Những bài viết của Bất Khuất

Chuyện t́nh khó quên
May mắn & Hên xui trong đời lính chiến
Ba, bốn phát
Tập Truyện Thuyền Đời  
13 người cuối cùng về từ Tiền đồn 3&4 Kon-Tum
Passage to Freedom
Thuyền Đời - Đêm vẫn đen Audio
Đất nước tôi!
C̣n nhớ mùa xuân  
Tết  
Thuyền Đời - Cuộc đời Audio
Thuyền Đời - Con thuyền Audio
Thuyền Đời - Xuân quê hương Audio
Ḍng sông quê hương - Ḍng Cửu Long  
Ngày oan trái! - Audio
Đất nước tôi - Audio
Khi người tù trở về
Tiếng trống Mê Linh - Audio
Chuyện cuối năm - Audio
Màu áo cũ - Audio
Mang theo quê hương  - Audio
Trong âm thầm c̣n nhớ ai! - Audio  
Sài G̣n là đây sao em! - Audio
Chuyện trăm năm - Trên quê hương - Audio
Chuyện trăm năm - Một ngày - Audio  
Trăm đắng ngh́n cay - Audio
Chiếc áo Bà Ba - Audio
Giữa đồng xưa - Audio
Áo trắng - Audio
Gửi nơi cuối trời - Audio
C̣n nhớ mùa xuân - Audio
Từ một chuyến đ̣ - Audio
Dêm thánh vô cùng - Audio
Khi mùa đông về  - Audio
Noel năm nào - Audio
Khúc quân hành - Audio
Cho ngàn sau - Audio
Ngh́n trùng xa cách  -  Audio
Rồi lá thay màu - Audio
Con chim biển 3 - T́m về tổ ấm - Audio
Con chim biển 2 - Trên biển khơi - Audio  
Con chim biển 1 - Tung cánh chim - Audio
Đốt sách ! - Audio
Đi học  
Sài G̣n - Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về - Audio  
Làng tôi - Audio 
Sao em không đến - Audio  
Anh đi!  - Audio  
Vỉa hè đồng khởi - Audio
Ngày đại tang  
Chuyện mất chuyện c̣n  
Con chim Hoàng Yến - Audio 
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú - Audio
Remember!
Cánh chim non - Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa   
Trăm đắng ngh́n cay  
Con đường tôi về
Hăy c̣n đó niềm tin
Chiều ra biển  
Những đứa con đẽ muộn  
Một thời kỷ niệm  
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn  
Ngày anh đi  
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride  
We remember
Vui - Buồn … Ngày hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72  
Mùa hè đỏ lửa  
Dư âm ngày hội ngộ 44 năm tại California  
Có chuyến bay  
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ  
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết


 

 


 

 

 

 

 

 

 

Bạn thân từ thiếu thời, một thuyền trưởng tàu vượt biển


Cao Đắc Vinh

Toản là một trong những người bạn thân nhất của tôi thời thơ ấu.

Thuở đó, gia đ́nh tôi mới di cư vào Nam, mua được căn nhà nhỏ trong khu Nguyễn Tri Phương, khu đất nghèo trung lưu ở về phía nam thành phố Sài G̣n, nơi có đa số di dân miền Bắc tạm cư. Trước cửa nhà là bùng binh xanh cỏ mà chúng tôi xử dụng như một sân chơi chạy nhẩy hàng ngày. Con đường dẫn ra cửa chợ mỗi buổi sáng ăn quà có tiếng dế kêu và có cả những mối t́nh thầm lặng.

Thời gian đi không trở lại, mỗi năm mỗi đổi thay, mất tuổi thơ nhưng may mắn hôm nay vẫn c̣n tất cả bạn bè lối xóm cũ. Quang, Nham, Ninh, Tâm, Vũ, Nghệ, Xương, Thịnh... và những người yêu trong mộng thuở xưa bây giờ đă lên chức nội ngoại Minh Hà, Bích Hợp, Tú Khanh, Đan Hà, Cẩm Chương... Trong số bạn thời nhỏ, Toản là người bạn thân từ thủa c̣n học lớp nh́ trường tiểu học Nguyễn Tri Phương.

Sau hơn nửa thế kỷ xa cách, chỉ v́ đọc văn chương nên Toản nhận ra tên tôi sau một bài viết. Tháng Bẩy năm 2009, chúng tôi vui mừng gặp nhau qua điện thoại và hội ngộ lần đầu vào dịp xuân tất niên nam Cali 2010 do hội ái hữu trường trung học Nguyễn Trăi tổ chức. Sau đó, nhân ngày lễ 4th July 2011, Toản đến Irvine thăm vợ chồng tôi cũng vào một ngày thứ Bẩy cuối tuần.

Hôm ấy, trời trong xanh và nắng vàng ấm áp. Bốn tiếng đồng hồ, tôi say sưa ngồi nghe bạn kể chuyện đời. Hơn nửa thế kỷ với bao nhiêu khắc khoải dồn lại trong chuyện kể nhưng lạ thay ḍng đời dù có nhiều trầm luân mà giọng nói của Toản vẫn một điệu hiền ḥa không chút than thân trách phận.

Toản có thân h́nh nhỏ bé nhưng đó chỉ là bề ngoài của một tâm hồn quật cường, dám nói, dám làm, dám chịu. Tính t́nh lại ưa thích châm biếm tinh nghịch đôi khi đi xa giới hạn để biến thành tai ương.

Thời c̣n độc thân, có lần Toản rủ cô bạn gái đi ăn tối ở một nhà hàng, cô bạn lại rủ theo cô chị và chị cô lại rủ thêm cô bạn của ḿnh... cả hai đều có bề ngoài phốp pháp to lớn. Quả là một hoàn cảnh éo le cho chàng! Khi nhân viên nhà hàng hỏi bao nhiêu người để xếp bàn th́ chàng trả lời: “Hai người và hai con voi”.

Một lần khác, đi xa về, muốn lấy điểm với người đẹp vừa quen, Toản mua tặng chai nước hoa xinh xắn làm quà. Cảm động nên bồi hồi nàng thốt một lời hạnh phúc bâng quơ: “Chai nước hoa nhỏ quá anh nhỉ!” Chàng thẳng thừng bông đùa: “To hơn chắc chỉ có chai nước mắm!” Câu trả lời làm chạnh ḷng người đẹp. Kết quả là chàng lại cô đơn với cuộc đời đêm dài tỉnh lẻ...

Vốn thông minh, học giỏi, vừa xong trung học là Toản thi đậu ngay vào trường Công Chánh. Với học tṛ thời ấy, đây là thành tích sáng chói Toản đạt được trên con đường học vấn, hứa hẹn một tương lai rạng rỡ. Nhưng rồi tính bốc đồng nghịch ngợm ở Toản vẫn c̣n. Một buổi chiều mưa, nhóm sinh viên bạn của Toản đứng trên bao lơn sân thượng làm ướt áo một vị giáo sư phía dưới. Vị giáo sư nổi giận và ḿnh Toản lănh đủ đ̣n cay nghiệt, phải rời khỏi trường. Đó chính là cái mốc thời gian làm đời Toản đổi hướng.

Ra khỏi trường Công Chánh, người bạn bé nhỏ của tôi chật vật kiếm sống nuôi mẹ già. Chàng dậy học ngày hai buổi đến khi bất măn th́ vào ngành hàng hải qua sự giới thiệu của một người thủy thủ quen biết. Ngày đầu phỏng vấn để nhận chức “gơ rỉ sét” trên tầu Nhật Lệ, ông thuyền trưởng Th́ ngắm nghía Toản từ đầu đến chân buông thơng câu kết: “Nh́n anh giống một du đăng trí thức”. Chàng chỉ biết cười và tŕnh bầy sự thật pha chút khôi hài: “Không đủ to lớn để làm du đảng và trí thức nào lại nhận làm nghề gơ sét?”.

Những ngày biển yên gió lặng, con tầu 1200 tấn b́nh thản rẽ sóng một ḿnh, anh thợ tập sự học nghề “gơ rỉ sét” đă làm kinh ngạc đoàn thủy thủ tầu Nhật Lệ sau những bàn cờ giao hữu liên tục chiếu bí tướng ông thuyền trưởng hảo hớn. Trung tá Th́ cựu hạm trưởng 505 bắt đầu để mắt nh́n, nhận thức được trí thông minh và bản lănh của người thanh niên bé nhỏ ấy. Ông dậy Toản astronomy cách nh́n sao trên trời, chấm point đánh tọa độ trên biển rồi đưa sách cho chàng đọc luật hàng hải và phương pháp hải hành. Nhanh chóng Toản trở thành phụ tá và khi ông Th́ nghỉ th́ Toản thay thế lái con tầu cồng kềnh giữa đại dương. Tŕnh độ học hỏi hấp thụ cao nên chỉ một thời gian ngắn, chàng chính thức được tuyên dương chức vụ phó thuyền trưởng của con tầu chở hàng nặng kư bao gồm 24 thủy thủ này. Những năm sau đó, Toản đầy đủ kinh nghiệm để bổ nhiệm sang lái 1 trong 6 chiếc tầu chở hàng của bà Ngô Đ́nh Nhu chẳng hạn như tầu Tiền Phong hoặc Thống Nhất...

Khi biến cố Tháng Tư năm 1975, tuy là dân lái tầu thuỷ nhưng Toản lại không có cơ hội ra khơi di tản. Nhờ nghiệp vụ chuyên môn cao, Toản được những người cộng sản lưu dụng, bắt lái tầu chở máy móc và vật dụng ăn cướp từ Nam ra Bắc cho những cán bộ chóp bu.

Những tháng đầu nước mất nhà tan, chàng bỏ mẹ già ở nhà, theo tầu chở hàng đi Bắc về Nam kiếm sống. Tuy đă tự dặn ḷng nên giữ thái độ khôn ngoan “mũ ni che tai” giả ngu giả điếc trong mọi hoàn cảnh, nhưng rồi chàng vẫn không chịu nổi khi phải nghe luận điệu ngu si, tuyên truyền ấu trĩ của “cán ngố” cộng sản trên chiếc tầu của thuyền trưởng Trương Văn Xê, chẳng hạn câu chuyện tướng việt cộng Trần Đại Nghĩa điều động phi cơ phản lực tắt máy chờ không quân địch trên các tầng mây để phục kích bắn hạ. Cực chẳng đă, ngứa tai th́ phải găi nên Toản phát biểu ít câu về sự thật hiển nhiên nhưng khó nuốt đối với đám cán ngố. Kết quả là ngay khi tầu đi từ Bắc vừa cặp bến Sài G̣n, công an nghinh đón chàng ngay tại cửa tầu để c̣ng chéo tay bỏ tù v́ tội phản động mặc dù lời đối đáp của chàng phản ảnh kiến thức khoa học. Mẹ già ở nhà mỏi ṃn ngóng đợi, tưởng thằng Toản con ḿnh đă chết mất xác, không c̣n tin tức.

Sau cả năm trời bị đầy đoạ, khi Toản ra tù, quần áo tả tơi, ngồi ở phiên chợ làng như thằng ăn mày bệnh hoạn. Mấy bà bán hàng nh́n Toản biết ngay tù nhân vừa được thả nên t́m cách giúp đỡ, cho ăn lót dạ và tặng chàng lộ phí để t́m đường về nhà. Khi gơ cửa, mẹ ôm chàng, nước mắt chan ḥa mới rơ đứa con ḿnh c̣n sống!

Hiểu là không thể c̣n chỗ dung thân tại quê hương, Toản quyết định vượt biên. Thời điểm 1978-1979 cũng là lúc phong trào vượt biển lên cao, với thành tích lái tầu thuỷ nổi tiếng, Toản được giới chủ tầu săn đón, cầu cạnh.

Có người bạn cùng xóm cũ Nguyễn Tri Phương tên là Quyền học chung trường Nguyễn Trăi nhưng sau Toản 2 lớp. Ai đă gặp Quyền th́ khó quên v́ anh có tật ở chân do căn bệnh polio lúc c̣n bé. Quyền có ông chú tên là Tú, chủ tầu nên đề nghị Toản cùng vượt biển. Tầu được đóng bè ở Lam Sơn, một bến nước sâu gần thị xă Long Thành. Chuyến vượt biển đầu tiên dự trù dấu 45 người ở đất Lam Sơn quê nhà ông Tú trước ngày khởi hành.

Tháng 6 năm 1979, ông Tú và Quyền quyết định ra khơi mặc dù Toản chưa kiếm ra thợ máy tháp tùng. Ra khỏi hải phận 2 ngày 2 đêm th́ sự thiếu sót ấy trở thành oan nghiệt khi... tầu chết máy!

Tháng 6 là mùa băo trên biển Đông, con tầu chật chội người nhấp nhô theo chiều sóng vỗ, Toản đành phải lấy vải dù căng thành cánh buồm để điều khiển hướng đi nhưng gió thổi mạnh làm gẫy cột buồm chỉ sau một buổi chiều căng gió. Tầu không động cơ trôi lênh đênh vô định 13 ngày giữa sóng nước Thái B́nh. Mọi người hầu như hết hy vọng, ngồi chờ thần chết đến gần...

Suốt hai tuần, tầu mắc nạn trên đại dương, mấy chục lần giáp cận với những thương thuyền quốc tế nhưng tất cả đều lạnh lùng lánh xa để khỏi phải cứu vớt. Tiếng khóc của thuyền nhân như đau thương vang vọng từ địa ngục nổi lên mặt biển át đi tiếng sóng gầm mỗi lúc mỗi tăng cường độ. Hai người bạn vượt biển đă chết và được thủy táng! Nh́n chung quanh, mắt ai cũng đỏ hoe nhưng tay chân vẫn cố ôm chặt túi lương khô không rời thân thể bầm dập.

Giữa ranh giới tuyệt vọng của sự sống và chết, tâm địa con người thường lộ trần, hiện nguyên h́nh bản chất ích kỷ nhỏ nhen từng miếng ăn ngụm nước. Trên con tầu bất hạnh này, chỉ c̣n Toản và bác sĩ Châu là c̣n sức tự chủ, nỗ lực t́m cách giúp đỡ những kẻ yếu sức và chế ngự con tầu ví như chiếc lá an phận nổi trôi trên đầu ngọn sóng.

Sáng ngày thứ 16, thuyền nhân nằm ngả nghiêng chờ chết v́ say sóng và đuối sức bỗng giật ḿnh v́ tiếng nổ lớn, đáy thuyền bị vỡ tung khi đụng phải san hô nằm dưới ḷng biển. Bất ngờ, xuất hiện trên đảo vắng một nhóm người đen đủi ở trần, mặt mũi dữ tợn tay vung mă tấu rồi hét từ bờ bên kia: “Đ.m. Chúng mày chưa thoát khỏi Việt Nam đâu!” Tất cả đinh ninh là họ đă sa vào tay hải tặc. Khi đám thuyền nhân được lệnh lội trên san hô bước lên đảo. Lúc đó, Toản mới biết con tầu đă trôi vào quần đảo Trường Sa mà không ai hay! Ḥn đảo này đang có 70 cán bộ cộng sản trú đóng thường trực. Ông thượng úy quản đảo chạc 40 tuổi, 13 năm như Robinson âm thầm canh giữ nơi đây chưa một dịp được gặp lại gia đ́nh và cô con gái duy nhất của ông đang sống trên giải đất h́nh chữ S.

Chiều hôm ấy, quản đảo Tiến thu hết thuyền nhân vào miếng đất phẳng bên cạnh bờ biển, đối diện với khu vực đóng quân nơi ông cư ngụ. Trời về đêm, gió thổi từ ngoài khơi buốt lạnh. Ông ra lệnh nấu cháo cho 43 người sống sót rồi căng lều cho họ ngủ. Từ lúc lên đảo, ông ôm măi con bé Su 3 tuổi kiệt sức v́ mẹ nó đă mệt lả không c̣n lực để ẵm bồng bé. Toản ngạc nhiên thấy ông Tiến có những hành vi vị tha lạ kỳ mà không bao giờ chàng gặp ở người cộng sản trong quá khứ. Ông ta ôm bé Su xuốt đêm như t́nh cha đối với đứa con gái nhỏ của ḿnh và ra lệnh cho bác sĩ Châu cứu con bé với bất cứ gía nào kể cả dùng trụ sinh trong pḥng thuốc của ông nếu cần.

Quản đảo Tiến đưa Toản hai cây đèn băo cẩn thận dặn ḍ chỉ dùng để báo hiệu khẩn cấp. Ông cũng không quên chỉ thị luật lệ mới đối với cán bộ dưới quyền: “Nếu hai cây đèn băo không dơ lên dơ xuống ra hiệu t́nh trạng khẩn cấp của họ th́ cấm không ai được lai văng sang bên phía thuyền nhân...” và lấy mốc hàng rào cây ở giữa hai khu vực làm ranh giới. Ai coi thường luật này, vô cớ tự ư bén mảng sang phía “giới nghiêm” sẽ bị xử bắn!

Đêm đầu tiên nằm trên đảo, Toản không sao ngủ được mặc dù thân thể èo uột đă thấm mệt v́ hơn nửa tháng nay chàng phải đối phó với những bất trắc liên tục. Thâu đêm, ôm đầu nghĩ măi về ḷng trắc ẩn hy hữu của ông Tiến rồi chàng suy luận tự hiểu hoàn cảnh nơi đây đặc biệt không có bóng đàn bà suốt thời gian dài, cán bộ bị dồn ép t́nh dục dưới ánh nắng như thiêu đốt của Trường Sa, có thể trở thành điên loạn mà hăm hiếp những cô gái vừa lội lên đảo như cử chỉ hung bạo bắt gặp lúc sáng nay. Cũng may, quản đảo có quyền lực gần như tuyệt đối trên mảnh đất cách ly này và chỉ thị của ông đủ để bảo đảm an ninh cho những người vừa đến mặc dù bây giờ dưới mắt ông, họ là những tù nhân vượt biên sẽ phải trao trả cho cơ quan nội vụ những ngày sắp tới.

Trên thực tế, chuyến đi của thuyền trưởng Toản đă hoàn toàn thất bại, con tầu gỗ đă bể nát ch́m dưới ḷng biển, tất cả thuyền nhân đă trở thành tù nhân. Ngay sáng hôm sau, quản đảo Tiến ban hành lệnh thu tóm tất cả vàng bạc đô la để cất giữ, nói mục đích là để bảo toàn an ninh. Tất cả đều nghi ngại, không biết số phận ra sao, nhưng quản đảo Tiến vẫn tiếp tục cư xử tử tế, cung cấp lương thực, chia xẻ từng điếu thuốc với đám thuyền nhân.

Ḥn đảo san hô biệt lập xa đất liền nên chỉ được tiếp tế thức ăn và nước uống trung b́nh 3 hay 4 tháng một lần. Ngày chiếc tầu V684 từ Cam Ranh đến phân phối lương thực cũng là ngày quản đảo giao tù nhân cho công an nội vụ. Thời gian thuyền nhân ở đảo san hô là 39 ngày nhưng điều sửng sốt làm mọi người không tin vào mắt ḿnh là lúc ông Tiến mang trả từng người số vàng lẫn tiền bạc đă ghi sổ cất giữ khi xưa trước giờ họ lên tầu đi tù ở đất liền. Ông ta chỉ trừ đi chi phí lương thực cho một đầu người mỗi ngày. Toản là người cuối cùng lên chiếc tầu V684, chàng bắt tay ông Tiến và nói lời cảm ơn thật ḷng. Ông Tiến ân cần nắm tay Toản và đặt câu hỏi ẩn nhiều thắc mắc lúc chia tay: “Tại sao đất nước thanh b́nh mà các anh c̣n ra đi?” Chàng chỉ biết yên lặng v́ làm sao cắt nghĩa nổi ư nghĩa hai chữ tự do của chàng cho một người suốt đời sống “tự do” trên đảo với chim trời?

Nghe Toản kể đến đây, tôi sực nhớ câu chuyện “Ở cuối hai con đường” của Phạm Tín An Ninh có kể về quản giáo Thà một thời đă là đề tài bàn căi sôi nổi trong sinh hoạt của những người Việt tỵ nạn cộng sản... Phải chăng quản giáo Thà và quản đảo Tiến chỉ là hai đảng viên cộng sản hy hữu c̣n chút lương tri? Câu chuyện ngẫu nhiên của hai cá nhân lẻ loi này, không thể suy ra đất nước ngày mai sẽ khá hơn với xă hội độc đảng.

Sau khi măn tù lần thứ hai, Toản lại t́m đường vượt biên và đă đưa 65 thuyền nhân cùng chuyến tầu của ḿnh đến đảo Indonesia. Đó là điều đáng ghi nhớ nhất trong cuộc đời của Toản. Cuối cùng th́ chàng tỵ nạn ở Mỹ vào một ngày đầu xuân, lập gia đ́nh và có cô con gái 16 tuổi rất xinh xắn, thông minh, nhanh nhẹn, chơi vĩ cầm professional. Cô bé đă đờn một bản nhạc bên cạnh giường bệnh của bố như để ghi lại kỷ niệm lần chót trước khi vĩnh viễn xa nhau.

Trước giờ chia tay, Toản vẫn c̣n sáng suốt nắm chặt tay một người bạn thân đứng sát chàng và thổ lộ lời cuối cùng: “Chắc tao không qua khỏi lần này, xin vĩnh biệt chúng mày...”.

Sau cùng, Toản ra đi thanh thản trong ṿng tay của những người thân yêu, mang theo tiếng đàn của cô con nghệ sĩ và niềm tiếc thương của bạn hữu.

Tôi ghi lại sơ lược câu chuyện về Toản như chút kỷ niệm cuối cùng cho một t́nh bạn. Vĩnh biệt bạn hiền, người bạn một đời gian truân như chiếc lá ĺa cành nổi trôi trong cơn băo lịch sử.

Cao Đắc Vinh

 

 

 


VĂN CHƯƠNG

2024
2022-2023
2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013 
2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả


Tháng ngày tao loạn
Sài G̣n ơi!
Đoạn kết câu chuyện t́nh buồn
Đôi giầy trậ
Thư kư của thiên thần
Với tàu định mệnh Lam Giang HQ 402
Bà Mẹ thượng đẳng
Do Thái và Bài học sinh tồn
Một bà mẹ vất vả
Áo bà ba tím
Anh hùng Richard Norden
Văn hoá không tên
Họ đến và chết v́ tự do
Thiên đường đă xa
Yếm thắm hương xưa
Ông Sư nhà quê
C̣ng lưng vẫn gánh
Cuộc đời và sự nghiệp của danh ca Hà Thanh
How the 1972 North VN Easter offensive...
Xác chết trên băi biển  
Những món nợ khó trả  
Nếu có thể đi về quá khứ...  
Người đưa tin... độc địa  
Chị Agnès 
Một thời chinh chiến điêu linh
Người Saig̣n ….xưa!!!
Trí thức sến
Đuổi gà cho vợ
Hậu Duệ VNCH rạng danh Tiểu Bang Texas
Máu đào
Bản tình ca của người Tỵ Nạn
Miếng ăn
Cờ Việt Nam Cộng Ḥa ngay giữa thủ đô Melbourne
Đại uư Andrew Dang (gốc Việt), Phi công B-2
Chiến tranh Israel-Iran
H́nh ảnh Lễ Kỹ Niệm Ngày Quân Lực 19/6 tại Úc
Kỷ niệm ngày 19 tháng Sáu tại Cali
Mắt lệ cho người
BS trong tù
Những ánh mắt trẻ thơ
Gặp lại cố nhân!
Lệnh gọi “học tập cải tạo”, một vết chém cay nghiệt!
Những năm nào chiến tranh đă quên
Sau 30 tháng 4. những nhớ và quên
Từ một tấm h́nh
Những người chiến sĩ vô danh
Phố núi
Nhiều khi
Viết trong ngày Memorial Day 2025
Đệ Thất Hạm Đội - Cứu giúp thuyền nhân
Sự đời
Ngày Chiến Sĩ Trận Vong nhớ bạn
Chuyện t́nh thời chiến
50 năm – c̣n đó nỗi buồn
30 tháng 4. Một vài hồi tưởng...
Tiếng khóc của một dân tộc
Bài thơ của một người học tṛ cũ
Vào viện dưỡng lăo
Thu - Hát cho người
Mảnh vụn  
Ơn em  
Người vợ lính  
Melbourne - Tưởng niệm 50 năm Ngày Quốc Hận 
Ngày người tù binh trở về!  
Tưởng Niệm Tướng Nguyễn Khoa Nam  
Vào ngày này năm 1975, Chiến dịch Gió lốc  
Ngày cuối cùng của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu  
Cong lưng vẫn gánh  
Đề tài về Đà Nẵng cuối tháng 3, 1975
Tháng Tư - Nh́n lại tháng Ba găy súng
Băng đạn cuối cùng
Cuộc di tản tệ hại ở toà Đại Sứ Mỹ
Tưởng nhớ anh Năm Nguyễn Đ́nh Bảo
Cờ Vàng: Biểu tượng của Việt Nam Cộng Ḥa
Vĩnh biệt anh chị Trần Hoài Thư
T́m được hài cốt Th/T Trương Phùng...
Các anh hùng LCĐB tử thủ An Lộc
Đêm đ́nh chiến  
Ai xứng đáng được phủ Quốc Kỳ VNCH  
Những tên vc nằm vùng

Giải oan cho Tổng Thống Thiệu
Trại tị nạn Camp Pendleton năm 1975
33 năm t́m được xác chồng

Kẻ bại trận nợ người tử trận!
Sao Mai 09
Tuấn Ngọc - Gửi gió cho mây ngàn bay
Chữ "Tín"

Nghĩa trang tử sĩ Biên Ḥa  
Tonle Tchombe (Tống Lê Chân)  
Người lính trong lửa đạn, và sau trận chiến  
Không bỏ Anh Em, không bỏ Bạn Bè  
T́nh người trong cuộc chiến
Trận chiến Đại Phú  
Tâm thức người lính Nhảy Dù trong cơi vô sắc giới  
Tâm tưu của một thằng lính ngụy  
Tao là Ngụy!  
Những kẻ mở miệng là phát ra tiếng "Ba Que"

Ba mươi tháng tư năm xưa, bác ở đâu?
LHQ chất vấn Việt Nam về TPB VNCH
Chết để làm ǵ
Đưa anh về nhà
Chiều
Thằng "Cầu" đỏ

Kỷ niệm 50 năm người Việt định cư tại Úc
Chương tŕnh kỷ niệm 50 Năm, người Việt Tỵ Nạn CS
Chuyện về một lá thư
Đất nước lạ lùng
Chuyến đi Hawaii & giây phút thần tiên khó quên
Người Lính Già Oregon Đă “Giă Từ Vũ Khí”
Bên bờ sinh tử
Đời ơi tôi khóc !
May mà ta c̣n có em...
Nhà báo lăo thành Mạc Kinh
Tô Lâm thừa nhận Sài G̣n trước 75 phồn vinh  
Khi rừng chưa thay lá  
Bạn xưa 50 năm cũ  
Cuộc hành tŕnh  
Hăy thắp cho anh một ngọn đèn…
 
Trận tổng tấn công của VC và phản công của TQLC trong Tết Mậu Thân  
Kỷ niệm Cổ Thành Đinh Công Tráng  
Tái chiếm Quảng Trị, trận chiến dài nhất  
QLVNCH tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị  
Sài G̣n, quán cafe & tuổi lang thang
Khoác áo chiến y
Một nét văn hoá Sài G̣n xưa
Sài G̣n ơi, Em c̣n đó hay không?
Ḍng sông đứng lại
Con người thực Anthony Fauci

Trong lửa đỏ, giữa sự chết, trên Quê Hương!
Tết năm này nhớ tết năm xưa
Phi vụ cuối cùng
55 năm Tết Mậu thân 1968
Huế 1968 - thảm khốc và hy vọng

Người Việt Nam đầu tiên nhảy dù là ai?
H́nh ảnh Lễ Thượng Kỳ mồng một Tết Ất Tỵ tại Úc
Đêm giao thừa buồn
3 mẫu chuyện ngắn
Đi t́m hơi ấm Đồng Hương
Ngựa đá qua sông
50 năm nh́n lại người Việt tại Hoa Kỳ
Con dao con chó
Người Nam Kỳ
Tâm sự của một cựu sinh viên Luật Khoa Sài G̣n
Sự chiến đấu kiêu hùng của QLVNCH
Người ở lại Định Quán
Xứ cao bồi những ngày trước lễ Giáng Sinh
Phiên phiến tuổi già
Một chuyện rất Việt Nam
Đỉnh ngu trí tuệ
Tạp ghi CẢM ƠN NGƯỜI VIẾT SỬ “Phía Bên Kia”
Bạn thân từ thiếu thời
Chân dung ngày xưa Hoàng Thị
Xóm cũ nội thành
Tôi tay đôi với tụi nó đây!
Tấm thẻ bài
Rạn rụa lệ mềm
Các con phải sống
Hồi Kư của người về Từ Hoa Lục Đỏ 1974