Ba, bốn phát
Tập Truyện Thuyền Đời
13 người cuối cùng về
từ Tiền đồn 3&4 Kon-Tum
Passage to Freedom
Thuyền Đời - Đêm vẫn đen Audio
Đất nước tôi!
C̣n nhớ mùa xuân
Tết
Thuyền Đời - Cuộc đời Audio
Thuyền Đời -
Con thuyền Audio
Thuyền Đời - Xuân quê hương Audio
Ḍng sông quê hương - Ḍng Cửu Long
Ngày oan trái! -
Audio
Đất nước tôi -
Audio
Khi người tù trở về
Tiếng trống Mê Linh -
Audio
Chuyện cuối năm -
Audio
Màu áo cũ -
Audio
Mang theo quê hương
-
Audio
Trong
âm thầm c̣n nhớ ai! -
Audio
Sài G̣n là đây sao em!
- Audio
Chuyện trăm năm -
Trên quê hương
-
Audio
Chuyện
trăm năm - Một ngày -
Audio
Trăm đắng ngh́n cay -
Audio
Chiếc áo Bà Ba -
Audio
Giữa đồng xưa -
Audio
Áo trắng -
Audio
Gửi nơi cuối trời -
Audio
C̣n nhớ mùa xuân -
Audio
Từ một chuyến đ̣ -
Audio
Dêm thánh vô cùng
-
Audio
Khi mùa đông về -
Audio
Noel năm nào -
Audio
Khúc quân hành -
Audio
Cho ngàn sau -
Audio
Ngh́n trùng xa cách
-
Audio
Rồi
lá thay màu -
Audio
Con chim
biển 3 - T́m về tổ ấm -
Audio
Con
chim biển 2 - Trên biển khơi -
Audio
Con chim biển 1 - Tung cánh chim
-
Audio
Đốt sách ! -
Audio
Đi học
Sài G̣n
-
Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về -
Audio
Làng tôi -
Audio
Sao em không đến
-
Audio
Anh đi! -
Audio
Vỉa hè đồng khởi
-
Audio
Ngày đại tang
Chuyện mất chuyện c̣n
Con chim Hoàng Yến
-
Audio
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương
tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
-
Audio
Remember!
Cánh chim non -
Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường
tôi về
Hăy c̣n đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Vĩnh Toàn
Rồi đêm dài cũng hết, liếc thấy đă gần 11 giờ 30, tôi thu dọn lại
những việc riêng của ḿnh để sửa soạn ra băi đậu, đóng sổ và kiểm
tiền cho mấy người sắp hết ca về nghỉ. Trời khuya vắng lặng, tất cả
chuyến bay đến đều đă đáp xong. Trong băi đậu, một hai nhóm khách
nhận hành lư trễ đang rảo bước t́m về xe của họ với hành lư kéo lê
rồn rột theo sau.
Áng chừng phải mất 10 phút cho đám khách nầy lấy xe và lái ra cổng
trả tiền, tôi thong thả rảo bước ṿng quanh mấy trạm xem lại cửa nẻo.
Mây vần vũ, gió lạnh, thế nào đêm nay cũng mưa to và bên trong
booth, tức là cái trạm của người thâu tiền, máy móc và các hộc tiền
sẽ ướt sũng nếu cửa để hở, v́ khu vực phi trường trống trải, gió
lồng lộng, chỉ cần mở hé cửa chừng một ngón tay, nước mưa sẽ vung
văi đầy trên các máy móc tính tiền và hệ thống đó hôm sau ắt gặp đủ
thứ trở ngại.
Sau khi tắt hết các đèn chiếu sáng lối ra, cảnh vật trở nên âm u,
chỉ c̣n đèn trong booth hắt xuống thành vệt dài trên nền xi măng xám
xịt. Tôi chợt giật nẩy người khi suưt đụng vào một đống đen thui
đang ngồi bệt xuống thềm, dựa lưng vào thành sắt đằng sau cái booth,
thở ph́ pḥ, "hắn" phải mệt nhọc lắm mới ngồi đại xuống thềm xi măng
lạnh lẽo đang ướt đẫm sương đêm. Một người da đen, trong chiếc áo
bông bù xù, không rơ đàn ông hay đàn bà, đội chiếc mũ vải có vành
nhỏ chung quanh như của mấy người lính biệt kích năm xưa hay đội,
trời tối quá không nh́n được rơ mặt, tôi e ngại bước lui lại, hỏi:
- Sao "you" lại ngồi ở đây? You có cần giúp ǵ không?
Hơi thở ph́ pḥ đáp lại:
- Tôi không t́m được xe của ḿnh…
Rồi ngưng một chút như để lấy hơi thêm, hắn cáu kỉnh:
- Cái phi trường chết tiệt của mấy ông rắc rối quá, làm người ta lẫn
lộn lung tung!
- Không đâu…
Tôi nói và chỉ vào hàng xe đang tiến đến đến gần cổng trả tiền, tôi
bảo hắn:
- You có thấy mấy người kia không, họ t́m ra xe ḿnh rất dễ dàng.
Hắn nói gần như lẩm bẩm trong miệng:
- Tôi không giống như họ.
Dĩ nhiên rồi, tôi thầm nghĩ, và để chấm dứt đôi co, tôi hỏi ngay:
- Xe you đậu ở đây bao lâu rồi?
- 7 ngày.
- OK, nhưng you có chắc là đậu trong băi nầy không, phi trường c̣n
có nhiều băi đậu khác nhau nữa đó.
Hắn im lặng, tỏ vẻ phân vân, tôi hỏi tiếp:
- Vé gởi xe của you màu ǵ?
- Chẳng biết nữa, nó ở trong xe. Cái xe th́ màu xanh, dark blue,
Chevy 2000.
Sợ hắn nổi giận tôi không dám nói là ở trong nầy, dark blue Chevy
2000 có cả trăm chiếc như thế.
- Thôi cho tôi bảng số xe, tôi sẽ t́m ra nó nằm ở đâu rồi chỉ đường
cho you đến đó, OK?
- Bảng số xe ư?
- Vâng, chúng tôi kiểm kê xe hằng đêm, bằng bảng số. You có vẻ không
nhớ số xe ḿnh hả?
- No way..
Những ngày đầu mới vào làm ở đây, tôi rất ghét những người chỉ có
bảng số xe của ḿnh mà cũng không nhớ được, nhưng sau một thời gian,
tôi mới hiểu ra là họ có thể có nhiều xe, và thay đổi xe luôn chứ
không phải chỉ đi có một chiếc, và cũng không phải khi nào xe chạy
hết nổi mới đổi chiếc khác như ḿnh nên tôi mới hết thấy bực ḿnh về
chuyện đó, c̣n giờ đây, một người mà sức khỏe tàn tệ như thế nầy th́
việc không nhớ được số xe ḿnh cũng là điều dễ hiểu, không đáng phải
thắc mắc lắm.
Nh́n đoàn xe ra cổng đă gần hết, tôi sắp phải làm việc nên bảo người
da đen:
- Gọi phone về nhà you xem có ai nhớ được số xe không rồi cho tôi
hay, tôi phải đóng sổ cho người cashier nầy ra về đă rồi quay lại
với you sau nhé.
Hắn nh́n tôi lo lắng:
- C̣n ai ở nhà nữa đâu, chỉ có vợ tôi mà cũng đang ở đây với tôi.
- Thế th́ tôi chịu thua luôn, làm sao giúp you được.
Rồi nh́n hắn ái ngại, tôi nói thêm cầu may:
- Trước khi đi, you ráng t́m xem có cái thứ giấy ǵ có thể có số xe
ở trong đó không, giấy đăng bộ xe của DMV, giấy mua bảo hiểm xe… cố
gắng lên, đó là cách sau cùng để có thể giúp ông được đấy – bây giờ
th́ tôi biết hắn là đàn ông rồi.
Hắn lồm cồm đứng dậy, một người đàn ông đen, mặt mày thô kệch, râu
bạc lún phún đầy 2 bên má, chắc cũng phải 6, 70 tuổi hoặc hơn nữa,
bước chân nặng nề đến bên quầng sáng của ánh đèn, khó khăn lắm mới
móc ra được cái ví dày cộm, rồi lần lượt lôi ra các thứ giấy tờ. Tôi
vừa làm việc ḿnh vừa liếc nh́n giùm cho hắn, thấy cái giấy in chữ
xanh quen thuộc của DMV, tôi thở phào: Nó ḱa. Nhưng không phải, đó
chỉ là cái giấy chứng nhận người đàn ông là handicap thôi, một người
thương tật, thảo nào đi đứng khập khiễng, chậm chạp. H́nh như một
bàn tay cũng không sử dụng được, chỉ để chận cái ví cho tay kia lục
lọi giấy tờ mà thôi. Tôi ái ngại nói với bà cashier người Mễ cũng
đang theo dơi câu chuyện:
- Nầy Rosa, thôi bà đếm tiền đi nhé, tôi phải giúp hắn một tay đây.
- OK, dĩ nhiên, trông "him" cũng đáng thương quá, nhưng bà níu tay
tôi nói nhỏ: mà ông coi chừng trễ giờ của tôi nhé, gần 12 giờ rồi
đấy.
- Không sao đâu Rosa, tôi quay lại với bà ngay.
Trong cái mớ giấy tờ hỗn độn của gă đàn ông da đen nầy, tôi thoáng
thấy được một loại giấy làm tôi rất xúc động, mà nếu không nh́n thấy
nó, chưa chắc tôi đă hết sức giúp đỡ ông lúc ấy, loại giấy đó là cái
thẻ DAV Goldcard Membership. DAV là Disabled American Veterans, Cựu
chiến binh tàn phế Mỹ. Không biết ông ta có phải là một cựu chiến
binh hay không, nhưng đă đóng góp giúp đỡ cho hội CCB nầy, đóng góp
khá lâu và có thể là khá nhiều nên mới có thẻ Goldcard như thế, chia
sẻ tiền trợ cấp tàn phế của ḿnh cho những người tàn phế khác, thật
cảm động, ông già da đen nầy cao hơn những ǵ tôi đă đánh giá về ông,
"đừng đánh giá một con người qua bề ngoài của họ", bài học nầy đă
được dạy tự bao giờ mà cứ vấp phải hoài.
Tôi thấy ngượng, không dám nh́n vào mặt ông trong lúc ông cứ nh́n
tôi chờ đợi. Tôi nhẹ nhàng nói:
- Giữ chặt những thứ nầy ông nhé, không th́ gió thổi bay mất.
Sau khi bà Rosa xong việc và rời khỏi booth, thấy ông già có vẻ tin
cậy ḿnh và thân thiện hơn, tôi hỏi:
- Vợ ông đang đợi ở đâu?
- Trước cửa thang máy tầng 3, tôi cứ ngỡ là ḿnh đậu xe ở đó.
- Được rồi, ông có nghĩ là c̣n loại giấy tờ nào liên quan đến chiếc
xe nữa không?
Ông già lục lọi thêm nữa rồi đưa ra một cái giấy… chỉ có số VIN.
Thấy ông t́m giấy tờ một cách quá khó khăn và chậm chạp, tôi hỏi:
- Tôi có thể t́m giúp ông được không?
- Why not?... please!.
Cầm lấy cái ví và mớ giấy tờ hỗn độn vào trong cho khỏi bị gió thổi
bay, tôi cẩn thận xếp cất lại những giấy tờ không cần thiết, và do
đó ngỡ ngàng thấy được thêm một phần trái tim bao la nữa của ông lăo
tàn tật, đó là một phong b́ có in sẵn địa chỉ của PVA, và xuyên qua
ánh đèn sáng trắng, tôi thấy đă có một tấm check nằm sẵn ở bên trong.
Tấm check kư bao nhiêu tiền th́ tôi không biết, nhưng PVA và cái
logo có h́nh người ngồi xe lăn th́ với tôi không lạ ǵ, đó là
Paralyzed Veterans of America, Cựu chiến binh bại liệt Hoa Kỳ.
Hoá ra ông già đen đúa xấu xí nầy đây là ân nhân của cả 2 hội Cựu
chiến binh Mỹ. Tôi không biết rơ lắm những hoạt động của 2 hội nầy
v́ không bao giờ đọc hết những giấy tờ của họ gởi, nhưng tôi biết họ
là những cựu chiến binh, phục vụ giúp đỡ lại cho những cựu chiến
binh khác yếu đuối, tàn phế hơn ḿnh, hay nói theo cách những người
Việt ḿnh hay nói, tàn nhưng không phế.
Chúng tôi đứng nh́n nhau, đầy thiện cảm. Tôi nh́n ông, và không giấu
giếm sự ngưỡng mộ nhưng không dám nói ra v́ ḿnh coi lén giấy tờ
riêng tư của người khác, c̣n ông th́ nh́n tôi tin cậy, nghĩ là chắc
tôi sẽ t́m ra được chiếc xe của ông, tuy vậy, cuối cùng vẫn không có
một chi tiết ǵ hơn về chiếc xe của ông cả, tôi quyết định phải chở
ông đi ṿng quanh các băi đậu để cho ông nh́n từng chiếc một, và như
vậy tôi có thể về nhà trễ hơn thường ngày chừng nửa giờ.
Tôi bảo ông gọi cho bà vợ, dặn cứ chờ tại chỗ và hỏi bả xem có nhớ
được ǵ thêm về việc đậu xe hay không rồi cho biết khi tôi trở lại,
v́ tôi phải vào văn pḥng nộp hết báo cáo của cashier mới chấm dứt
nhiệm vụ của ḿnh hôm nay. Hơn 20 phút sau, quay lại với xe riêng
của ḿnh th́ bà vợ của ông cũng đă đến đó, với mớ hành lư hỗn độn.
Bà cũng là một người da đen, nhỏ con, nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng thật
khác hẳn với anh chồng.
Họ tự giới thiệu: Paul và Helena, trong lúc chúng tôi đă yên vị trên
xe.
- Gọi tôi là Tony ông bà nhé.
- Okedo.
Paul bật ra tiếng OK mà những người lính hay dùng làm tôi nghe mà
xúc động, tưởng như nghe bạn ḿnh đang nói trên tần số vô tuyến như
những ngày nào.
Họ có vẻ rất yên tâm, thoải mái hẳn ra, c̣n tôi rất vui được có dịp
giúp đỡ nhưng người có tấm ḷng tốt như họ.
Paul không phải là người vui chuyện kể lể ba hoa như những người da
đen khác, ông nói ít giọng trầm trầm có lẽ tại tuổi già, tôi khơi
chuyện của ḿnh trước mà cũng có ư ngầm t́m hiểu thêm về Paul:
- Ở tuổi của ông chắc có nghe nói đến chiến tranh Việt Nam, quê
hương của tôi đó Paul, tôi rời quê sang đây đă 15 năm.
Cả 2 người im lặng hồi lâu, rồi Paul cất giọng khàn khàn.
- Tôi đă ở đó… đơn vị tôi đóng đâu đó trên vùng cao nguyên, tên là
An Khê.
- Thật thế ư, c̣n tôi th́ ở Pleiku, không xa nơi đó là bao nhiêu,
chắc ông cũng thường được yểm trợ từ phi trường Pleiku chứ.
- Vâng, dĩ nhiên… hầu như mỗi ngày, và rồi một lần…chuyện chết tiệt
ấy xảy ra cho tôi, họ mang tôi về Mỹ, cưa cụt chân, và để tôi rời
quân đội từ đó, năm 1967.
Sợ nhắc đến chuyện cũ làm ông không vui, tôi hỏi qua hướng khác:
- Năm 67, chắc ông c̣n trẻ lắm, lúc ấy đă có bồ chưa?
- Vào ngày giải ngũ, tôi vừa đúng 20. Helena c̣n ở lại Việt Nam,
nàng là một y tá, về Mỹ năm sau rồi lại phải sang Âu Châu. Tôi trở
lại trường Đại Học, nhưng không học hành được ǵ, chỉ tối ngày biểu
t́nh phản chiến, rồi nghiện ngập, chán chường, suưt tự tử. May sao
đó là lúc Helena trở về…
Paul không biết diễn tả ǵ hơn nữa, chỉ chậm răi gật gù, nói thêm
nhè nhẹ:
- Nàng là một thiên thần, đối với tôi.
- Dĩ nhiên rồi, tôi thấy bà rất dịu dàng đối với ông…
và muốn nói thêm với Paul: Ông cũng là một thiên thần, tuy rằng đă
găy cánh, nhưng vẫn cứ là một thiên thần đối với những người bất
hạnh khác. Nhưng tôi đă yên lặng. Paul chắc là loại người không
thích những lời khen.
Chạy ṿng chầm chậm qua các dăy xe, chúng tôi lại nói chuyện, Paul
và Helena có vẻ thân mật, tin cậy hơn, họ kể thêm về cuộc sống gia
đ́nh, kể về tiểu bang Alabama, nơi ông và Helena lớn lên. Không văn
hoa màu mè, Paul thành thực kể lại nỗi đau của những người lính trở
về, nhất là những cựu chiến binh da đen như ông, những người nổi
loạn bị cảnh sát đánh đập, dân t́nh cũng hất hủi, đến nỗi ông phải
bỏ xe lăn tập đi nạng, rồi phải bỏ nạng đi bằng chân giả, cắn răng
nuốt xuống nỗi đau vừa tâm hồn vừa thể xác để đi học, cố kiếm lấy
mảnh bằng chỉ để làm giáo viên thôi, v́ một bàn tay ông cứ tê liệt
dần và rồi th́ không c̣n cử động mấy ngón tay được nữa…
Tôi cố gắng trở lại cái điều mà tôi muốn hỏi:
- Là một cựu chiến binh, hẳn ông hiểu họ nhiều lắm nhỉ?
- Đương nhiên rồi, tôi hiểu họ lắm ông Tony ạ, v́ tôi đă từng là họ.
Làm xong bổn phận của một người lính, cho dù có là một anh hùng đi
chăng nữa, cụt chân trở về, cởi trả quân phục, họ như những con chim
bị vặt trụi hết lông, không có ngay đến lớp áo để tự vệ, mà cũng
không thể giấu ḿnh hoài trong tổ được, phải chui ra ngoài để kiếm
ăn nữa chứ…
…giọng ông vẫn trầm trầm như thương cảm cho những người cựu chiến
binh nào đó, không hề có ẩn giấu một chút ǵ cay đắng cho chính số
phận của ḿnh…
- Tôi luôn luôn cố gắng làm một cái ǵ cho họ, nhưng có làm được ǵ
nhiều đâu, lâu lâu mới giúp được một món quà nhỏ trong cái trợ cấp
của ḿnh, thế thôi.
- Thế là đă nhiều lắm đối với ông rồi, Paul ạ. Càng thiếu thốn sự
chia sẻ của ông mới càng cao quí. Thế bây giờ ông có làm một công
việc ǵ thêm nữa không - tôi nói nửa đùa nửa thật - chỗ chúng tôi
đang c̣n cần nhiều cashier lắm đó.
Paul b́nh thản trả lời:
- Làm ǵ c̣n th́ giờ nữa ông, mẹ của Helena cảm ơn Chúa bà vẫn c̣n
sống, Helena th́ dạy học cho lũ trẻ và làm việc ở nhà thờ, tôi phải
ở nhà chăm sóc bà cụ một buổi, c̣n buổi chiều vào Bệnh viện quân đội
giúp việc thiện nguyện. Chúng tôi sống tạm đủ, có cần tiền vào việc
ǵ nữa đâu…
T́m được chiếc xe của Paul không khó lắm, tôi phụ giúp 2 ông bà
chuyển đồ đạc sang xe họ, khi tôi vừa đóng nắp thùng xe th́ 2 người
đă đứng sát sau lưng. Trong tay cầm sẵn mấy tờ giấy bạc, bà Helena
trang trọng nói:
- Cảm ơn Tony, nếu không có ông giúp th́ đêm nay chúng tôi không
biết sẽ ra sao trong cái phi trường rộng lớn nầy, chúng tôi hết sức
biết ơn sự giúp đỡ của ông mặc dù ông chưa bao giờ biết chúng tôi,
Chúa sẽ phù hộ cho ông.
Hít một hơi dài trấn tĩnh, tôi giữ chặt trong tay ḿnh những bàn tay
đen đúa của họ, nói chậm răi:
- Hai người đừng bận tâm, tôi chỉ làm công việc thường ngày của ḿnh
thôi. Vâng, tôi chưa hề gặp ông bà lần nào, nhưng ông Paul đây cũng
đâu có biết một người Việt Nam nào mà ông vẫn sang chiến đấu cho quê
hương chúng tôi, đổ máu trên đất nước chúng tôi, và cuối cùng đă bỏ
lại những phần thân thể trên đất nước không phải là của ông mà là
của chúng tôi, v́ vậy tôi mới là người phải nói lên những lời cảm tạ
và biết ơn quí bạn về việc đó…
Paul hẳn là không thích nghe người khác ca tụng ḿnh, ông lắp bắp:
- Thôi…thôi Tony, đó chỉ là làm nhiệm vụ thôi, đă ở trong quân đội
th́ ông cũng biết rồi.
- Vâng, cứ cho là như vậy, c̣n bây giờ th́ sao, khi ông vẫn tiếp tục
giúp đỡ đồng đội, những cựu chiến binh thương tật khác. C̣n có nhiều
người như ḿnh nữa, ông Paul ạ, nghĩa là những cựu chiến binh như
chúng ta, nhưng họ có làm như ông đâu. Khi nh́n thấy tấm thẻ DAV và
PVA của ông, tôi kính phục tấm ḷng của ông lắm, mặc cho chuyện ǵ
đă xảy ra, ông vẫn không quên các quân nhân, các đồng đội, ghét
chiến tranh nhưng yêu mến chiến binh ông nhỉ. Ông bà rất xứng đáng
được Chúa phù hộ và bảo vệ. Số tiền nầy nếu ông bà muốn cho tôi th́
cho phép tôi đóng góp vào phần giúp đỡ của ông bà cho họ nhé. Thôi
đă quá khuya rồi, xin tạm biệt, chúc hai ông bà lên đường b́nh an.
Cả hai người đều xúc động, họ cầm tay tôi khàn khàn nói tiếng cảm ơn,
trong cái ôm vai của những người không quen biết nhưng đă hiểu nhau,
tôi thấy mắt Paul đẫm ướt, nhưng chỉ một bên thôi, c̣n con mắt bên
kia vẫn trong sáng, vô hồn. Ô, hoá ra những ǵ mà Paul bỏ lại trên
quê hương tôi năm nào, không phải chỉ có một bàn tay, một bàn chân
mà c̣n có thêm một con mắt nữa.
Ông Paul ơi, cơ thể ông thương tổn như vậy mà tấm ḷng th́ bao la vô
cùng.
Xin chân thành cảm ơn ông./.
Vĩnh Toàn
2022-2023
2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013
2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Thân phận người cầm bút
Đứa con dị chủng
Vùng kinh tế mới
Chiến tranh t́nh báo và điện tử : Hezbollah và Israel
Thằng cu của mẹ
Tiến tŕnh
bầu cử Tổng Thống Hoa Kỳ
Tết với người
lính thời xưa cũ
Người xhuyên chở văn học miền Nam qua vũng lầy...
Chuyện văn: Nhớ, Quên &
iPhone
Tháng Giêng cỏ non
Tết cuối bên quê nhà
Say đi em
Gà quư phái _ Poulet de Bresse
Quán cháo lú
Mùa Thu mây ngàn
6 sai lầm khi uống sữa
Tây Ninh, chút c̣n lại trong ḷng người lính
HQ Thiếu Tá Lê Anh Tuấn tuẫn tiết vào giờ thứ 25.
Anh Triệu Huỳnh Vơ
Bốn tháng trên đảo Hoàng Sa
Nửa thế kỷ nh́n lại đời ‘Boat People’
Cựu TT Trump thăm cộng đồng Việt Nam ở Virginia
Người cựu chiến binh già
Mưa Sài G̣n có
buồn không em?
Tại
sao thích ăn phở?
Hy sinh
thầm lặng
Giải phóng
Sài G̣n hay vào ăn cướp Miền Nam?
Anh
tôi
VC chưa được huy chương nào nhưng "Việt kiều" th́ đă
Sống ở Mỹ sướng hay ở Việt Nam sướng?
Phó Đề Đốc Hải Quân Tuấn Nguyễn
Người lính lái
xe ôm trên thành phố Sài G̣n
Người Phi Công
liều mạng
Nguyễn Ánh 9 - Cô đơn, lạc
loài...
Chuyện t́nh
lỡ
T́nh người tại Mặt Trận
Những người quyết chiến
Đường vào Nông Sơn
Phát Súng “Ân Huệ”
Nếu c̣n một kiếp sau!
Ve sầu
40 năm
sau đọc lại tác phẩm của ḿnh
TT Trump cộng bố PTT
TT Trump bị bắn
Thăm bảo tàng viện Quốc Gia cựu chiến binh VN
Áo trắng t́nh hồng
Thơ Nguyên Sa trước và sau
1975
Con người & cái chết của Tướng Lê Văn Hưng
Đơn xin
thăm nuôi cách đây đúng 40 năm (1984 - 2024)
TPB/VNCH “Hoạ Vô Đơn Chí” V́ VC!
Một
quăng đời đă qua
Họa sĩ Bé Kư trong
tôi
Gặp người TPB-VNCH ở khu phố Tàu Bangkok
Gerald Emil Kosh
- Hải chiến
Hoang Sa
Eyewitness and victim of Vietnamese communist
crimes during the 1968 Tet Offensive
Người
Hạ Sĩ Nhứt
Ba và tôi
Không quên ngượi chiến sĩ QLVNCH
Minh oan và vinh danh QLVNCH
Người Việt và July 4 Hoa Kỳ
QLVNCH, những chiến thắng bị lăng quên
T́nh trạng chiếm đóng Trường Sa
Trần Hoài Thư và Ngọc Yến ...
Nhà thơ
cầm súng, Trần Hoài Thư
Huynh Trưởng Nguyễn Mâu
Trên chuyến tàu cuối năm
Đức tính ân cần của người miền Nam trước đây
Nhân ngày chiến sĩ trận vong Hoa Kỳ 2024
Chuyến ra khơi bi hùng
Chuyến bay định mệnh
Cái
chết cả một dân tộc
Vụ đánh ch́m tàu 645 của CSBV
Trực thăng rơi.. Tổng thống Iran chết !
Những điều cần làm khi đi nước ngoài
Chuyện một thời để
nhớ
Có công mài sắt có ngày nên kim
Người xưa đâu?
Tùy bút của
Dương Công Quan
Trả súng
đạn này
Quên sao được ngày 30 tháng 4 năm 1975
QLVNCH vẫn chiến đấu ở giờ thứ 25
Cá ăn kiến hay
kiến ăn cá
Tháng Tư buồn ... hiu!
Những tên nối
giáo cho giặc
Nh́n lại ḿnh sau 42
năm tỵ nạn, từ tháng 4-1975
Đời Y Sĩ trong
cuộc chiến ...
30 tháng 4 — Đi t́m thời gian đánh mất
Cảm
nghĩ về ngày Quốc Hận 30/4/2024
Tôi đă khóc
Mỹ tính kế tháo chạy…
Tháng Tư
Giầy Saut trong tử
địa
Sài G̣n tháng Tư -
1975
Mặt trận Khánh Dương
Nhớ về Trường Sơn
Những chuyện kể năm xưa: 1975
Ngày 30/4/1975
Sự c̣n mất của
một người em
Chiếc Balo để lại
Tôi gọi họ là Anh
Hùng!
Nhảy vào Triệu Phong
Câu chuyện chiếc
Mũ Xanh
Lư Tống
Những người lính Dù bị lăng quên
TQ chuẩn bị chiếm ĐL năm 2027
Trong lửa đỏ...
Đại đội
C Viễn Thám của tôi
Múa hè đỏ
lửa 1972
Mừng sinh nhật 102 tuổi của ông Trần V. Công
Thành phố
Sài G̣n
Chiến
sự đầu xuân 75
Tướng Trần Quang Khôi - Một đời Kỵ Binh
Chiến trường Kampong Trạch
Biểu t́nh chống phái đoàn CS Việt Nam
Phù du
Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên & những bản t́nh ca
Chiuyện
t́nh đẹp của nhà thơ Nguyên Sa
Dịch Norovirus - Cúm bao
tử
Cuộc chiến
không muốn thắng
Có những mùa Xuân…
Nhật kư An Lộc
Qua cơn mê
T́nh lính
Cổ
thành QT & Đại Lộ kinh hoàng
Cho người năm xuống trên quê hương
Chai rượu vĩnh biệt
Bốn mươi năm ngày nhập cuộc
Đại lộ Kinh Hoàng
Trận đánh tại Thường Đức
Xuân ở nơi
nào?
Năm Th́n nói chuyện Rồng
CSVN lại mồi chài Kiều bào
Người Việt ở Mỹ đón Tết 2024
Hội chợ Tết "Nhớ về Sài G̣n"
Thiệp chúc tết xưa của QLVNCH
Người lính chết sau cùng
Sự kiện quan trọng trong tháng Giêng 2024
Hồi kư 1 con gái đất Bắc tại Sàig̣n trước
1975
Xuất xứ những bài nhạc Việt vang bóng...
Vài kỷ niệm với ca sĩ Duy Trác
Chợ hoa Tết rực rỡ ở Little Saigon
Can thiệp nước ngoài vào cộng đồng Úc
Riêng một
góc trời-Ngô Thụy Miên
Hiệp định Paris tháng 1/1973
Nhiều đường vẫn chưa ngọt
Một cái Tết khó quên
Ḍng sông cũ
HĐ
TQ suưt bị KQ VNCH bắn ch́m sau Hải chiến HS
Tưởng
nhớ các anh hùng tử sĩ hài chiến Hoàng Sa
50 năm hải chiến Hoàng Sa...
Elvis Presley - Ông hoàng nhạc Rock and Roll
Hà Nội muốn phát huy nguồn lực người Việt ở...
Mô thức kinh tế Hoa Kỳ...
Chọn tuổi xTông
nhà
Hai ông bố nuôi