May mắn &
Hên xui trong đời lính chiến
Ba, bốn phát
Tập Truyện Thuyền Đời
13 người cuối cùng về
từ Tiền đồn 3&4 Kon-Tum
Passage to Freedom
Thuyền Đời - Đêm vẫn đen Audio
Đất nước tôi!
C̣n nhớ mùa xuân
Tết
Thuyền Đời - Cuộc đời Audio
Thuyền Đời -
Con thuyền Audio
Thuyền Đời - Xuân quê hương Audio
Ḍng sông quê hương - Ḍng Cửu Long
Ngày oan trái! -
Audio
Đất nước tôi -
Audio
Khi người tù trở về
Tiếng trống Mê Linh -
Audio
Chuyện cuối năm -
Audio
Màu áo cũ -
Audio
Mang theo quê hương
-
Audio
Trong
âm thầm c̣n nhớ ai! -
Audio
Sài G̣n là đây sao em!
- Audio
Chuyện trăm năm -
Trên quê hương
-
Audio
Chuyện
trăm năm - Một ngày -
Audio
Trăm đắng ngh́n cay -
Audio
Chiếc áo Bà Ba -
Audio
Giữa đồng xưa -
Audio
Áo trắng -
Audio
Gửi nơi cuối trời -
Audio
C̣n nhớ mùa xuân -
Audio
Từ một chuyến đ̣ -
Audio
Dêm thánh vô cùng
-
Audio
Khi mùa đông về -
Audio
Noel năm nào -
Audio
Khúc quân hành -
Audio
Cho ngàn sau -
Audio
Ngh́n trùng xa cách
-
Audio
Rồi
lá thay màu -
Audio
Con chim
biển 3 - T́m về tổ ấm -
Audio
Con
chim biển 2 - Trên biển khơi -
Audio
Con chim biển 1 - Tung cánh chim
-
Audio
Đốt sách ! -
Audio
Đi học
Sài G̣n
-
Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về -
Audio
Làng tôi -
Audio
Sao em không đến
-
Audio
Anh đi! -
Audio
Vỉa hè đồng khởi
-
Audio
Ngày đại tang
Chuyện mất chuyện c̣n
Con chim Hoàng Yến
-
Audio
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương
tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
-
Audio
Remember!
Cánh chim non -
Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường
tôi về
Hăy c̣n đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Trường Sơn Lê Xuân Nhị
Hai Mươi Bảy Năm Sau
Mến tặng cái Thái Dương 530 lẫy lừng của vùng trời tam biên (Cách riêng Thái Dương Nguyễn Tài Cơ), các phi công trực thăng sư đoàn sư đoàn 6 Không Quân, các Bắc Đẩu 118 (cách riêng thầy Vơ Ư, đă một thời tam biên oai trấn), các Sao Mai 114 (cách riêng Nhơn, Hưởng, Ngọc là những người đă đi biệt phái Pleiku mút chỉ mờ sông với chú út) để nhớ rằng, “Ta cũng có một thời Tam Biên Oai Trấn, Lạnh tím người ba biên giới mưa bay” (thơ Trương Minh Dũng)
Khoảng thời gian từ năm 1972 tới năm 1999 là 27 năm… Hai mươi bảy năm. Phải, hai mươi bảy năm. Một bên là thành phố Pleiku nghèo nàn lại cuồn cuộn máu lửa, mạng người rẻ như cỏ tranh nhưng ḷng người cao vời chất ngất. Một bên là thành phố San Jose, thung lũng điện tử lừng danh của thế giới, của những căn nhà ba bốn trăm ngàn một cái, của những buổi sáng ngồi xe đi làm ba bốn tiếng đồng hồ mới tới sở, của chốn phồn hoa đô hội, của những t́nh người nhạc như nước vôi
Một bên là những chiếc xe pick-up màu xanh, những chiếc xe cam nhông, xe díp nhà binh. Một bên là những chiếc xe Mercedes, Lexus, Accura đời mới giá có chiếc nhiều khi bằng cả… một đời người đi làm.Một bên là những bộ đồ lính đủ thứ loại, từ chiếc áo bay với khăn quang cổ đến chiếc áo rằn ri của lính Nhảy Dù, Biệt Động Quân, Lực Lượng Đặc Biệt.
Một bên là những mái đầu xanh… pi-lốt, đẹp trai con nhà giàu nghèo đủ thứ nhưng học giỏi con gái mê.
Một bên là những người Mỹ gốc Việt bụng phệ, có người đeo kiếng lăo kính cận với những người đẹp xa xưa bây giờ đă trở thành những hiền phụ (hoặc đôi khi, đáng buồn thay, ác phụ, ăn hiếp chồng suốt ngày và đ̣i hỏi đủ thứ).
Một bên là những giai nhân sắc nước hương trời, những hồ mắt giai nhân, những đường cong tuyệt mỹ. Một bên là những bà mẹ tuổi đă quá Xuân, khuôn mặt tư lự với những vết nhăn của những lo âu phiền muộn về chồng con, về tháng ngày và về cuộc đời.
Một bên là những tiếng đề pa lạnh người của những quả đại pháo 130 ly, hoả tiễn 122 ly, những tiếng đạn bay xé gió nghe kinh khiếp hơn cả tiếng hú của tử thần và những tiếng chạm nổ xé màng tai khi đạn tới đích.
Một bên là những tiếng hát điêu luyện truyền cảm không thua ǵ ca sĩ chính gốc trong những cuộc thi tuyển ca sĩ karaokê vui vẻ.
Một bên là những người mẹ già cúi đầu thật sâu trước tượng Phật hay tượng Chúa, “Lạy Trời, cho đất nước hết chiến tranh để con trai tôi về nhà.”
Một bên là những khuôn mặt nhăn nhúm ngồi nh́n đám trẻ vui đùa ăn nhậu và thấy trống vắng ngậm ngùi như ḿnh là kẻ đến từ một tinh cầu xa lạ, đêm về thầm khấn vái trời phật một lời cầu xin chân thành “C̣n sống được ngày nào, xin đừng để tôi làm khổ con cái ngày đó”.
Một bên là hận thù và ḷng yêu nước cuồn cuộn dâng trào.
Một bên là ḷng tham vô đáy hoặc ḷng
vị kỷ vô song, không bao giờ là đủ…
Ảnh minh họa của robertdyoung.
Và cuối cùng, một bên là những chiếc phi cơ Skyraider A1-H, những
chiếc trực thăng UH- 1, những chiếc C-130 đen thùi lùi, những chiếc
L-19 nhẹ nhàng ẻo lả, những cây minigun, những cây cà nông 20 ly
trên cánh chiếc Skyraider A1 … đẹp chết người.
Một bên là … chẳng c̣n ǵ cả ngoài những tâm hồn trống vắng, những
thao thức cùng xót xa của những kẻ đă một thời từng xả thân cho quê
hương đất nước.
Nhưng, kể từ thuở loài người biết mài đá làm dao cho đến khi biết
chế ra xe tăng đại pháo để xâm lăng và giết chóc lẫn nhau, có chuyện
thua trận nào là chuyện không đau buồn tủi nhục đâu thưa bạn?
Trong hoàn cảnh đó, tôi gặp lại Thái Dương Nguyễn Đức Cơ sau 27 năm…
Một bên (lại một bên) là một phi công lẫy lừng của một phi đoàn khu
trục biên trấn, một bên là một realestate agent thành công với nhà
cao cửa rộng, vợ đẹp con khôn và một… cặp kính trên sống mũi…
Và tôi phải có lư do khi nói như thế…
Tôi vừa tạm cư ở thành phố San Jose được chừng vài tháng. Mỗi ngày,
buổi sáng tôi đi ra khỏi giường rồi ngồi vào bàn máy điện toán. Buổi
chiều, tôi đi từ cái dàn máy điện toán trở lại vào… giường ngủ và
leo lên. Không đi đâu cả. Nói tóm lại th́ tôi sống một cuộc đời ẩn
cư. Không muốn biết ai và cũng chẳng muốn ai biết ḿnh. Không phải
v́ tôi muốn chơi cao hay làm khó hay ngon lành ǵ hơn ai, tôi chỉ
muốn sống thầm lặng một thời gian để “T́m lại linh hồn ḿnh giữa một
nước non hiu quạnh” (St. Exupery). Thật vậy, xin hiểu giùm tôi. Cuộc
đời người ta, khi ḿnh trải qua một cuộc thay đổi lớn (như …trúng số
chẳng hạn) ḿnh cần một thời gian im vắng để nh́n lại ḿnh, hay t́m
lại linh hồn ḿnh… Thỉnh thoảng, một hai lần ǵ đó, đàn anh Nguyễn
Quí Chấn c̣n ưu ái đến nhà chở tôi đi ăn phở. Phải, Phở. (Có nhiều
khi tôi nghĩ, văn hoá dân tộc ḿnh sẽ là một nền văn hoá rất khô
khan nếu không có … phở. Phở ngon như phở B́nh luôn luôn làm cho
ḷng người lữ khách như tôi thấy ấm lại) Chúng tôi … ăn phở tận t́nh,
húp đến miếng nước súp cuối cùng và nói chuyện tâm t́nh. Rồi ai về
nhà nấy.
Một ngày đẹp trời, đàn anh Nguyễn Quí Chấn gọi mời tôi đến nhà Cơ
chơi. Tôi ừ ừ cho xong chuyện. Có lẽ đàn anh biết thế nên buổi tối
cùng đi với đàn anh Nguyễn Văn Kim đến tận nhà tôi để chở tôi đi.
Việc này làm tôi cảm động và tôi quyết định đi, dù không quen không
biết Cơ là ai.
Bước vào nhà th́ bao nhiêu “ẩn sĩ” trong người tôi biến mất hết.
Trong nhà toàn là tài tử cùng giai nhân cũng những “phi công ngày cũ”,
mà lại là phi công khu trục mới ngon…
Mới đầu, tôi để ư đến dáng dấp một phi công mặt mày khắc khổ, h́nh
tượng gầy g̣ na ná như h́nh tượng của một kẻ sĩ trong truyện tàu.
Hỏi ra mới biết đó là anh Hai, biệt hiệu Hai C̣i, cựu Thiếu Tá, cựu
Thái Dương 530. Anh Hai C̣i, giống như bao nhiêu phi công khu trục
khác sinh ra trong trái đất này, là một người … đẹp trai và vui tánh.
(phi công L- 19 cũng thế nhưng hơi …dâm hơn một chút) Anh mang tên
Hai C̣i là bởi ngày xưa anh vào quân trường thân thể ốm quá nên bạn
bè gọi là c̣i. 30 năm sau anh vẫn c̣n c̣i như … 30 năm trước. C̣i
nhưng nụ cười và tâm hồn chẳng c̣i chút nào. Trái lại, tâm hồn anh
c̣n hừng hực lửa. Lửa của những ngày “Ta cũng đă một thời tam biên
oai trấn, Lạnh tím người ba biên giới mưa bay… (thơ Trương Minh Dũng)”
nhưng cũng có lửa của tủi nhục và hận thù. Tôi nhớ anh lập lại mấy
lần câu “Thua trận mất nước như tụi ḿnh chẳng có ǵ để hănh diện.”
Ngồi nh́n anh Hai C̣i nói chuyện, tôi nhớ đến những ngày dài biệt
phái Pleiku hồi xưa…
Hồi đó, chúng tôi được biệt phái cho sư đoàn 23 bộ binh và v́ sư
đoàn dời từ Ban Mê Thuột lên Pleiku nên chúng tôi phải khăn gói đi
theo. Đất Pleiku là đất của mưa rừng và gió núi. Phố xá đ́u hiu và
buồn kinh khủng. Tôi nhớ những ngày khăn gói lên Pleiku, tôi bước
xuống phi cơ mà có cảm tưởng như ḿnh bước xuống chốn lưu đày. Tôi
tự hỏi, sao người ta có thể sống được ở một chỗ buồn như thế này. Ấy
thế mà vào câu lạc bộ nh́n thấy thiên hạ cười nói ồn ào, đùa giỡn
hồn nhiên th́ mới thấy được rằng ở đâu rồi cũng quen đó. Biệt phái ở
Pleiku không có chuyện ǵ làm, tôi khám phá ra một thú vui khác là
thú vui ngồi ngắm những chiếc A1 cất cánh. Hồi đó tôi thường nói đùa
với bạn bè rằng: “Nếu là mây anh sẽ là loại mây trắng, nếu là hoa
anh sẽ là một đóa hướng dương, nếu là phi công, anh chỉ nên lái
Skyraider A1” Skyraider A1 là một loại phi cơ lớn và rất khó lái. Và
khi phi cơ cất cánh, động cơ nổ 2200 mă lực của chiếc tàu bay gầm
thét lên như rung chuyển sơn hà. Lên trời, không phải như mấy anh
A-37 “chưa đánh đă đ̣i về”, Skyraider A1 nhẩn nha quư phái thả từng
trái bom một một cách chính xác. Ở trên trời mà xin được một phi
tuần Skyraider A1 th́ quư hơn gấp 3 lần một phi tuần A-37.
Câu chuyện với anh Hai c̣i đưa đẩy một lúc th́ chúng tôi trở lại
những ngày xưa hồi chiến cuộc c̣n nóng bỏng dữ dội của năm 1972…
Tháng 4 năm 1972, trong trận đánh mà bây giờ báo chí Mỹ gọi là “The
Easter Offensive of 1972”, muốn thử gị thử cẳng quân đội ta sau
ngày Mỹ rút, cộng quân đem hơn chục sư đoàn bộ binh tràn vào miền
Nam trắng trợn xâm lăng. Riêng vùng II Chiến Thuật, cộng quân tập
họp 4 sư đoàn bộ, 3 trung đoàn xe tăng và 3 trung đoàn pḥng không
quyết chiếm Cao Nguyên Việt Nam để cắt đứt miền Nam làm hai phần.
3 giờ chiều ngày 28 tháng 4 năm 1972, 2 sư đoàn bộ binh và một trung
đoàn thiết giáp Việt cộng bao vây và tấn công Tân Cảnh, thị trấn cực
bắc của Cao Nguyên Việt Nam. Quân trú pḥng gồm có nhảy dù và sư
đoàn 22 bộ binh cầm cự anh dũng, đẩy lui nhiều đợt tiến của giặc.
Trận đánh diễn ra suốt buổi chiều và kéo dài qua đêm…
Một giờ sáng ngày 29 tháng 4 năm 1972, thiếu tá phi công khu trục
Hai C̣i của phi đoàn 530 đang ngủ th́ điện thoại gọi anh lên cất
cánh. Pḥng hành quân cho biết bộ tư lệnh sư đoàn 22 ở Tân Cảnh bị
tấn công, xe tăng Việt cộng đă tới phía ngoài pḥng tuyến, cần mấy
khu trục lên yểm trợ gấp. Một giờ sáng là cái giờ… tối hù và buồn
ngủ. Và điều quan trọng ở đây là phi cơ Skyraider A1 không phải là
loại phi cơ có khả năng để đánh đêm. Nhưng viễn ảnh bộ tư lệnh sư
đoàn 22 bộ binh bị tràn ngập là một viễn ảnh không thể chấp nhận
được. Hai C̣i biết những giờ phút sắp tới là những giờ phút căng
thẳng và nguy hiểm vô cùng nhưng ḿnh là lính. Ḿnh lănh lương để
đánh giặc và giặc về rồi, ḿnh phải đánh. Hai c̣i cười kh́ một cái
rồi chụp lấy nón bay, cùng mấy người bạn ra tàu. Mấy chiếc Skyraider
A1 ra so hàng ở phi đạo rồi từng chiến một cất cánh lên, biến mất
trong màn đêm. Anh Hai C̣i tâm sự:
- Trời tối và thời tiết xấu quá nên không bay hợp đoàn được. Mỗi
người xách một chiếc tàu bay cất cánh lên, đâm thủng bức tường mây
tới mục tiêu nhưng phải trở về. (một tiếng chửi thề nhỏ ở đây) Mục
tiêu bị mây phủ kín. Có thấy ǵ đâu mà đánh. Trở về nhưng một lúc
sau lại cất cánh lên trở lại. Cũng chẳng thấy ǵ để đánh. Lại phải
trở về và rồi cất cánh lên lần nữa. Rồi lại trở về.
Nhưng rồi trời cũng sáng trở lại. Trần mây bây giờ lên được … một
ngàn bộ. Quân trú pḥng đă cầm cự anh dũng dù tăng Việt Cộng vẫn c̣n
tiếp tục tới gần hơn nữa. Bây giờ th́ phi công khu trục Việt Nam cất
cánh ào ào.
Một trong những người đó là thiếu úy Nguyễn Đức Cơ.
Và những ǵ xảy ra sau đó đă trở thành những mẩu chuyện của lịch sử,
có sổ sách ghi lại hẳn ḥi. Người viết kể lại không phải để “tôn
vinh” Không Quân, cũng không phải để “cứ chuyện cũ nói hoài”, nhưng
như là một món quà nhỏ của một người đă từng góp máu dành cho một
người khác đă từng góp máu của Không Quân Việt Nam. Những người như
Cơ cần được biết tới trong cộng đồng chúng ta…
Hồi ấy Cơ là phi công trẻ tuổi mới ra trường và giống như bao nhiêu
phi công trẻ tuổi mới ra trường thời đó, Cơ bay rất hăng và thả bom
rất chính xác. Trần mây thấp 1 ngàn bộ có nghĩa là không thả bom
được v́ bom cần phải thả ở một độ cao tối thiểu là 1500 bộ th́ mới
đủ sức ép để làm nổ ng̣i nổ và do đó bom mới nổ. C̣n bay trên một
ngàn bộ tức là bay trong mây, thấy ǵ mà thả. Nhưng tăng Việt cộng
về như thế th́ làm sao đây? Không lư bay ṿng ṿng nhát cho chúng nó
sợ? Đây là những câu hỏi làm nát ḷng người phi công, những câu hỏi
không ai trả lời được…
Anh Hai C̣i tâm sự, giọng đau đớn pha lẫn chút hănh diện của một
thời đă góp máu:
- Ông biết tụi tôi thả thế nào không? Cứ bay dưới một ngàn bộ rồi
tới gần đó, kéo tàu bay lên 1500 bộ rồi bấm rớt bom…
Thêm một ngụm bia, một tiếng khà rồi anh Hai C̣i nhăn mặt lại:
- Nếu hôm đó có Rocket chống xe tăng th́ tụi tôi đă quét sạch chúng
nó trong ṿng 15 phút… Khổ cái là hôm đó ḿnh không có rocket, chỉ
có bom nổ và bom Na-pan…
V́ không có rocket chống xe tăng nên đến 11 giờ sáng, xe tăng Việt
cộng vẫn c̣n đầy dẫy khắp nơi. Và thiếu úy Nguyễn Đức Cơ lâm trận…
Hôm ấy Cơ mang bom Na-pan tức bom xăng đặc. Ai cũng biết rằng bom
xăng dùng để chống chiến thuật biển người nhưng Cơ lại dùng bom xăng
để chống xe tăng. Hiệu quả của một trái bom xăng trúng vào vào xe
tăng như thế nào không ai biết, nhưng thiếu úy Nguyễn Đức Cơ chỉ
biết một điều quan trọng: thả trái bom chính xác vào xe tăng để ngăn
chận đường tiến quân của giặc.
Cơ xuống lần đầu tính thả, nhưng hụt. Cơ kéo tàu lên, lồng lộn quay
trở lại để làm cú thứ hai. Cơ xuống thấp, thấp và thấp hơn nữa. (Đi
Na-Pan th́ phải đi thấp mới trải bom ra như một thấm thảm được) Cơ
bấm rớt bom và kéo tàu lên th́ nhận ra chuyện khác lạ trong tàu…
Đây là cái cảm giác mà người phi công sợ nhất trong cuộc đời bay
bổng của ḿnh. Nó giống như cái cảm giác khi quư vị lái xe, vặn tay
lái quẹo phải nhưng nó không chịu quẹo hoặc nguy hiểm hơn, lại quẹo
trái.
Phi công Nguyễn Đức Cơ biết ngay chuyện ǵ xảy ra cho ḿnh. Tàu bay
anh bị trúng đạn. Anh nh́n ra ngoài và thấy cánh trái bị đạn pḥng
không bắn rách eleron (bộ phận bánh lái để ra lệnh cho phi cơ
nghiêng cánh.) Phi cơ không c̣n tuân lệnh anh nữa. Anh kéo tàu lên
khỏi những loạt đạn quái ác, hy vọng rằng kéo tàu bay ra khỏi mây
th́ những ǵ ḿnh vừa nh́n thấy chỉ là … một giấc mơ…
Nhưng tàu không lên được nữa. Và tệ hơn, tàu bay mất thăng bằng bắt
đầu chúi mũi xuống đất. Không kiểm soát được phi cơ nữa, Nguyễn Đức
Cơ tḥ tay kéo ghế cho hỏa tiễn bắn ḿnh ra ngoài..
Đây là một hành động tận cùng của người phi công… tận cùng bởi v́
giữa cái chết trước mặt và việc nhảy ra khỏi tàu bay để rồi cũng
chết, th́ hành động kéo dù nó nhẹ nhàng hơn…
Chiếc ghế bay của Nguyễn Đức Cơ được hỏa tiễn bắn ra khỏi pḥng lái,
Nguyễn Đức Cơ biến thành người lính nhảy dù bất đắc dĩ, bay lơ lững
trong không khí… từ phía dưới, những tràng đạn cuồng nộ và hèn nhát
của cộng quân chỉa vào người Cơ và nổ tới tấp. Chúng nó muốn bắn gục
một người chiến sĩ không c̣n vũ khí trong tay, một kỵ sĩ đă ngă ngựa.
Từ trên trời cao, thiếu tá Hai C̣i nh́n chiếc dù của thằng em ḿnh
bay lửng lơ trong gió mà ruột đứt ra từng khúc. Anh Hai C̣i lăn lộn
trong pḥng lái, nhào lên lộn xuống t́m cách làm câm họng những họng
súng quái ác đang bắn thằng em ḿnh… Anh mở vô tuyến liên lạc với
các đơn vị bộ binh, với tất cả những ai anh có thể liên lạc được để
cứu thằng em.
Trời Pleiku vốn đă lạnh lùng và cô quạnh, một cánh dù lẻ loi càng
làm cho người ta thấy cô quạnh hơn…
V́ nhảy dù ở cao độ thấp nên chẳng bao lâu dù của Cơ rớt xuống đất.
Cơ bung dù chạy thật xa ra khỏi chỗ đáp và ngồi im trong một hố bom…
Chẳng bao lâu sau đó một hợp đoàn trực thăng trực thăng Việt Nam
dưới sự hướng dẫn của anh Hai C̣i tiến vào vùng t́m Cơ. Pḥng không
Việt cộng nổ tới tấp nhưng hợp đoàn trực thăng vẫn lầm ĺ tiến vào
t́m cơ…
Cơ ngồi dưới hố bom, nghe tiếng trực thăng đến gần và chuẩn bị mở
máy lên th́ ầm một tiếng, con chim sắt đầu đoàn trực thăng đă bị đạn
pḥng không cày rách tung trên bầu trời. Chiếc trực thăng bốc lửa và
cắm đầu xuống đất đem theo mạng sống của toàn thể anh em phi hành
đoàn trực thăng…
Tất cả những sự hy sinh đều đáng quư, nhưng quư giá nhất vẫn là xả
thân ḿnh để cứu người. Xin dành một phút mặc niệm cho phi hành đoàn
trực thăng đă anh dũng hy sinh.
Những chiếc trực thăng c̣n lại liền tản mác ra để khỏi bị đạn. Thế
là cuộc tiếp cứu coi như chấm dứt. Nằm dưới hố bom, Cơ biết rằng kể
từ giờ trở đi, nếu muốn trốn thoát, ḿnh phải tự lo liệu lấy. Bạn bè
đă làm hết ḿnh, Không Quân Việt Nam đă làm tất cả những ǵ có thể
làm được. Phần quân bạn dưới đất, họ đang bị vây hăm, thân họ c̣n lo
chưa xong, nói ǵ đến chuyện phái người ra đi tiếp cứu ḿnh.
Thấy cái máy RT-10 (máy vô tuyến dùng để liên lạc với phi cơ khi bị
lâm nạn) đang cầm trên tay phát ra những tiếng píp píp to quá, Cơ
tắt luôn máy. Thế là sợi dây liên lạc duy nhất giữa Cơ và anh em
liền bị cắt đứt.
Và Cơ bắt đầu đi. Đi về hướng Nam. Vừa đi vừa chạy, vừa để ư quan
sát để tránh né bọn Việt cộng đang cho người tới t́m Cơ.
Kể từ khi cánh dù của Cơ chạm đất, chắc chắn là con cháu bác Hồ phải
cử một “phái đoàn” tiến về hướng dù rơi để “đón tiếp” Cơ. Nhưng
chúng chỉ nh́n thấy cánh dù. Và chắc chắn tên chỉ huy phải … thất
vọng lắm và phải thét lên như thế này:
- Mẹ bố tiên sư, thằng giặc nái nguỵ trốn mất rồi, nhưng nó không
chạy xa nổi đâu. Các đồng chí phải khẩn trường truy kích nó, ráng
bắt nấy thằng giặc nái ác ôn đem về đây. Chúng ḿnh nột da đầu nó.
Nhưng bản năng sinh tồn của con người mạnh vô song. Mặc cho các chú
bộ bội muốn kiếm thế nào th́ kiếm, Cơ lần lần thoát ra khỏi vùng dù
rớt. Cơn đi rất khéo. Đi một lúc rồi nằm im nghe ngóng. Đến khi nào
chắc ăn rằng không có ai gần đó nữa Cơ mới tiếp tục đứng dậy chạy đi…
Một lần, Cơ đang ngồi nghĩ trong một bụi rậm th́ một anh bộ bội bác
Hồ nh́n thấy Cơ. Nhưng có lẽ trời c̣n thương Cơ nên nó nghĩ Cơ là
một anh bộ đội khác. Nó hỏi ǵ đó, Cơ chưa kịp trả lời th́ nó đă bỏ
đi…
Nếu ai bảo con người không có số mạng th́ phải nghe Cơ kể lại chuyện
này.
Rồi Cơ lại đi nữa. Đi xa khỏi khu vực nguy hiểm càng nhiều càng tốt.
Bao nhiêu nhiêu sức lực dồn hết xuống đôi chân. Đi cho đến chiều,
tới một nơi thấy vắng tiếng súng, Cơ biết ḿnh đến chỗ tạm gọi là an
toàn, mở RT-10 ra gọi cầu cứu…
Ở nhà, kể từ khi mất liên lạc với Cơ, ai cũng tưởng Cơ đă bị Việt
cộng bắt hay bị giết. Bây giờ bỗng dưng nghe được tiếng gọi của Cơ,
ai nấy mừng húm. Thế là thông điệp “thằng Cơ c̣n sống” được truyền
đi khắp nơi. Các phi cơ trực thăng bay gần vùng đó liền để ư t́m
kiếm.
Một trực thăng lạc loài của trùm CIA hồi đó, cựu trung tá John Paul
Vann bay gần đó nghe được liền liên lạc với Cơ. Cơ cho biết vị trí
và sau vài cú lượn, con chim sắt của John Paul Vann xà xuống bốc Cơ
lên chở về bộ tư lệnh quân đoàn.
Cơ vừa sống qua một ngày dài nhất và nguy hiểm nhất trong đời ḿnh.
Một ngày có thể thay đổi cả cuộc đời ḿnh…
Thường thường, phi công bị bắn rớt rồi leo lên tàu bay trở lại th́
dễ bị một cái bịnh gọi là bịnh “lạnh cẳng”. Cũng giống như một con
chim bị tên bắn hụt một lần hễ nh́n thấy cung th́ sợ. Nhưng Cơ th́
không. Cơ nghỉ ngơi vài ngày, bắt cái phép về Sài g̣n vi vút với đào
rồi trở ra và bay bổng trở lại ngon lành như chẳng có chuyện ǵ xảy
ra. Gặp tăng Việt cộng Cơ cũng nhào xuống thấp và trái bom nào chính
xác trái đó. Và Cơ cũng không bao giờ coi chuyện rớt tàu của ḿnh là
một thành tích để lên mặt phách lối với ai. Cơ chỉ coi đó như là một
tai nạn và ḿnh may mắn thoát qua được…
Tôi nhớ một lần đi biệt phái Pleiku, Cơ có ghé qua biệt đội 114 ở
dăy BOQ để thăm ai đó trong phi đoàn tôi. Chúng tôi có dịp ngồi nói
chuyện với Cơ và hỏi Cơ về việc rớt tàu bay. Chúng tôi hỏi một phần
v́ ṭ ṃ và một phần v́ cũng muốn học chút kinh nghiệm của một người
đă bị bắn rớt và thoát được lưỡi hái tử thần để sau này nếu có rớt,
chúng tôi biết cách thoát. Hồi đó, ai cũng sợ ngày mai có thể tới
lượt ḿnh. Chiến tranh mà. Cơ thành thật kể lại những ǵ xảy ra một
cách khiêm nhường từ tốn. Dưới mắt chúng tôi hồi đó, (những phi công
L-19) th́ Cơ đă là một anh hùng dù hồi đó Cơ mới mang lon trung úy.
Nhưng Cơ không coi đó cũng là chuyện b́nh thường như chuyện ăn cơm.
V́ chuyện của Cơ đặc biệt nên tôi nhớ câu chuyện và nhớ luôn cả
người…
Rồi thời gian qua, rồi nước mất, rồi ngoảnh mặt lại, những mái đầu
xanh ngày giờ đă lấm tấm hoa râm… 27 năm sau, tôi gặp lại Cơ. Cả hai
chúng tôi không nhớ nhau, chỉ bắt tay và trao đổi những câu hỏi xă
giao. Nhưng ngồi nói chuyện một lúc nghe anh Hai Coi kể chuyện Cơ
th́ tôi nhớ ra Cơ ngay…
Tôi viết lại bài này, như đă nói ở phần trước, không phải để tôn
vinh Không Quân, cũng không phải để thương tiếc dĩ văng. Tôi chỉ
muốn làm một việc khiêm nhường là kể lại một chuyện thoát hiểm tài
t́nh của một phi công Việt Nam. Và sự chiến đấu dũng cảm của anh ta.
Một sự chiến đấu anh dũng mà ai cũng phải ghi nhận…
Nếu có loại phi công nào cô đơn nhất trên bầu trời th́ phải nói đó
là phi công khu trục. Tất cả những thứ phi cơ khác đều có ít nhất là
hai người trong tàu bay ngoại trừ phi công khu trục. Họ một ḿnh một
tàu và người bạn gần gũi nhất là chiếc phi cơ đang bay ở bên cạnh
ḿnh. Càng cô đơn hơn nữa khi cất cánh đi hai chiếc, trở về chỉ c̣n
lẻ loi một chiếc như phi tuần của Cơ ngày bị bắn rớt.
Tôi hy vọng rằng con cháu Cơ sau này nếu đọc được tiếng Việt, các
cháu sẽ đọc và hănh diện về bố ḿnh, một phi công khu trục của
QLVNCH.
Đâu đó, văng vẳng trong tai tôi bài hát oai hùng của cục Chính Huấn
ngày nào:
“Ai đă từng qua Dakto, Daksean, Benhet … Ngă ba biên giới vùng Tây
Nguyên thấy xác quân thù vùi chôn bao phen nơi đây… Chiến thắng Tam
Biên oai hùng… Anh hùng trấn tam biên…. Anh hùng Trấn Tam Biên”
Hai mươi bảy năm sau, ngồi giữa đám phi công khu trực đă một thời
“Tam Biên oai trấn,” nh́n những mái đầu bạc, những nếp nhăn, tôi
chợt nhớ lại một câu chuyện nhỏ. Một buổi sáng, đang ngồi trong phi
đạo chờ xe tới đón th́ tôi nh́n thấy hai ông “Thái Dương” (Danh hiệu
truyền tin của phi đoàn 530 khu trục) mặc áo bay ra check tàu. Nh́n
hai người phi công làm những động tác check tàu, tôi có cảm tường
như ḿnh đang nh́n hai kỵ sĩ lừng danh thời trung cổ chuẩn bị lên
đường dẹp giặc. Người họ toát ra một vẻ ǵ vừa anh hùng lại vừa nghệ
sĩ. Hai người phi công thư thả check tàu, leo lên cánh kiểm soát
xăng, ngồi xuống kiểm soát bom đạn. Nếu có h́nh ảnh trên đời này mà
người ta gọi lạ đẹp, th́ đây là một h́nh ảnh đẹp…
Và tôi chợt cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng dâng lên trong người.
Vui nhẹ nhàng v́ dù lái một loại tàu bay nhỏ hơn nhưng tôi cũng như
họ, đă có một thời “tam biên oai trấn.” Tuy không Tam Biên Oai Trấn
mút chỉ thiên thần kiểu thầy Vơ Ư nhưng cũng Tam Biên Oai Trấn 2
tuần một tháng. Một tháng có 4 tuần mà tôi lên Pleiku 2 tuần th́
cũng xứng đáng được gọi là Tam biên oai trấn lắm rồi.
Hai mươi bảy năm…
Hai mươi bảy năm, tôi học được một bài học. Đó là đừng hối tiếc
những ǵ đă mất, nhưng cũng không bao giờ được bỏ cuộc. Chúng ta đă
mất nước nhưng cuộc chiến chưa chấm dứt ở đây. Chúng ta cần phải
nuôi dưỡng mối thù. Muốn làm chuyện lớn mà không có hận thù th́
không làm được.
Tôi c̣n học được một điều nữa là chúng ta phải luôn luôn thay đổi để
sống phù hợp với những thay đổi chung quanh ḿnh, nhưng chúng ta
cũng phải làm thế nào để những chân lư căn bản của chúng ta đừng bao
giờ bị thay đổi. Chân lư đó là: Cộng Sản Việt Nam là kẻ thù của dân
tộc Việt Nam. Ngày nào c̣n Cộng Sản th́ đừng nói ǵ đến chuyện tự do
hay hạnh phúc hay ḥa b́nh.
Hai mươi bảy năm… một bên là nước Việt Nam nghèo khổ khốn nạn, một
bên là nước Mỹ phú cường sung túc. Một bên là những người Việt Nam
lầm than khổn khổ, một bên là những người Mỹ gốc Việt rượu thịt ê hề
nhưng tâm hồn khô héo tàn tạ…
Hai mươi bảy năm…
Viết xong tại San Jose ngày 27 tháng 9 năm 1999
Trường Sơn Lê Xuân Nhị
2022-2023
2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013
2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Thiệp Giáng Sinh của QLVNCH trước năm 1975
Bài thánh ca buồn
Múa xuân trên
đỉnh Torkham
Những trận đánh cuối cùng của QLVNCH
Những chân dung muộn của Phan Thúy Hà
Người c̣n nhớ
hay đă quên
Chuyện t́nh buồn
T́nh nghĩa anh em một đời Mũ Đỏ
Thương nhớ quá! Việt Nam Cộng Ḥa
Chiến Đoàn B/TQLCVN hành quân An Lăo 1967
|“Văn hóa không tên” tạo nên linh hồn của Sài G̣n
Đại Hội quân nhân người Mỹ gốc Việt Năm 2024
Trung Cộng răn đe CSVN phải thần phục tuyệt
đối
Lính nhà giàu, lính nhà nghèo
Yêu lính
Israel không kích Iran
Xin được
chối từ
Khép lại núi rừng
Đồi 383 và hỏa
tập TOT cuối cùng của PB/ND
Bạn xưa 50
năm cũ
Những vùng đất và ngày tháng rời...
Bắc Vàm Cống
Anh
hùng KQ Nguyễn Tài Cơ
Người
con gái Duy Xuyên
Bóng ma
biên giới
Ông Bảy Lắc
Gương chiến đấu dũng cảm của QLVNCH
Đồi 383 &̀ hỏa tập TOT cuối cùng của Pháo Binh Dù
Đêm
trên bờ Thạch Hản
Cây
cầu biên giới
Chị tôi
Thân phận người cầm bút
Đứa con dị chủng
Vùng kinh tế mới
Chiến tranh t́nh báo và điện tử : Hezbollah và Israel
Thằng cu của mẹ
Tiến
tŕnh bầu cử Tổng Thống Hoa Kỳ
Tết với người
lính thời xưa cũ
Người xhuyên chở văn học miền Nam qua vũng lầy...
Chuyện văn: Nhớ, Quên &
iPhone
Tháng Giêng cỏ non
Tết cuối bên quê nhà
Say đi em
Gà quư phái _ Poulet de Bresse
Quán cháo lú
Mùa Thu mây ngàn
6 sai lầm khi uống sữa
Tây Ninh, chút c̣n lại trong ḷng người lính
HQ Thiếu Tá Lê Anh Tuấn tuẫn tiết vào giờ thứ 25.
Anh Triệu Huỳnh Vơ
Bốn tháng trên đảo Hoàng Sa
Nửa thế kỷ nh́n lại đời ‘Boat People’
Cựu TT Trump thăm cộng đồng Việt Nam ở Virginia
Người cựu chiến binh già
Mưa Sài G̣n có
buồn không em?
Tại
sao thích ăn phở?
Hy sinh
thầm lặng
Giải phóng
Sài G̣n hay vào ăn cướp Miền Nam?
Anh
tôi
VC chưa được huy chương nào nhưng "Việt kiều" th́ đă
Sống ở Mỹ sướng hay ở Việt Nam sướng?
Phó Đề Đốc Hải Quân Tuấn Nguyễn
Người lính lái
xe ôm trên thành phố Sài G̣n
Người Phi Công
liều mạng
Nguyễn Ánh 9 - Cô đơn, lạc
loài...
Chuyện t́nh
lỡ
T́nh người tại Mặt Trận
Những người quyết chiến
Đường vào Nông Sơn
Phát Súng “Ân Huệ”
Nếu c̣n một kiếp sau!
Ve sầu
40 năm
sau đọc lại tác phẩm của ḿnh
TT Trump cộng bố PTT
TT Trump bị bắn
Thăm bảo tàng viện Quốc Gia cựu chiến binh VN
Áo trắng t́nh hồng
Thơ Nguyên Sa trước và sau
1975
Con người & cái chết của Tướng Lê Văn Hưng
Đơn xin
thăm nuôi cách đây đúng 40 năm (1984 - 2024)
TPB/VNCH “Hoạ Vô Đơn Chí” V́ VC!
Một
quăng đời đă qua
Họa sĩ Bé Kư trong
tôi
Gặp người TPB-VNCH ở khu phố Tàu Bangkok
Gerald Emil Kosh
- Hải chiến
Hoang Sa
Eyewitness and victim of Vietnamese communist
crimes during the 1968 Tet Offensive
Người
Hạ Sĩ Nhứt
Ba và tôi
Không quên ngượi chiến sĩ QLVNCH
Minh oan và vinh danh QLVNCH
Người Việt và July 4 Hoa Kỳ
QLVNCH, những chiến thắng bị lăng quên
T́nh trạng chiếm đóng Trường Sa
Trần Hoài Thư và Ngọc Yến ...
Nhà thơ
cầm súng, Trần Hoài Thư
Huynh Trưởng Nguyễn Mâu
Trên chuyến tàu cuối năm
Đức tính ân cần của người miền Nam trước đây
Nhân ngày chiến sĩ trận vong Hoa Kỳ 2024
Chuyến ra khơi bi hùng
Chuyến bay định mệnh
Cái
chết cả một dân tộc
Vụ đánh ch́m tàu 645 của CSBV
Trực thăng rơi.. Tổng thống Iran chết !
Những điều cần làm khi đi nước ngoài
Chuyện một thời để
nhớ
Có công mài sắt có ngày nên kim
Người xưa đâu?
Tùy bút của
Dương Công Quan
Trả súng
đạn này
Quên sao được ngày 30 tháng 4 năm 1975
QLVNCH vẫn chiến đấu ở giờ thứ 25
Cá ăn kiến hay
kiến ăn cá
Tháng Tư buồn ... hiu!
Những tên nối
giáo cho giặc
Nh́n lại ḿnh sau 42
năm tỵ nạn, từ tháng 4-1975
Đời Y Sĩ trong
cuộc chiến ...
30 tháng 4 — Đi t́m thời gian đánh mất
Cảm
nghĩ về ngày Quốc Hận 30/4/2024
Tôi đă khóc
Mỹ tính kế tháo chạy…
Tháng Tư
Giầy Saut trong tử
địa
Sài G̣n tháng Tư -
1975
Mặt trận Khánh Dương
Nhớ về Trường Sơn
Những chuyện kể năm xưa: 1975
Ngày 30/4/1975
Sự c̣n mất của
một người em
Chiếc Balo để lại
Tôi gọi họ là Anh
Hùng!
Nhảy vào Triệu Phong
Câu chuyện chiếc
Mũ Xanh
Lư Tống
Những người lính Dù bị lăng quên
TQ chuẩn bị chiếm ĐL năm 2027
Trong lửa đỏ...
Đại đội
C Viễn Thám của tôi
Múa hè đỏ
lửa 1972
Mừng sinh nhật 102 tuổi của ông Trần V. Công
Thành phố
Sài G̣n
Chiến
sự đầu xuân 75
Tướng Trần Quang Khôi - Một đời Kỵ Binh
Chiến trường Kampong Trạch
Biểu t́nh chống phái đoàn CS Việt Nam
Phù du
Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên & những bản t́nh ca
Chiuyện
t́nh đẹp của nhà thơ Nguyên Sa
Dịch Norovirus - Cúm bao
tử
Cuộc chiến
không muốn thắng
Có những mùa Xuân…
Nhật kư An Lộc
Qua cơn mê
T́nh lính
Cổ
thành QT & Đại Lộ kinh hoàng
Cho người năm xuống trên quê hương
Chai rượu vĩnh biệt
Bốn mươi năm ngày nhập cuộc
Đại lộ Kinh Hoàng
Trận đánh tại Thường Đức
Xuân ở nơi
nào?
Năm Th́n nói chuyện Rồng
CSVN lại mồi chài Kiều bào
Người Việt ở Mỹ đón Tết 2024
Hội chợ Tết "Nhớ về Sài G̣n"
Thiệp chúc tết xưa của QLVNCH
Người lính chết sau cùng
Sự kiện quan trọng trong tháng Giêng 2024
Hồi kư 1 con gái đất Bắc tại Sàig̣n trước
1975
Xuất xứ những bài nhạc Việt vang bóng...
Vài kỷ niệm với ca sĩ Duy Trác
Chợ hoa Tết rực rỡ ở Little Saigon
Can thiệp nước ngoài vào cộng đồng Úc
Riêng một
góc trời-Ngô Thụy Miên
Hiệp định Paris tháng 1/1973
Nhiều đường vẫn chưa ngọt
Một cái Tết khó quên
Ḍng sông cũ
HĐ
TQ suưt bị KQ VNCH bắn ch́m sau Hải chiến HS
Tưởng
nhớ các anh hùng tử sĩ hài chiến Hoàng Sa
50 năm hải chiến Hoàng Sa...
Elvis Presley - Ông hoàng nhạc Rock and Roll
Hà Nội muốn phát huy nguồn lực người Việt ở...
Mô thức kinh tế Hoa Kỳ...
Chọn tuổi xTông
nhà
Hai ông bố nuôi