn đồng
thổi bản " ̣ e rô be đánh đu " ! Màn bị hạ… cái rẹt như bị đứt giây,
bởi v́ anh hạ màn… bỏ mẹ nó xuống cho rồi để c̣n vắt gị lên cổ chạy
cho kịp nhảy lên chiếc trực thăng di tản cuối cùng !
Chú Sam " gô hom " để lại miền Nam vô số sơ-huynh-gum đă… nhai rồi
và một lô con lai, có trắng có đen… gọi là kỷ niệm !
Đây nói về người dân vào " thời bác Hồ "…
" Thời bác Hồ " được… kéo màn khai diễn bằng một h́nh ảnh lẽ ra phải
hào hùng, nhưng mấy anh Bắc Việt đă dàn cảnh vụng về cho nên đă trở
thành ra lố bịch. Số là…
Ngày 30 tháng tư năm 1975, cổng vào dinh Độc Lập đă được mở rộng để
" đón tiếp các anh em Giải Phóng ", sau lời tuyên bố đầu hàng của
ông Dương văn Minh. Thay v́ cứ đường hoàng oai vệ tiến thẳng vào
dinh – v́ là người thắng trận – mấy ông Bắc Việt đă dàng cảnh bằng
cách đóng cổng lại để cho một xe tăng mang cờ Giải Phóng ủi sập rồi
ngất ngưỡng… ḅ vào bên trong như một thằng say. Báo chí, truyền
h́nh chụp ảnh quay phim liền tù t́, cho thế giới thấy rằng " chính
quân đội và nhân dân ta đă tiến công ủi sập chính quyền miền Nam ".
Trong màn diễn xuất đó, họ quên mất người dân nên chỉ thấy có lèo
tèo mấy anh Giải Phóng ! Trong lúc đó, dân chúng – khá đông – đứng
xa xa nh́n một cách bàng quan, không hiểu "tại sao không chạy thẳng
cha nó vô cho rồi, chớ đóng cổng làm chi để rồi phải ủi sập mới vô
được, thiệt… làm chuyện ruồi bu !"
Tiếp theo là lá cờ Giải Phóng Miền Nam lớn bằng tấm chiếu phe phẩy
trên nóc dinh giống như người chạy việt dă vừa về tới đích. Và tiếp
theo là hai câu đối thoại đáng " đi vào lịch sử " : Khi được ông
Dương Văn Minh – vị tổng thống… phù du nhứt lịch sử – nói : "Mời các
ông ngồi vào bàn để chúng tôi bàn giao ", một ông… nón cối Bắc Việt
" phang " cho một câu " Bàn giao cái ǵ ? Các anh thua trận, đầu
hàng vô điều kiện mà c̣n cái ǵ để bàn giao ? ". Không biết những
người miền Nam có mặt lúc đó – tổng thống, tổng bộ trưởng v.v…– có
nghe " đau như hoạn " ?
Vậy là…giải phóng ! Người dân cũng có vỗ tay. Hết chạy loạn là… vui
rồi. Hết giặc, con cái hết đi lính… là vui rồi. Một phóng viên miền
Bắc phỏng vấn một bà già miền Nam : " Thế… bà má có vui không nào ?
". Trả lời : " Ờ… vui chớ ! Nhờ có mấy ông giải phóng về kịp nên mới
yên ! Chớ không, tụi Việt Cộng nó pháo kích riết chắc chết quá !". Ở
một nơi khác, phỏng vấn một anh xích lô, anh ta trả lời : " Vui chớ
sao không vui ! Đạp xích lô lúc nào cũng bị tụi nó nghi là Việt
Cộng". Rồi anh chỉ vào mặt ḿnh : " Anh coi ! Mặt tui vầy mà là Việt
cộng à ?"
Mà vui thật ! Ở Sàig̣n đông lắm. Thiên hạ đi đầy đường. Xe hơi, xe
gắn máy, xe đạp… nối đuôi nhau nhích nhích. Vậy mà chẳng thấy ai gây
gổ với ai, cũng chẳng nghe ai nóng nảy tin một tiếng kèn ! Đó là lần
đầu tiên người dân tự động " xuống đường ", không phải để đấu tranh
mà là để đi coi… bộ đội ! Cũng giống như đi coi chợ phiên sở thú.
Vui lắm !
Gánh hát mới khai diễn chưa kịp đánh trống thổi kèn quảng cáo mời
mọc mà đă được khán giả bốn phương kéo tới xem thật đông như vậy th́
thật là…" thành công, thành công, đại thành công !" Người dân cũng
thấy khoái bởi v́ toàn là đào kép mới – cái ǵ lạ cũng hấp dẫn – và
bởi v́ được đi coi…thả giàn.
Sau mấy lớp hài hước mỡ màn như chuyện mấy anh bộ đội nói dóc nói
phét " Hà Nội cái ǵ cũng có ", chuyện " nhà ỉa nhà đái… trong xô
".v.v… sân khấu bỗng chuyển sang bi hài kịch mà trong đó người dân
được kịch tác gia cách mạng đẩy lên đóng vai chánh ! Người dân ngạc
nhiên dở khóc dở cười… Vai chánh đó có cái tên nghe lạ hoắc : " nhân
dân làm chủ " !
Từ một tay ngang bước lên sân khấu, dĩ nhiên là cần được các đạo
diễn chăm sóc dạy dỗ tận t́nh để người dân được… lột xác biến thành
kịch sĩ.
Đầu tiên, người dân được mang một cái tên khác cho đúng với điệu
nghệ kịch trường: tên " Nhân Dân " ( Xưa nay, trong giới cải lương
kịch nghệ có… truyền thống là khi đă " đi hát " th́ người ta thường
lấy một cái tên khác đẹp hơn kêu hơn là cái tên cúng cơm. Vậy mới là
nghệ sĩ ! ) Rồi " cái " nhân dân đó được dạy hô khẩu hiệu – đó là
những bài bản… gốc của cách mạng mà ai ai cũng phải biết hát, cũng
như trong giới cải lương kép độc hay hề ǵ cũng phải rành " sáu câu
"…Đại khái, chỉ có mấy khẩu hiệu như " vĩ đại, vĩ đại, vĩ đại ", như
" muôn năm, muôn năm, muôn năm ", như " sống măi, sống măi, sống măi
". Vậy mà không phải dễ ! Phải hô cùng một lúc và hô cho đúng nhịp.
Hô lỏn chỏn là " có vấn đề đấy nhá !". Tiếp theo là tập vỗ tay. " À…
vỗ tay cũng phải tập chứ ! Có phải như thời Mỹ Ngụy đâu mà các anh
các chị muốn vỗ thế nào là vỗ. Muốn làm chủ, nhân dân phải tập cả vỗ
tay nữa cơ !" Thế là học vỗ tay : mọi người trong hội trường cùng vỗ
một lúc, không cần khoái tỷ hay thích thú ǵ ráo, chỉ cần thấy anh
cán bộ đang nói bỗng ngừng lại vỗ tay là ta vỗ tay thôi !
Tiếp theo là đi học tập ba hôm về đường lối chủ trương của cách
mạng. Thượng vàng hạ cám ǵ cũng phải học tập ráo. Cùng ngồi chung
với nhau – thường th́ ngồi dưới đất v́ không có đủ băng đủ ghế, và
v́ không đủ chỗ nên ngồi cả ra hàng ba, ra sân – cùng nghe chung
những ǵ mấy cán bộ nói. Và v́ mấy cha cán bộ nói dài quá, lại thay
nhau nói cùng một đề tài bằng những lời lẽ y chang như nhau nên
người " nhân dân ", kẻ trước người sau, cùng chung nhau… ngáp ! Suy
cho cùng, ngáp cũng là một cách… phát biểu. Nó nói lên sự mệt mỏi
chán chường. Về sau, khi đă…" quen nước quen cái " với những buổi
hội họp học tập, với cái gọi là " Đảng lănh đạo, Nhà nước quản lư
"…cách " phát biểu " độc đáo đó đă được người dân " khai triển " rất
thoải mái, không phải giơ tay xin phép ai hết và cũng không sợ bị
quy tội " bôi bác không khí nghiêm túc của hội trường ". Để thấy "
Trong chế độ ta, nhân dân vẫn làm chủ… cái ngáp của ḿnh đấy chứ !".
Tiếp theo ( trong " thời bác Hồ ", lúc nào cũng có một sự " tiếp
theo " nghĩa là chẳng bao giờ thấy một sự ngưng nghỉ, cứ " học tập
tiếp theo học tập ", cứ " đấu tranh tiếp theo đấu tranh ", cứ " khai
báo tiếp theo khai báo "…) nhân dân học tập khai lư lịch, học tập
báo công báo tội, học tập làm sổ hộ khẩu sổ gạo… Hết học tập ở tổ
dân phố th́ kéo nhau ra học tập ở phường – cũng như vậy thôi nhưng
đông hơn nên… vui hơn – rồi học tập ở quận… Rồi đi mết-tinh, đi đón
tiếp phái đoàn này, đi chào mừng phái đoàn nọ, đi làm lễ đón nhận
lẵng hoa của bác Tôn ( ông già này thay thế bác Hồ, nhân dân đoán
như vậy ) Ôi thôi ! Rộn rịp, vui lắm !
Khác hẳn với " thời chú Sam ", người nhân dân bây giờ đi đến đâu
cũng thấy cái sự làm chủ của ḿnh nó… ḷi ra cả đống. Bằng cớ là cái
ǵ cũng thuộc về nhân dân ráo, cái ǵ cũng thấy dán nhăn " nhân dân
" mà chẳng cần phải " cầu chứng tại toà ". Sướng như vậy ! Này nhá :
Ủy Ban Nhân Dân này, Toà Án Nhân Dân này, Quân Đội Nhân Dân này,
Công An Nhân Dân này… đến tờ báo to nhất nước – của Đảng – cũng phải
mang tên " Nhân Dân " đấy ! Làm chủ , sướng nhá !
Thế nhưng, có hai cơ quan mà nhân dân không được làm chủ : đó là
tổng cục kế hoạch và ngân hàng. Chỉ có hai cơ quan này là đặc biệt
mang nhăn " Nhà Nước " nên được gọi là " Tổng cục kế hoạch Nhà Nước
" và " Ngân Hàng Nhà Nước ". Nhà Nước nắm cái tổng cục để độc quyền
lên kế hoạch… hốt bạc đổ vào ngân hàng của Nhà Nước, vậy là an toàn
nhứt rồi ! Người ta nói : " Đồng tiền là huyết mạch, Nhà Nước nắm
cái huyết mạch đó là nhân dân… nhăn răng ! " Nói như vậy là có ư bôi
bác chế độ. " Hăy nhớ rằng, trong chế độ ta có sự phân công rơ rệt :
Đảng lănh đạo, Nhà Nước quản lư, Nhân Dân làm chủ. Muốn quản lư, Nhà
Nước phải nắm cái… hầu bao chứ. Không có cái đó th́ quản lư cái đếch
ǵ được. Rơ như thế đấy !". Lư luận chắc nịch như đinh đóng cột,
nhân dân chỉ c̣n nước đi chỗ khác chơi.
Dù sao đi nữa, được lên đóng vai chủ trong vở trường kịch của " thời
bác Hồ " vẫn thấy khoái hơn ở " thời chú Sam ". Thời đó, người dân
chỉ là người dân quèn với bộ mặt thật của nó, chưa từng biết thế nào
là " vẽ lọ bôi hề ". C̣n bây giờ, trên sân khấu cách mạng, người dân
được tô son trét phấn để có bộ mặt khác – một bộ mặt không giống ai
– vui chớ !
Qua " thời bác Hồ ", cái ǵ cũng thay đổi hết. Đặc biệt là người
dân. Ngoài chuyện " nhân dân làm chủ ", người dân bây giờ nh́n lại
ḿnh cũng thấy không c̣n là ḿnh nữa ! Cả cái thân h́nh trước đây,
chỉ c̣n lại có… cái miệng. Mỗi một người dân được xem như là một "
nhân khẩu " – một cái " miệng người " – Tờ khai gia đ́nh thời trước
bây giờ được thay bằng " sổ hộ khẩu " trong đó kê khai có bao
nhiêu…cái miệng ! Nghĩ cho cùng, Nhà Nước cách mạng có lư, bởi v́
trong công tác " quản lư ", chuyện đầu tiên phải lo là " nuôi ăn ".
Vậy, phải biết rơ " ta " có bao nhiêu cái miệng. Thế… Ngoài ra, nếu
thấy cái miệng nào đă có ăn mà c̣n đ̣i cả quyền " nói " th́ " ta "
chận ngay không cho nó ăn. Có nói, đến chừng đói ră ruột ra th́ cũng
phải câm lại thôi. Đỉnh cao trí tuệ là ở chỗ này đấy !
Sau khi đă học tập tốt, nghĩa là người nhân dân đă rành bài bản để
đóng vai " nhân dân làm chủ ", người nhân dân phải biết " đi thưa về
tŕnh ". Nói cho văn vẻ chớ thật ra là đi đâu phải xin giấy di
chuyển của chánh quyền nơi cư ngụ và về phải tŕnh lại giấy di
chuyển có đóng dấu nơi ḿnh đă đến. Nhân dân làm chủ khi dọn nhà qua
ở chỗ khác phải làm thủ tục giấy tờ dời địa chỉ – gọi là chuyển hộ –
có sự chấp thuận của chánh quyền hai nơi – nơi ở củ và nơi ở mới –
Nhân dân làm chủ phải đi lao động xă hội chủ nghĩa ( Thời trước gọi
là " đi làm…chùa " ). Nhân dân làm chủ " phải " triệt để thực thi
quyền làm chủ của ḿnh nghĩa là " phải " làm thế này, " phải " làm
thế nọ… toàn là những thứ " phải " mà ở " thời chú Sam " t́m đỏ con
mắt không có, ví dụ như phải đổi tiền, phải bị đánh tư sản, phải đi
kinh tế mới, phải đi tập trung cải tạo... Chánh quyền mới gọi là "
một cuộc đổi đời". Họ nói đúng ! Có điều là cuộc đổi đời đó xoay đến
180 độ, làm cho người dân thấy… ngất ngư !
Sau khi miền Nam được giải phóng, mấy cha Giải Phóng Miền Nam c̣n
đang " cờ phất trống khua " trên sân khấu cách mạng bỗng bị… cúp
điện hạ màn, đuổi vào hậu trường lảnh " lương cà phê " ( Tiếng nhà
nghề nói gánh hát không tŕnh diễn, nghệ sĩ chỉ lảnh chút tiền để
uống cà phê thôi ) Họ bị giải tán một cách êm ru và dễ ợt như người
ta liệng một miếng giẻ rách vào đống rác, trước sự ngạc nhiên của
người nhân dân làm chủ. Bởi v́ chuyện " đại sự quốc gia " như vậy mà
chẳng thấy " lũ đầy tớ " nó hỏi qua ư kiến một lần ! Rồi đến vụ
thống nhất đất nước, những " công bộc của nhân dân "cũng cứ quyết
định một ḿnh ên !
Thật ra, lấy công tâm mà nói, nếu có được hỏi th́ cái " nhân dân làm
chủ " cũng chỉ gật đầu nhất trí. Cứ xem nhân dân miền Bắc, tính đến
năm 1975, họ " làm chủ " đă hai mươi năm, có thấy họ không nhất trí
bao giờ ? Người dân chắc nghĩ rằng ḿnh làm chủ nhưng c̣n thằng khác
nó làm chủ cái bao tử và sinh mạng của ḿnh nữa, vậy, cứ luôn mồm
nhất trí là…chắc ăn nhứt ! ( Một nhà văn lớn thời tiền chiến vào Nam
thăm bạn bè sau 1975 đă nói nhỏ :" Tôi c̣n sống đây là nhờ tôi biết
sợ ". Một câu để đời ! ) Cái ưu việt của chế độ là ở chỗ này đấy !
Tiếp theo là người dân học tập – lại học tập ! – đi bầu. Hồi thời
trước, người dân cầm lá phiếu thấy ḿnh… oai ghê lắm. Họ tự do chọn
lựa ứng cử viên, họ nh́n ảnh của từng người và c̣n phê b́nh " líp ba
ga " : ông này dễ thương, giống kép Hùng Cường , ông này…cha ! coi
bậm trợn quá, à ! c̣n bà này giống Túy Hoa ghê, coi đặng à v.v… Bây
giờ th́ khác : Đảng chọn, dân bầu. Sợ nhân dân mất thời giờ và mất
công nên Đảng chọn dùm cho dân. Nhân dân chỉ c̣n có… nhắm mắt bầu.
Sướng gần chết c̣n muốn ǵ nữa ? Có điều là bầu bán bây giờ không
c̣n rầm rộ trống kèn như thời trước nên chẳng thấy có ǵ hấp dẫn
hết.
Sau giải phóng, người dân miền Bắc đua nhau vào Nam để " cứu trợ
đồng bào ruột thịt miền Nam sống trong sự kềm kẹp của bè lũ ác ôn Mỹ
Ngụy, đói khổ thiếu thốn vô cùng ". C̣n người dân miền Nam, ít lâu
sau, cũng lục tục kéo nhau ra miền Bắc, không phải để " tham quan "
mà để… thăm nuôi thân nhân bị đưa đi tập trung cải tạo ngoài đó. Kẻ
vô người ra như vậy thật là một sự… giao lưu đáng đồng tiền bát gạo,
bởi v́ nó " mở mắt " người dân của cả hai miền. Để thấy rằng dù " ở
" với bác Hồ hay " ở " với chú Sam, người dân vẫn là những con cờ,
không hơn không kém !
Bây giờ, gần ba chục năm sau giải phóng, cuộc sống miền Nam cũng đă
ổn định, nghĩa là người dân vẫn… sống nhăn, không phải nhờ khẩu hiệu
" dân giàu nước mạnh…" mà nhờ biết xoay sở để sinh tồn. Cũng có hàng
hoá đầy chợ. Cũng có quán xá đầy đường. Cũng có vài tờ báo của đảng
/ đoàn / cơ quan để đọc – vài tờ cũng đủ… chán, đâu cần phải ba mươi
tờ như " thời chú Sam " – Cũng có tiểu thuyết lai rai của Hội Nhà
Văn – cái hội mà chế độ đẻ ra để " g̣ " các nhà văn đi cho ngay cho
đúng " đường lối chủ trương " – Cũng có nhạc vàng lả lướt đă thông
qua sự kiểm tra của Cục Nghệ Thuật Biểu Diễn, một loại "cục " lúc
nào cũng thấy… nằm ch́nh ́nh trên các DVD và băng nhạc dưới dạng con
tem, trên đó có ghi rơ tên chương tŕnh, hăng sản xuất, số giấy
phép, mă số và hàng chữ đỏ "Nghiêm cấm in sao dưới mọi h́nh thức ".
Đảng vẫn lănh đạo, Nhà Nước vẫn quản lư và Nhân Dân vẫn… làm chủ, lẽ
dĩ nhiên !
Tính ra," thời chú Sam " chỉ dài có hai mươi năm. Cái " số " như vậy
thầy bói gọi là… yểu tử ! Trong lúc " thời bác Hồ " vẫn c̣n tiếp
diễn dài dài, gần ba mươi năm mà chưa thấy hạ màn ! Đó là cái "
lô-gích " của thời đại bởi v́ bác Hồ lúc nào mà chẳng " sống măi!
sống măi ! sống măi ! " ?
Chỉ tội cho người dân, với bộ mặt " không giống ai " v́ bị tô son
trét phấn, có nhăn nhó v́ đau quặn ruột người ta cũng vẫn thấy như
đang…cười ! Và người ta kết luận : " Tốt đấy chứ !". Ở đây, phải
hiểu " người ta " là Đảng và Nhà Nước.
Tiểu Tử
Tản mạn cuối năm
H́nh ảnh
đáng ghi nhớ trong năm
Miệng kẻ sang
có gang có thép
Hiến dâng máu !
Xướng xa vô loài
Khinh bỉ
Học làm người
Cái Hộ Chiếu/Thông
Hành
Thất bại hay
thành công
Ngân hàng quân đội
Nói chuyện với Hà Sĩ
Phu
Trái khoáy cuộc đời
Một chế độ hèn hạ
Chữ với nghĩa
Cơm với cá…
Tuyên bố đầy
tính sáng tạo
Chưa hết đu dây
C̣n có t́nh người
không?
Cả tin hay nghi ngờ
Ca sĩ hải
ngoại... Những kẻ bán linh hồn xho quỷ
Sợ hay không sợ
trung quốc
Gây hấn!
Lại nói về lá cờ
Trớ trêu của lịch sử
Các anh, một
chính phủ khốn nạn!
Xin cám ơn Tổng Thống
Obama
Nổ
Nước mắt cá sấu
Bánh ḿ Ai Cập, cá Việt Nam, khát vọng con người
Trách niệm về đâu
Mặc cảm dốt nát
Đâu là sự thật ?
Bệnh Nổ Ở Mỹ Rất Thịnh Hành?
Gần 2
triệu người đă hy sinh cho cuộc chiến, v́ mục đích ǵ?
Văn hóa "Giả Vờ"
Tổng Thống Donald
J. Trump ?
Mừng mùa Xuân dân
chủ!
Tâm lư chính trị
Bắt Ls Nguyễn
Văn Đài là hành động tuyệt vọng của CS
Chuyện ǵ cũng
chấm hết !
Dốt như
chuyện tu, Ngu như tại chức
Bài học nặng kư
Không thể tha thứ
được
Em bé và những viên sỏi
Bệnh "nói dai, nói
dài, nói dở, nói dô diên"
Rường cột nước nhà
Rỗng tuêch rỗng toác
Vẫn chuyện xe cán
chó
Hai cái băy
nguy nhiểm của "Nhớ rừng"
Giá trị của VNCH
30
Tháng Tư, cô nghệ sĩ Kim Chi dứt khoát
C̣n ǵ xấu hổ hơn
nữa?
V́ sao
Do Thái không dám không kích Iran?
Ông "cha" Trịnh tuấn
Hoàng
Nói KHÔNG Với Cộng Sản!
Những sự
thật cần phải biết về VNCH
Đập "b́nh" phải đập cái b́nh... phong!
Thăm dân cho
biết sự t́nh
Cái giá của Tự Do
Con chuột và cái b́nh
Đàn ḅ vào thành phố
Tranh quyền đoạt lợi
Làm từ thiện - Nên hay không
Thôi
rồi...
Chuyện biển đông
Quả đại pháo cuối
cùng
Biển Đông dậy sống
Vụ HD 981: Việt Nam
xem xét quan hệ chặt chẽ hơn với Hoa Kỳ
Thư trả lời
một bạn Du Học Sinh....
Gửi các anh Quân
Nhân QLVNCH đang ảo tưởng
Tổ Quốc
muốn ta phải kiên cường
Đừng mắc mưu bọn Việt
cộng....
Việt Cộng – Việt Cộng
Một âm mưu thâm độc của Việt
Cộng
Họ là “ngụy”, ta là ǵ?
Việt cộng hóa
Kinh nghiệm
tạo ra kinh nghiệm
Những sự thật
cần phải biết
Giọt nước
mắt cho quê hương
Vơ Thị Thắng và Nguyễn
Phương Uyên, bóng tối và ánh sáng
Muốn Việt Cộng sớm sụp
đổ
Tổ Quốc Việt Nam
- C̣n hay đă mất?
Đồng chí Ếch dốt
chính tả
Đứng chàng hảng
Thời sinh viên ở Sài G̣n
Hăy nói trước ngày
chết
Chuyện cái sổ hưu
Thật giả, giả thật
Bất an
Nhận định về
cuộc bầu cử Tổng Thống Mỹ 2012
Thế hệ của
tôi – một thế hệ vứt đi
Người CS -
Cộng sinh hay kư sinh
Miền Nam sau 37 năm
dưới chế độ CS
Lẳng lặng mà xem...
Chủ nghĩa tư bàn
và chủ nghĩa tư bản đỏ
Không có gí
quư hơn độc lập con c...
Bản án chế độ cộng sản
VN
Phản hồi về bài
báo "Hành động lố bịch" trên báo QĐ...
Thân phận một tù nhân chính trị VN bi quên lăng
Hơi ấm non sông
Mẹ kiếp: Đứa nào bán
nước?
Thêm lần nhắc nhớ
Hào khí Việt Nam – Đáp lời
Sông Núi!
Nhân ngày Quân Lực 19
tháng 6...
Hai câu chuyện
phụ nữ Việt Nam
Tương lai nào cho
đảng cộng sản VN?
Anh hùng dân tộc
Thiên tài đảng ta
Ngọc ở trong nhà
Băi nhiệm và bất tín
nhiệm
Ngày phán xét sẽ đến
Thân phận "cử tri"
và "Đại biểu Nhân dân" ở Việt Nam
Sức mạnh của
Cộng Đồng người Việt Quốc Gia hải ngoại
Giữa Đạo và Đời
Tiên lăng - Chuyện
không đơn giăn
Triệu
con tim, c̣n triệu khối kiêu hùng
Độc quyền đẻ ra
đặc quyền
Những viên Đạn Hợp
Âm
Đảng là tên
đầy tớ phản phúc!
Cơn băo lốc
Kẻ thù nguy
hiểm chính là thành phần đánh phá cộng đồng
Xuân quê hương
Nhân quyền
trong rừng luật
Nhận lầm đồng hương
Vô tôn giáo
Bạo lực của
cường quyền: Xưa và Nay
Nhân quyền
trong rừng luật
Những người "vọng
quốc"
Chó sói gởi chân
Làm thế nào để
giành lại tự do?
Thử cho biết
Tin nhà nước !
Thế chân hạc mới
tại Á Châu
Thời anh hùng
Đỗ Thị
Minh Hạnh - Giọt nước hay mảnh thuỷ tinh
Tuyển dụng nhân tài
Nghề bán nước
Đạp vào mặt lịch sử
Cái giá của độc lập và tự do
Thêm một chiến sĩ đấu
tranh bị cầm tù
Thằng dân
Người lính VNCH & vành khăn tang Tổ Quốc
Nhận định t́nh h́nh đất nước hiện nay
Núm ruột quê hương
Dép râu và nón cối
của bộ đội Việt Cộng
Khủng bố: Xưa và
nay
Lại viết về
nổi bất hạnh của QLVNCH
Bài học
30 tháng 4
36
năm Quốc hận nghĩ về tâm trạng của tù nhân chính trị
Những ngộ nhận lịch sử
36 năm Quốc hận
tôi nghĩ ǵ?
Nhớ lại nỗi
bất hạnh của QLVNCH
Quốc gia thua để
thắng, cộng sản thắng để thua
Chiến sĩ
VNCH được giải ngũ chưa?
Người lính VNCH
Sáng mắt ra chưa?
Trí tức thổ tả
Giă từ Thiện
và bệnh Mù Loà
Triển vọng
chiến thắng công sản của người Quốc Gia
Tôi là ai?
Xuống đường
Nằm Vùng? Ai? Ở
Đâu?
Lộn xộn tiếng
Việt thời giao lưu văn hóa ở Việt Nam
Mậu Thân, Anh c̣n
nhớ hay đă quên ?
Thiên đàng XHCN
Từ Tunisia, qua Yemen, đến Ai
Cập, bao giờ đến công sản Việt Nam ?
Đàn cá trong ao bác Hồ và những con
chó của Pavlov
Ṭm tem...
Thư gửi Nguyễn
Đắc Xuân
Về chuyện “trong sáng hóa” tiếng Việt...
Tự điển
Văn hoá và con
người
Chuyến xe buưt và khúc
hát người lính mù
Vài suy nghĩ về biểu t́nh
chống văn hóa vận tại Melbourne
Những kẻ thầy đời
Nhạc lính
Tin và không
tin trong xă hội VN
Khi bài hát trở về
Từ buổi chiều trên nghĩa địa Hàng
Dương
Ḷng dân đang chuyển ?
Tứ Bất Tận - Tứ Bất Năng
Lê Thị Công Nhân
Nh́n lại
đống rác lịch sử đánh Mỹ cứu nước của csvn
34 năm sau, họ là ai ?
Nh́n Tây Tạng thấy Việt Nam
Chuyện đời...
Đặc công văn hoá miền
Nam
Bài viết từ một người SG
Thư ngỏ gửi
những người trí thức mê sảng...
Tội nghiệp đất nước tôi
Thời thế mới, đấu
tranh mới...
Bao giờ dân Việt trở
thành thiểu số trên chính quê hương ḿnh
Nói với các con tôi
Phiên phiến tuổi già
Hành vi nhỏ... dă tâm lớn
Gà trống và cáo
Xin đừng lăng quên nhà dân
chủ trẻ Lê Trí Tuệ
Thảm trạng người Việt
tỵ nạn tại Cam-bốt
Sao anh nỡ đành quên
Thế hệ già hải ngoại
nên nh́n lại
Khiếp nhược: Nhục và hèn
Tiếng nói từ Mộ Đức
Từ tiếng súng Trần Văn Bé Tư
Ca rao thời đại hcm
Những vần thơ chui
Lê Thị Công Nhân - Người con
cưng của ...
Cũng bởi thằng dân ngu
Chống VC hay TC?
Cái Làn và cái L...
Trông thấy vậy mà
không phải vậy
Thèm
Hăy vất bỏ khối nặng
của tính ác và sự xấu
Chọn lựa
C̣n cờ đỏ sao vàng th́...
Đừng măi lợi dụng "nỗi đau da
cam"...
Lạ và nhạy cảm
Chân dung người vợ
lính
Việt Nam lâm nguy
Gịng sông Bến Hải vẫn c̣n
Giáo dục VN, tội ác băng hoại xă
hội
34 năm nh́n lại cuộc chiến
chống csVN
Nay anh, mai tôi
Chiến dịch hoa hồng đỏ của
csVN
Đêm nhớ về anh
Nhớ Vơ Hoàng
Cái miệng
Từ Lê Văn Thinh
đến Nguyễn Cung Thương
Chuyện phải viết
Vất chanh bỏ vỏ
Tổ Quốc - Danh Dự -
Trách Nhiệm
Mối nhục của một quốc
gia
Lá Cờ
Mơ ước của tôi
Chim hạc và chó săn
Tường tŕnh 10
điểm, Đạo đạt lên LHQ
NK Đặng Thuỳ Trâm - Sản
phẩm dối trá ...
Tóm tắt một số tội ác cs VN
Sự thực về cái gọi là "Đại
thắng mùa Xuân
Bọn cs sợ quan thầy ...
Xin hăy cứu lấy Tổ Quốc
Tâm t́nh gửi đến anh
chị CQN QLVNCH
Đỉnh cao cháy rụi
Mậu Thân, anh c̣n nhớ hay
đă quên
Cảnh giác âm mưu
"tẩy nảo" của Casula Powerhouse
Bệnh "dại" của người Việt
Chuyện Nguyễn Thái Hoàng
Niềm kiêu hănh của người Việt
Chiến dịch "tháng Tư
đen"
Tổng phản công nghị
quyết 36
Kép độc cứu nguy
Thăm nom và săn sóc
nhau lúc c̣n sống
Giặc từ thiện
Tiền nhân...
Những ám ảnh khó tẩy xóa
Tính hay quên của
người Việt tỵ nạn cs
Món nợ nên ghi nhớ
Nên đầu tư cho thế hệ trẻ
Mẹ Âu Cơ - Tiếng thở dài và
niềm an ủi
Trăm trứng trăm con - Một
truyền thuyết
Hai h́nh ảnh - Một sự so sánh
Ông Kỳ "Xuống Cấp"
Tôi thấy và nghe được ǵ ở Sài-G̣n ...