Tập Truyện Thuyền Đời
13 người cuối cùng về
từ Tiền đồn 3&4 Kon-Tum
Passage to Freedom
Thuyền Đời - Đêm vẫn đen Audio
Đất nước tôi!
C̣n nhớ mùa xuân
Tết
Thuyền Đời - Cuộc đời Audio
Thuyền Đời -
Con thuyền Audio
Thuyền Đời - Xuân quê hương Audio
Ḍng sông quê hương - Ḍng Cửu Long
Ngày oan trái! -
Audio
Đất nước tôi -
Audio
Khi người tù trở về
Tiếng trống Mê Linh -
Audio
Chuyện cuối năm -
Audio
Màu áo cũ -
Audio
Mang theo quê hương
-
Audio
Trong
âm thầm c̣n nhớ ai! -
Audio
Sài G̣n là đây sao em!
- Audio
Chuyện trăm năm -
Trên quê hương
-
Audio
Chuyện
trăm năm - Một ngày -
Audio
Trăm đắng ngh́n cay -
Audio
Chiếc áo Bà Ba -
Audio
Giữa đồng xưa -
Audio
Áo trắng -
Audio
Gửi nơi cuối trời -
Audio
C̣n nhớ mùa xuân -
Audio
Từ một chuyến đ̣ -
Audio
Dêm thánh vô cùng
-
Audio
Khi mùa đông về -
Audio
Noel năm nào -
Audio
Khúc quân hành -
Audio
Cho ngàn sau -
Audio
Ngh́n trùng xa cách
-
Audio
Rồi
lá thay màu -
Audio
Con chim
biển 3 - T́m về tổ ấm -
Audio
Con
chim biển 2 - Trên biển khơi -
Audio
Con chim biển 1 - Tung cánh chim
-
Audio
Đốt sách ! -
Audio
Đi học
Sài G̣n
-
Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về -
Audio
Làng tôi -
Audio
Sao em không đến
-
Audio
Anh đi! -
Audio
Vỉa hè đồng khởi
-
Audio
Ngày đại tang
Chuyện mất chuyện c̣n
Con chim Hoàng Yến
-
Audio
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương
tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
-
Audio
Remember!
Cánh chim non -
Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường
tôi về
Hăy c̣n đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
TUẤN KHANH
Buổi sáng nọ, nơi góc đổ rác chung của cả khu nhà tự dưng xuất hiện
một đôi giày cũ c̣n khá tốt. Giày được đặt trong một cái hộp với tờ
giấy ghi chú, nét chữ nắn nót “Đồ c̣n tốt, ai cần xin cứ tự nhiên”.
Ở mấy nước tư bản giăy chết, việc đem bỏ đi đồ dùng c̣n xài tốt
không lạ, nhưng cách nhường lại cho người khác sử dụng với tất cả sự
ân cần là một cung cách đáng ngưỡng mộ. Đôi giày cũ khi đặt vào hộp,
gửi tặng mơ hồ vào cơi nhân gian, được chủ nhân ân cần đi đánh xi
lại, mới và đẹp, ai nh́n cũng thú vị.
Vậy mà mấy ngày sau mới có anh Mễ làm nghề đổ rác đến lấy, rồi để
lại chữ “cám ơn”. Đôi giày nằm liên tục mấy ngày, v́ những người
trong khu nhà không ai muốn giành lấy phần của người có thể khó khăn
hơn ḿnh.
Thỉnh thoảng thấy trong đời có sự ân cần làm lay động, lại chợt nhớ
Sài G̣n với tất cả không gian từng rất ân cần của nó, một không gian
mà giờ đây nhắc lại như một thứ của quư đang mất dần, phai dần, dư
niệm của nhiều thế hệ.
Sài G̣n ân cần trong trí nhớ đơn giản lạ. Đôi khi chỉ là chuyện
người qua đường trú mưa được chủ nhà mời vào ngồi v́ sợ kẻ lạ bị ướt.
Đôi khi v́ một thùng trà đá để trước cửa để giúp bá tánh lỡ đường
giải khát trưa hè. Có đi đến tận những thành phố, hỏi đường đi bị
tính tiền, mới biết Sài G̣n đă từng ân cần thế nào. Sài G̣n ân cần
và vô tư đến mức từng thấy người say nắng ngất xỉu bên đường, không
ai biết ai cứ xúm vô cạo gió, lấy thuốc cho uống để giúp khách qua
đường có sức đi tiếp.
Mới hôm rồi, may mắn đọc được một câu chuyện của người Sài G̣n mà
ḷng mát dịu. Lại thấy thương người đất miền Nam không quen nói trôi
chữ, chỉ có tấm ḷng.
Một anh trên facebook kể rằng anh đi làm thêm kiếm tiền đi học, chạy
bàn rửa chén cho một đôi vợ chồng ở Sài G̣n.
Một hôm lỡ tay làm bể hết nguyên chồng tô dĩa, anh lính quưnh không
biết làm sao th́ bất chợt bà chủ chạy vô nh́n thấy.
Bà sững người, chưa kịp la đă dặn “Nếu chồng cô có xuống thấy th́
nói tại cô làm bể, chứ không ổng chửi chết!”.
Vừa quay lưng th́ ông chủ chạy từ trên lầu xuống, nh́n đống tô dĩa
nát bấy mà thất thần, rồi dặn “Nếu vợ chú vô hỏi, th́ nói chú làm bể
nghe, chứ không bả chửi chết!”.
Người làm công đó mang kỷ niệm ngọt ngào và xúc động đó kể lại trên
nhật kư của ḿnh, làm không biết bao người đọc rưng rưng, tŕu mến.
Sự ân cần là cách mà con người thấu hiểu đời sống, đối đăi bằng ḷng
chân thành của ḿnh. Bước đi vài dặm trong một đất nước, có thể thấy
sự ân cần cho con người đang ở mức nào..
Việt Nam hôm nay có những thành phố lớn hơn, con người cao sang hơn,
đại lộ đi bộ to rộng hơn… nhưng sự xua đuổi người nghèo khó cũng
quyết liệt hơn. Sự ân cần như chỉ c̣n trú ngụ loanh quanh với giai
cấp dưới, ở những thị dân ít học được thói cao sang.
Nhiều cao ốc được dựng lên, nhưng không mấy cái có lối đi của người
khuyết tật. Nhà vệ sinh công cộng phải xây đắt tiền như tượng đài,
nhưng hầu như không có cái nào dành cho phụ nữ có thai hay cho người
già yếu.
Trong sự rực rỡ của đất nước này hôm nay, đă nhàn nhạt ân cần của
người với người. Sự chói lọi chỉ số phát triển vẫn kèm theo khoảng
tối đen mù ḷa sau lưng nó.
Thường dân hay bọn con buôn lạnh nhạt ân cần trong đời th́ đă đành,
đến phận tỳ kheo cũng la liếm vuốt ve thế tục, mất cả ân cần với thế
nhân th́ chúng sinh chỉ c̣n biết thở dài.
Nghe lời ông Thích Thanh Quyết, đại biểu quốc hội, ngợi ca các mức
oan khiên trong xă hội là “hợp lư” đă lắm chói tai, lại c̣n nghe ông
nhấn mạnh sao không ca ngợi các cơ quan điều tra tố tụng đă kiểm
soát giỏi mức oan sai “hợp lư” này.
Uống một ly nước, Đức Phật c̣n dạy rằng đừng quên có đến 84.000 sinh
linh trong ly nước đó đă phải hy sinh cho người đời thụ hưởng. Và dù
những sinh linh đó nhỏ bé vô h́nh đến mức nào, lời Phật dạy cũng
chưa bao giờ cho rằng “hợp lư”.
Lẽ nào mũ ni của ông Quyết đă kéo quá sâu vào thế tục, che kín tai
để không c̣n nghe được tiếng khóc ngất của cha mẹ già và của tử tù
Hồ Duy Hải (1985), hay lời trăn trối của cả gia đ́nh tù nhân Nguyễn
Văn Tràng (1988) xin được tự thiêu để ṭa án phải công tâm xét lại,
minh oan.
Sự ân cần với từng chúng sinh là tâm đức không thể thiếu với đệ tử
của Phật, bằng không chỉ đáng gọi là kẻ giả danh, mua bán niềm tin.
Sự ân cần hôm nay cũng có thể được nh́n thấy, nhưng là thứ chiêng
trống mua vui lạ lẫm. Tỉnh Vĩnh Phúc hôm nay “ân cần” bỏ ra 300 tỷ
đồng để xây một khu Văn Miếu thờ và tôn vinh Khổng Tử bằng tiền thuế
của nhân dân – như tiền nhà của lũ quan lại. Khổng Tử chỉ có thể
mang trái tim kẻ ác mới đành ḷng bệ vệ xưng danh nơi mà cả vùng có
đến gần 12.000 gia đ́nh nghèo khốn khó.
Thậm chí chỉ có 24% trong số 14.000 gia đ́nh thuộc loại chính sách
của chế độ là có được nước sạch để dùng. Cả tỉnh cũng có gần 20.000
gia đ́nh không có nhà vệ sinh tiêu chuẩn và nước sạch để sinh hoạt.
Vậy mà sự ân cần th́ được dâng cho tượng gỗ và bộ mặt trơ cứng của
chính quyền. C̣n nhân dân th́ chỉ được quyền xao xác lặng im nghe
diễn văn.
Chợt nhớ Sài G̣n ghê. Nhớ Sài G̣n qua tiếng rao bán xôi giản dị của
bà cụ đội khăn đi bộ từ Quận 8 tới tận Quận 5, với những gói xôi bán
chỉ 5.000 đồng, mắt lạc thần khi thấy bóng dân pḥng.
Nhớ ánh mắt bà hấp háy cười, hỏi có muốn cho thêm đường không, có
vừa miệng không.
Trái tim ân cần đó, đáng để xây cả miếu đền để thương nhớ và tôn
vinh những con người cần lao đất Việt, mà chẳng cần phải t́m kiếm,
cống nạp xa xôi.
Tuấn Khanh
2022-2023
2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013
2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Eyewitness
and victim of Vietnamese communist
crimes during the 1968 Tet Offensive
Người
Hạ Sĩ Nhứt
Ba và tôi
Không quên ngượi chiến sĩ QLVNCH
Minh oan và vinh danh QLVNCH
Người Việt và July 4 Hoa Kỳ
QLVNCH, những chiến thắng bị lăng quên
T́nh trạng chiếm đóng Trường Sa
Trần Hoài Thư và Ngọc Yến ...
Nhà thơ
cầm súng, Trần Hoài Thư
Huynh Trưởng Nguyễn Mâu
Trên chuyến tàu cuối năm
Đức tính ân cần của người miền Nam trước đây
Nhân ngày chiến sĩ trận vong Hoa Kỳ 2024
Chuyến ra khơi bi hùng
Chuyến bay định mệnh
Cái
chết cả một dân tộc
Vụ đánh ch́m tàu 645 của CSBV
Trực thăng rơi.. Tổng thống Iran chết !
Những điều cần làm khi đi nước ngoài
Chuyện một thời để
nhớ
Có công mài sắt có ngày nên kim
Người xưa đâu?
Tùy bút của
Dương Công Quan
Trả súng
đạn này
Quên sao được ngày 30 tháng 4 năm 1975
QLVNCH vẫn chiến đấu ở giờ thứ 25
Cá ăn kiến hay
kiến ăn cá
Tháng Tư buồn ... hiu!
Những tên nối
giáo cho giặc
Nh́n lại ḿnh sau 42
năm tỵ nạn, từ tháng 4-1975
Đời Y Sĩ trong
cuộc chiến ...
30 tháng 4 — Đi t́m thời gian đánh mất
Cảm
nghĩ về ngày Quốc Hận 30/4/2024
Tôi đă khóc
Mỹ tính kế tháo chạy…
Tháng Tư
Giầy Saut trong tử
địa
Sài G̣n tháng Tư -
1975
Mặt trận Khánh Dương
Nhớ về Trường Sơn
Những chuyện kể năm xưa: 1975
Ngày 30/4/1975
Sự c̣n mất của
một người em
Chiếc Balo để lại
Tôi gọi họ là Anh
Hùng!
Nhảy vào Triệu Phong
Câu chuyện chiếc
Mũ Xanh
Lư Tống
Những người lính Dù bị lăng quên
TQ chuẩn bị chiếm ĐL năm 2027
Trong lửa đỏ...
Đại đội
C Viễn Thám của tôi
Múa hè đỏ
lửa 1972
Mừng sinh nhật 102 tuổi của ông Trần V. Công
Thành phố
Sài G̣n
Chiến
sự đầu xuân 75
Tướng Trần Quang Khôi - Một đời Kỵ Binh
Chiến trường Kampong Trạch
Biểu t́nh chống phái đoàn CS Việt Nam
Phù du
Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên & những bản t́nh ca
Chiuyện
t́nh đẹp của nhà thơ Nguyên Sa
Dịch Norovirus - Cúm bao
tử
Cuộc chiến
không muốn thắng
Có những mùa Xuân…
Nhật kư An Lộc
Qua cơn mê
T́nh lính
Cổ
thành QT & Đại Lộ kinh hoàng
Cho người năm xuống trên quê hương
Chai rượu vĩnh biệt
Bốn mươi năm ngày nhập cuộc
Đại lộ Kinh Hoàng
Trận đánh tại Thường Đức
Xuân ở nơi
nào?
Năm Th́n nói chuyện Rồng
CSVN lại mồi chài Kiều bào
Người Việt ở Mỹ đón Tết 2024
Hội chợ Tết "Nhớ về Sài G̣n"
Thiệp chúc tết xưa của QLVNCH
Người lính chết sau cùng
Sự kiện quan trọng trong tháng Giêng 2024
Hồi kư 1 con gái đất Bắc tại Sàig̣n trước
1975
Xuất xứ những bài nhạc Việt vang bóng...
Vài kỷ niệm với ca sĩ Duy Trác
Chợ hoa Tết rực rỡ ở Little Saigon
Can thiệp nước ngoài vào cộng đồng Úc
Riêng một
góc trời-Ngô Thụy Miên
Hiệp định Paris tháng 1/1973
Nhiều đường vẫn chưa ngọt
Một cái Tết khó quên
Ḍng sông cũ
HĐ
TQ suưt bị KQ VNCH bắn ch́m sau Hải chiến HS
Tưởng
nhớ các anh hùng tử sĩ hài chiến Hoàng Sa
50 năm hải chiến Hoàng Sa...
Elvis Presley - Ông hoàng nhạc Rock and Roll
Hà Nội muốn phát huy nguồn lực người Việt ở...
Mô thức kinh tế Hoa Kỳ...
Chọn tuổi xTông
nhà
Hai ông bố nuôi