Bài Thơ Dang Dở - Phần 4

Ngày ..tháng...năm 1981

Lần thứ ba mẹ tôi lại vừa vào pḥng cấp cứu. Khác với hai lần trước, Lần này bầu ngực trái của mẹ đă bị bể toác và tuôn máu xối xả, trông thật là sợ. Sở dĩ nó bị bể ra, v́ mấy hôm trước chỗ thịt nứt ở trên đầu vú trái kéo dài sang gần bên nách bị sưng tấy lên, làm cho mẹ tôi đau nhức vô cùng, và do mẹ tôi chữa trị thuốc nam, cứ đắp mấy cái rễ lá vào chỗ vết thuơng. Có lẽ nó đă bị nhiễm trùng nên bị nứt thêm ra và rồi bể giữa đêm khuya. Máu trào ra ướt đẫm ngực áo mẹ, chúng tôi hốt hoảng, trong nhà lại vừa hết vitamine K (một loại thuốc chích cầm máu.) mẹ sai tôi lấy một loại thuốc nam cầm máu trong tủ rắc vào chỗ ngực đang tuôn máu. Thuốc giống như bột than đen, tôi rắc thuốc tới đâu, mẹ tôi xót, kêu la tới đó rất thảm thương mà máu vẫn không ngừng. Tôi cuống lên không biết làm sao, sợ hăi quá tôi oà khóc. Các em tôi sợ cũng khóc theo tôi, bà ngoại tôi b́nh tĩnh hơn bảo:

”Thử lấy dầu hôi cầm xem”. Tôi chạy nhanh vào bếp lấy chai dầu hôi rồi đổ ập vào một đống g̣n dầy đè lên ngực mẹ. Bị mất máu nhiều, mẹ tôi đă mệt lả, mặt mẹ xanh mướt, đôi mắt mẹ nhắm nghiền. Tôi phải lay mẹ gọi “Mẹ ơi, mẹ ơi! mẹ mở mắt ra đi, mẹ đừng nhắm mắt lại”... Mấy phút sau đó, sự màu nhiệm vô h́nh của dầu hôi đă làm máu ngưng chảy. Chúng tôi tức tốc chở mẹ tôi vào bệnh viện B́nh Dân… Thời c̣n “bao cấp” nhà nước nắm hết quyền hành trong tay. Y tá, bác sĩ như những ông vua, bà chúa trong ngành y tế. Bệnh nhân là con dân hèn mọn, khúm núm, đi xin xỏ đủ mọi thủ tục giấy tờ, chờ đợi để được chữa bệnh. Mẹ tôi không may vào cấp cứu trong điều kiện khó khăn của nền y tế lạc hậu và quan quyền đó. Các bà y tá đă quen với trường hợp của mẹ tôi, họ không tiếc lời mắng nhiếc nào là:

“Nhà gần ngay bệnh viện mà để cho ra nông nỗi này”
“Cái ngực như vầy có nước chết chứ chữa ǵ được”

Tôi c̣n bị la thêm: “Con cái đông mà không biết lo cho mẹ đi chữa trị sớm, không có kiến thức về ung thư sao”.
Tôi biết phải giải thích làm sao, nói làm sao, khi mà gia đ́nh tôi quá nghèo khổ. Mẹ tôi đă hết sức giấu diếm chúng tôi về bịnh t́nh của mẹ, từ lúc nó chỉ là một cái mụt nhỏ trong ngực. Mẹ đă âm thầm đến bệnh viện một ḿnh để khám, nhưng mẹ không kiên nhẫn để ngồi chờ nhiều giờ đồng hồ trong cơn đói của các con. Tất cả chúng tôi hăy c̣n tuổi đi học và dù nghèo đói, khổ sở mẹ tôi vẫn nhất định không cho một đứa nào được bỏ học để đi làm. Mẹ đành phải chọn cách chữa trị theo thuốc nam là rẻ nhất, không tốn nhiều thời gian chờ đợi, không qua thủ tục giấy tờ nhiêu khê. Và v́ ông thầy thuốc nam cũng hay cho mẹ tôi hốt thuốc ghi nợ. Bên cạnh đó, ngoài giờ làm việc, mẹ tôi c̣n theo đuổi phương pháp châm cứu do một nhóm học sinh đông y làm, họ châm cứu từ thiện ở chùa Giác Ngộ trong Chợ Lớn. Bà y tá nói đúng thôi, chúng tôi có nghe về ung thư, nhưng lại không có kiến thức nhiều về bệnh này. Chỉ mơ hồ nó là một bệnh nan y không chữa được…

Phương pháp châm cứu đă không làm giảm đi sự đau nhức của bầu ngực trái, nó đă không xẹp mà ngày càng sưng to hơn, lúc đó chúng tôi mới biết là mẹ tôi đă bị cơn bệnh hành hạ từ lâu. Bao nhiêu năm kiên tŕ với thuốc nam cũng không cứu vớt được t́nh trạng đau ốm của mẹ. Ông thầy thuốc nam cứ xác định mẹ tôi không phải bị ung thư, mà mẹ bị “mạch lươn”. Tôi không hiểu “mạch lươn” là ǵ nên càng thêm bối rối.

Tối khuya khi mẹ tôi vào bệnh viện cấp cứu, không có lệnh của bác sĩ nên các y tá không ai dám mở vết thương ra. Họ chỉ chích cho mẹ tôi penicilline liều mạnh để vết thương khô lại. Mẹ tôi nằm thiếp đi trong pḥng cấp cứu một ngày, mùi hôi từ ngực mẹ tôi bắt đầu xông lên, (Thường thường ở nhà, chị em tôi thay phiên nhau rửa vết thương cho mẹ ngày hai lần.). Tôi rụt rè đến hỏi một bà y tá trực xin bà rửa dùm vết thương cho mẹ tôi để tránh mùi hôi, bà lắc đầu lạnh lùng từ chối:

- Vết thương chưa khô mà rửa cái ǵ, chạm vào lỡ nó bể mạch máu phiá trong là không có thuốc nào cầm được đâu. Chờ bác sĩ trực tới rồi tính.

Chờ đến tối, tôi cũng gặp được ông bác sĩ trực. Tôi nghe nói ông là một bác sĩ giỏi của khoa ung thư lại rất tốt với bệnh nhân, trước kia ông là bác sĩ quân y của Việt Nam Cộng Ḥa. Khi ông đến giường của mẹ tôi, ông đọc bệnh án rồi dở áo mẹ tôi xem qua vết thương. Mùi hôi từ vết thương vẫn không làm ông nhăn mặt hay tỏ ra khó chịu ǵ. Ông ra lệnh cho người y tá:

- Cho bệnh nhân đi chụp h́nh phổi ngay, rồi chuyển bà xuống khoa ung thư, rửa vết thương.

Ông định bước đi, nhưng rồi quay lại gần mẹ tôi kéo hai bên mắt mẹ xuống nh́n, ông nói thêm:

- Thiếu máu quá, cho tiếp máu luôn.

Nói xong, ông vội vă bước sang bệnh nhân khác.

****

Mẹ tôi đă thiếp đi trong giấc ngủ sau một cơn “sốc” mạnh lúc đang được tiếp máu. Nh́n mẹ bị cơn cơn “sốc” hành hạ, tôi sợ đến run người phải chạy đi gọi y tá, và họ mang đèn đến hơ cho mẹ tôi ấm. Thấy tôi lo lắng, cô y tá bảo tôi yên tâm, “sốc” là chuyện b́nh thường khi bệnh nhân được truyền máu. Tôi ngồi ủ rũ dưới chân giường lo lắng, chốc chốc tôi lại nắm tay mẹ lay nhẹ xem mẹ tôi có trở ḿnh hay nhướng mắt ǵ không? Hễ mẹ tôi có cử động th́ tôi mới bớt lo. Tôi cứ lâm râm niệm Phật, cầu mong cho mẹ tôi được khoẻ lại đến ngày cha tôi trở về. Đảo mắt quanh pḥng, tôi t́m một người đàn bà tốt bụng hôm qua, lúc mẹ tôi được đẩy xuống pḥng ung thư này. Bà không phải là bệnh nhân mà là người đi nuôi bệnh ở pḥng khác, nhân bà ghé qua đây thăm một người bạn trong pḥng, gặp mẹ tôi vừa đến, bà dừng lại hỏi han. Bà đă không đi ra ngoài như yêu cầu của cô y tá v́ lư do vệ sinh, v́ mùi hôi thối từ vết thương lâu ngày của mẹ tôi toát ra khắp pḥng.Thoạt đầu, tôi tưởng bà v́ ṭ ṃ mà ở lại, sau đó thấy bà nhiệt t́nh, cùng phụ giúp cô y tá và tôi trong việc rửa và thay băng cho mẹ, tôi mới thấy bà thật là người tốt. Đúng lúc tôi đang nghĩ tới bà, th́ đột nhiên bà xuất hiện ở cửa pḥng. Tay bà xách hai gà mên thức ăn, tôi nh́n bà gật đầu chào, bà cười với tôi rồi hỏi:

- Bà nhà đỡ chưa?

- Dạ đỡ rồi bác.

Bà đi thẳng đến phía người bạn của bà đang nằm cách chỗ mẹ tôi ba giường. Trong căn pḥng h́nh chữ nhật này, có tất cả là mười lăm giường bệnh. Hai bên tường là hai dăy giường kê gần nhau, mỗi bên 6 cái, chỗ thẳng vào bức tường chính giữa là hai giường lẻ, và giường của mẹ tôi th́ nằm đối diện thẳng với hai giường lẻ phía bên kia, gần cửa ra vào một chút. Mười lăm bệnh nhân nữ, mười lăm người mẹ, ai cũng đang đau khổ với cái bầu ngực đă thay h́nh đổi dạng rất dị kỳ. Những bầu ngực tật nguyền đă từng cho các con ḿnh những giọt sữa thơm, mà nay ngoài sự dị dạng kia, c̣n có nguy cơ lây lan vào trong cơ thể nhiều chứng bịnh khác. Mẹ tôi đă bị di căn qua phổi, bác sĩ dặn chúng tôi phải tách ly việc ăn uống riêng với mẹ một cách kỹ lưỡng. Người đàn bà đi tới chỗ tôi đứng, bà đưa cho tôi cái gà mên ấm và nói:

- Bác nấu tí cháo cho mẹ cháu đây này, lát nữa mẹ dậy th́ ép mẹ ăn cho có sức.

Đỡ lấy cái gà mên trên tay bà, tôi run giọng nói:

- Cháu cám ơn bác, không biết mẹ cháu có chịu ăn không?

- Phải khuyên bà ráng ăn cho khoẻ, th́ bác sĩ mới cho xuất viện về nhà. Chứ không khoẻ là phải nằm đây hoài chán lắm!

Nghe bà nói, tôi xúc động ứa nước mắt, bà hỏi chuyện tôi về hoàn cảnh gia đ́nh, về cha mẹ, công việc làm. Tôi thành thực kể cho bà nghe trong nghẹn ngào, gia đ́nh tôi gồm tất cả mười một người, cha đă đi “học tập cải tạo “ từ 6 năm nay, mẹ tôi thay cha nuôi chúng tôi. Hiện tại chỉ có mỗi hai đứa con gái lớn là tôi và Quỳnh Hương, em gái kế đi làm phụ với mẹ. C̣n những đứa em khác đều đang tuổi đi học. Bà im lặng ngồi nghe, rồi lâu lâu lại chặc lưỡi buông tiếng: “Tội nghiệp!”. Tôi cũng nói với bà nỗi cầu mong lớn nhất của tôi bây giờ là cha tôi sẽ được về trong nay mai để cùng chúng tôi lo cho mẹ. Bà thở dài thông cảm và khuyên tôi rằng: “Cứ ráng cầu xin th́ ba cháu sẽ mau về thôi, mà này đi nuôi người bịnh không nên khóc cháu nhé, xui lắm đấy!” Tôi vội vàng chùi nước mắt, tôi hiểu ư bà muốn nói xui là thế nào, tính tôi lại dễ xúc động trước mọi sự việc buồn cũng như vui, đau khổ hay hạnh phúc. Nước mắt tôi cứ tự nhiên rơi .Tôi đă cố nhiều lần ḱm lại mà không được. Nhớ lần đi nuôi mẹ tôi kỳ trước, tôi cũng khóc khi vào bệnh viện với mẹ, Quỳnh Hương đă bực bội dằn vặt tôi nhiều lần, bởi nó là người rất tin dị đoan. Nào là:

“Trời ơi, chị nín đi, khóc là trù ẻo đó biết chưa?”
“Khóc ǵ mà khóc hoài à, bởi vậy mẹ ḿnh lâu hết bịnh là tại chị đó”

Có khi nó tức giận nói: “Bà Mai cứ như con nít, chỉ giỏi khóc thôi, chứ lo được ǵ cho mẹ đâu”. Tôi không cứng cỏi được như em gái ḿnh nên phải đành phải ngồi im nghe nó mắng mỏ.

Tôi hỏi lại gia cảnh của bà. Bà cũng rơm rớm nước mắt kể lại, bà có năm người con trai, cả năm đều đi lính, chỉ có người con trai lớn th́ học Thủ Đức ra sĩ quan, bây giờ anh cũng đang bị đi “học tập” chưa về. C̣n lại tất cả đều xuất thân từ trường Hạ sĩ quan Đồng Đế. Hiện giờ bà đang đi nuôi người con trai thứ tư, anh bị ung thư máu nằm ở khoa ung thư nam. Mấy năm trước khi chưa phát hiện ra bệnh, anh hăy c̣n khoẻ mạnh, theo bạn bè đi buôn đủ thứ. Sau này thua lỗ anh đi đăi vàng, rồi đi t́m trầm ở đâu tuốt trên rừng. Anh giao du với bọn thổ phỉ và nhiều người Thượng khác, rồi vàng, trầm chưa thấy đâu mà đă bị công an bắt v́ chúng t́nh nghi anh có kết cấu với “Fulro” chống phá cách mạng. Tới đây nước mắt bà chan hoà, bà thống thiết nói trong căm tức:

- Thằng con bác bị bắt oan mấy năm trời, bị đánh, bị đưa đi lao động khổ sai. Bác lên thăm nó thấy con ḿnh ốm yếu, nhấc chân không nổi nữa, bác như đứt ruột ra, tức chết đi được. Lúc đó, bác muốn chửi vô mặt mấy thằng cán bộ ác độc đó cho hả giận, cái chế độ ǵ mà cứ bắt người vô cớ, vu khống cho kẻ vô tội. Gần 4 năm trời không khai thác được ǵ mới thả ra. Thả về c̣n bị quản chế cả mấy tháng rồi sau đó phát hiện ra bịnh tới giờ.

Tôi nắm lấy bàn tay khô gầy của bà nói:

- Trời ơi, hoàn cảnh bác thật tội quá, nghe chuyện con trai bác c̣n thấy tội hơn. Bây giờ bác ngồi ở đây th́ ai ở bên đó với ảnh?

- Hồi năy nó ngủ rồi tôi mới qua đây. Nó biết tôi có bà bạn ở pḥng này, nếu không thấy tôi th́ nó biết là tôi đang ở đây.

Ngay lúc ấy, mẹ tôi vừa mở mắt ra, tôi thấy đôi mắt mẹ đă có phần tỉnh táo một chút. Tôi vui mừng hỏi mẹ:

- Mẹ thấy trong người làm sao hả mẹ?

Mẹ tôi gật đầu cười nhẹ, rồi hỏi tôi, giọng yếu ớt:

- Ai đấy?

Người đàn bà nhanh miệng nói thay tôi:

- À, tôi đi nuôi thằng con trai bên khoa ung thư nam, tôi có bà bạn nằm ở đây, ghé qua thăm bà ấy, tiện thấy bà mới chuyển xuống tôi ngồi chơi với cháu cho vui.

Mẹ tôi thều thào:

- Cám ơn bà.

Người đàn bà quay sang tôi bảo:

- Này, lấy cháo cho mẹ cháu ăn đi

Tôi gật đầu:

- Dạ.

Tôi cúi xuống lấy cái muỗng, rồi nói với mẹ:

- Mẹ ơi, bác nấu cháo cho mẹ nè, mẹ ăn một chút nhe, hôm qua đến giờ mẹ chẳng ăn ǵ hết. Để con đỡ mẹ dậy.

Mẹ tôi xua tay lắc đầu:

- Mẹ hăy c̣n đau ngực lắm, nằm thế này đỡ hơn.

- Nhưng mẹ phải ăn nữa, tay mẹ run quá rồi nè…thôi để con kê gối cao lên một chút cho mẹ dễ ăn nhe.

Tôi nhẹ nhàng đỡ đầu mẹ tôi lên, kê thêm gối phía sau đầu, rồi từ tốn múc từng muỗng cháo đút cho mẹ. Mùi thơm của hành tiêu, thịt bốc từ chén cháo làm tôi cũng thấy đói bụng. Tôi hỏi:

- Bác nấu cháo với ǵ mà thơm quá vậy bác?

- Bác nấu với ít thịt ḅ và nấm rơm đấy, xong bác c̣n nghiền nhừ hết ra cho dễ ăn mà.

Mẹ tôi mệt mỏi nói:

- Cám ơn bác, bác thật tốt bụng quá

- Có ǵ đâu, ngày nào tôi cũng nấu cho thằng con trai ăn, nấu ít th́ khó nấu, thôi th́ nấu nhiều đem vô biếu mỗi người một ít lấy thảo vậy mà. Bà ăn được hết chén là tôi vui lắm đấy, ráng ăn nhé.

Mẹ tôi hỏi:

- Cậu nhà đă khoẻ chưa hả bác?

- Cám ơn bà, mấy hôm nay cháu đỡ rồi. Nó bị ung thư máu, nằm ở đây cũng lâu rồi chưa biết bao giờ được về. Cái bịnh của nó cứ y như bịnh giả đ̣ ấy.

Bà thở dài, im lặng một lúc bà tiếp:

- Tôi mới nghe cháu nó nói chuyện, thấy bà cơ cực, tội quá, một nách nuôi mười đứa con tuổi ăn, tuổi học, lại c̣n thăm nuôi ông nhà nữa. Giời ôi, tôi đây có năm thằng mà lớn hết rồi đấy, nuôi có mỗi thằng cả đi cải tạo thôi, mà c̣n thấy thân tàn sức kiệt với chúng nó.

- Ô, bác đến năm cậu con trai kia đấy! Mẹ tôi mỉm cười hỏi lại.

- Vâng, năm thằng, chưa thằng nào có vợ hết, tôi thích con gái bà lắm, hôm qua, thấy cháu săn sóc bà tỉ mỉ quá, tôi động ḷng thương đến nói chuyện với cháu cho vui, nghĩ con gái gần gũi mẹ nhiều hơn con trai. Thế cháu năm nay được bao nhiêu rồi, có đám nào chưa đấy?

Mẹ tôi nhỏ nhẹ nói:

- Dạ chưa bác ạ, cháu đă 22 rồi, mà bác xem, chạy ăn hai bữa chưa xong th́ đâu dám nghĩ đến chuyện mối lái ǵ cho cháu.

Nguời đàn bà nh́n tôi cười:

- Giời ơi, 22 ǵ mà bé tí thế kia, nh́n cứ như là đứa 18, 19 đấy.

Tôi cười nói đỡ:

- Tại cháu nhỏ con nên nh́n từ xa ai cũng tưởng cháu c̣n trẻ…chứ lại gần th́ tuổi nào ra tuổi đó bác à.

- Gịng họ nhà chim chích đấy bác. Mẹ ngắt ngang lời tôi nói đùa

Cuộc tṛ chuyện có vẻ thêm vui, nên mẹ tôi đă ăn hết cháo, tôi lấy khăn lau miệng và rót nước cho mẹ uống. Ngồi nghe chuyện bên mẹ một lát, tôi đứng dậy nói:

- Mẹ ơi, con đi ra ngoài một chút nhe.

- Đi đâu?

- Con đi quanh quanh gần đây thôi, có ǵ mẹ gọi con nghe mà.

Người đàn bà nói:

- Để cháu nó đi ra ngoài cho thoáng một tí bà ạ. H́nh như gần đây bệnh viện có mở T.V cho thân nhân người bệnh xem đấy.

Tôi nh́n mẹ chờ phản ứng, mẹ tôi gật đầu:

- Ừ th́ đi đi.

Tôi chỉ bước ra goài cửa có vài bước, đứng tựa vào cánh cửa nh́n mông lung suốt dăy hành lang trước mặt, căn pḥng này gồm có 3 cửa ra vào, giường của mẹ tôi nằm gần ngay cửa chính trông ra hành lang, đối diện phía bên kia cửa chính là một cái cửa khác dẫn ra sân sau của bệnh viện, nơi đó có vài cái ghế băng và một vườn hoa nhỏ. Phía cuối pḥng cùng bên với cửa chính lại có một cánh cửa khác thông ra hành lang và nhà vệ sinh. Từ cánh cửa này, tôi cũng có thể đi ṿng ra vườn sau của bệnh viện. Chợt tôi để ư thấy một người thanh niên mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng, đi tới đi lui phía ngoài cửa ở cuối pḥng. Anh cứ ḍm ḍm vào trong như t́m kiếm ai đó. Rồi tôi thấy một người đàn bà bước ra, nói ǵ với anh và chỉ về hướng phía tôi. Tôi liền quay vào pḥng trở lại.

***
Cuộc nói chuyện giữa mẹ tôi và người đàn bà tốt bụng vẫn c̣n đang tiếp tục. Tôi lại gần cuối chân giường quay lưng ra phía cửa xếp vài cái khăn lại cho gọn, bỗng tôi nghe tiếng gọi nho nhỏ:

- Mẹ, mẹ

Người đàn bà tốt bụng và tôi cùng quay ra, tôi hết sức kinh ngạc, mắt tôi mở to hết cỡ nh́n người thanh niên trước mặt, chân tay tôi bỗng run rẩy, tim tôi đập loạn xạ. Đầu tôi quay cuồng với một câu hỏi cứ lập đi lập lại, là anh, lại là anh sao? Sao lại là anh kia chứ? Người con trai của bà mẹ đau khổ mà tôi vừa mới nghe qua trong nước mắt. Tôi thảng thốt gọi:

- Trời ơi! Anh Phú!

Người đàn bà cũng ngạc nhiên lên tiếng:

- Ủa, cháu biết thằng Phú nhà tôi à.

Phú như người bị chết cứng vài giây, anh nh́n tôi sững sờ, ánh mắt nồng ấm, tha thiết năm xưa bây giờ là tuyệt vọng, chán chường, đau xót. Anh run giọng gọi:

- Quỳnh Mai.

Người mẹ hết nh́n tôi rồi nh́n anh. Cả hai chúng tôi mắt vẫn không rời nhau. Phú gầy đi nhiều, da anh trắng bệt, trên cặp môi dày vẫn hàng ria mép quen thuộc, nhưng nụ cười ngạo mạn không c̣n nữa, cặp môi dày đă héo khô, hố mắt anh trũng sâu xuống như bị bầm…Tôi biết trong mắt anh , tôi cũng tiều tụy không kém …

- Đi vào đây, làm cái ǵ mà đứng chết trân ra đấy hả? Mẹ Phú vừa nắm tay anh vừa kéo lại gần chỗ mẹ tôi nằm, bà nói với mẹ tôi: - Đây thằng con trai của tôi đây, đâu có biết nó cũng quen con gái bà.

Phú gật đầu chào mẹ tôi. Tôi cố nén xúc động mếu máo nói:

- Anh Phú là bạn học chung trường với con hồi xưa đó mẹ, ảnh có chở con về nhà một lần lúc con đi lao động.

Mẹ tôi à nhỏ, tôi nghe Phú nói:

- Hôm qua, mẹ con có kể về bác mới chuyển xuống, mẹ cứ khen cô con gái của bác, đâu có ngờ lại là Quỳnh Mai. Hôm nay bác đỡ nhiều chưa bác?

- Cám ơn cậu, đỡ nhiều rồi. Mẹ cậu thương mà nói đỡ cho Mai chứ, em nó c̣n chậm chạp lắm.

Mẹ Phú nh́n anh ngọt ngào hỏi:

- Đă ăn cháo chưa con? Muốn mẹ về pḥng hay sao mà sang đây t́m?

Phú lắc đầu:

- Con không thấy đói, bác sĩ bảo ngày mai con đi xét nghiệm tủy lại lần nữa, con muốn t́m mẹ nói cho mẹ biết thôi. Mẹ thấy ở đây vui th́ cứ ngồi tṛ chuyện với bác.

- Không đói cũng ráng ăn con ạ, mày biếng ăn quá, cứ sụt cân hoài, có sức khoẻ đâu mà được về.

Phú cười nhẹ:

- Con muốn ra ngoài nói chuyện với Mai một chút, bạn cũ lâu quá mới gặp lại.

Mẹ Phú nhanh nhẹn tán thành:

- Ừ đi đi, hai đứa ra vườn sau mà nói chuyện.

Tôi nh́n thấy ánh mắt miễn cưỡng đồng ḷng của mẹ rồi quay đi. Phú bước ra sân sau của bệnh viện trước, tôi nói với mẹ:

- Con ngồi ở vườn sau này thôi mẹ à. Có ǵ mẹ gọi con nhe.

Mẹ Phú nói nhanh:

- Con gái săn sóc mẹ kỹ thế, có bác ở đây rồi cứ yên tâm.

Tôi nh́n bà với ánh mắt biết ơn nói nhỏ:

- Cháu cám ơn bác.

Tôi bước ra ngoài, thấy Phú ngồi trên chiếc ghế băng. Anh đang khum tay đốt huốc hút. H́nh ảnh đó gợi lại cho tôi ngày nào cách đây 6 năm trong vườn Tao Đàn, anh và tôi cùng ngồi trên chiếc ghế băng dưới tàng cây xanh. Thấy tôi, Phú đưa tay gạt mấy chiếc lá khô trên ghế rồi nói:

- Ngồi đi Mai.

Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế, nh́n anh u uẩn. Phú nói giọng vui vui:

- Anh không ngờ ḿnh gặp lại nhau ở đây, đúng là trái đất tṛn. Mai có gặp lại người bạn học cũ nào lúc trước không?

- Em có gặp Hảo vài lần, Hảo bây giờ dạy Việt Văn lớp 9 ở trường Bàn Cờ. C̣n Ngọc Dung th́ em bặt tin từ khi nghe Dung đậu vào sư phạm ở Đàlạt. Kiều Nga th́ về quê lấy chồng, thế thôi, em không gặp ai nữa hết. C̣n anh?

- Lúc trước anh có gặp Hạnh thường lắm. Có dạo hai thằng cũng đi buôn chung…

Tôi ngắt lời Phú hỏi ngay:

- Chuyện Thùy Dương với Hạnh th́ sao anh?

- Thùy Dương với Hạnh chia tay nhau ngay sau khi học xong, Thùy Dương đi vượt biên với gia đ́nh, bỏ Hạnh lại bơ vơ. À, em có nhớ Quế Mai không?

Tôi gật đầu:

- Em nhớ, hồi đó ai cũng đồn anh “yêu” chị Quế Mai dữ lắm mà không phải.

Phú bật cười:

- Ừ, mấy đứa đồn bậy lên để ghẹo thằng Vũ đó, chứ Quế Mai với anh là bà con mà. Quế Mai với Vũ lấy nhau rồi, có một đứa con gái.

- Ồ, vậy hả anh, Ủa mà anh với chị Quế Mai bà con làm sao?

- Mẹ của Quế Mai với mẹ anh là hai chị em con d́.

Tôi à nhỏ, rồi hỏi tiếp:

- Anh có biết Ngọc Yến không?

- Biết, Ngọc Yến bồ với Cường bạn anh, bà đó dữ như chẳng lửa, ai không biết danh. Nghe nói hai đứa định lấy nhau không biết sao rồi lại chia tay. Mà chia tay cũng phải, thằng Cường mà dính vô bà đó là thân bại danh liệt.

- Anh nói ǵ ghê vậy?

- Ừ, anh nói thiệt đó, lúc hăy c̣n là bồ nhau mà Yến đă ong óng cái miệng chửi thằng Cường trước mặt bạn bè. Thằng Cường nhịn riết rồi chịu hết nổi luôn.

- Em không biết nhiều về chị Yến đó.

Phú rít một hơi thuốc, nhả khói, rồi chậm răi hỏi:

- Mai bây giờ làm ǵ?

- Dạ, em đang dạy Mẫu giáo

Phú nói giọng cay đắng:

- À, chắc em phải dạy mấy đứa bé hát bài: “Đêm qua em mơ gặp bác Hồ” mỗi ngày phải không?

Tôi lắc đầu:

- Không, em không bao giờ hát bài đó hết, dù nó có trong chương tŕnh. Không phải một ḿnh bài đó, mà tất cả những bài nào ca ngợi đảng và bác em không hề đụng đến.

Phú cười khẩy:

- Thế sao em lại chọn ngành này làm ǵ?

- Em không có sự lựa chọn, chỉ cần một việc làm để có đồng lương ổn định giúp mẹ.

Phú im lặng, tôi buồn rầu nói:

- Khi em học xong trung học, nhà ngày càng sa sút, nhiều chuyện buồn đến dồn dập, ba em th́ bị chuyển trại ra bắc. Mẹ không c̣n khả năng đi thăm nữa, chỉ có thể gửi đồ mà thôi. Mẹ lại bắt đầu bị bệnh, nhà nước cắt giảm số lượng gạo, chỉ bán khoai lang, ḿ sợi. Ở nhà em lúc đó, mẹ không kiếm đủ tiền chạy ăn hàng bữa. Tụi em phải ăn bất cứ cái ǵ có thể ăn được mà không chết, ngay cả ḿ sống, hột mít, vỏ dưa, rau chuối, bă đậu. V́ vậy em phải vào ngành này như một cứu cánh để sống sót.
Nói tới đây, tôi bị ứa nước mắt, sụt sịt một lúc, tôi nức nở tiếp:

- Vào làm việc trong ngành này em mới thấy thương trẻ con hơn, những đứa bé con nhà nghèo, lem luốc như mấy đứa em của em vậy.

Tôi nghe tiếng Phú thở dài, h́nh như đă có một khoảng cách vô h́nh nào đó giữa tôi và anh thật xa, thật khác, thật nhạt nhẽo. Phải chăng khoảng cách của 6 năm bị vùi dập trong băo táp cuộc đời đă làm anh thay đổi? Bỗng Phú nắm lấy tay tôi nhẹ nhàng nói:

- Mai, đừng khóc nữa, anh hỏi thế tại v́ anh bị dị ứng với hai chữ mẫu giáo.

Tôi ngạc nhiên:

- Tại sao?

Anh buồn buồn nh́n theo khói thuốc:

- Có lần anh đi lao động ở một nông trường gần nhà dân, ở gần đó có cái trường mẫu giáo, ngày nào anh cũng nghe cô giáo dạy những đứa bé hát nhiều bài hát về bác Hồ, anh nghe đến nhức cả tai, rợn cả ḿnh. Từ đó anh ghét hai chữ mẫu giáo. Rất may là anh không có cháu ở tuổi đi học mẫu giáo. Nếu có, chắc anh bị điên mất v́ nghe nó hát suốt ngày những bài hát đó.

Tôi im lặng nh́n lên bầu trời đêm, tôi không muốn nói hay giải thích ǵ thêm với anh về cái nghề tôi đang theo đuổi nữa. Một vầng trăng lưỡi liềm nhỏ bé đang nằm tít ở xa. Đêm nay trời không có sao, cũng không có gió. Trời đêm thật yên tĩnh quá! Tôi cảm giác tay Phú xiết chặt lấy tay tôi mạnh hơn:

- Em gầy quá Mai à.

- Anh cũng gầy đi nhiều lắm, em đă nghe mẹ anh kể về cuộc sống của anh, sao mà thảm thương quá vậy? Sao ḿnh lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này chứ?

Phú nh́n chằm chặp lên bầu trời:

- Khi gặp lại em, anh rất mừng rồi lại muốn chạy trốn em ngay mà không làm được, ḿnh đă nh́n thấy sự tàn tạ, cơ cực của nhau, th́ trốn làm ǵ nữa.

Anh ngừng lại rít một hơi thuốc dài rồi tiếp:

- Lúc anh bị tù tội, anh đă nghĩ đến cái chết rất nhiều lần, có lúc quá uất ức, anh đă muốn đánh cho chết mấy thằng cán bộ “láu cá” rồi tự tử, nhưng rồi nghĩ đến mẹ cứ phải cố sống. Chứ cuộc đời có c̣n ư nghĩa ǵ với anh nữa đâu.

Tôi lại nghe tiếng thở dài của Phú, đúng, anh nói đúng cuộc đời này có ư nghĩa ǵ đâu. Số phận của tuổi trẻ chúng tôi thật là bi đát trong mỗi hoàn cảnh thê lương khác nhau, khốn nạn nhất là khi phải đương đầu với cái nghèo đói, mà có lúc nó đă vật ngă giá trị con người xuống gần như con vật. C̣n bao nhiêu nỗi bất hạnh của những trẻ thơ lạc loài, bao nhiêu sự đau khổ của những gia đ́nh tan nát.

Phú hỏi tôi:

- Mẹ em chắc mới nhập viện hả? Mẹ bị làm sao vậy?

- Mẹ em bị ung thư ngực, đêm hôm trước mẹ vào pḥng cấp cứu nằm một ngày rồi chờ đến hôm qua bác sĩ mới cho chuyển xuống khoa ung thư này. Trời thương cho mẹ với em gặp được mẹ anh, bác thật là tốt, lại hiền hậu làm sao.

Phú nh́n tôi cười nhẹ:

- Mẹ anh thích con gái lắm, hồi trước khi c̣n đi lính, mẹ anh cứ giục tụi anh lấy vợ, có con dâu trong nhà cho bà đỡ đơn chiếc. Ba anh th́ mất rồi, c̣n năm thằng cứ đi hành quân biền biệt, mẹ ở nhà một ḿnh lúc nào cũng buồn, phập phồng lo lắng. Rồi Phú hạ giọng buồn bă -Anh cũng bị chứng bệnh ung thư oan nghiệt đó, chắc em biết rồi chứ?

Tôi nói nhỏ:

- Em biết, bệnh của anh phát ra từ lúc nào vậy?

- Anh nghĩ nó cũng lâu lắm rồi mà không biết thôi. Trong mấy năm tù tội, anh có được khám bệnh tử tế đâu. Toàn một bè lũ bác sĩ rừng rú “tập kết” vào cả, không ai nh́n thấy cái bạch cầu trong anh nó đang ăn lần ṃn hồng cầu. Anh thường hay bị xỉu v́ thiếu máu trầm trọng, hay đau nhức các khớp xương… Măi sau này, chúng thấy anh quá yếu cũng chẳng điều tra được ǵ nên chúng thả cho anh về. May anh gặp một ông bác sĩ nội khoa quen đă từng đi tù với anh trai lớn của anh, ông ấy khuyên anh đi xét nghiệm tủy xương để xem có ung thư không. Kết quả làm cho anh thấy choáng váng, hoảng sợ, người hoảng sợ hơn nữa là mẹ anh.

Từng lời nói của Phú như mũi kim chích vào ḷng tôi đau nhói. Tôi nh́n Phú mắt rưng rưng, sao cuộc đời của anh lại khổ như thế?? Anh vào lính ở tuổi rớt tú tài 1, xông pha chiến trận với bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ, với những hy sinh cao quí, những đóng góp vô vụ lợi. Chỉ một mơ ước cho nền hoà b́nh chân chính và lư tưởng tự do muôn năm. Nhưng rồi, sự biến đổi tai ương ập đến, chiến tranh chấm dứt trong sự uất hận, tủi nhục của hàng triệu trái tim người lính yêu quê hương trong đó có anh, có h́nh ảnh của cha tôi. Kẻ chiến thắng đă tạo dựng một nền hoà b́nh khốn khổ. Mở ra chính sách giam cầm, đày ải, bắt bớ. Cha tôi, anh trai của Phú; và luôn cả Phú là những người trong biết bao nhiêu người lính đă bị tước đoạt đi quyền công dân một cách oan ức trong gông cùm tù tội. Riêng Phú, cuộc đời đă không hoan hỉ đón anh trở lại với căn bịnh ung thư tàn ác, cùng lưỡi hái tử thần đang kè kè bên cạnh, sẵn sàng cướp đi mạng sống của anh bất cứ lúc nào. Hỡi ôi, cái nền hoà b́nh hôm nay đă như là một địa ngục trần gian đang giết dần, giết ṃn những người trẻ tuổi như anh, như tôi. Bóng đêm đang vây quanh chúng tôi một màu đen dày đặc, trên trời không có chút ánh sao hy vọng nào. Sự yên tĩnh của trời đất hôm nay sao nghe áo năo quá…

- Ngày mai em vẫn ở đây với mẹ em phải không? Phú lên tiếng

Tôi gật đầu:

- Em chỉ vào đây với mẹ buổi tối, ban ngày th́ mấy đứa em thay phiên nhau trông coi mẹ.

- Tối mai anh sẽ đem harmonica qua đây thổi em nghe cho vui.

Tôi cười trong nước mắt:

- Thiệt hả, anh có c̣n khoẻ để thổi không?

- C̣n chứ, nó là liều thuốc khoẻ của anh đó. Không có nó anh đă chết từ lâu rồi. Nhiều khi chỉ cầm nó lên thôi mà anh cũng thấy vui v́ nhớ đến em, nhớ giọng hát trong sáng ngày xưa.

Tôi xúc động, nước mắt lại tuôn, Phú vén một bên tóc tôi lên, tiếng anh th́ thầm bên tai:

- Đừng khóc nữa em. Rồi Phú đưa bàn tay nâng mặt tôi lên, anh rút cái khăn tay trong túi ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi. Tôi nắm lấy tay anh, giữ lại cái khăn cho ḿnh.

Phú nói tiếp:

- Em khóc nhiều quá, coi chừng bị hư tuyến lệ đó, có khi c̣n bị ung thư nữa, em có nghe nói ung thư tuyến lệ bao giờ chưa?

Tôi ngạc nhiên:

- Em chưa nghe bao giờ, mà có bệnh đó thiệt hả?

Giọng Phú cay đắng:

- Có chứ, ḿnh đang sống trong một xă hội ung thư mà, cái ǵ cũng có thể làm cho ḿnh ung thư đến nhức nhối rồi chết.

Vừa lúc ấy có tiếng mẹ Phú gọi anh, tôi quay vào, Phú cũng theo sau. Cuộc tṛ chuyện của hai bà mẹ đă văn hồi, mẹ Phú chắc đă mệt và trời cũng đă khuya nên bà gọi Phú về. Phú nháy mắt nh́n tôi: -Anh về nhé, tối mai anh sang. Phú chào mẹ tôi rồi bước đi. Tôi nh́n theo bóng dáng gầy c̣m của anh, ḷng dạt dào thương cảm, nghĩ đến tối mai sẽ được nghe lại tiếng kèn harmonica ngày trước, tôi thấy vui vui một chút.

****

Tối nào mẹ con Phú cũng sang thăm mẹ tôi và người bạn của bà, nên tôi có dịp ngồi tṛ chuyện với Phú lâu hơn. Anh thổi cho tôi nghe những bài hát cũ. Vẫn giai điệu của bài “Đốt Lá Trên Sân” mở đầu mỗi tối. Tiếng kèn đă mang tôi về với kỷ niệm một thời học tṛ thích hát ḥ vớ vẩn, với những mơ mộng thơ ngây, những tưởng tượng phiêu lưu thật đẹp, và những t́nh cảm e ấp của tuổi 16. Bây giờ, mới có sáu năm qua thôi mà mộng mơ trong tôi đă cạn kiệt, tôi không c̣n hứng thú để hát theo tiếng kèn của anh nữa, v́ bệnh nhân ngồi chung quanh rất đông, và “nhạc vàng “cũng đang bị cấm. Để tránh sự b́nh phẩm với vài cặp mắt soi mói của những bà mẹ đau ốm, cùng những người nuôi bệnh. Tôi chỉ ngồi nghe tiếng kèn êm ả của Phú một cách thầm lặng. H́nh như ngồi bên tôi, Phú thổi hăng say hơn. Âm thanh như chứa chan một niềm vui thoang thoảng trong hương đêm nồng dịu.
Chỉ gặp laị nhau tối tối có vài tiếng đồng hồ thôi, mà t́nh cảm như đă được hâm nóng lại qua tiếng kèn. Tôi thấy Phú vui hơn, mẹ anh cũng vui và hay t́m đến tôi nói:

- Nhờ gặp lại cháu, thằng Phú dạo này đă bớt buồn, nó không bỏ ăn nữa. Bác mừng lắm.

Bà c̣n nói, Phú cứ mong cho trời mau tối để được gặp tôi, có khi một ngày anh cứ xem đồng hồ đến cả chục lần. Ngoài tôi ra, anh có c̣n quen ai nữa đâu. Câu nói đó đă làm tôi thật cảm động, tôi nghĩ đến phận ḿnh. Tôi cũng có biết ai ngoài anh đâu, một người bạn quí mến, một người đă từng là lính thật đáng yêu, một người tù lao khổ, một người bệnh …sắp chết… Tôi cũng vui khi được ngồi cạnh anh, rồi lại lo sợ một ngày nào đó tôi sẽ mất anh vĩnh viễn.

Sau một tuần lễ tôi và Phú gặp nhau th́ mẹ tôi có giấy cho xuất viện. Tôi được bác sĩ gọi riêng vào với lời nhắn nhủ là về nhà hăy để mẹ tôi ăn uống tự do theo ư thích của mẹ, và chờ đợi. Tôi hiểu được điều ẩn ư đó như đă hết phương cách cứu chữa, nhưng tôi không dám nói cho một ai trong nhà biết, tôi cũng c̣n hy vọng mẹ tôi sẽ qua khỏi… Mà mẹ tôi khoẻ ra thật, trước ngày xuất viện, mẹ tôi đi lại trong pḥng thăm hỏi, tṛ chuyện với những bà mẹ đau ốm khác rất vui vẻ. Tối hôm đó, mẹ c̣n bảo tôi dắt mẹ sang pḥng ung thư nam để thăm mẹ con Phú và chào từ biệt cho phải lễ. Mẹ Phú vui cho mẹ tôi được khoẻ lại, bà cười với đôi mắt ngấn lệ, tôi biết bà đang vui và cũng đang buồn. Nỗi buồn lo cho Phú nếu không c̣n gặp được tôi nữa, trạng thái của Phú sẽ ra sao? Tôi đứng bên mẹ, không dám nói chuyện nhiều với anh như mọi lần. Chúng tôi chỉ nh́n nhau trong im lặng, sự im lặng năo nề, thê thảm. Lần đầu tiên kể từ khi gặp Phú, hôm nay tôi mới thấy long lanh trong mắt anh những giọt nước đầy ắp như chực trào ra. Phú quay nh́n chỗ khác, rồi lẳng lặng đi ra ngoài. Mẹ Phú nghẹn ngào nói với mẹ tôi:

- B́nh thường ra, nếu thằng Phú nhà tôi khoẻ mạnh, tôi cũng đem trầu cau sang dạm hỏi cháu Mai nhà bà cho nó. Thấy thằng Phú quyến luyến con gái bà lắm. Nhưng khổ thân cho số phận con tôi…

Rồi bà khóc nấc lên; mẹ tôi vội vỗ vai bà an ủi:

- Em xin bác, xin bác đừng buồn, con người ai cũng có một phần số trời định cả. Cháu Mai nhà em được bác thương tưởng đến, thật là quí hoá. Chúng nó không có duyên phận với nhau em cũng tiếc.

Nh́n hai bà mẹ bên nhau, tôi không cầm ḷng được. Nước mắt tôi lại rơi, mũi tôi nghẹt cứng lại. Cầm tay bà tôi nói:

- Cháu sẽ cố gắng đến thăm bác và anh Phú.

Mẹ Phú nắm chặt tay tôi:

- Cháu cố giúp bác đến an ủi nó được ngày nào hay ngày đó. Rồi quay sang mẹ tôi - xin bà cho phép cháu bà nhé.

Mẹ tôi rơm rớm nước mắt gật đầu, bảo tôi:

- Ra nói với anh Phú vài câu đi rồi mai ḿnh về.

Tôi dạ nhỏ rồi chậm răi bước ra ngoài. Tối nay, tôi cảm thấy ḿnh không được khoẻ, chân tay tôi cứ run rẩy hoài. Ruột gan tôi như có ai đang cào cấu đến xót xa, ồ, cái đói đang hành tôi đây mà! Mấy hôm nay, phần ăn ở nhà của chúng tôi chỉ là những củ khoai ḿ khiêm tốn, những chén rau muống chẻ trộn muối…Không có một hột cơm nào. Tôi nh́n chung quanh cái vườn nhỏ không thấy Phú đâu, rồi thẫn thờ bước lại phía khung cửa sổ nơi có một cây xanh to gần đó. Dựa vào khung cửa, tôi nh́n lên bầu trời đêm để t́m một ánh sao; ánh sao của niềm mơ ước, ánh sao của sự hy vọng. Tôi cứ giương mắt nh́n mà không t́m thấy một mơ ước, hay một hy vọng nào trên bầu trời đen có vẻ ma quái này. Có tiếng động nhẹ bên cạnh mà tôi không hay biết. Phú đă đang đứng bên tôi từ lúc nào. Tôi vẫn đang bận t́m một ánh sao trên bầu trời đen thăm thẳm, không chú ư đến bàn tay anh choàng qua vai tôi, môi anh lướt nhẹ trên trán tôi, mắt tôi và rồi vội vă t́m môi tôi. Trong giây phút bất ngờ, tôi vừa mắc cỡ, vừa sợ, cố đẩy anh ra, nhưng ṿng tay ốm yếu của anh vẫn xiết chặt lấy tôi. Tiếng anh th́ thầm:

- Em hé môi ra một chút anh mới hôn được.

Tôi ngơ ngác vài giây, tṛn mắt nh́n anh:

- Anh nói cái ǵ hả?

Chợt Phú bật cười to:

- Trời ơi, hé môi chứ không phải là há miệng, em làm cái ǵ mà nh́n anh như người từ hành tinh khác tới vậy? Anh đây mà.

Tôi mắc cỡ, cố gỡ tay Phú ra:

- Anh bỏ tay ra đi, sao anh gan quá vậy, lỡ mẹ em hay ai ra đây thấy th́ sao.

Phú xiết vai tôi mạnh hơn:

- Ai ra đây làm ǵ, mà anh biết mẹ em sẽ không bao giờ ra đây.

Dứt lời Phú đưa tay kéo mặt tôi lại gần sát và anh cúi xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn. Tôi vụng về đón nhận nụ hôn của anh với những cảm xúc lộn xộn trong ḷng. Một nỗi xót thương, một thoáng đam mê kỳ diệu, một vị ngọt lẫn trong vị đắng từ vành môi khô nồng mùi thuốc lá. Tôi như ngộp thở trong nụ hôn đầu đời ấy, run tay muốn đẩy Phú ra mà không nỡ. Tôi nhủ thầm, thôi vậy, ḿnh không thể tiếc anh một nụ hôn khi anh không c̣n sống được bao lâu. Lẽ ra tôi phải tặng Phú thêm nhiều nụ hôn nữa cho sự mất mát của cuộc đời anh, cho một t́nh cảm anh đă dành trọn cho tôi từ thuở c̣n đi học…Lời của mẹ Phú c̣n lùng bùng bên tai tôi: “Cố giúp bác, an ủi nó được ngày nào hay ngày đó”. Trời ơi nghe sao buồn thảm quá, sao t́nh yêu của tôi lại tuyệt vọng như thế. Sao tôi và anh lại gặp nhau trong hoàn cảnh đau đớn như vầy?
Nghĩ đến đây, tôi chợt oà khóc nức nở:

- Không, em không muốn anh bỏ em đi đâu, anh phải ráng lên, v́ mẹ anh, v́ em hăy cố sống, anh phải cố gắng sống.

Phú vuốt tóc tôi dỗ dành:

- Ḱa, nín đi em, anh sẽ cố mà.

Tôi vẫn khóc, nước mắt tôi tràn ra tức tưởi. Tôi hận cuộc đời đă gây sóng gió cho anh. Tôi thù ghét những kẻ độc ác đă hành hạ anh trong lao tù, tôi phẫn uất cái căn bệnh quái ác đang lan trong cơ thể anh. Tôi ước sao ḿnh có được một sự màu nhiệm nào đó, tôi sẽ đập găy cái lưỡi hái tử thần đang ŕnh rập cuộc sống của mẹ tôi và anh. Tôi thấy bên vai áo của Phú ướt đầm, rồi bất chợt tôi bị lạnh run lên, tiếp đến là cảm giác chóng mặt khiến tôi loạng choạng trong tay Phú. Ngực tôi nặng và tôi như bị nghẹt thở. Có phải thân tôi đang chết dần với Phú không, mệt mỏi làm tôi thiếp đi từ từ. Tôi nghe tiếng Phú gọi hốt hoảng:

- Quỳnh Mai, Quỳnh Mai.

Bàn tay ai đă lay tôi thật mạnh, nhưng tôi không c̣n sức và không c̣n biết ǵ nữa...

Tôi đă thức tỉnh ngay sau cái lay mạnh. Mở mắt ra tôi thấy khuôn mặt lo lắng của ba người. Tôi cố chống tay ngồi dậy, không, tôi không thể đau ốm, tôi phải khoẻ để c̣n lo cho mẹ tôi, để c̣n phải chu toàn bao nhiêu trách nhiệm của một đứa con gái lớn trong gia đ́nh. Và c̣n phải hoàn thành sự mong đợi của mẹ Phú đang cậy nhờ tôi, phải cố an ủi anh được ngày nào hay ngày ấy. Mẹ Phú và mẹ tôi ngăn không cho tôi ngồi dậy, tôi nói:

- Con không làm sao cả, con chỉ bị mệt chút thôi. Con muốn đi về lại pḥng ḿnh.

Giọng Phú lo lắng:

- Em có chắc là đă khoẻ hẳn chưa? Hồi năy Mai làm anh sợ quá.

Tôi cương quyết nói là tôi không làm sao cả và hối thúc mẹ tôi về pḥng, bởi tôi biết tôi đang bị mệt v́ quá đói và v́ quá xúc động. Phú muốn đi với tôi về pḥng th́ người y tá của anh đă đến để lấy máu cho anh. Thật là may quá, tôi cũng không muốn anh đi theo tôi về pḥng lúc này.

Về pḥng, tôi vội vă lục giỏ đồ ăn của mẹ, chỉ c̣n nửa bát bánh canh mẹ ăn dở, nguội ngắt. Tôi cầm ngay lên định húp, chợt nhớ lời bác sĩ dặn phải cách ly ăn uống riêng với mẹ. Tôi ngần ngừ, cơn đói lại gào thét trong tôi dữ dội, không, không, mặc kệ cái con vi trùng phổi khốn kiếp nào đấy. Cứ ăn, ḿnh phải sống trước khi nó đánh gục ḿnh, không do dự lâu hơn, tôi húp hết bát bánh canh có lẫn những giọt nước mắt mằn mặn rơi trong ấy.

*****

Sinh hoạt của gia đ́nh tôi trở lại b́nh thường, chúng tôi vui mừng thấy mẹ đă khoẻ. Mẹ tôi bắt đầu nhận lại hàng đan len mỗi ngày. Tôi cũng mở thêm một lớp dạy kèm trẻ tại nhà sau giờ làm việc ở truờng, và dành buổi tối để đến thăm Phú. Những lần gặp nhau tuy rất ngắn ngủi mà t́nh cảm đă càng nảy nở, và dù sự nảy nở đó chứa đựng bao lo âu, phiền muộn, nó vẫn làm cả hai chúng tôi cảm thấy vui khi ngồi bên nhau. Phú thổi harmonica cho tôi nghe những bài nhạc Pháp xưa cũ, anh c̣n giải thích cho tôi biết nội dung của bài hát ấy nói lên điều ǵ. Ngoài ra anh cũng thổi thêm những bài nhạc quân hành hùng tráng như bài “Xuất Quân”, “Chiến Sĩ Vô Danh”. Tiếng kèn của anh đă xoa dịu phần nào nỗi đau của hai chúng tôi trong thực tại, gieo lên niềm mơ ước xa xôi, một ánh sáng hy vọng nhỏ nhoi từ ngôi sao xa tít tắp măi chân trời. Một chút hạnh phúc tạm bợ tràn đầy thương yêu, cảm xúc nồng nàn để đêm về được t́m lại nhau trong giấc mộng dài…

Tôi đến thăm Phú thêm vài buổi tối nữa th́ được tin anh xuất viện giống như t́nh trạng của mẹ tôi, về nhà, nghỉ ngơi ăn uống tự do, và chờ đợi. Đêm cuối cùng bên anh, trời có trăng và đầy sao thật đẹp. Phú rủ tôi đến ngồi trên một tảng đá dài, chỗ khuất sau cái cây to bên cạnh khung cửa sổ. Bóng trăng đă theo chúng tôi vào tận nơi đây, soi ánh sáng vàng êm dịu. Tôi nh́n lên bầu trời ngắm hằng hà v́ sao sáng. Phú hỏi tôi có biết sao nào là sao mai không? Tôi lắc đầu, anh chỉ cho tôi v́ sao nào sáng nhất là sao mai, cả hai chúng tôi đều nh́n lên trời để t́m một v́ sao sáng nhất, sao mai. Ngôi sao tôi thường g gọi là sao hy vọng. Hôm đó, tôi mang nhiều kẹo bạc hà cho Phú, anh lấy làm lạ hỏi tôi tại sao. Tôi nói, dạo này tôi hay mua kẹo dự trữ, pḥng khi có đói bụng th́ lấy kẹo ra ngậm. Vị ngọt của kẹo sẽ giúp cơ thể tôi chống chọi với cơn đói lâu hơn.

Phú nh́n tôi thương xót, anh vuốt tóc tôi nói nhỏ:

- Tội cho em quá!

Tôi bóc một cục kẹo cho Phú, bắt anh phải ngậm. Phú bỏ cục kẹo vào miệng cười cười:

- Con trai đâu có ăn kẹo như con gái đâu, em làm như anh là con nít không bằng.

Tôi chớp mắt nh́n anh:

- Em muốn anh ăn kẹo với một mục đích khác nữa, anh biết không?

- Mục đích ǵ thế?

Tôi cúi đầu ấp úng:

- Khi nào… anh… hôn… em, em sẽ ngửi được mùi bạc hà trên môi anh và… cảm nhận vị ngọt của kẹo vào môi em.

Phú bật cười:

- À ra vậy, sao măi tới giờ em mới cho anh ăn kẹo. Rồi anh đưa mặt sát lại gần tôi - Bây giờ ḿnh thử liền được không?

Tôi lắc đầu đẩy anh ra:

- Bây giờ chắc không được rồi, tại trăng đang ngó ḿnh trừng trừng ḱa.

- Kệ trăng, ồ mà trăng đang làm chứng cho tụi ḿnh đó.

Tôi gục đầu xuống gối:

- Không, không cần trăng chứng giám, đợi trăng đi ngủ đă.

Tôi nhớ lại những nụ hôn tội nghiệp của Phú gần đây, và sự đón nhận nghẹn ngào, đau xót của tôi trong cảm giác đắng ngắt từ vành môi anh. Tôi cố gắng tưởng tượng ra nó là vị ngọt của t́nh yêu mà không được, vị đắng vẫn là vị đắng lẫn với nước mắt mặn cay. Tôi biết bệnh anh đang vào thời kỳ cuối…

Phú lay nhẹ vai tôi:

- Em khóc đó hả?

Tôi ngẩng lên nh́n Phú buồn bă nói:

- Anh về nhà ráng ăn nhiều cho khoẻ, để hồng cầu tăng lên th́ anh mới mau hết bệnh. Anh cũng đừng hút thuốc nhiều nữa.

- Anh đă cố bỏ thuốc một lần, nhưng rồi buồn quá phải hút lại. Mai à, anh về nhà rồi, em có dám đến nhà anh chơi không? Nếu được gặp em mỗi tối cho đến khi anh nằm xuống th́ anh hạnh phúc biết chừng nào.

Tôi rơm rớm nước mắt, nói với Phú, tôi rất muốn đến an ủi anh được ngày nào hay ngày đó như mẹ anh đă cậy nhờ, và như ḷng tôi ao ước sẽ được ở bên anh măi. Nhưng tôi không có xe đạp, đi đâu cũng chỉ toàn đi bộ. Hiện giờ tôi đến với anh mỗi tối là v́ nhà tôi gần bệnh viện, mai này anh về nhà rồi, đường đến thăm anh sẽ xa hơn, nhiều trở ngại hơn cho tôi… Phú cũng hiểu được điều đó, nên anh chỉ im lặng. Biết anh buồn, tôi nắm lấy tay anh nói thêm:

- Em sẽ cố gắng đến thăm anh vào ngày chủ nhật nếu em rảnh.

Phú vén tóc tôi lên th́ thầm:

- Anh sẽ đợi, ngừng một chút, Phú chợt nói- Mai à, có lúc anh đă nghĩ nếu anh không bị bệnh, không biết chuyện của ḿnh có thành không? V́ anh chỉ là một thằng trung sĩ quèn, đến hỏi em, con của một vị sĩ quan, chà chuyện đó thật là khó…cuộc sống có những cái qui luật của lễ giáo và môn đăng hộ đối ràng buộc, anh thấy ḿnh khó có thể vượt qua những điều đó.

Câu nói bất ngờ của Phú cũng làm tôi suy nghĩ, nếu ngày hoà b́nh tối đen không xảy đến, và nếu tôi chưa yêu thương một ai. Chắc chắn vấn đề hôn nhân sẽ không thể do tôi tự quyết định. Bởi quan niệm “cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đó” và một chân lư muôn thuở rằng: “t́nh yêu sẽ đến sau hôn nhân” đă ăn sâu vào mạch huyết của cha mẹ tôi. Tôi không h́nh dung được có sự đổi khác nào với quan niệm đó trong gia đ́nh tôi bây giờ.
Tôi nh́n Phú thành thật nói:

- Em nghĩ có thể là khó…nhưng nếu ḿnh hết ḷng thương nhau chắc ba mẹ em cũng không nỡ chia cắt…

- Ḿnh thương nhau th́ được rồi, nhưng c̣n cái nghèo…

Tôi ngắt lời Phú:

- Em tin rằng ba mẹ em không phải là người phù thịnh, nếu anh chỉ nghèo tiền bạc, mà anh lại giàu ḷng nhân nghĩa, giàu t́nh cảm, giàu kiến thức th́ thật là đáng quí, có ǵ đâu mà anh phải ngại.

Phú im lặng, tôi nói tiếp:

- Anh biết không, ba mẹ em cũng rất trọng người có đạo đức, hiền lành. Tuy ba em là sĩ quan, ba sống rất thanh bạch, nhà em có giàu có ǵ đâu, con đông cũng cảnh nheo nhóc như những gia đ́nh nghèo khác thôi. Khi em quen anh, em đâu có biết anh làm chức ǵ. Chỉ qua câu chuyện anh kể, em đă khâm phục anh là một người lính hào hùng đó… Mà sao hôm nay ḿnh lại nói chuyện ǵ đâu không vậy.

- À, anh nói vậy là tại anh nhớ đến Long, bạn anh nó lấy một cô vợ cũng thường thôi, nhưng lúc nào cũng ch́ chiết nó là “ không ngờ lại lấy lính”, làm cho nó thêm mặc cảm thấp bé.

- Sao chị ấy nói kỳ vậy, hồi xưa chị có thương anh ấy qua h́nh ảnh của người lính không, những người đă hy sinh tuổi trẻ của ḿnh cho sự b́nh an của miền nam này mà.

- Nếu vợ nó mà biết nghĩ như em th́ đâu có chuyện ǵ để nói. Anh thấy ḿnh thật may mắn khi quen được em. Phú âu yếm nh́n tôi nói. Ngừng một chút, anh tiếp – nè, em nhích lại gần anh chút nữa được không? Trăng sắp đi rồi, lại đây.

Tôi nhích lại gần Phú, anh tiếp:

- Gần nữa.

Tôi lại nhích thêm một chút, Phú nói:

- Gần tí nữa.

Phú kéo tôi sát chặt vào anh, tôi vân vê cái vai áo bệnh nhân của anh, rồi vuốt nhẹ cái cổ gầy trơ xương. Tiếng Phú diễu cợt:

- Anh ngửi thấy mùi bạc hà trên môi em rồi đó.

Anh vừa nói vừa cúi xuống, lại một nụ hôn tội nghiệp khác cho tôi. Vị ngọt giả tạo của kẹo không làm mất được cái đắng cay đang kéo dài theo từng hơi thở dồn dập. Mùi bạc hà mỏng manh không tan nổi mùi tử khí bao quanh tôi và anh. Phú cứ hăm hở lướt bờ môi trên khắp khuôn mặt tôi, trên cổ, trên vai, trên đôi tay khô cứng, c̣n tôi chỉ thụ động đón nhận với những xót xa. Không biết anh sẽ c̣n được bao nhiêu ngày nữa để nghĩ đến tôi, để nhung nhớ, để đợi chờ trong háo hức. Dưới ánh trăng đêm bàng bạc, và những ánh sao soi buồn xa muôn dặm. Tiếng dế đă thôi rỉ rả, không gian im lặng huyền bí. Tôi linh tính như đây là lần cuối tôi ngồi bên anh, nghe gió đêm quạt ngang nhè nhẹ.Tôi thấy Phú dắt tay tôi đứng dậy đi về phía mặt trăng, đi măi, đi măi và gió đă đẩy chúng tôi cùng bay lên bầu trời đêm dang rộng ṿng tay để t́m bắt một ngôi sao sáng nhất trong đêm…Một ngôi sao hy vọng mà càng lúc cứ càng xa, càng xa.

Phần kết
















 


 


VĂN CHƯƠNG

Cây viết Bất Khuất

Thuyền đời
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng chúng tôi
Bài thơ trên đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây Du Hí truyện
Làm trong sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên


Người lính VNCH

Soái hạm HQ5 và trận hải chiến Hoàng Sa
Ngày 19-01 Kỷ Niệm ngày Hoàng Sa nhuộm máu
Đi vào ḷng địch: Câu chuyện thật của người Nhái HQ VNCH
Người bạn 101
Năm tháng tuổi thơ thuở nào
Lực lượng Đặc Nhiệm Thủy Bộ Hải Quân VNCH
Đối diện tử thần
Một thời để yêu
Phi Công thời chiến
Người con dâu nước Mỹ
Tưởng bỏ anh em
Đành bỏ anh em
Mai
Cuộc tuyệt thực ở trại Cổng Trời
Một đời binh nghiệp hai màu Mũ
Biệt Hải trên vùng biển băo tố
Chuyện người lính trinh sát
Nhan sắc cư tang
Niềm vú quân trường
Sự trịch thượng
Hộ tống hạm HQ11 & Những ngày biến loạn tháng Tư đen
Bạn tôi, những SVSQ khóa 2 Học Viện CSQG
Cuộc sống của người lính chiến ĐPQ và NQ
Sông Mao, Ngày tháng cũ
Tự truyện của một phi công

Chập chùng tủi nhục
Tâm sự người lính

Nén hương tưởng nhớ bạn Dương Quang Ngọc
Một mai giă từ vũ khí
Mối t́nh đầu
T́nh lính
Đời lính
Tàn cuộc hoa này
Nó và Tôi
Viên ngọc nát
Những năm dài qua đi... hội ngộ
Ngày Quân Lực : Lời thú tội
Nhớ An Lộc - Chuyện người Thương Binh bị bỏ quên
Nghĩ về người vợ lính
Chuyện t́nh với chàng cựu Không Quân Y 2 K
“Hát Ô” qua Mỹ
Anh hùng tử - Khí hùng bất tử
Thằng lính bạc t́nh
Cuối đường
Đó đây trên quê hương
Here and There In The Homeland
Người c̣n nhớ hay người đă quên
Những ngày tù chung với Ông Đạo Dừa
Cây cầu biên giới
Khu trục bọc thây
Tướng Đỗ Cao Trí và Tướng Nguyễn Viết Thanh Dưới Cái Nh́n Của Người Ngoại Quốc

Đêm liêu trai
B̀NH-TUY, những ngày cuối cùng...
T́nh Anh Lính Chiến Biệt Động
Trận chiến đẫm máu của HQ/VNCH: Trận Ba Rài
Mặt trận Miền Đông vẫn yên tĩnh
Charlie ngày ấy và Charlie bây giờ
Màu cờ và sắc áo
Tù binh và ḥa b́nh
Tây Ninh, chút c̣n lại trong ḷng một người lính
Hoài niệm
Tâm tư và cuộc sống quả phụ
Thượng Tọa Thích Quang Long
4 ngôi mộ lính nhảy dù Vị Quốc Vong Thân
Hai người bạn
Đôi ḍng về “Cỏ Thu Hoàng thị”
Cái chân gỗ
Một H.O. muộn màng
Vài hàng gởi anh Tŕu mến
Thiên bi hùng ca QLVNCH
Để nhớ lại những ngày Mùa Hè Băo Lửa
Trận chiến cô đơn
Biệt đội 817 - LĐ81 BCD
Trận đánh cuối cùng của ĐPQ...
Qua những trại tù cộng sản...
Sông Mao, phi vụ ngày 30 Tết
Nước mắt mẹ già
Viên đạn cuối cùng
Điếm Cỏ Cầu Sương
Người lính ấy của tôi...
Khóc một ḍng sông
Cái muỗng
Tử thủ
Những tiếng hát bừng sáng A 20
Thiên đường đỏ
Khoác áo chiến y
Chuyện t́nh của một Phi Công
Hai v́ sao lạc
Tôi thương nhớ vợ tôi
Bông hồng tạ ơn
Viết về Lê Hữu Lượng
Chinh nhân và người t́nh
Tôi vào học viện Cảnh Sát Quốc Gia
Cảm nghĩ của một người Lính về Ngày Quân Lực 19/6
Nhiệm vụ
Cô gái B́nh Long
Những ngày hồi đó
Ngày QL19/06 - Người Lính VNCH ... Tôi nợ Anh ..
Nhớ đến Biệt Đội Thiên Nga
Viết về ngày QL 19/6/2011
Người không nhận tội  
Chào cô ... em gái Biệt Cách Dù
Chuyện t́nh chị Hạ và anh Nuôi
Huấn luyện Sĩ Quan tại Hoa Kỳ
Ở cuối 2 con đường
Đêm Cao Miên
Đồn Dak Seang
Giải toả căn cứ hỏa lực 6  Tân Cảnh
Quan Âm chí lộ
Rải tro theo gió
Một chuyến đi toán phạt
Chinh chiến điêu linh
Trại gia binh
Viết về người lính Địa Phương Quân
Người không nhận tội
Tháng 4 xót xa
T́m lại thương đau
Nụ cười người tử tội
Ngày về
Người lính miền Nam
Phan Rang nỗi hờn di tản
Charlie, ngọn đồi quyết tử
Quốc lộ 20 - hành lang của tử thần
Găy súng
Chuyện người Nghĩa Quân
Chuyện Người Nghĩa Quân Thờ H́nh Của Chính Ḿnh
Đại Bàng Gảy Cánh Tháng Tư
Trại gia binh
Viết về người lính Địa Phương Quân
Quốc lộ 20 - hành lang của tử thần
Phnom Penh, ngày ấy c̣n đâu?
Vinh danh Tướng Đỗ Cao Trí
Trung Tá Nguyễn Đức Xích "NGƯỜI TÙ BẤT KHUẤT"
Ngọn đồi cuối cùng
Nhớ hay Quên
Người lính miền Nam
Charlie, ngọn đồi quyết tử
Chú Quế
Pleiku nắng bụi mưa bùn
Mê thần tượng
Cơm cháy quân trường
Anh trai Biên Hoà, em gái Cà Mau
Giọt nước mắt Đêm Giao Thừa ...!
Kiếp người... đời lính...
Câu chuyện tù của ĐT Phi Công HK...
Ḍng sông cỏ mục
Bên những bờ rừng
Đêm thánh vô cùng
Người tù kiệt xuất
KBC Một thời để nhớ
TPB Những mảnh đời bất hạnh
Mùa Đông năm ấy
Người Lính Việt Nam Cộng Ḥa qua những t́nh khúc bất tử của Một Thời Chinh Chiến
Phi vụ cuối cùng
Những người tù cuối cùng
Lửa máu hận thù
Người Lính VNCH trong kho tàng âm nhạc Việt Nam
Mẹ VN ơi - Chúng con vẫn c̣n đây
Khi người ta gọi bác của tôi, ba tôi và anh tôi là 'giặc' !
Hăy thắp cho anh một ngọn đèn
Chiếc áo phong sương t́nh anh nặng
Người lính VNCH trong nhạc sỉ Trần Thiện Thanh
Đêm hỗn mang
Ngỡ ngàng đời chiến sĩ
Chuyện nhớ trong đời
Để ghi nhớ tháng 4 đen
Nỗi đau thời chiến
Cọp rằn Chương Thiện
Quà cho con trong tù
Những gịng sông lịch sử đời người
Một người đi
Trận cuối 2
KBC 4100 & Tết Mậu Thân
Rừng khóc giữa mùa xuân
Lá thư t́nh của người lính VNCH
Cô con gái quá giang trong đêm mồng một Tết
Lon Guigoz hành trang người tù...
Con chó Vện và người tù cải tạo
Một lần toan tính...
Tấm thẻ bài
3 người chiến binh "homeless"...
Trôi theo vận nước
Trận cuối
Chiến sĩ Kha Tư Giáo
Em không nh́n được xác chàng
Chuyện buồn người vợ tù
Người Việt của tôi - Quận Dĩ An
Sao hôm, sao mai
Những lá thư t́nh
May mà có em
Thằng bé đánh giày người Nghĩa Lộ
May mà có em đời c̣n dễ thương
Gói quà đầu năm
Cây Mai rừng của người Lính Trận
Cánh chim Thần Tượng
Ba ḍng nước mắt
Những xác chết trên mănh đất chữ "S"
Thân phận người lính găy súng
Chuyện vượt ngục ở trại Gia Trung ...
Những mảnh đời dang dở - phần 2, phần 3, phần 4, phần 5, phần 6, phần cuối
Mưa trên Poncho
Người ở lại Saravan
Nhớ hay quên kỷ niệm thời chinh chiến
Vược ngục
Chuyện t́nh khoai lang
Tâm t́nh người lính VNCH tỵ nạn ở Thái Lan
Hồi tưởng ngày Quân Lực 19-6-73
Vinh danh người lính VNCH

Linh tinh

Dị mộng
Nhà thơ Hàn Mặc Tử
Tập thơ "đôi hồ" và một thiên diễm t́nh
Về Quê
Ông già bơi rác
Nhớ thời trường cũ Chu Văn An
Người chú họ của tôi
Tôi bị bắt
Nhớ lắm… những mùa Thu
Những chuyện trời ơi !
Người đồng hương
Bên đời hiu quạnh
Việt Cộng con
Phượng hồng vào Hạ
Sức mạnh của cộng đồng người Việt Quốc Gia hải ngoại
Giai thoại văn chương
Kỷ niệm nỗi trôi cùng trí nhớ
Bà xă đai-ét
Chuyện kể: Một buổi trên đường vượt biển
Những vần thơ chui
Đi t́m Jackpot
Cây cầu biên giới
Ngày giỗ Tổ Hùng Vương
Như những giọt buồn
Một cơn đau tim….và một lần phẫu thuật
Đứa con dị chủng
Bài thơ dang dở
Thất t́nh
Dấu "Hỏi Ngă" trong văn chương Việt Nam
Ngày xưa thân ái...
Gió bụi một thời
Người sợ bóng
Hoàng hôn trên núi Tây
Ư yêu đương
Đêm qua sân trước nở cành mai
Vệt nắng cuối chiều
Đừng yêu người làm thơ
Tết Nguyên Đán
Đừng yêu người làm thơ
Như những vần mây
Đám cưới
Hạnh phúc muộn màng đêm Giáng Sinh
T́nh... tiếc
Giáng Sinh năm nào
Ván cờ ma quỷ
Văn thơ trữ t́nh
Mùa Thu qua thi ca  
Phụ nữ Việt Nam qua Ca Dao
Tháng năm ngoảnh lại
Thu xưa
Thu có sầu chăng sáng nay!
Cơn mưa chiều nay
Xuôi ḍng sông Hương
Nỗi niềm cố cựu
Thiện và Ác
Tóc May sợi vắn sợi dài
Tâm sự tuổi già
Xóm biển
Đi t́m tâm linh
Mấy đoạn đường đời
Tản mạn những giao thoại văn chương
Xin hăy giúp tôi
Con c̣n nợ Ba
Nhăm nhi bầu bạn
Một thời để nhớ
Người quét chợ
Lời tỏ t́nh
Bạn cũ năm mươi năm
Về lại cố hương  
Đường đi không đến
Xương trắng Trường Sơn
Về lại cố hương
Thoáng xưa
Cánh Hoa Ngọc Lan
Bước không qua số phận
Đọc thơ Trạch Gầm
Con Gà ṇi
Con Mèo hay con Thỏ?
Đời vẫn đáng sống
Tết làng tôi
Bầu Bí một giàn
Nghỉ hè ở Mallorca
Chiếc xích lô chở mùa xuân
Em đi để lại con đường
Một thời con gái
Bố tôi và người tù Nguyễn Chí Thiện
Trường ca trang sử Mẹ....
Nỗi đau bẽ bàng
Khi con đường không lối thoát
Những bài ca một thời cuộc đời
Tiếng chuông ái t́nh
Những con cào cào xanh
Nếu chỉ c̣n một ngày để sống
Bố tôi
Thiêng Liêng Như Những Linh Hồn
Giấc mộng dài
Duyên số trời định
49 Ngày với em
Bài ca của người du tử
Tấm vạc giường
Cố hương, 35 năm sau
Vượt biển một ḿnh
Hăy bế em ra khỏi cuộc đời anh
Những Tết năm xưa ở Phan Thiết
Làm thinh
Màu tím trong thơ
Lệ Mừng trên cánh Đồng Chiêm
Thằng cháu nội đích tôn
Chị Cả Bống
Làm rể Ninh Ḥa
Trời đất bao la
Nỗi buồn mùa Thu
Duyên Nam Bắc
Đà-lạt trời mưa
Xót xa
Tiểu thơ
Đôi mắt
Giọt mưa trên tóc
Quê tôi, ngày bé thơ lớn lên
Mùa thu cuộc t́nh
Cây sầu riêng sau vườn cũ
Tản mạn - Về những người bạn
Nh́n những mùa xuân đi...
Quê hương ruồng bỏ
Ba tôi và tôi
Vượt thoát
Made in VietNam
Giọt nước mắt
Ngày vô vị
Khóc lặng thinh
Đời c̣n vui v́ có chút ṭm tem
Đôi mắt Phượng
Ngựi bán liêm sỉ
Bài ca vọng cổ
T́nh già
Buổi chiều ở Thị trấn Sông-Pha
Saigon ngày ấy
Phàm phu tục tử
Thăm quê
Dấu tích ân t́nh
Địch thủ
Tâm
USS Midway - Ông bạn già năm xưa - English
Từ Mỹ, kể chuyện Mỹ Tho
Vài ṿng Thơ, Rượu và Tết
Mùa Xuân uống rượu
T́nh người
Hồi kư của một người Hà Nội
T́nh nghĩa, nghĩa t́nh
Đôi đũa
Gịng đời... và hồi âm gịng đời...
Không cho phép ḿnh quên
Thảm sát trên đảo Trường Sa
Em tôi
12 bến nước
Chào Mẹ
Cháo tóc
Những người không đất đứng
Vợ hiền
Theo ngọn mây Tần
T́nh ngây dại