Những bài viết của Bất Khuất

Chuyện tình khó quên
May mắn & Hên xui trong đời lính chiến
Ba, bốn phát
Tập Truyện Thuyền Đời  
13 người cuối cùng về từ Tiền đồn 3&4 Kon-Tum
Passage to Freedom
Thuyền Đời - Đêm vẫn đen Audio
Đất nước tôi!
Còn nhớ mùa xuân  
Tết  
Thuyền Đời - Cuộc đời Audio
Thuyền Đời - Con thuyền Audio
Thuyền Đời - Xuân quê hương Audio
Dòng sông quê hương - Dòng Cửu Long  
Ngày oan trái! - Audio
Đất nước tôi - Audio
Khi người tù trở về
Tiếng trống Mê Linh - Audio
Chuyện cuối năm - Audio
Màu áo cũ - Audio
Mang theo quê hương  - Audio
Trong âm thầm còn nhớ ai! - Audio  
Sài Gòn là đây sao em! - Audio
Chuyện trăm năm - Trên quê hương - Audio
Chuyện trăm năm - Một ngày - Audio  
Trăm đắng nghìn cay - Audio
Chiếc áo Bà Ba - Audio
Giữa đồng xưa - Audio
Áo trắng - Audio
Gửi nơi cuối trời - Audio
Còn nhớ mùa xuân - Audio
Từ một chuyến đò - Audio
Dêm thánh vô cùng - Audio
Khi mùa đông về  - Audio
Noel năm nào - Audio
Khúc quân hành - Audio
Cho ngàn sau - Audio
Nghìn trùng xa cách  -  Audio
Rồi lá thay màu - Audio
Con chim biển 3 - Tìm về tổ ấm - Audio
Con chim biển 2 - Trên biển khơi - Audio  
Con chim biển 1 - Tung cánh chim - Audio
Đốt sách ! - Audio
Đi học  
Sài Gòn - Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về - Audio  
Làng tôi - Audio 
Sao em không đến - Audio  
Anh đi!  - Audio  
Vỉa hè đồng khởi - Audio
Ngày đại tang  
Chuyện mất chuyện còn  
Con chim Hoàng Yến - Audio 
Nhớ cả trời Việt Nam
Còn thương quê hương tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
Còn nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú - Audio
Remember!
Cánh chim non - Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa   
Trăm đắng nghìn cay  
Con đường tôi về
Hãy còn đó niềm tin
Chiều ra biển  
Những đứa con đẽ muộn  
Một thời kỷ niệm  
Bãi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn  
Ngày anh đi  
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride  
We remember
Vui - Buồn … Ngày hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72  
Mùa hè đỏ lửa  
Dư âm ngày hội ngộ 44 năm tại California  
Có chuyến bay  
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để quên
Cờ mình!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ  
Củ khoai mì
Khinh Binh 344
Tết


 

 


 

 

 

 

 

 

 

RÀN RỤA LỆ MỀM


TRẦN HOÀI THƯ

Bài văn này được viết khi tác giả là trung đội trưởng thám kích thuộc sư đoàn 22 BB tại chiến trường Bình Định. Được sưu tầm từ tuần báo Khởi Hành, cơ quan của Hội Văn Nghệ sĩ quân đội trước 1975.

*****

Một thằng. Hai thằng. Hai thằng nhô khỏi mặt nước. Hai cánh tay giơ lên. Gương mặt tái mét. Hai chiếc đầu tóc ướt rũ rượi. Đôi mắt như hai hố thẩm phản ánh nỗi khiếp đảm tột cùng. Một vệt nắng chiếu qua kẽ lá của cây mù u, bên bờ kinh hẹp, nhảy múa trên tấm áo đen. Hai thằng lòm còm bò lên bờ. Thằng già bỗng té rớt xuống nước một lần nữa. Hắn lại tiếp tục nhoi lên nước, tiếp tục bò lên bờ, rồi hai tay để lên đầu. Thằng trẻ mang chiếc áo lính màu xanh dầm dề nước và chiếc quần đùi đen lộ hai ống chân như hai ống tre già khẳng khiu đen đúa. Khi thằng trẻ vừa bước tới trước mặt đám lính, thì một tên lính đã nhảy đến, đá bốt đờ sô vào hạ bộ thằng trẻ. Thằng trẻ kêu hự rồi lảo đảo té. Miệng hắn rên rỉ. Viên chỉ huy toán quân thì hối tên lính đang chĩa nòng súng vào ngực thằng già: “Tìm dây trói mau lên. Trói hai tên này lại.” Tên lính vội chạy vào nhà tranh, xuống nhà bếp, rồi chuồng bò. Người lính chỉ huy hét lớn: “Mau lên. Đồ chậm như rùa” Tên lính hớt hải: “Không có sợi dây nào chắc cả thiếu úy. Toàn là thứ nhợ bá láp…” Viên thiếu úy hét lớn hơn: “Lấy dây súng trói chúng lại !” Rồi anh ta quay lại truyền lệnh cùng người lính truyền tin: “Mày báo về nhà nói mình bắt sống được hai đứa. Hiện đang lục soát tìm súng…”
Hai thằng bị bắt cúi đầu đưa hai tay ra chịu trói. Một thằng lính, một tay núm tóc thằng già kéo mạnh, một tay chĩa mũi dao găm vào cổ. Lưỡi thép chiếu sáng dưới ánh nắng, rực rỡ, sáng lóa.
“Còn mấy thằng nữa đâu ?”
“Dạ em không biết “
Nước mắt lăn trên gò má nám đen và khô như trái táo của thằng già.
“Thiệt mày không biết? Tao thấy rõ ràng bọn mày chạy cả lũ…”
“Dạ em không biết… Em không biết…”
“Súng mày dấu đâu ?”
“Dạ em không có súng.”
Tên lính đáng tuổi con thằng già, đấm mạnh vào ngực tên bị bắt:
“Láo. Thế thì bọn mày lấy gì để bắn bọn tao, để bạn tao bị chết… Hở.”
Rồi nó tiếp tục thoi vào khắp người thằng già. Nó vừa thoi vừa hét:
“Mày có biết thằng bạn tao có một đứa con mới ba tháng không?. Mày hãy trả lại mạng nó rồi tao tha cho mày.”
Thằng già lấy hai tay che mặt và rên rỉ. Trong khi đó thằng trẻ thì vừa quì vừa lau nước mắt vừa mếu máo:
“Thưa các anh, em vô tội mà”
Bỗng nhiên có tiếng la hốt hoảng của một thằng lính đang đứng cạnh chòi tranh cửa khóa:
“Có tiếng động trong chòi, thiếu úy !”
Rồi hắn cố nạy cái khóa. Viên thiếu úy hét lớn:
“Coi chừng đấy, Nha ! Ăn lựu đạn bây giờ !”

Bây giờ một mụ đàn bà từ căn nhà tranh lờn chạy ùa ra. Mụ cầm sợi dây dừa trao cho viên chỉ huy, giọng mếu máo:
“Dây đây quan. Bảo đảm dây này chắc lắm, quan.”
Viên thiếu úy hỏi:
“Mụ nè, trong chòi tranh có người không ? Sao cửa lại khóa ở ngoài ?”
Gương mặt mụ trở nên tái mét. Giọng mụ trở nên lắp bắp:
“Dạ không có đâu. Nó đi làm ruộng rồi .”
“Nó là ai?”
“Dạ thằng con tôi .”
“Mụ hãy mở khóa cho tôi xem.”
“Bẩm quan, tôi không có chìa khóa làm sao mở được?”
“Mụ không mở thì chúng tôi mở.”
Mụ nói, đôi mắt mụ như ánh lên tia hy vọng cuối cùng:
“Dây này quan. Tôi cam đoan dây này trói chắc lắm.”
“Tôi không cần.”
Viên thiếu úy ra lệnh cùng đám lính xung quanh:
“Phá cửa mà vào cho tao.”
Trong khi ấy, giọng nói của thằng trẻ van lơn:
“Bà Hai, bà không nhận ra tôi sao? Bà lại đưa dây để trói tôi, hở bà Hai?”
Mụ đàn bà không trả lời. Mụ chạy hối hả đến phía chòi tranh. Một thằng lính chụp vai mụ lại, rồi lắc mạnh:
“Tôi nói lần cuối. Có ai ở trong chòi không?”
Rồi y đưa trái lựu đạn, đôi mắt đổ lửa:
“Mụ biết cái này là cái gì không?”
Mụ trả lời khổ sở:
“Dạ biết.”
“Nè tôi liệng.”
“Bẩm ông, để tôi mở. Hai thằng con tôi, tôi xin thề cùng Trời Phật, hai thằng con tôi…”
Rồi mụ khóc ngất:
“Tôi xin thề với các ông chúng là con tôi. Chúng không làm gì hết ráo.”
Tên lính hét:
“Mở cửa mau lên !”
Bàn tay ốm yếu của mụ run rẩy tìm chìa khóa. Mụ vừa mở vừa kêu:
“Thằng Ba, thằng Tư… Hai đứa mày ra đi. Có các ông lính quốc gia đến khám nhà…”
Cánh cửa mở. Hai bóng thiếu niên gầy yếu bước ra. Hai chiếc đầu cúi xuống.
Viên thiếu úy nói với người lính truyền tin:
“Báo cáo là ta bắt thêm hai thằng nữa. Bắt cả mụ đàn bà kia luôn.”

oOo

Đó là một buổi trưa mùa hạ. Gió Nam phủ đầy trời bằng những cơn bụi lốc, xoáy trong một thinh không chói lòa nhức nhối. Toán quân đến ngôi ấp ven con đường đất đỏ, rồi chia thành từng toán nhỏ, đột nhập vào ấp. Hành quân Quang Trung thứ mấy trăm… Vua Quang Trung cỡi voi cỡi ngựa. Vua Quang Trung áo bào, cờ rợp, quân Bắc tiến hét hò, chiếm thành Thăng Long, đuổi Tôn Sĩ Nghị chạy có cờ. Bây giờ cũng từ Bình Khê, Phú Phong, như điểm khởi đầu trên quê nhà của vua Quang Trung, nhưng Bắc quân biết ở nơi nào cho đơn vị đuổi chạy có cờ về Bắc. Không thấy gì trừ qua những xóm làng tan hoang vì bom đạn, mà đám quân thì lêu bêu giữa vùng cõi dữ. Hành quân Quang Trung tiếp tục theo lộ trình từ Tây xuống Đông. Bình Khê Bình Thạnh Gò Bồi, Nho Lâm xuôi về Vạn Lý. Chưa đầy 80 người không pháo binh dọn đường, không trực thăng hay phản lực yểm trợ. Cứ đi, cứ đến, nhà trống vườn không, hay nếu có dân, thì ngác ngơ không biết trong đầu họ nghĩ gì. Toán quân khi thì hàng dọc, khi thì hàng ngang, khi thì bò khi thì chạy… Ngày thứ nhất vô sự. Sang ngày thứ hai mới thật sự giáp trận. Một phát súng nổ cắc bùm, tự nhiên nổi lên, trong buổi trưa khô đồng khô rạch, và sau đó là một người lính tự nhiên la lên ối, sau đó gục xuống, không một lời trăn trối, rồi tiếp theo là những tiếng hét la, báo cáo dồn dập. Nằm xuống, bố trí. Lập tức cả bọn nhào tới những bờ đất bờ mô súng chĩa vào phía trong làng. Họ chờ đợi. Chờ đợi gì. Không nghe gì hết. Một nỗi yên tĩnh kỳ cục. Sau đó đám quân được lệnh xung phong vào làng. Họ vừa hô xung phong vừa chạy. Rồi những tiếng la từ tổ tiền sát, coi chừng, nó chạy kia kìa…Mấy bóng áo đen chạy kia kìa. Và những tràng súng nổ dồn dập đuổi theo. Và sau đó, chỉ còn là những bóng ma vô hình vô ảnh.

Trưa mùa hạ. Đất đai khô nẻ, và lòng người cũng vậy, cũng khô nẻ từng mảnh hận thù. Trai thời loạn. Phải chi được trở thành một quân tốt của Nguyễn Huệ ngậm thẻ ra Bắc đuổi giặc Thanh thì hạnh phúc biết bao. Ngày nay, không thấy quân Thanh, mà chỉ thấy những bóng ma rình rập. Một thằng con đã gục xuống, một viên đạn CKC, bắn vào chỉ một lỗ nhỏ, nhưng khi ra khỏi ngực thì toác loác tua tủa sợi gân và da còn bám thịt và xương. Có ai thấy không, tốt quân nhìn nhau mà rưng rưng nước mắt. Đàn chim mía vụt bay lên không, xạc xào lá mía cứa đau. Những viên đạn đồng du nhập từ đâu để hồn lìa xác, mà xác cũng tội tình. Trả thù. Bắn. Bắn thả giàn. Quạt từng tràng. Nỗi căm hờn nghẹn uất vỡ thành từng tràng nổ. Và bong bóng nước sủi lên, hai thằng trẻ già không chịu nổi sức ép của những trái mãng cầu nghi ngờ liệng xuống cuối cùng cũng ngoi đầu lên, đầu hàng. Nỗi tức giận hả hê. Dộng nó. Máu đổi máu. Định bất lực nhìn hai thằng già trẻ. Định quay mặt khi ông trung úy xuất hiện, uy quyền tỏa ra hào quang. Ông không nói không rằng, đưa tay thoi vào ngực tên trẻ. Định cũng muốn đau lây. Trời ơi. Tại sao tôi khổ như thế này. Nẫu về thì sợ nẫu chặt đầu cắt cổ. Còn quốc gia về thì quốc gia đánh đập. Thằng già mếu máo kể lể. Ông trung úy quay sang cầm cổ áo thằng già như xách bổng lên:

– Mày nói gì. Tại sao mày lại trốn dưới ao. Nếu mày là dân lương thiện thì tại sao mày lại chạy trốn ?

Định đã bất lực. Chàng cảm thấy bất nhẫn. Nỗi thù hận như phún thạch trước đây giờ đã tan biến. Chàng nhớ lại lúc còn nhỏ, chàng đã chứng kiến cảnh anh Chạc tròng cổ trấn nước con chó vàng mà anh nuôi từ khi nó mới lọt lòng mẹ. Lý do nó đã táp chân một đứa bé hàng xóm. Con chó vừa rên tuyệt vọng, vừa nhìn chủ bằng đôi mắt đẫm nước mắt. Cái nhìn như cái nhìn của thằng trẻ bây giờ. Nó nhìn chàng khẩn cầu van lơn. Nó không còn là con người nữa, mà là con vật ở cuối đường cùng…

Bây giờ tiếng khóc của mụ đàn bà trở nên thảm thiết hơn bao giờ. Trời ơi, khóc, ở đâu cũng là tiếng khóc. Chàng mở mắt mỏi mệt nhìn sân nắng. Lại ông già, thằng trẻ, hai đứa con trai của mụ già kia nữa. Chàng cố tìm một chút gì hình ảnh để có thể chứng tỏ chúng là tên địch. Nhưng chàng không thể tìm ra. Hình như tất cả những nét thương tâm đau đớn in hằn trên trên gương mặt, trên tấm thân da vàng. Nhất là thằng trẻ. Nó ôm mặt, vừa khóc vừa rên rỉ:
“Tôi đâu có làm nên tội mà bắt tôi tội nghiệp.”
Một tên lính hét:
“Im không. Sao mày lại trốn dưới nước hả ?”
Thằng trẻ ngước đôi mắt đẫm lệ:
“Các ông không biết mấy hôm nay đêm nào nẫu cũng về, nẫu hâm giết bọn chúng tôi. Chúng tôi ngỡ các ông là nẫu giả dạng…”
“Láo. Mày không thấy bọn tao mặc quần áo như thế này à ?”
“Bẩm các ông, nẫu cũng mang quần áo như các ông. Có huy hiệu Sư đoàn như của các ông. Mấy tháng trước nẫu về, nẫu đánh ấp, nẫu cũng giả trang như các ông… Cả trung đội nghĩa quân bị giết gần hết… Chỉ còn mấy đứa tôi sống sót”

oOo

Phải rồi. Đúng rồi. Như vậy hai tên này là hai tên sống sót.
Có phải vậy không ?
Viên trung úy thẫn thờ. Viên thiếu úy quay mặt cúi đầu. Một con cưởng vụt nhảy trên sân, rồi đậu trên cành ổi, hót ríu rít. Cánh đồng khô nứt nẻ nhìn đến nhức mắt…

Trần Hoài Thư

 

 

 


VĂN CHƯƠNG

2024
2022-2023
2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013 
2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả


Tháng ngày tao loạn
Sài Gòn ơi!
Đoạn kết câu chuyện tình buồn
Đôi giầy trậ
Thư ký của thiên thần
Với tàu định mệnh Lam Giang HQ 402
Bà Mẹ thượng đẳng
Do Thái và Bài học sinh tồn
Một bà mẹ vất vả
Áo bà ba tím
Anh hùng Richard Norden
Văn hoá không tên
Họ đến và chết vì tự do
Thiên đường đã xa
Yếm thắm hương xưa
Ông Sư nhà quê
Còng lưng vẫn gánh
Cuộc đời và sự nghiệp của danh ca Hà Thanh
How the 1972 North VN Easter offensive...
Xác chết trên bãi biển  
Những món nợ khó trả  
Nếu có thể đi về quá khứ...  
Người đưa tin... độc địa  
Chị Agnès 
Một thời chinh chiến điêu linh
Người Saigòn ….xưa!!!
Trí thức sến
Đuổi gà cho vợ
Hậu Duệ VNCH rạng danh Tiểu Bang Texas
Máu đào
Bản tình ca của người Tỵ Nạn
Miếng ăn
Cờ Việt Nam Cộng Hòa ngay giữa thủ đô Melbourne
Đại uý Andrew Dang (gốc Việt), Phi công B-2
Chiến tranh Israel-Iran
Hình ảnh Lễ Kỹ Niệm Ngày Quân Lực 19/6 tại Úc
Kỷ niệm ngày 19 tháng Sáu tại Cali
Mắt lệ cho người
BS trong tù
Những ánh mắt trẻ thơ
Gặp lại cố nhân!
Lệnh gọi “học tập cải tạo”, một vết chém cay nghiệt!
Những năm nào chiến tranh đã quên
Sau 30 tháng 4. những nhớ và quên
Từ một tấm hình
Những người chiến sĩ vô danh
Phố núi
Nhiều khi
Viết trong ngày Memorial Day 2025
Đệ Thất Hạm Đội - Cứu giúp thuyền nhân
Sự đời
Ngày Chiến Sĩ Trận Vong nhớ bạn
Chuyện tình thời chiến
50 năm – còn đó nỗi buồn
30 tháng 4. Một vài hồi tưởng...
Tiếng khóc của một dân tộc
Bài thơ của một người học trò cũ
Vào viện dưỡng lão
Thu - Hát cho người
Mảnh vụn  
Ơn em  
Người vợ lính  
Melbourne - Tưởng niệm 50 năm Ngày Quốc Hận 
Ngày người tù binh trở về!  
Tưởng Niệm Tướng Nguyễn Khoa Nam  
Vào ngày này năm 1975, Chiến dịch Gió lốc  
Ngày cuối cùng của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu  
Cong lưng vẫn gánh  
Đề tài về Đà Nẵng cuối tháng 3, 1975
Tháng Tư - Nhìn lại tháng Ba gãy súng
Băng đạn cuối cùng
Cuộc di tản tệ hại ở toà Đại Sứ Mỹ
Tưởng nhớ anh Năm Nguyễn Đình Bảo
Cờ Vàng: Biểu tượng của Việt Nam Cộng Hòa
Vĩnh biệt anh chị Trần Hoài Thư
Tìm được hài cốt Th/T Trương Phùng...
Các anh hùng LCĐB tử thủ An Lộc
Đêm đình chiến  
Ai xứng đáng được phủ Quốc Kỳ VNCH  
Những tên vc nằm vùng

Giải oan cho Tổng Thống Thiệu
Trại tị nạn Camp Pendleton năm 1975
33 năm tìm được xác chồng

Kẻ bại trận nợ người tử trận!
Sao Mai 09
Tuấn Ngọc - Gửi gió cho mây ngàn bay
Chữ "Tín"

Nghĩa trang tử sĩ Biên Hòa  
Tonle Tchombe (Tống Lê Chân)  
Người lính trong lửa đạn, và sau trận chiến  
Không bỏ Anh Em, không bỏ Bạn Bè  
Tình người trong cuộc chiến
Trận chiến Đại Phú  
Tâm thức người lính Nhảy Dù trong cõi vô sắc giới  
Tâm tưu của một thằng lính ngụy  
Tao là Ngụy!  
Những kẻ mở miệng là phát ra tiếng "Ba Que"

Ba mươi tháng tư năm xưa, bác ở đâu?
LHQ chất vấn Việt Nam về TPB VNCH
Chết để làm gì
Đưa anh về nhà
Chiều
Thằng "Cầu" đỏ

Kỷ niệm 50 năm người Việt định cư tại Úc
Chương trình kỷ niệm 50 Năm, người Việt Tỵ Nạn CS
Chuyện về một lá thư
Đất nước lạ lùng
Chuyến đi Hawaii & giây phút thần tiên khó quên
Người Lính Già Oregon Đã “Giã Từ Vũ Khí”
Bên bờ sinh tử
Đời ơi tôi khóc !
May mà ta còn có em...
Nhà báo lão thành Mạc Kinh
Tô Lâm thừa nhận Sài Gòn trước 75 phồn vinh  
Khi rừng chưa thay lá  
Bạn xưa 50 năm cũ  
Cuộc hành trình  
Hãy thắp cho anh một ngọn đèn…
 
Trận tổng tấn công của VC và phản công của TQLC trong Tết Mậu Thân  
Kỷ niệm Cổ Thành Đinh Công Tráng  
Tái chiếm Quảng Trị, trận chiến dài nhất  
QLVNCH tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị  
Sài Gòn, quán cafe & tuổi lang thang
Khoác áo chiến y
Một nét văn hoá Sài Gòn xưa
Sài Gòn ơi, Em còn đó hay không?
Dòng sông đứng lại
Con người thực Anthony Fauci

Trong lửa đỏ, giữa sự chết, trên Quê Hương!
Tết năm này nhớ tết năm xưa
Phi vụ cuối cùng
55 năm Tết Mậu thân 1968
Huế 1968 - thảm khốc và hy vọng

Người Việt Nam đầu tiên nhảy dù là ai?
Hình ảnh Lễ Thượng Kỳ mồng một Tết Ất Tỵ tại Úc
Đêm giao thừa buồn
3 mẫu chuyện ngắn
Đi tìm hơi ấm Đồng Hương
Ngựa đá qua sông
50 năm nhìn lại người Việt tại Hoa Kỳ
Con dao con chó
Người Nam Kỳ
Tâm sự của một cựu sinh viên Luật Khoa Sài Gòn
Sự chiến đấu kiêu hùng của QLVNCH
Người ở lại Định Quán
Xứ cao bồi những ngày trước lễ Giáng Sinh
Phiên phiến tuổi già
Một chuyện rất Việt Nam
Đỉnh ngu trí tuệ
Tạp ghi CẢM ƠN NGƯỜI VIẾT SỬ “Phía Bên Kia”
Bạn thân từ thiếu thời
Chân dung ngày xưa Hoàng Thị
Xóm cũ nội thành
Tôi tay đôi với tụi nó đây!
Tấm thẻ bài
Rạn rụa lệ mềm
Các con phải sống
Hồi Ký của người về Từ Hoa Lục Đỏ 1974