May mắn &
Hên xui trong đời lính chiến
Ba, bốn phát
Tập Truyện Thuyền Đời
13 người cuối cùng về
từ Tiền đồn 3&4 Kon-Tum
Passage to Freedom
Thuyền Đời - Đêm vẫn đen Audio
Đất nước tôi!
C̣n nhớ mùa xuân
Tết
Thuyền Đời - Cuộc đời Audio
Thuyền Đời -
Con thuyền Audio
Thuyền Đời - Xuân quê hương Audio
Ḍng sông quê hương - Ḍng Cửu Long
Ngày oan trái! -
Audio
Đất nước tôi -
Audio
Khi người tù trở về
Tiếng trống Mê Linh -
Audio
Chuyện cuối năm -
Audio
Màu áo cũ -
Audio
Mang theo quê hương
-
Audio
Trong
âm thầm c̣n nhớ ai! -
Audio
Sài G̣n là đây sao em!
- Audio
Chuyện trăm năm -
Trên quê hương
-
Audio
Chuyện
trăm năm - Một ngày -
Audio
Trăm đắng ngh́n cay -
Audio
Chiếc áo Bà Ba -
Audio
Giữa đồng xưa -
Audio
Áo trắng -
Audio
Gửi nơi cuối trời -
Audio
C̣n nhớ mùa xuân -
Audio
Từ một chuyến đ̣ -
Audio
Dêm thánh vô cùng
-
Audio
Khi mùa đông về -
Audio
Noel năm nào -
Audio
Khúc quân hành -
Audio
Cho ngàn sau -
Audio
Ngh́n trùng xa cách
-
Audio
Rồi
lá thay màu -
Audio
Con chim
biển 3 - T́m về tổ ấm -
Audio
Con
chim biển 2 - Trên biển khơi -
Audio
Con chim biển 1 - Tung cánh chim
-
Audio
Đốt sách ! -
Audio
Đi học
Sài G̣n
-
Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về -
Audio
Làng tôi -
Audio
Sao em không đến
-
Audio
Anh đi! -
Audio
Vỉa hè đồng khởi
-
Audio
Ngày đại tang
Chuyện mất chuyện c̣n
Con chim Hoàng Yến
-
Audio
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương
tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
-
Audio
Remember!
Cánh chim non -
Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường
tôi về
Hăy c̣n đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
BS TRANG CHÂU:
Cuốn Y Sĩ Tiền Tuyến được viết thành một bút kư dài với mục đích tiên khởi là để dự thi Giải Thưởng Văn Chương Toàn Quốc do nền Đệ Nhị Cọng Ḥa tái lập vào năm 1969. Giải thưởng này, được thiết lập dưới thời Đệ Nhất Cộng Ḥa, bị gián đoạn sau cuộc chính biến năm 1963. Tôi c̣n nhớ ḿnh hăm hở viết, được trang nào là đưa cho người hạ sĩ quan thư kư đánh máy. Lúc ấy tôi đang là đại đội trưởng đại đội Chỉ Huy kiêm y sĩ gây mê của bệnh viện Đỗ Vinh của Sư Đoàn Dù.
Tôi hăm hở viết v́ điều kiện dự thi không bắt buộc phải là một tác phẩm đă xuất bản và nếu hoàn tất trong ṿng 6 tháng th́ kịp thời hạn chót để nộp tác phẩm dự thi. Tôi hăm hở viết v́ trong thời gian đang thụ huấn chuyên môn gây mê tại tổng y viện Cọng Ḥa tôi được tin bài bút kư Đường Ra Bến Hải của tôi được chấm giải nhất trong cuộc thi bút kư chiến đấu do báo Tiền Phong của Cục Tâm Lư Chiến tổ chức. Khi đi lănh giải thưởng 10.000 đồng tôi mới biết chánh chủ khảo cuộc thi nầy là nhà văn kiêm nhà báo Nguyễn Đạt Thịnh. Tôi nghĩ chính giải thưởng này là động cơ thôi thúc tôi hoàn tất cuốn Y Sĩ Tiền Tuyến.
Đoạn bút kư Đường Ra Bến Hải tôi viết đang lúc là y sĩ trưởng Tiểu Đoàn 3 Dù. Tiểu đoàn trưởng lúc đó là thiếu tá Trần Quốc Lịch và tiểu đoàn phó là đại úy nhiếp ảnh gia Nguyễn Ngọc Hạnh. Tôi c̣n nhớ đó là năm đầu tiên tôi ăn Tết xa nhà, mặc dù nhà không xa lắm. B́nh Chánh chỉ cách thủ đô Sàig̣n chỉ vài giờ xe. TĐ 3 Dù có nhiệm vụ đóng ven đô làm ṿng đai an ninh và yểm trợ bẻ găy chiến dịch lấy nông thôn bao vây thành thị của địch.
Cho nên TĐ 3 Dù chỉ có những cuộc hành quân cấp đại đội phối hợp với các cánh quân bộ binh Mỹ có trực thăng vỏ trang yểm trợ. Tôi th́ cứ nơi nào đặt được cơ sở hành chánh địa phương th́ tôi đến làm dân sự vụ: khám bệnh, phát thuốc vào buổi sáng. Phần c̣n lại của ngày tôi rảnh rỗi. Một hôm mở đài phát thanh quân đội tôi nghe Cục Tâm Lư Chiến mở cuộc thi bút kư chiến đấu. Tôi tự nhủ sao ḿnh không viết một bài gởi dự thi. Vốn sống ḿnh có. Biết đâu trúng giải. Trước đó tôi đă có viết một bài đăng ở Đặc San Mũ Đỏ với tựa đề Thử Lửa kể lại trận đánh đầu tiên tôi tham dự với Tiểu Đoàn 6 Dù ở Bồng Sơn. Ban đầu tính gửi bút kư Thử Lửa đi dự thi, nhưng sau đó nghĩ lại tôi thấy nên viết một bài mới th́ hay hơn. Và tôi chọn viết lại cuộc hành quân ờ vùng I cũng với TĐ 6 Dù, một cuộc hành quân không chạm địch lớn nhưng rất kham khổ.
Thế là tôi viết bút kư Đường Ra Bến Hải. Tôi ít viết ban ngày, chờ đêm yên tỉnh mới viết. Sợ ánh đèn dầu làm lộ vị trí đóng quân tôi cho lấy poncho bao kín cái bàn viết và ghế ngồi dă chiến do một y tá khéo tay đóng cho. Nhờ trời đêm mát thoáng tôi không bị nóng và ngộp thở. Tôi viết chừng một tuần là xong bài bút kư. Chép lại xong tôi cho vào phong b́, giao cho một y tá khi theo xe về hậu cứ lấy thuốc, ra bưu điện mua tem dán vào và gởi về ṭa soạn báo Tiền Phong.
Sau khi rời TĐ 3 Dù, về lại bệnh xá Đỗ Vinh, tôi được gởi đi thụ huấn khóa gây mê tại Tổng Y Viện Cọng Ḥa. Thời gian thụ huấn là 12 tháng. Bệnh xá Đỗ Vinh sẽ được nâng cấp lên thành bệnh viện 100 giường. Bệnh viện sẽ có hai y sĩ giải phẫu và một y sĩ gây mê. Trong tương lai các trường hợp giải phẫu lớn cho quân nhân Dù các cấp sẽ không gửi đi tổng y viện Cọng Ḥa nữa mà sẽ được thực hiện tại bệnh viện Đỗ Vinh. Tôi c̣n nhớ vị sỉ quan cấp tá đầu tiên được giải phẫu tại Đỗ Vinh do tôi gây mê lại là vị Tiểu Đoàn Trưởng TĐ 6 Dù cũ của tôi: Thiếu tá Nguyễn Văn Minh. Ông bị găy xương ống chân khi nhảy bồi dưỡng. Măi lo thực tập để trở thành y sĩ gây mê, tôi quên bẵng chuyện ḿnh có gửi một bút kư đi dự thi. Cho đến một hôm vị y sĩ huấn luyện viên kiếm tôi tươi cười báo tin:
- Tôi vừa nghe đài phát thanh loan tin anh được giải nhất cuộc thi ǵ đó của Cục Tâm Lư Chiến. Xin chúc mừng anh.
Tôi bắt tay cám ơn ông báo tin vui, ḷng rất phấn khởi. Tôi hănh diện thầm: th́ ra ḿnh viết văn cũng không tệ. Lâu nay tôi vẫn nghĩ ḿnh chỉ là một người biết làm thơ. Tôi được tin cuốn Y Sĩ Tiền Tuyến được giải thưởng một tháng trước khi Bộ Văn Hóa tuyên bố kết quả. Dạo đó, buổi chiều sau khi đi làm về tôi thay đồ xi vin ra quán Pagode ngồi uống nước với nhà văn Nguyễn Đ́nh Toàn. Khi gửi bản thảo Y Sĩ Tiền Tuyến đi dự thi tôi không nói với một ai. Có lẽ sợ tiết lộ ra lỡ không trúng giải th́ quê! Tôi c̣n nhớ hôm đó ra quán Pagode, vừa thấy tôi Nguyễn Đ́nh Toàn vẫy tay lia lịa, kêu tôi tới bàn anh.
- Này, toa trúng giải văn học nghệ thuật rồi đấy!
Tôi mở mắt to:
- Thật không?
- Thật. Nguyễn Mạnh Côn, trong Ban Giám Khảo nói th́ làm sao sai được. Moa có hỏi v́ sao giả chọn tác phẩm của toa th́ giả nói v́ nó ’’authentique’’.
Tôi không bao giờ quên cái cảm giác lâng lâng khó tả trước tin ḿnh được giải thưởng cao quí nhất lúc bây giờ. Một tay viết tài tử với một tác phẩm c̣n dưới dạng bản thảo, đánh máy lèm nhèm, đă được các ông trong ban giám khảo chịu khó đọc và cho giải. Hôm tôi vào Dinh Độc Lập lănh giải do chính tay Tổng Thống Thiệu trao, tôi mặc quân phục đại lễ trắng, đội mũ đỏ. Tôi muốn cho tất cả mọi người có mặt hôm đó thấy rằng, hiểu rằng xương máu, mồ hôi của quân nhân binh chủng Dù đă tạo nên tác phẩm này. Thi sĩ Vũ Hoàng Chương, ở trong Ban Giám Khảo, đến tặng tôi 2 câu thơ viết trên lụa mà tôi c̣n nhớ:
"Y Sĩ y hỵ mà hay
Xông pha Tiền Tuyến quăn ǵ gió sương’’
Với trăm ngàn tiền thưởng tôi tổ chức một đêm họp mặt ở hội quán Hoa
Dù để ăn mừng. Sau đó tôi chưa biết chọn nhà xuất bản nào để in
thành sách th́ nhờ bác sĩ Nguyễn Đức Liên, vị y sĩ Dù đàn anh mà tôi
đến thay thế ở Tiểu Đoàn 3 Dù giới thiệu tôi với nhà xuất bản Đường
Sáng, một nhà xuất bản rất uy tín thời bây giờ. Anh Nho, giám đốc
nhà xuất bản nhận lời in. Tôi được thêm một món tiền về bản quyền
khá hậu hĩnh của anh Nho. Anh Nho đích thân chọn h́nh b́a, phụ bản,
kiếm người viết lời giới thiệu. Anh Nho cũng chưa thỏa măn lời viết
giới thiệu của hai nhà văn Nguyễn Đ́nh Toàn và Nguyễn Đạt Thịnh ở
trang b́a sau. Anh muốn nhờ một nhà văn ở trong ban giám khảo viết
giới thiệu. Chính anh Nho đă đi nhờ nhà văn Mai Thảo viết.
Trong 5000 cuốn in đợt đầu anh Nho chia ra nửa đầu do Nguyễn Đ́nh
Toàn, Nguyễn Đạt Thịnh viết, nửa sau do Mai Thảo viết. Cuốn Y Sĩ
Tiền Tuyến được tái bản ở hải ngoại nằm ở nửa đầu nên độc giả không
đọc được lời giới thiệu của Mai Thảo. Tôi chỉ c̣n nhớ mấy ḍng đầu
lời giới thiệu của Mai Thảo: “Hạnh phúc và may mắn của một nhà văn
mới lên đường, như trường hợp Trang Châu, là đi thẳng, đi ngay vào
thực tế lớn. Những thực tế nhỏ không chứng minh được ǵ hết. Thực tế
lớn bây giờ là tuyến đầu, là mặt trận. Trang Châu đă có mặt ở đó...”
Ra đến hải ngoại tôi mới biết tác phẩm của ḿnh đă từng được dùng
làm phần thưởng cuối năm ở một số các trường trung học và là đề tài
thi ở đại học Văn Khoa Saig̣n.
Bốn mươi năm sau đọc lại tác phẩm ḿnh, tôi có cảm giác là lạ ḿnh
như vừa độc giả vừa diễn giả. Vẫn cảm thấy bồi hồi, vẫn nh́n thấy
cảnh trí, sự việc sống động diễn ra. Rồi nhận thấy có những điều
chưa được ghi lại suốt thời gian tôi phục vụ ở Tiểu Đoàn Quân Y Dù,
trước và sau khi viết cuốn Y Sĩ Tiền Tuyến. Viết thêm phần này coi
như rót cho đầy ly, gói cho tṛn những kỹ niệm. Tôi không nhớ trong
phần Lời Nhà Xuất Bản nội dung những câu bị kiểm duyệt cũng như
trong chương Thử Lửa. Chỉ nhớ đó là mấy câu ḥ vào ban đêm của một
nữ cán bộ cọng sản. Khi ra hải ngoại, vào năm 1977, tôi có nhắn tin
trên báo Việt Nam Hải Ngoại của anh Đinh Thạch Bích có ai giữ cuốn Y
Sĩ Tiền Tuyến tôi xin mua lại. Ngay sau đó tôi được một nhà xuất bản
ở Cali liên lạc xin tái bản, họ c̣n yêu cầu tôi viết lại dùm hai
trang v́ khi họ qua Ba Lê làm phô- tô- cô- pi cuốn sách họ bỏ sót
hai trang. May mắn trí nhớ của tôi lúc đó c̣n tốt nên tôi viết lại
hai trang đó khá dễ dàng. Quí vị nào c̣n giữ cuống Y Sĩ Tiền Tuyến
tái bản ở hải ngoại sẽ thấy ở chương Ven Đô hai trang viết lại được
viết bằng chữ nghiêng.
Đọc lại tác phẩm ḿnh tôi thấy có bổn phận phải viết về hai người
lính quân y Dù, một hạ sĩ quan và một sĩ quan, cả hai đều tử trận
trong cuộc hành quân chót. Tôi c̣n nhớ hôm tôi gặp Thiếu Tá Y Sĩ
Trưởng Hoàng Cơ Lân để xin cho hạ sĩ nhất Huỳnh Kỷ làm y tá trưởng
trạm cứu thương Tiểu Đoàn 6 Dù. Bác sĩ Lân nh́n tôi ngần ngại:
-Anh có chắc Huỳnh Kỷ chỉ huy được Y Thuận và Khiêm mù không?
Tôi tŕnh bày lư do yêu cầu của tôi:
-Có thể Y Thuận và Khiêm mù không vui nhưng tôi tin Huỳnh Kỷ sẽ là
một y tá trưởng xuất sắc. Nó chuyên môn giỏi, can đảm và được đám y
tá trẻ nể phục.
Với thời gian sự chọn lựa của tôi được chứng minh là đúng. Chỉ 2 năm
sau Huỳnh Kỷ được chọn là chiến sĩ xuất sắc nhất ngành quân y toàn
quốc. Anh được cùng các chiến sĩ xuất sắc khác vào dinh Độc Lập bắt
tay tổng thống Thiệu và sau đó được đi bồi dưỡng hai tuần ở Đài
Loan.
Sư đoàn Dù đang chuẩn bị một cuộc hành quân lớn ở Vùng I. Tôi nghe
loáng thoáng là hành quân qua Hạ Lào. Tôi gặp Huỳnh Kỷ ở bệnh viện
Đỗ Vinh. Anh đưa tay khoe cái đồng hồ mới, được tổng thống Thiệu
tặng hôm vào dinh Độc Lập. Huỳnh Kỷ nói với tôi:
-Trung tá Y Sĩ Trưởng ( bác sĩ Bùi Thiều ) nói với em, sau cuộc hành
quân này, ông sẽ cho em rời Dù về làm việc ở quân y viện Qui Nhơn,
quê của em. Em đi hành quân chuyến này là chuyến chót.
Nh́n mặt Huỳnh Kỷ tôi bỗng giật ḿnh. Mặt anh tái mét, không có thần
sắc. Tôi lo lắng hỏi:
-Cậu bệnh hay sao mà mặt mày xanh xao vậy?
Huỳnh Kỷ cười vô tư:
-Em có sao đâu bác sĩ.
Huỳnh Kỷ đă đi hành quân lần chót. Và đi không bao giờ trở về. Khi
cánh quân Dù đầu tiên được trực thăng vận xuống một ngọn đồi, địch
như đoán trước được địa điểm đổ quân, đă pháo tan tành ngọn đồi.
Nghe nói hơn phân nửa binh sĩ Dù của đợt đổ quân đầu tử thương,
trong đó có Huỳnh Kỷ. Định mệnh thật khắt khe: sao nó cứ chờ chực ở
ngă rẽ của đời người.
Trạm cứu thương duy nhất của một Tiểu Đoàn Dù có một y tá trưởng và
một y sĩ trưởng tử trận là Tiểu Đoàn 6 Dù. Y sĩ trưởng Nghiêm Sỹ
Tuấn tử trận ở Khe Sanh một năm trước y tá trưởng Huỳnh Kỷ. Tuấn là
y sĩ Dù duy nhất bị thương hai lần, một lần ở Dakto, một lần ở Cao
lănh. Ở Cao Lănh anh bị một viên đạn lạc ghim vào đầu gối. Lối bị
thương ”lăng nhách” làm Tuấn bực ḿnh hơn là hănh diện.
Tuấn được gởi về tổng y viện Cọng Ḥa điều trị và sau đó tập vật lư
trị liệu. Lần Tuấn bị thương ở Cao Lănh tôi được lệnh đi thay anh v́
tiểu đoàn 6 Dù là đơn vị cũ của tôi. Khi trở về lại bệnh viện Đỗ
Vinh, tôi nghe nói Tuấn, sau khi b́nh phục, sẽ được theo học khóa
giải phẫu một năm. Thấy Tuấn nhỏ con, tôi nói đùa với bác sĩ Vũ Khắc
Niệm và bác sĩ Đinh Hà:
-Thằng Tuấn mà về Đỗ Vinh th́ phải đóng cho nó một cái bục để trong
pḥng mổ nó mới “khua đao” được. Sau đó nghe nói Tuấn bỏ không theo
học khóa giải phẫu v́ đ̣i hỏi của Tuấn là sau khóa học phải cho Tuấn
về bệnh viện Đỗ Vinh, điều mà có lẽ Cục Quân Y không hứa. Thế là tập
xong vật lư trị liệu Tuấn lại “súng, xắc” trở về làm y sĩ trưởng TĐ
6 Dù cho tṛn chu kỳ phục vụ 2 năm ở cấp tiểu đoàn.
Trận chiến Khe Sanh mở màn. Đơn vị Dù hành quân cấp chiến đoàn. Tuấn
đi hành quân chuyến chót. Người sẽ thế Tuấn là bác sĩ Trần Quư Nhiếp.
Vào thời điểm Mậu Thân 1968 các sĩ quan đều bị cấm trại. Chúng tôi
ăn, ngủ và làm việc ở bệnh viện Đỗ Vinh. Tôi c̣n nhớ một hôm đang
ngủ trưa th́ bác sĩ Niệm vào pḥng, vỗ tay, nói lớn:
-Dậy, dậy, có tin quan trọng!
Tôi ngồi bật dậy. Giọng Niệm đứt nghẹn :
-Thằng Tuấn chết rồi! Bị pháo kích! Y tá ḿnh bị thương một lô nhưng
không đứa nào chết. Chỉ một ḿnh nó chết!
Nhiếp nhận lệnh cấp tốc lên đường thay Tuấn. Định mệnh lại oái ăm
chờ chực ở ngă rẽ của đời người. Chỉ c̣n vài ngày nữa là Tuấn chu
toàn nhiệm kỳ 2 năm ở cấp tiểu đoàn. Khoảng 3 giờ chiều, Trung Tá Y
Sĩ Trưởng cho gọi tôi đến văn pḥng ông. Ông nói, giọng cố giữ b́nh
tỉnh :
-Anh Tuấn tử trận rồi chắc anh đă biết tin. V́ anh là y sĩ cũ của
tiểu đoàn 6 tôi giao anh nhiệm vụ báo tin buồn cho gia đ́nh anh Tuấn.
Anh đi ngay.
Ngồi trên chiếc Jeep đi đến nhà Tuấn tôi như người mất hồn. Tôi
hoang mang không biết phải mở đầu lời nói ra sao. Tôi chưa bao giờ
được học tập để thi hành một công tác vô cùng tế nhị như đi báo tin
một đồng đội vừa tử trận cho gia đ́nh họ. Ra mở cửa là một ông cụ
người tầm thước, mảnh khảnh.
Thấy tôi mặc quân phục Dù, đứng nghiêm chào tay, ông cụ nở nụ cười
và nói:
-Mời đại úy vào nhà.
Vào nhà ông cụ chỉ tôi một chiếc ghế mời ngồi. Ông cũng đứng trước
một chiếc ghế đối diện. Tôi vẫn đứng yên, cất chiếc mũ đỏ đang đội
trên đầu, cầm chặt nó trong ḷng hai bàn tay, rồi run run cất tiếng:
-Thưa bác, cháu đại diện Trung Tá Y Sĩ Trưởng đến báo bác một tin
buồn: anh Tuấn đă tử trận ngày hôm qua.
Tôi vừa dứt lời ông cụ rơi người đánh phịch xuống chiếc ghế, ngồi
bật động, hai mắt trừng trừng nh́n tôi, nét mặt nhợt nhạt. Tôi vẫn
đứng im, không biết nói ǵ thêm. Giây lâu ông cụ mới hỏi:
-Bộ đánh nhau to lắm say sao?
Câu hỏi của ông cụ như một cái phao, tôi vội níu lấy:
-Dạ vâng, trận chiến rất ác liệt. Anh Tuấn đang săn sóc một thương
binh th́ bị một quả pháo của địch rơi trúng.
Tôi chia buồn với ông cụ thêm lần nữa rồi chào cáo từ.
Đám tang của Tuấn được tổ chức trọng thể theo nghi lễ quân cách. Tôi
là một trong 4 sĩ quan mặc đại lễ trắng đi cạnh quan tài Tuấn. Tôi
c̣n nhớ lúc hạ huyệt hai người khóc nhiều nhất là bác sĩ cố vấn
Smith và bác sĩ Nguyễn Thượng Vũ, bạn cùng lớp của Tuấn.
Tôi có làm cho Tuấn một bài thơ, gởi đăng trên báo Tiền Phong của
quân đội. Hôm nay ghi lại bài thơ như một nén nhang thắp lên để
tưởng nhớ một đồng đội, một đồng nghiệp cũ:
Một Bài Thơ Cho Tuấn
Tao để tiểu đoàn 6 lại cho mày
Trạm cứu thương
Có thằng Khiên mù, có thằng Như ngọng
Tao để Vũng Tàu lại cho mày
Băi trước, băi sau
Gió biển ngây ngây mùi gái
Tao để căn pḥng cư xá lại cho mày
Đèn mười hai giờ khuya mới sáng
Đêm đêm
Nằm nghe bên cạnh vợ mắng chồng
Những thằng thương tao, những đứa ghét tao
Tao để lại cho mày
Hăy ăn miếng, trả miếng
Những em bán bar, những trái tim rẻ mạt
Tao để lại cho mày
Hăy chớp lấy mà thỏa thê
Hăy vui hết hôm nay
Hăy sống hết hôm nay
Rồi hăy chán, hăy đi
Hăy như tao, hăy hơn tao
Nghe không, mày, Tuấn!
Tuấn ơi!
Mày đă chối từ những ǵ tao để lại
Mày đă thờ ơ những ǵ tao mua vui
Mày đứng ngoài cuộc sống
Mày không chấp nhận tầm thường
Lẻ loi mà bất khuất
Mày lớn lao bằng im lặng
Hiên ngang trong âm thầm
Hỡi thằng y sĩ Dù bé nhỏ của chúng tao ơi!
Đi chưa bao giờ biết mệt
Chiến đấu chưa bao giờ biết nằm
Đêm Gio Linh xác địch chất bên miệng hầm
Chiều Cao Lănh đạn ghim sâu vào gối
Và Dakto mảnh sướt bờ vai
Hỡi thằng duy nhất của chúng tao ơi!
Hai lần chiến thương vẫn c̣n ’’súng, xắc’’
Chúng tao ’’rửa ruột’’
Chờ ăn khao mày lên đại úy
Mày sắp về Bệnh Viện
Một chiếc bục cao
Dành sẵn cho mày trong pḥng mỗ
Sao mày không về cùng anh em?
Sao mày đi biền biệt?
Để một sớm mai buồn chúng tao thức dậy
Lặng người đau đớn nghe tin mày hy sinh!
Mọi người khóc mày
Bằng nước mắt tiếc thương
Bằng ṿng hoa tưởng nhớ
Tuấn ơi!
Một người nằm xuống cần giấc ngủ yên
Tao khóc mày bằng im lặng
Thời ở tiểu đoàn 3 Dù đóng quân ở Chợ Đệm, (B́nh Chánh) tôi có săn
sóc vết thương cho một du kích Việt cọng. Tên địch này đă tạo cảm
hứng cho tôi viết bài thơ có tựa đề: “Giọt nước mắt kẻ thù’’. Tôi có
vài lần săn sóc cho thương binh cộng sản, chính qui cũng như du kích.
Đứng trước thương tích của kẻ thù tôi cảm thấy ḿnh không mang chút
thù hận.
Tên du kích nằm trên cáng, y bận toàn đồ đen. Toán y ṃ về hoạt động
lọt vào ổ kích của Dù. Y lảnh một băng M16, nhưng may mắn cho y, đạn
chỉ gây thương tích ở hạ chi. Y mất máu khá nhiều. Tôi cho làm sạch
các vết thương, truyền cho y một chai nước biển rồi liên lạc bộ chỉ
huy tiểu đoàn xin trực thăng di tản.Tôi ngồi cạnh nh́n y, y nh́n tôi.
Cái nh́n của y, ban đầu có vẻ ngang ngạnh, thách thức, chuyển sang
ngỡ ngàng, sững sờ khi nghe tôi dịu dàng nói với y rằng vết thương
tuy nặng nhưng y sẽ không bị cưa chân. Y bổng cầm chặt tay tôi và
bật khóc.
Giọt Nước Mắt Kẻ Thù
Nó bị thương, bị bắt sống
Mọi người đ̣i giết nó
Nó núp dưới hầm với một khẩu tiểu liên
Cầm chân cả trung đội
Nó bắn ngă chúng tôi một người
Bắn bị thương hai người khác
Tôi đọc nét hờn căm
Trên những khuôn mặt đồng đội
Mọi người đ̣i giết nó
Tên du kích vùng khốn nạn
Gài lựu đạn lùm cây, bờ ruộng
Giết những người bắt cá, ṃ tôm
Nó nằm đó, ḿnh bết bùn
Máu cánh tay nhầy nhụa
Tránh những tia nh́n đỗ lửa
Những báng súng gờm gờm
Nó nằm chờ
Một phát súng vào đầu
Một lưỡi dao rạch bụng
Một cái đạp xuống hố sâu
Nó nằm chờ, nằm chờ tử thần
Nhưng chỉ có
Bàn tay vuốt dịu căm hờn
Bàn tay băng bó vết thương
Bàn tay vỗ về an ủi
Nó nằm chờ tử thần
Sững sờ bắt gặp t́nh thương đồng loại
Đôi mắt sát nhân vụt bỗng hiền từ
Nhen hai ḍng lệ nhỏ
Trong cuộc chiến hôm nay
Cho tôi xin chiến đấu không hận thù
Xin những vết thương b́nh đẳng
Cho tôi đổi một trăm chiến thắng
Lấy một giọt nước mắt kẻ thù
Bốn mươi năm sau đọc lại tác phẩm ḿnh, những ḍng chữ của một thời
tuổi trẻ. Một tuổi trẻ bất hạnh, lớn lên trong máu lửa của chiến
tranh. Nhưng cũng là một tuổi trẻ mà ḿnh dám chọn cho ḿnh một cách
sống, để biết thế nào là yêu nước, thế nào là t́nh đồng đội và thế
nào là t́nh người.
Tháng 7 năm 2010
Hiệu Đính tháng 10, 2023
BS. Trang Châu
2022-2023
2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013
2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Thiệp Giáng Sinh của QLVNCH trước năm 1975
Bài thánh ca buồn
Múa xuân trên
đỉnh Torkham
Những trận đánh cuối cùng của QLVNCH
Những chân dung muộn của Phan Thúy Hà
Người c̣n nhớ
hay đă quên
Chuyện t́nh buồn
T́nh nghĩa anh em một đời Mũ Đỏ
Thương nhớ quá! Việt Nam Cộng Ḥa
Chiến Đoàn B/TQLCVN hành quân An Lăo 1967
|“Văn hóa không tên” tạo nên linh hồn của Sài G̣n
Đại Hội quân nhân người Mỹ gốc Việt Năm 2024
Trung Cộng răn đe CSVN phải thần phục tuyệt
đối
Lính nhà giàu, lính nhà nghèo
Yêu lính
Israel không kích Iran
Xin được
chối từ
Khép lại núi rừng
Đồi 383 và hỏa
tập TOT cuối cùng của PB/ND
Bạn xưa 50
năm cũ
Những vùng đất và ngày tháng rời...
Bắc Vàm Cống
Anh
hùng KQ Nguyễn Tài Cơ
Người
con gái Duy Xuyên
Bóng ma
biên giới
Ông Bảy Lắc
Gương chiến đấu dũng cảm của QLVNCH
Đồi 383 &̀ hỏa tập TOT cuối cùng của Pháo Binh Dù
Đêm
trên bờ Thạch Hản
Cây
cầu biên giới
Chị tôi
Thân phận người cầm bút
Đứa con dị chủng
Vùng kinh tế mới
Chiến tranh t́nh báo và điện tử : Hezbollah và Israel
Thằng cu của mẹ
Tiến
tŕnh bầu cử Tổng Thống Hoa Kỳ
Tết với người
lính thời xưa cũ
Người xhuyên chở văn học miền Nam qua vũng lầy...
Chuyện văn: Nhớ, Quên &
iPhone
Tháng Giêng cỏ non
Tết cuối bên quê nhà
Say đi em
Gà quư phái _ Poulet de Bresse
Quán cháo lú
Mùa Thu mây ngàn
6 sai lầm khi uống sữa
Tây Ninh, chút c̣n lại trong ḷng người lính
HQ Thiếu Tá Lê Anh Tuấn tuẫn tiết vào giờ thứ 25.
Anh Triệu Huỳnh Vơ
Bốn tháng trên đảo Hoàng Sa
Nửa thế kỷ nh́n lại đời ‘Boat People’
Cựu TT Trump thăm cộng đồng Việt Nam ở Virginia
Người cựu chiến binh già
Mưa Sài G̣n có
buồn không em?
Tại
sao thích ăn phở?
Hy sinh
thầm lặng
Giải phóng
Sài G̣n hay vào ăn cướp Miền Nam?
Anh
tôi
VC chưa được huy chương nào nhưng "Việt kiều" th́ đă
Sống ở Mỹ sướng hay ở Việt Nam sướng?
Phó Đề Đốc Hải Quân Tuấn Nguyễn
Người lính lái
xe ôm trên thành phố Sài G̣n
Người Phi Công
liều mạng
Nguyễn Ánh 9 - Cô đơn, lạc
loài...
Chuyện t́nh
lỡ
T́nh người tại Mặt Trận
Những người quyết chiến
Đường vào Nông Sơn
Phát Súng “Ân Huệ”
Nếu c̣n một kiếp sau!
Ve sầu
40 năm
sau đọc lại tác phẩm của ḿnh
TT Trump cộng bố PTT
TT Trump bị bắn
Thăm bảo tàng viện Quốc Gia cựu chiến binh VN
Áo trắng t́nh hồng
Thơ Nguyên Sa trước và sau
1975
Con người & cái chết của Tướng Lê Văn Hưng
Đơn xin
thăm nuôi cách đây đúng 40 năm (1984 - 2024)
TPB/VNCH “Hoạ Vô Đơn Chí” V́ VC!
Một
quăng đời đă qua
Họa sĩ Bé Kư trong
tôi
Gặp người TPB-VNCH ở khu phố Tàu Bangkok
Gerald Emil Kosh
- Hải chiến
Hoang Sa
Eyewitness and victim of Vietnamese communist
crimes during the 1968 Tet Offensive
Người
Hạ Sĩ Nhứt
Ba và tôi
Không quên ngượi chiến sĩ QLVNCH
Minh oan và vinh danh QLVNCH
Người Việt và July 4 Hoa Kỳ
QLVNCH, những chiến thắng bị lăng quên
T́nh trạng chiếm đóng Trường Sa
Trần Hoài Thư và Ngọc Yến ...
Nhà thơ
cầm súng, Trần Hoài Thư
Huynh Trưởng Nguyễn Mâu
Trên chuyến tàu cuối năm
Đức tính ân cần của người miền Nam trước đây
Nhân ngày chiến sĩ trận vong Hoa Kỳ 2024
Chuyến ra khơi bi hùng
Chuyến bay định mệnh
Cái
chết cả một dân tộc
Vụ đánh ch́m tàu 645 của CSBV
Trực thăng rơi.. Tổng thống Iran chết !
Những điều cần làm khi đi nước ngoài
Chuyện một thời để
nhớ
Có công mài sắt có ngày nên kim
Người xưa đâu?
Tùy bút của
Dương Công Quan
Trả súng
đạn này
Quên sao được ngày 30 tháng 4 năm 1975
QLVNCH vẫn chiến đấu ở giờ thứ 25
Cá ăn kiến hay
kiến ăn cá
Tháng Tư buồn ... hiu!
Những tên nối
giáo cho giặc
Nh́n lại ḿnh sau 42
năm tỵ nạn, từ tháng 4-1975
Đời Y Sĩ trong
cuộc chiến ...
30 tháng 4 — Đi t́m thời gian đánh mất
Cảm
nghĩ về ngày Quốc Hận 30/4/2024
Tôi đă khóc
Mỹ tính kế tháo chạy…
Tháng Tư
Giầy Saut trong tử
địa
Sài G̣n tháng Tư -
1975
Mặt trận Khánh Dương
Nhớ về Trường Sơn
Những chuyện kể năm xưa: 1975
Ngày 30/4/1975
Sự c̣n mất của
một người em
Chiếc Balo để lại
Tôi gọi họ là Anh
Hùng!
Nhảy vào Triệu Phong
Câu chuyện chiếc
Mũ Xanh
Lư Tống
Những người lính Dù bị lăng quên
TQ chuẩn bị chiếm ĐL năm 2027
Trong lửa đỏ...
Đại đội
C Viễn Thám của tôi
Múa hè đỏ
lửa 1972
Mừng sinh nhật 102 tuổi của ông Trần V. Công
Thành phố
Sài G̣n
Chiến
sự đầu xuân 75
Tướng Trần Quang Khôi - Một đời Kỵ Binh
Chiến trường Kampong Trạch
Biểu t́nh chống phái đoàn CS Việt Nam
Phù du
Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên & những bản t́nh ca
Chiuyện
t́nh đẹp của nhà thơ Nguyên Sa
Dịch Norovirus - Cúm bao
tử
Cuộc chiến
không muốn thắng
Có những mùa Xuân…
Nhật kư An Lộc
Qua cơn mê
T́nh lính
Cổ
thành QT & Đại Lộ kinh hoàng
Cho người năm xuống trên quê hương
Chai rượu vĩnh biệt
Bốn mươi năm ngày nhập cuộc
Đại lộ Kinh Hoàng
Trận đánh tại Thường Đức
Xuân ở nơi
nào?
Năm Th́n nói chuyện Rồng
CSVN lại mồi chài Kiều bào
Người Việt ở Mỹ đón Tết 2024
Hội chợ Tết "Nhớ về Sài G̣n"
Thiệp chúc tết xưa của QLVNCH
Người lính chết sau cùng
Sự kiện quan trọng trong tháng Giêng 2024
Hồi kư 1 con gái đất Bắc tại Sàig̣n trước
1975
Xuất xứ những bài nhạc Việt vang bóng...
Vài kỷ niệm với ca sĩ Duy Trác
Chợ hoa Tết rực rỡ ở Little Saigon
Can thiệp nước ngoài vào cộng đồng Úc
Riêng một
góc trời-Ngô Thụy Miên
Hiệp định Paris tháng 1/1973
Nhiều đường vẫn chưa ngọt
Một cái Tết khó quên
Ḍng sông cũ
HĐ
TQ suưt bị KQ VNCH bắn ch́m sau Hải chiến HS
Tưởng
nhớ các anh hùng tử sĩ hài chiến Hoàng Sa
50 năm hải chiến Hoàng Sa...
Elvis Presley - Ông hoàng nhạc Rock and Roll
Hà Nội muốn phát huy nguồn lực người Việt ở...
Mô thức kinh tế Hoa Kỳ...
Chọn tuổi xTông
nhà
Hai ông bố nuôi